• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trận ồn ào đến gà bay chó sủa, Lương Thu Thu bị mẹ túm về nhà, mà đầu sỏ gây tội là người đàn ông mặc tây trang lại rời đồn công an cùng Hứa Gia Ninh, cơn giận của ba mẹ Hứa còn chưa tiêu tan, cũng không thể truy cứu trách nhiệm của anh ta, ngược lại hai người tiếp tục suy nghĩ cách làm Lương gia nguôi giận.

Bên trong quán cà phê, người đàn ông cầm đá tiêu sung xoa mặt mình, vẻ mặt áy náy, chột dạ nhìn về hướng Hứa Gia Ninh nói xin lỗi với anh: "Gia Ninh, tôi xin lỗi, tôi không biết Thu Thu đã mang thai."

Nếu anh ta biết thì anh ta cũng không manh động như vậy.

Hứa Gia Ninh nhàn nhạt liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lãnh đạm, anh bung ly lên, nhẹ nhàng nhấp môi cà phê đen.

Cà phê không đường, vị đắng không nói thành lời, mà Hứa Gia Ninh vẫn vô cảm nuốt xuống.

Anh ta hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của Hứa Gia Ninh, tâm trạng ngày càng thấp thỏm, "Gia Ninh, tôi..."

"Cô ấy là bạn học thời cấp 3 của tôi."

Hứa Gia Ninh vốn lặng im ngắt ngang lời anh ta, vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm, như việc hai người đang nói chỉ là thảo luận công việc.

Anh ta ngây ngẩn cả người, sắc mặt hết trắng lại hồng, anh yên lặng nhìn Hứa Gia Ninh một lúc lâu cũng không phản ứng được.

Qua một lúc sau, "Cô ấy, ý nói Lương Thu Thu?" Anh ta run rẩy hỏi. "Ùm."

Tiếng sét bên tai người đàn ông.

Lương Thu Thu là bạn học của Gia Ninh, mà Tạ Quân Kỳ thì anh ta chỉ mới vừa biết mấy năm trước, cho nên chuyện là...

Anh cho rằng "thế thân" là chính chủ, ai dè "chính chủ" thật ra mới là thế thân.

"Gia, Gia Ninh, cô Tạ Quân Kỳ kia..."

"Tôi không hy vọng cô ấy biết cô ta tồn tại." Tay anh rời xuống ly cà phê, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông kia.

Giờ phút này đầu óc anh ta loạn thành một đoàn, nếu nói ngay từ đầu mục đích của anh ta là không hy vọng bạn tốt của mình tiếp tục si mê cô Tạ Quân Kỳ hám tiền kia, thì hiện tại anh ta có thể gọi là "đại công cáo thành."

Không chỉ đem Tạ Quân Kỳ đá bay khỏi người Hứa Gia Ninh, mà còn "tiện tay" đánh bay luôn chính chủ đang mang thai.

"Thật xin lỗi!"

Ghế dựa vang lên tiếng vang nặng nề, anh ta đứng lên, áy náy xin lỗi Hứa Gia Ninh.

Gương mặt bị đánh sung thành đầu heo khẽ động, anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Mật anh ta là bị mẹ Lương đánh ở đồn công an, lúc đó bà giáng xuống một bạt tai mà trong mắt anh ta nhảy ra muôn vàn vì sao, mà mẹ Hứa ngày thường luôn dịu dàng lại nhìn anh ta bằng ánh mắt khác, chậm rãi đứng một bên, mặt lạnh nhìn anh ta bị đánh.

Nếu không phải các đồng chí công an can ngăn, e là anh ta đã sớm phơi thây trước đồn rồi.

Nhưng mà từ đó cũng nhìn ra được mẹ Hứa hoàn toàn chán ghét anh ta vì đã chen chân phá nát hôn lễ này.

"Tôi rất thích cô ấy." Hứa Gia Ninh rũ mắt cười, ngay sau đó lại phủ nhận, "À không, phải nói là yêu mới đúng."

Anh thong thả nói, "Cô ấy quá đáng yêu, đến nỗi tôi muốn nhốt cô ấy trong nhà, mỗi ngày chỉ quay xung quanh tôi."

Người đàn ông rùng mình, dù nhìn Hứa Gia Ninh vẫn như cũ bình bình đạm đạm, duy trì tác phong công tử, nhưng loại cảm giác này làm anh ta sởn cả tóc gáy.

"Đồng thời, tôi cũng rất ghét những người có tiếp xúc tay chân với cô ấy, kể cả đó có là nam hay nữ."

Anh ta lập tức lạnh người, Gia Ninh này là đang chỉ đích danh anh ta?

Người đàn ông cẩn thận hồi tưởng lại ngày hôm nay, Lương Thu Thu tóm được cánh tay anh ta, khó trách lúc đó vẻ mặt Hứa Gia Ninh âm trầm, đến lúc cậu ấy hôn Lương Thu Thu mới hòa hoãn được một ít.

"Giống như bạn trai cũ của cô ấy, tôi muốn cắt đầu anh ta xuống, đem toàn bộ máu huyết trong người anh ta trút ra ngoài, rồi cắt thịt anh ta thành từng mảnh, trang trí ở một chiếc đĩa to, chậm rãi thưởng thức, cứ nghĩ đến hình ảnh đó liền cảm thấy hưng phấn hết cả người."

Hứa Gia Ninh như lạc vào mộng cảnh, vẻ mặt si mê.

Mà người đàn ông kia lại cứng đờ cả người, anh ta run rẩy lợi hại, lần đầu tiên ý thức được lời người xưa không bao giờ sai [Biết người biết mặt khó biết lòng].

Học đại học 4 năm, tốt nghiệp cùng nhau xây dựng sự nghiệp thêm 6 năm, không nghĩ tới người mà anh ta cho rằng đã hiểu rõ, giờ phút này lại hoàn toàn xa lạ.

Trái tim của người kia, anh ta chưa bao giờ nhìn thấu. "Lâm Trì, tôi muốn tiếp tục buổi hôn lễ này, cậu hiểu chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK