Làn gió mát của bầu trời thổi thoáng qua làn tóc có chút rối của Hạ Tố Mẫn, cô chợt giật mình mở mắt ra vừa đúng lúc tiếng đàn piano vừa dứt hẳn làm Hạ Tố Mẫn có chút tiếc nuối xẹt qua đáy mắt. Thông qua cửa sổ kính, Dương lão sư ngồi đó khẽ lên tiếng với học trò của mình.
“Chú ý ở cung Sol thứ, nhịp độ khoảng 72 bpm với nhiều lần đổi nhịp. Bắt đầu từ nhịp common time, sau đó chuyển sang các nhịp 5/4, 3/4, 3/8,... cuối cùng quay trở lại nhịp common time.” Anh cất giọng từ tốn giải thích cho những học trò của mình nhưng hình như chỉ một vài người trong số ngồi dưới bục giảng là lắng nghe, số còn lại thì ngủ gật trên bàn.
Lúc này đây Hạ Tố Mẫn thật sự muốn chạy vào gõ vào đầu mấy tên ngủ gật trên bàn một cái, rõ ràng là Dương lão sư giảng dạy tâm huyết như vậy mà họ còn lăng ra ngủ được. Cấu thành ý nghĩ trong đầu đã xong nhưng chưa kịp hành động thì Lam Ngọc đã kịp thời đi đến kéo tay Hạ Tố Mẫn lại.
“Được rồi đừng xem nữa, chúng ta về ăn lẩu thôi.” Lam Ngọc nói.
Cả người thì đang bị cô em họ của mình giữ lại nhưng ánh mắt thì đang ngó vào phòng ngắm nhìn bóng lưng của Dương lão sư. Hạ Tố Mẫn hạ quyết tâm nhất định phải đường hoàng chính chính được người đàn ông mù chỉ dạy, danh phận học trò của Dương lão sư này cô có chắc rồi.
Vì cả hai đều đói meo cả lên nên đã quyết định vào nhà hàng quán lẩu để ăn, mà thật rất đúng lúc vừa bước chân vào nhà hàng thì bên ngoài trời đã đổ mưa tầm tã. Thời tiết thật khó đoán, giây trước nắng đến đổ mồ hôi lưng thì giây sau đã đổ mưa ngập đường xá.
Trời mưa mà đi ăn lẩu thì còn gì tuyệt bằng, Lam Ngọc gọi ra một lẩu hai ngăn, một bên nước không cay cho cô và một bên cay đậm của chị họ mình. Cứ thế mỗi người một việc xoắn tay áo lên cùng thưởng thức. Với tốc độ diệt mồi của hai chị em thì phục vụ mang thức ăn ra dường như không kịp, bởi vì Lam Ngọc chính là khách hàng thân thuộc của nhà hàng nên lúc nào cũng được phục vụ rất nồng nhiệt.
Chính vào lúc này thì có một cô gái xinh đẹp với mái tóc nhuộm đỏ bước vào nhà hàng, trên gương mặt trang điểm rất đậm với đôi mắt đánh khối rất dày trông rất đanh đá. Quả nhiên là như thế, cô ấy vừa ngồi vào bàn đã lớn tiếng gọi phục vụ.
Hạ Tố Mẫn quan sát nhìn thấy thái độ không mấy nhiệt tình của các bạn nhân viên khi cô gái tóc đỏ kia bước vào nhà hàng. Trực giác của con gái cho thấy cô gái đó chắc không tốt lành gì, nhân viên đưa thực đơn cho cô áy tóc đỏ ấy thì chỉ nhận lại một câu nói với thái độ cực kỳ ngang ngạnh: “Tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi là luôn y như cũ, mấy người đợi tôi nhắc đến bao giơ đây? Muốn tôi kêu bố tôi đuổi việc hết tất cả phải không?”
Hoá ra là con gái của ông chủ nhà hàng! Lam Ngọc ngồi đó xém cũng không nhịn nổi, đối với cô chuyện bất bình nhất định cô phải tương trợ nhưng đôi đũa trên tay vừa bỏ xuống thì Hạ Tố Mẫn đã kịp chụp lấy bàn tay của Lam Ngọc, ra dấu hiệu cô đừng lo chuyện bao đồng.
Bản thân Lam Ngọc cũng không muốn làm bầu không khí ăn lẩu này mất vui nên cũng nhịn xuống mà tiếp tục ăn. Nhưng chuyện sẽ không có gì để chú ý cho đến khi nhân viên bưng nồi nước lẩu lên, cô gái tóc đỏ nhìn thấy trong nồi nước lẩu đầy rẫy ớt đỏ liền đứng lên bực tức trực tiếp hất đổ nồi lẫu xuống nền gạch.
Cô nhân viên vì không kịp trở tay nên nguyên bộ động phục đã ước sẫm, mùi ớt cay nồng nặc bám lấy cả cơ thể vừa nóng vừa rát.
“Tại sao trong nồi nước lẩu lại có ớt nhiều như vậy? Muốn cho tôi bị lột lưỡi luôn hay gì!” Cô gái tóc đỏ vừa hét, sắc mặt đâm đâm nhìn về phía mấy người phục vụ đứng trước mặt. Gương mặt kèm theo vẻ bề ngoài không mấy thân thiện đó làm cô gái tóc đỏ hiện lên trong mắt rất nhiều khách ở đây một sự hung dữ ngang ngạnh nhức mắt.
Người quản lý nhanh chóng chạy ra giải quyết mọi chuyện, cô cuối người xin lỗi ráo riết cô gái tóc đỏ: “Tống tiểu thư bớt giận, cô gái này là nhân viên mới đi làm hôm qua chưa nắm rõ quy tắc. Để tôi gọi người thay đổi nước lẩu cho cô, mong cô tha thứ.”
Còn cô nhân viên với cơ thể đầy mùi nước lẩu cay xé chỉ biết đứng cuối đầu khóc mà không dám lên tiếng, điều này lại càng khiến cho cô gái tóc đỏ nổi máu ngang tàn mà cất giọng:
“Cô uất ức lắm sao? Khóc như vậy là có ý gì? Nước mắt của cô bây giờ so với nước lẩu trên nền gạch chẳng khác gì nhau. Quản lý, sa thải cô ta để cảnh cáo tất cả cách nhân viên còn lại.”