“Được, tôi sẽ dạy cho em.”
Hạ Tố Mẫn mỉm cười một nụ cười hạnh phúc chưa từng có, Dương Trác Diệc đứng trước mặt cô ngược nắng để nói lời đồng ý. Dường như tất cả ánh sáng vào thời điểm đó ngoài trời đều chiếu vào người của Dương Trác Diệc, nói theo cách khác đó chính là trên người anh toả ra một loại ánh sáng làm cho Hạ Tố Mẫn say mê đến ngây ngất.
Bất giác trong một phút chìm đắm đó, miệng của Hạ Tố Mẫn không nhịn được mà thốt lên một câu tán khen: “Dương lão sư, có ai đã nói với thầy rằng thầy có một gương mặt rất tuấn tú không?”
Thứ ánh sáng trên người của Dương Trác Diệc không chói, hoà huyện với ánh nắng ban mai hệt như một tác phẩm mà thượng đế ban tặng xuống dân gian. Gương mặt anh nam tính góc cạnh với sóng mũi cao vuốt, người ta thường nói người có sóng mũi như thế có tính chiếm hữu rất cao. Thế nhưng mà thứ khiến Hạ Tố Mẫn ngày đêm nhung nhớ chính là đôi mắt đẹp như tranh vẽ trên mặt của Dương Trác Diệc, lông mi dày rậm mang một chút vẽ kiều diễm trong đáy mắt, dường như rằng chỉ cần Dương Trác Diệc chớp mắt một cái cũng khiến từng nhịp đập trong trái tim Hạ Tố Mẫn rối tung lên.
Dương Trác Diệc hít một hơi khá sâu, điềm đàm trả lời: “Chưa có ai.”
Hạ Tố Mẫn ngẫm nghĩ cũng cảm thấy câu trả lời của Dương Trác Diệc rất đúng vì hầu như anh ấy rất lạnh lùng và cọc tính, cô nói chuyện được với anh quá ba câu coi như là bản lĩnh, được mở miệng khen anh tuấn tú thì lại là rất bản lĩnh.
Thật ra mà nói nếu như Dương Trác Diệc không có khuyết điểm ánh sáng ở đôi mắt thì anh hoàn toàn hoàn mĩ như bước ra từ cuốn tiểu thuyết. Còn chuyện cô phải lòng anh thì hoàn toàn hệt như chuyện cổ tích, có mơ cũng chẳng thể nào ngờ cô lại đem lòng yêu một chàng mù kiêu ngạo như anh.
Xung quanh Dương Trác Diệc và Hạ Tố Mẫn một quãng trường rộng thênh thang như thế mà chỉ họ đứng đó, ông trời cũng như muốn tác thành cho họ. Anh cầm gậy đứng đó, cô mỉm cười e thẹn đứng đối diện, gió thổi qua làm rối vài loạn tóc của cô nhưng cũng không rối bằng cõi lòng của cô hiện giờ.
Đối mặt với Dương Trác Diệc như tượng đứng trước mặt, Hạ Tố Mẫn nhìn anh, không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cũng không thể nào nhìn ra có cảm xúc gì trong khoé mắt của anh.
“Tuy có hơi phiền phức một chút nhưng sau này thầy phải nghe em khen thầy tuấn tú dài dài rồi.” Hạ Tố Mẫn đùa một câu, ý tứ đầy đủ.
Câu nói tưởng chừng như chẳng có gì thú vị để chọc cười nhưng đã thoáng qua khoé môi của Dương Trác Diệc một đường cong. Điều đó hoàn toàn được thu vào tầm mắt của Hạ Tố Mẫn, cô ngạc nhiên hét lên:
“A, thầy đã cười rồi nha! Không ngờ thầy cười lên lại rất đẹp, còn có hai má lúng đồng tiền.”
“Em rất nhạc nhiên sao?” Dương Trác Diệc nghe được giọng cười giòn tan của Hạ Tố Mẫn bất giác khó hiểu.
Cô gật đầu lia lịa tia rối mà nói: “Đúng vậy, đối với em mọi thứ thuộc về thầy đều rất đẹp, đều làm em rất ngạc nhiên.”
Hạ Tố Mẫn hít thở một hơi lấy hết can đảm của thiếu nữ đôi mươi thốt lên một câu: “Dương lão sư, chúng ta ở bên nhau đi.”
Sau câu nói ấy, khoảng lặng im của không gian hoàn toàn làm nền cho nhịp tim đập vội vàng như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của Hạ Tố Mẫn. Cô thở gấp từng ngụm hơi, cố gắng trấn an rằng bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thế nhưng mà Dương Trác Diệc trầm mặc, anh không nói gì chỉ là ánh mắt đã có chút xao động, chớp mi một cái rồi mới quyết định xoay người rời đi trốn tránh câu hỏi của cô.
Một bước, hai bước, ba bước, Hạ Tố Mẫn nhìn anh bước đi, nắm chặt lòng bàn tay lại cuối cùng cũng không muốn lạc mất.
“Dương Trác Diệc, em thích thầy, chúng ta có thể nào ở bên nhau không?” Cô lại hét lên một lần nữa.
Lần này đôi chân của Dương Trác Diệc đã dừng lại, anh thở dài một hơi rồi nói: “Không thể nào.”
Tưởng tượng bạn háo hức đem hết ruột gan của mình để bày tỏ tình cảm với một người nhưng người ấy chưa hề quay đầu lại nhìn bạn. Điều đó làm bạn rất hụt hẫn và đau đớn nhưng đối với Hạ Tố Mẫn lại là một cảm giác rơi xuống vực gấp đôi điều đó.
Bởi vì Hạ Tố Mẫn cô biết rằng chủ động trao đi tình cảm sẽ chấp nhận rủi ro một ngày phải rơi lệ, rủi ro này của cô hơn cả thế, cô mặc kệ rằng sau này có thể gặp lại anh hay không chỉ là tình cảm trong trái tim cô đã vươn mầm bao chặt lấy cả cơ thể rồi.
Cô rất sợ không nói ra thì những dây leo ấy sẽ siếc chặt lấy trái tim cô.
“Em lấy phân phận của một người bình thường đã từng nhìn thấy anh ở tiệm hoa mà đem lòng yêu thích, em không lấy thân phận học trò để mà biểu lộ tình cảm. Dương Trác Diệc, anh không nhớ ra em sao?”