Điền Mật nhẹ nhàng cười một cái, trong ánh mắt mang theo nịnh nọt: “A…~ được rồi, tớ biết tớ là người ‘vô lương tâm’, nên đặc biệt mua cháo Phúc Ký, không biết vị đại gia này, có thể tha thứ cho tớ không?”
Dung Dong trợn mắt nhìn cô, cô ta chưa bao giờ thấy, thái độ như vậy của Điền Mật?! Rõ ràng. Còn biết nói đùa như vậy…
“Khụ. À, bổn đại gia thấy nhà ngươi đẹp mắt, lại rất biết thức thời, cho nên tha thứ cho nhà ngươi.”
Điền Mật vội vàng gật đầu, đi đến cạnh giường Dung Dong, bưng cháo đến trước mặt Dung Dong.
Dung Dong vừa ăn cháo vừa nói, hỏi thăm dò Điền Mật: “Ài, tớ nói, cậu không phải Điền Mật đúng không?!”
Nghe vậy, Điền Mật đang loay hoay cắm hoa trong lòng liền lộp bộp một cái, mở to mắt nhìn chằm chằm Dung Dong.
Sao có thể chứ!? Không phải 0051 nói có hệ thống che phủ, không thể bị người khác phát hiện ra sao? Cô lập tức nháy mắt mấy cái: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Dung Dong nghiêm túc gật đầu một cái, múc một muỗng cháo bỏ vào miệng, giọng nói mơ hồ không rõ: “À… tớ nghĩ Điền Mật không có tính cách như vậy, lại nói đùa với tớ, rồi còn cười với tớ nữa.”
Trong lòng Điền Mật nhẹ nhàng thở ra, giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Dung Dong: “Thì sao? Không thích tớ như vậy? Vậy được rồi, tớ đi trước.” Nói xong làm bộ muốn xoay người đi về.
“Ài ---- đừng nha! Tớ thích! Tớ thích! Cực kỳ thích luôn! Ai ôi!!! Này, vì để có cháo thịt ăn hàng ngày, tớ không thể không thích nha!” Dung Dong la lớn, cơ thể vặn vẹo trên giường, bộ dạng rất quái dị, rất mắc cười.
Trò chuyện với Dung Dong một lúc. Đến 11:30, lại ăn cơm trưa cùng với Dung Dong. Nhìn thời gian cũng không còn sớm lắm, chào từ biệt Dung Dong, sau đó rời đi. Dung Dong lại bắt đầu chêu trọc, đại khái nói Điền Mật là trọng sắc khinh bạn, có vị hôn phu rồi, không cần huynh đệ nữa. Chọc cho Điền Mật cười một trận.
Đã qua mười hai giờ, đi đến cửa phòng 904, bên trong truyền ra giọng nói của một cô gái.
“Cậu là ai?”
Nữ chính đang gào thét, cho dù sống hai năm thực vật, hai năm không nói năng gì, nhưng lúc này mở miệng ra nói chuyện, giọng nói vẫn đặc biệt dễ nghe.
A…, cũng đúng, dù sao nhan sắc của nữ chính vô cùng bình thường, nếu không có điểm gì đặc biệt thì cũng không được.
Châu Tử Đồng có chút nghi hoặc, cô nhớ rõ ràng mình đang ngồi đọc sách ở thư viện, sau đó bị đèn trần đập vào đầu, rồi, cô, bị sao nữa?
Vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy một thanh niên đứng bên cạnh giường mình, nam sinh này nhìn rất đẹp mắt, khiến cô có hơi hoảng hốt, hắn, là thiên sứ sao?
Cũng không trách Châu Tử Đồng nghĩ Ôn Trạch Vũ là thiên sứ, diện mạo của hắn quá đẹp, hôm nay mặc áo sơ mi trắng, phía sau là cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào. Phản chiếu hình ảnh hắn, xinh đẹp nhưng không quá chân thật, thật sự có phần giống thiên sứ.
“Ôn Trạch Vũ.” Giọng Ôn Trạch Vũ nhàn nhạt, nhưng nếu nghe kỹ, có thể thấy trong giọng điệu của hắn có chút vui mừng.
Quả thực hắn rất mừng, dù sao cũng là cô gái hắn thích, lại ở chung với mình nửa năm. Có thể nhìn thấy Châu Tử Đồng dùng thân phận con người đứng trước mặt hắn, hắn thật sự rất vui vẻ.
Ôn Trạch Vũ? Không quen!
Cô quay đầu nhìn xung quanh một chút, căn phòng này quá mức snag trọng, giống như bệnh viện, lại có vẻ không giống. À…, phải nói, không giống phòng bệnh bình thường mà cô hay đến. Có lẽ, là phòng VIP chăng? Nhưng tại sao cô lại ở đây? Gia cảnh nhà cô rất bình thường, sẽ không có khả năng cho cô ở phòng mắc tiền thế này. Thêm cái người quá mức xinh đẹp không giống người này nữa, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, nhưng tại sao hắn lại ở bên cạnh giường cô.
Chẳng lẽ, cô, đã xuyên không?
“Tôi, tôi là ai?”
Ôn Trạch Vũ nhíu mày, không nhớ sao?
“Châu Tử Đồng.”
Hả? Cũng tên là Châu Tử Đồng sao? À…, vậy còn đỡ, ít nhất cũng trùng tên với cô, cô không muốn dùng tên của người khác.
Ở bên ngoài cũng nghe được đoạn đối thoại, sau đó Điền Mật gõ cửa, cắt đứt lời muốn hỏi của Châu Tử Đồng.
Ôn Trạch Vũ mở cửa, liền nhìn thấy Điền Mật nhìn hắn cười. Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, né sang một bên để Điền Mật đi vào.
“Sao lại tới hả?”
“À…, đến thăm Dung Dong, tiện thể ghé thăm bạn của Trạch Vũ.”
Điền Mật vừa nói, vừa đi vào. Nhìn thấy Châu Tử Đồng mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Điền Mật giả bộ ngạc nhiên: “AAAAA… ~ bạn của Trạch Vũ tỉnh rồi kìa!”
Ôn Trạch Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút: “Châu Tử Đồng.” Hắn giới thiệu Châu Tử Đồng với Điền Mật.
Điền Mật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Lại đi đến cái ghế cạnh giường ngồi xuống, cười thân thiện với Châu Tử Đồng: “Xin chào, em là Điền Mật, cũng là sinh viên trường đại học T, ngành văn học, em học năm nhất, và là vị hôn thê của Trạch Vũ.”
Được rồi, Châu Tử Đồng đã tiếp nhận thông tin Điền Mật nói, thứ nhất: Cô ta tên là Điền Mật, thứ hai: Cô là sinh viên năm nhất đại học T, thứ ba: Cô, là vị hôn thê của nam sinh trước mắt Ôn Trạch Vũ.
Bởi vì cô gái kia là vị hôn thê của Ôn Trạch Vũ nên trong nội tâm cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngoài ra, đại học T? Thân thể này cũng học đại học T, còn tên là Châu Tử Đồng? Sao có thể trùng hợp như vậy? Còn nữa, rốt cuộc cô không biết mình có xuyên không hay không nữa, hay cô vẫn là cô.
Châu Tử Đồng im lặng một lúc lâu không nói, không nhìn Điền Mật, cũng không để ý đến cô. Điền Mật có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn Ôn Trạch Vũ, cái đôi mắt nhỏ ngập nước, kiểu như cầu xin hắn giúp đỡ, trái tim Ôn Trạch Vũ bỗng mềm nhũn. Sau đó nhìn về Châu Tử Đồng cảm thấy có chút không vui, Châu Tử Đồng hơi thiếu lễ phép, khi người khác thân thiện làm quen, bất kể là xuất phát từ lễ phép gì, đều phải trả lời mới đúng. Kết quả Châu Tử Đồng lại ngẩn người.
Ôn Trạch Vũ bước tới chỗ Điền Mật, nắm một tay cô, lại nhìn sang Châu Tử Đồng.
“Tôi đã báo tin cho ba mẹ cô rồi.”
Lúc này Châu Tử Đồng mới hoàn hồn, nhìn Ôn Trạch Vũ, nhìn bàn tay hắn nắm tay Điền Mật, gật đầu: “Vậy thì, cám ơn.”
Cô vốn có lời muốn hỏi Ôn Trạch Vũ, nhưng thấy Điền Mật trước mặc lại không muốn hỏi nữa, ba người cứ giữ im lặng như thế.
Ba mẹ Châu Tử Đồng không để bọn họ đợi quá lâu, vừa nghe tin con gái tỉnh lại, vội vã chạy đến.
Ba mẹ Châu cũng rất bình thường, à…, nếu bình thường đi trên đường, sẽ rất khó để nhìn ra, nói cách khác chính là nhân vật quần chúng. Ba mẹ Châu mở một siêu thị nhỏ, gia cảnh không có gì khó khăn, vào đại học T ở thành phố A, cũng là do Châu Tử Đồng tự mình thi vào.
Nhìn thấy con gái thực sự đã tỉnh, cha mẹ Châu vui mừng ôm Châu Tử Đồng khóc một trận.
Thấy cha mẹ vẫn là cha mẹ của mình, ngoài việc thất vọng, Châu Tử Đồng cảm thấy có chút may mắn, ít nhất cô vẫn còn sống. Cha mẹ chỉ có môt người con gái là cô, nếu như cô không ở đây, khẳng định là một đả kích lớn đối với cha mẹ.