Đa Đa hỏi Lương Thu Thu trên đường về nhà, hôm nay có kết quả kiểm tra, não cô hoàn toàn không có vấn đề gì, không thể nào cố ý quên đi người nào đó, bác sĩ khoa thần kinh kiến nghị cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý, đại khái là phỏng đoán cơ sở tâm lý có vấn đề dẫn đến cô quên đi Hứa Gia Ninh.
"Hẹn đi."
Tâm trạng Lương Thu Thu không tốt, rầu rĩ không vui, hai người từ bệnh viện đi ra, vừa chuẩn bị rời đi...
"Thu Thu?"
Giọng nữ vang lên từ phía sau hai người, Lương Thu Thu xoay người, tò mò nhìn, chỉ thấy cách mình vài mét là một cô gái trang điểm thời thượng, vui vẻ ngạc nhiên mà nhìn mình.
Cô gái đi tới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lương Thu Thu, bắt tay cô, vui vẻ nói: "Thu Thu, đã lâu không gặp, tớ là Giai Nhân."
"Giai Nhân? Lâm Giai Nhân?" Lương Thu Thu chớp chớp mắt, cô không thể tin được cô gái trang điểm thời thượng trước mắt này là bạn cùng phòng thời đại học của mình.
Nói về thời đại học, Lâm Giai Nhân mỗi năm đều mang một chiếc kính đen, quần áo trang điểm đều mộc mạc, dung mạo không đặc sắc, không hề có cảm giác tồn tại trong đám người, hiện tại so sánh cùng cô ấy lúc đó, quả thật là hai người khác nhau.
"Thật sự lâu rồi không gặp cậu, từ lúc tốt nghiệp tới giờ chúng ta cũng không có cơ hội tụ họp." Lâm Giai Nhân tiếc nuối nói, mắt to xinh đẹp quét qua Đa Đa bên cạnh Lương Thu Thu, hiếu kỳ nói: "Vị này là?"
"Bạn thân của tớ, Đa Đa. Đa Đa, đây là bạn cùng phòng thời đại học của mình, Giai Nhân."
"Xin chào, Giai Nhân." Đa Đa hướng Lâm Giai Nhân chào hỏi.
"Chào cậu, Đa Đa." Lâm Giai Nhân lễ phép cười với Đa Đa. "Đúng rồi, Thu Thu, hiện tại cậu cùng Mạc Tử Hiên vẫn ở bên nhau sao?"
Sắc mặt Đa Đa cùng Thu Thu tức khắc thay đổi, Lâm Giai Nhân thấy thế, gấp gáp nói: "Có phải tớ nói gì sai hay không?"
"Không sao, tớ chia tay với anh ta đã một năm rồi."
"Vậy sao, xin lỗi, tớ không cố ý." Lâm Giai Nhân áy náy nói, giây tiếp theo liền thay đổi thần sắc, thần bí nói với Lương Thu Thu: "Thu Thu, đoán xem tháng trước tớ ở công ty đã gặp ai? Là người kia đó."
"Người kia?" Lương Thu Thu khó hiểu mà nhìn cô.
Lâm Giai Nhân nhiều chuyện mà dùng bả vai huých cô một cái, Lương Thu Thu bị đụng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cái người đó đó, người mà lúc trước cậu yêu thầm í."
Lương Thu Thu cùng Đa Đa nghe vậy liền thay đổi sắc mật, "Yêu thầm thời trung học?" Lương Thu Thu nhìn cô không chớp mắt, trong giọng nói nghiêm túc làm Lâm Giai Nhân vô thức cảm thấy khẩn trương.
Lâm Giai Nhân nghi ngờ hỏi: "Thu Thu, cậu không sao chứ, người mình yêu thầm cũng không nhớ rõ?"
Lương Thu Thu vội vàng cười nói, "Thời đại học tớ cũng yêu thầm người nào sao?"
"Không có, đại học cậu cũng không yêu thầm ai, chỉ có người kia là cậu luôn nhớ thương, còn thường xuyên phát ngốc ở ký túc xá xem hình chụp của cậu ấy."
"Giai Nhân, cậu đã từng thấy ảnh chụp của người đó sao?" Đa Đa nôn nóng hỏi Lâm Giai Nhân.
Lâm Giai Nhân tò mò nhìn Đa Đa, không hiểu vì sao cô ấy lại để bụng đối tượng mà bạn thân mình yêu thầm.
"Tớ đã từng thấy, là một nam sinh lớn lên rất đẹp trai." Nhưng cô vẫn nói sự thật cho Đa Đa.
Đa Đa rũ mắt suy tư, lấy điện thoại ra mở album, "Cậu nhìn xem thử phải người này hay không?"
Lâm Giai Nhân nhận điện thoại, nhìn người đàn ông rũ mắt cười trong điện thoại hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tuy rằng bức ảnh này nhìn thành thục hơn hắn, nhưng chính là cậu ấy, không sai."
Bởi vì lớn lên quá đẹp, mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng Lâm Giai Nhân vẫn liếc mắt một cái nhận ra người trong điện thoại Đa Đa chính là người năm đó Lương Thu Thu yêu thầm.
"Tớ đã nói là cậu ta mà cậu vẫn không tin." Đa Đa cất điện thoại, liếc mắt nhìn Lương Thu Thu.
Đầu óc Lương Thu Thu hỗn loạn, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Giai Nhân, tớ chợt nhớ ra ở nhà có việc, lần sau chúng ta lại gặp nhé." Thu Thu không muốn tiếp tục cùng Lâm Giai Nhân thảo luận, đành nói câu tạm biệt rồi kéo Đa Đa đi.
Dọc trên đường đi, nội dung trong quyển sổ nhật ký liên tục xuất hiện trong đầu cô, đầu lập tức đau đớn đến khó chịu.