Hạ Tố Mẫn kéo kéo tay áo của Dương Trác Diệc thì thầm nhỏ với anh: “Tống Trị giơ tay kìa, anh có muốn mời cậu ấy không?”
Dương Trác Diệc gật đầu, Hạ Tố Mẫn mới tiếp lời: “Mời bạn nam đang giơ tay.”
Tất cả ánh mắt bấy giờ đều theo từng động tác đứng lên của Tống Trị mà dõi theo, có người còn trực sẵn điện thoại phát trực tiếp trên diễn đàn của trường.
Tống Trị đứng lên, từ tốn trả lời: “Là một nhạc sĩ người Áo và là bạn thân của Ludwig van Beethoven. Có cái tên khác là Malfatti sinh ngày 1 tháng 1 năm 1792, ra đi vào ngày 27 tháng 4 năm 1851.”
Câu trả lời ngắn gọn đi vào trọng tâm, phong thái tự tin hoà cùng dáng vẻ điển trai ấy gần như đốn ngã tất cả những cô gái có mặt ở hội trường ngày hôm nay, ngoại trừ Hạ Tố Mẫn.
Không phải là người Hạ Tố Mẫn thích rồi thì có đẹp như tạc tượng thì cũng chỉ là một người khác giới, không hứng thú.
Rất nhanh trên mạng truyền lan rộng rãi tin tức nam thần Tống Trị và giáo sư Dương. Một người phong thái chững chạc nghiêm khắc đứng trên bục giảng, một người mang làn gió của thanh xuân nhiệt huyết.
Có người nhân lúc hỗn loại trên mạng mà buông lời ác ý.
“Cô gái đứng kế Dương giáo sư đúng là có phúc, một lúc có được cả nam thần Tống Trị và Dương lão sư.”
Lập tức bình luận đó được bàn tán rộng rãi trên mạng, có người bênh vực người bình luận ấy nói năng hồ đồ cũng có người hùa theo mà móc mỉa Hà Tố Mẫn.
Chủ đề bàn tán sôi nổi ấy rất nhanh đã làm sập diễn đàn trường.
Buổi học ngày hôm đó sau một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Tố Mẫn dọn tập sách vào cặp cho Dương Trác Diệc, còn bản thân thì vô duyên vô cớ bị vô số ánh mắt đàm tiếu chỉa thẳng vào.
Có một sinh viên bước lên hỏi bài Dương Trác Diệc, bên này Hạ Tố Mẫn chuẩn bị đồ đạc xong rồi thì có hai người con gái đứng chặn lại với thái độ kiếm chuyện.
“Ây da, xin hỏi không biết bạn giảng viên trẻ khoa âm nhạc mới đến hay là sinh viên của khoa đây? Tôi chưa gặp bạn bao giờ!”
Tuy Hạ Tố Mẫn cũng rất bất mãn với những chuyện như vậy nhưng cũng đành dằn xuống mà tiếp chuyện với bọn họ.
“Tôi không phải giảng viên trẻ, tôi là sinh viên khoa mỹ thuật!”
Một cô gái khác cũng cất cao giọng: “Sinh viên khoa mỹ thuật mà chạy đến giảng đường của khoa âm nhạc làm gì? Lại còn đứng cạnh giáo sư Dương của chúng tôi nữa, cô là có ý gì đây!”
Cô gái còn lại hùa theo vừa cười khinh bỉ vừa trả lời: “Còn ý gì nữa chứ! Người ta thấy Dương lão sư khôi ngô tuấn tú nên chạy kè kè theo thôi, ngay cả giảng đường VIP còn dám bước vào đứng cùng bục giảng với Dương lão sư thì chuyện gì không dám làm nữa.”
Dương Trác Diệc nói chuyện xong với bạn sinh viên kia thì liền nghe thấy Hạ Tố Mẫn đang bị ức hiếp liền không vui mà lên tiếng:
“Cô ấy là cháu gái của tôi!”
Một câu duy nhất làm hai nữ sinh kia rùng mình, lời nói cũng trở nên liền lúng túng.
“À hoá ra là vậy, chúng em chỉ muốn chào hỏi cô ấy một chút thôi. Nếu là người nhà của thầy thì quá tốt rồi ạ.” Hai cô gái vừa thẹn vừa ngượng trước ánh nhìn thị phi của mọi người còn nán lại giảng đường liền vội quay người rời đi.
Hạ Tố Mẫn cũng thở phào một hơi, cô không giỏi việc phải tranh luận vô cớ với người khác. Những lúc như thế cô thường chỉ biết im lặng.
Hạ Tố Mẫn hiểu chuyện không chấp nhất Dương Trác Diệc, anh làm vậy để bảo vệ cô trước mọi người. Không ấm ức, được làm người nhà của anh cũng tốt ấy chứ! Hạ Tố Mẫn thầm nghĩ.
Dương Trác Diệc từ từ bước tới Hạ Tố Mẫn, anh cảm nhận được cô đã uất ức, anh muốn ôm lấy cô vào lòng để an ủi nhưng mà tình hình lúc này thì không thể.
“Đi thôi.” Dương Trác Diệc nói.
Hai người ra khỏi giảng đường VIP, trên suốt dọc đường đi bộ ra ngoài cổng trường không ít ánh mắt nhìn vào hai người họ rồi xì xầm bàn tán.
Chẳng có gì nhanh bằng mạng xã hội, tin tức Dương lão sư và Hạ Tố Mẫn là người nhà đã nhanh chóng lan truyền trên diễn đàn trường. Có người vào bình luận chửi người lúc nãy mỉa mai Hạ Tố Mẫn, còn yêu cầu người đó trực tiếp xin lỗi Hạ Tố Mẫn.
Lúc này đây Hạ Tố Mẫn mới mở điện thoại di động của mình lên, nhìn thấy vô vàn những bình luận bên dưới tấm ảnh chụp cô, Dương Trác Diệc và Tống Trị. Xém chút Hạ Tố Mẫn hốt hoảng đến rơi điện thoại.
Tiết học chỉ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ mà vô số bình luận tích cực tiêu cực rồi lại tích cực ùa vào. Tài khoản cá nhân của cô cũng đột nhiên tăng lượt gửi kết bạn lên chống mặt.
“Dương lão sư, mọi người đang bàn tán về chúng ta.” Hạ Tố Mẫn khẽ nói cạnh Dương Trác Diệc với giọng điệu lo lắng.
“Họ nói cái gì?” Anh hỏi.
“Có người phát trực tiếp tiết dạy của anh lúc nãy, rất nhiều……” Hạ Tố Mẫn định nói rằng rất nhiều bình luận vào mỉa mai cô nhưng cô lại sợ anh lo lắng nên không dám nói câu sau.
“Rất nhiều gì?” Bước chân của Dương Trác Diệc dừng lại, hai đầu lông mày của anh bất giác cũng hơi cau.