Cô ta vừa nghe được cái gì?
Bác sĩ Điền là vị hôn thê của anh, vì sao tâm lại đau như vậy? Ánh mắt căng căng, có cái gì đó muốn chảy ra.
Quay đầu, xuyên qua cửa sổ phòng thủy tinh, nhìn về phía Tập Dận trong phòng bệnh. Lúc này anh đang yên tĩnh ngủ, trên mặt có gắn ống dưỡng khí, lúc này anh suy yếu không tưởng nổi, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường. Cô thật muốn bây giờ anh có thể mở to mắt rống giận về phía cô, nói cho cô biết bác sĩ Điền và anh không có gì.
“Y tá Nhan, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc này cô nên tan việc?”
Nói xong, cũng không đợi Nhan Hương đáp lại, trực tiếp mở cửa đi vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt của Nhan Hương
————
Sáng hôm sau, Tập Dận vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy một người con gái nằm sấp bên giường, tóc dài, thân thể nhỏ nhắn. Mặc áo khoác trắng, bác sĩ?
Ngón tay giật giật, người nằm sấp lập tức tỉnh.
Ánh mắt Điền Mật mông lung, chớp chớp, tóc dài xõa tung, tán loạn hai bên gò má, lúc này cô có chút lười biếng và gợi cảm hơn bình thường.
Thấy Tập Dận tỉnh, vội vàng giơ lên khuôn mặt tươi cười, sau đó kiểm tra thân thể cho Tập Dận.
“Ừm, bây giờ đã không có gì đáng ngại, chỉ cần miệng vết thương khỏi hẳn thì tốt rồi. Đói bụng rồi phải không em có nấu cháo, ăn một chút?”
Trong mắt Điền Mật mang theo quan tâm, để cho Tập Dận có chút hoảng hốt, dường như quay lại buổi chiều mười năm trước. Khi đó anh đánh nhau với nam sinh tỏ tình với Điền Mật. Bị thương, không nặng, có điều vẫn dọa sợ Điền Mật khi đó 16 tuổi, vụng trộm bôi thuốc cho anh, còn nói sau này nhất định phải đi học y. Sau đó bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Không được đáp lại, Điền Mật cúi người xuống, để sát vào mặt của Tập Dận. Lúc này Tập Dận mới lấy lại tinh thần. Gật đầu, tỏ vẻ muốn ăn.
Điền Mật lập tức nhếch môi, quay người đi vào phòng bếp trong phòng bệnh, múc thêm một chén cháo cho Tập Dận.
Chậm rãi đút cháo cho anh, nụ cười trên mặt Điền Mật cũng không có giảm. Bởi vì khi cô quay người chợt nghe đến “Đinh —— hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 65, ký chủ cố gắng lên!”
“Dận, lần sau lúc nhiệm vụ cẩn thận một chút được không? Anh như vậy để cho em thật lo lắng cho, chú Tập và dì Mẫn cũng rất lo lắng, luôn đợi đến lúc giải phẩu kết thúc mới về nhà nghỉ ngơi. Anh cũng không biết ngày hôm qua lúc em làm giải phẫu cho anh, nhìn thấy miệng vết thương của anh, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng.”
“Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 75, ký chủ không ngừng cố gắng nhé!”
Tập Dận gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ánh mắt của anh luôn không rời đi Điền Mật, thấy quầng thâm dưới mắt Điền Mật, lại nghĩ tới Điền Mật làm giải phẫu cho anh sau đó còn trông coi anh, trong lòng có chút ngọt ngào. Ngoắc ngoắc khóe môi, nở nụ cười. Dường như Điền Mật cũng nhìn thấy hoa nở, đây là nụ cười đầu tiên Tập Dận dành cho cô. Thật không dễ dàng!
Huống chi hôm nay một ngày đã bỏ thêm 15 điểm, mặc dù không thể so với Lý Cốc, nhưng cũng tiến bộ rồi.
0051 nói, nhiệm vụ trước, vì Điền Mật là người mới, cho nên sắp xếp nhiệm vụ đơn giản. Mới hoàn thành tốt như vậy, sau này nhiệm vụ có lẽ sẽ càng ngày càng khó hơn.
“Em về trước đi, ở đây cũng không phải không có bác sĩ!” Giọng nói Tập Dận mang theo chút vô lực, lời nói cũng làm cho người có chút không thích, nói giống như không kiên nhẫn với cô. Nếu không phải bỏ thêm độ hảo cảm, Điền Mật thật cho rằng Tập Dận thật sự không kiên nhẫn với mình.
Vốn muốn cự tuyệt, có điều nghĩ lại, hôm nay đã bỏ thêm 15 điểm, đoán chừng không có cách lại thêm độ hảo cảm rồi. Mình quả thật cũng mệt mỏi, vẫn trở về nghỉ ngơi tốt hơn.
“Ừm, em gọi điện thoại cho chú Tập, nói với chú anh đã tỉnh, sau đó trở về ngủ bù.”
——
Vừa về tới nhà, Điền Mật trở về phòng ngủ. Lúc giải phẫu xong, quả thật làm cho cô có chút mỏi mệt, lại trông Tập Dận cả đêm.
Thân thể này cũng không phải làm bằng sắt. Cô muốn chậm rãi ~
Điền Mật ngủ một giấc đến chạng vạng tối, xuống lầu ăn cơm tối chị Vương nấu, rồi nói chuyện phiếm với ba Điền mẹ Điền.
“Mật Mật, bây giờ con còn thích thằng nhóc A Dận kia?” Mẹ Điền hỏi trong giọng nói mang theo khẳng định.
Ba Điền cũng nhìn Điền Mật, Tập Dận là bọn họ nhìn lớn lên, giao Điền Mật cho Tập Dận, bọn họ cũng yên tâm, hơn nữa hai nhà đều gần nhau, dù gả con gái đi, khi muốn gặp cũng dễ.
“Dạ thích, mẹ chuyện của con, con tự có chừng mực. Yên tâm đi!”
Trong miệng Điền Mật nhai quả táo, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.
Nghe được con gái khẳng định, ba Điền mẹ Điền cũng không phản đối. Đúng vậy, con gái đã lớn rồi! Lúc trước vẫn nhỏ bé đáng yêu, hôm nay đã có thể tự lập rồi. Trong lúc nhất thời, ba mẹ Điền có chút cảm thán, bọn họ già rồi.
——
Sáng hôm sau, Điền Mật nấu nồi cháo mang đến bệnh viện, còn chưa vào phòng bệnh, thì nghe được bên trong truyền đến tiếng cười của nủ chủ. Cô nhíu mày, đẩy cửa vào. Âm thanh bên trong im bặt.
Trong tay Nhan Hương còn bưng chén cháo bát đang đứng bên cạnh nói truyện cười, vừa đút cháo cho ăn Tập Dận. Nghe được âm thanh, Nhan Hương quay đầu lại nhìn cô, đôi má hồng hồng, con mắt lóe sáng trong veo. Nhìn thấy Điền Mật có chút lúng túng, có chút lo lắng không yên, sợ Điền Mật tức giận, dù sao Điền Mật là vị hôn thê của Tập Dận.
Mặc dù Tập Dận nghiêm mặt, nhưng trong mắt vui vẻ không ngăn được, anh cảm thấy cô gái họ Nhan này thật quá thú vị, không trách được tính tình cô cứ lơ mơ, vụng về như vậy, thì ra từ nhỏ đã như vậy. Nhìn đến đây, chúng ta sẽ hiểu, Nhan Hương đang nói chuyện khi còn bé với Tập Dận.
“Nói gì đó? Vui như vậy? Vất vả y tá Nhan rồi, sáng sớm cứ tới đây đi làm. Dận, ngày hôm qua chú Tập và dì Mẫn đã tới rồi?” Điền Mật đi thẳng đến trước giường bệnh, đặt cà mên cháo trong tay lên bàn, lại đi toilet rửa tay kiểm tra miệng vết thương cho Tập Dận.
“Ừm, miệng vết thương khép lại vô cùng tốt, không có vấn đề gì lớn, tin tưởng Dận rất nhanh có thể xuất viện!”
Từ khi vào phòng đến bây giờ, Điền Mật vẫn nở nụ cười, có điều trong lòng không thoải mái được, bây giờ cô và Nhan Hương là tình địch đây! Chẳng qua, Nhan Hương không phải là nủ chủ Tiểu Bạch, đơn thuần, thiện lương sao, bây giờ biết cô là"Vị hôn thê “ của Tập Dận rồi còn tìm Tập Dận chứ? Còn nấu cháo cho anh ăn nữa!
Tập Dận thấy ai cũng nghiêm mặt, chỉ có lúc đối mặt với Nhan Hương trong mắt mới có vui vẻ, nếu Tập Dận không phải là nam chủ, cô cũng không muốn nịnh nọt anh đâu! Lúc trước cô cũng không có tốt với Lý Cốc như vậy!
Kỳ thật nhìn thấy Điền Mật, trong lòng Tập Dận rất vui vẻ. Chỉ có điều trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, nghĩ đến quan hệ của hai người là gì! Người yêu? Từ lúc bốn năm trước đã chia tay! Bạn bè? Được rồi, miễn cưỡng nghĩ như vậy.
Nhan Hương đứng ở bên giường, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, trù trừ, cuối cùng đặt chén cháo trong tay lên bàn. Cắn môi dưới: “Cái kia. Tôi, tôi đi trước.” Nhan Hương không muốn đi, nhưng cô ta phải dùng thân phận gì ở lại đây? Cô chỉ là một người y tá! Hai người ngay cả bạn bè cũng không phải! Nhiều lắm là khi Tập Dận bị thương, cô băng bó, sau đó hai người nói chuyện với nhau được vài câu..
--- ------ ---------