• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bao lâu rồi chúng ta chưa về Dương Gia?” Dương Trác Diệc đột nhiên chủ động hỏi về chuyện này.

Từ khi mẹ của Dương Trác Diệc mất thì ở Dương Gia không ai còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa, nói cách khác đó chính là Dương Trác Diệc anh đã nhiều năm rồi không về thăm Dương lão gia.

“Năm năm rồi cậu chưa về Dương Gia, sức khoẻ của lão gia ngày càng yếu, cậu nên cân nhắc để trở về.” Tả Khiêm nói.

Nghe đến đây thì Dương Trác Diệc đột nhiên bật cười, bàn tay của anh chạm mạnh vào những phím đàn bên dưới phát ra những âm thanh hỗn tạp nghe rất chói tai. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo chỉ có một chút ánh sáng le lói của ánh trắng bên ngoài chiếu rọi xuống nền nhà xuyên qua cửa kính, Tả Khiêm chỉ nhìn thấy được bóng lưng lẻ loi của Dương Trác Diệc nhưng vẫn nhận ra rất rõ tiếng cười rất thê lương của anh.



“Tôi không hứng thú với gia tài của ông ta, sớm muộn gì những thứ đồ sộ ấy cũng thuộc về tay nhân tình của ông ta thôi.”

“Cậu không nên nghĩ như thế, lão gia thật sự rất yêu thương lo lắng cho cậu.” Tả Khiêm cũng không nhịn được mà tiến đến gần bóng lưng trước mặt, anh cũng không xa lạ gì với tính cách tự cao tự tại của Dương Trác Diệc, càng không thể nào không hiểu rõ bên trong con người không nhìn thấy ánh sáng ấy có bao nhiêu là oán hận chấp niệm.

Chính vì đôi mắt của Dương Trác Diệc không thể nhìn thấy, nên trong thâm tâm của anh lại càng nhạy cảm đến mong manh..

“Cậu thích thì cứ đi mà về Dương Gia, dù sao nhân tình của ông ta cũng là dì họ của cậu.”

Nói xong câu nói phũ phàng đầy sát thương này, chưa kịp một giây để đứng lên thì Tả Khiêm đã từ phía sau lao tới túm lấy cổ áo của Dương Trác Diệc lôi lên, nét mặt đã nhiều phần giận dữ.

“Trác Diệc, chuyện của người lớn chúng ta đừng xen vào nữa. Dì của tôi có như thế nào đi chăng nữa thì xin cậu hãy tin rằng bà ấy thật lòng với bố của cậu. Còn tôi chẳng phải nhiều năm nay đã đi theo bên cậu để chuộc lại lỗi lầm đó sao! Cậu nhất định phải nói ra những lời như vậy khiêu khích tôi sao!”

Trong cơn thở hỗn hễn, Dương Trác Diệc cũng không lép vế mà nói: “Chẳng phải cậu tự nguyện đến để chăm sóc tôi sao? Tôi chưa hề yêu cầu cậu đến đây vì tôi, tôi cũng chưa từng xem cậu như đến đây để chuộc lỗi. Cậu nghe cho rõ đây, từ đây về sau đừng bao giờ nhắc hai chữ Dương Gia trước mặt tôi nữa.”



Tả Khiêm buông đôi tay của mình đang túm cổ áo của Dương Trác Diệc ra, bóng tối quá dày đặc dù ánh trăng có sáng chói cùng chả thể nào dạ xuống được gương mặt Tả Khiêm. Chỉ nghe được hơi thở rất vội vàng của anh, hơi thở của sự thất vọng đến cùng cực cùng với âm thanh rất trầm thấp: “Tất cả mọi thứ trên thế giới đều đang chữa lành cho cậu. Nhưng cậu lại là người duy nhất, không chịu buông tha cho chính mình.”

Nói xong câu đó Tả Khiêm bỏ lại Dương Trác Diệc mà rời khỏi nhà trong đêm. Vốn dĩ hôm nay Tả Khiêm ở lại đây một đêm nghỉ ngơi để ngày mai phải đưa Dương Trác Diệc đến lớp sớm chuẩn bị khai giảng lớp học mới.

Giống như Tả Khiêm anh đã nói ban nãy, vì tội lỗi của dì mình mà anh đã chấp nhận ở bên cạnh Dương Trác Diệc để chăm sóc cho anh, một phần cũng là vì là bạn bè rất nhiều năm trời. Ngày đó chính là vì dì của Tả Khiêm nên mẹ của Dương Trác Diệc mới bỏ đi, khiến cho một cậu bé năm tuổi vốn đã mất đi ánh sáng nay còn mất thêm người mẹ của mình.

Về phần của Tả Khiêm, anh mồ coi bố mẹ từ nhỏ và được chính tay dì nuôi lớn nên ân nghĩa đó đối với anh như sông như bể. Hai đứa trẻ không có hạnh phúc gặp nhau vào một ngày trời thu lạnh giá, vô tình hình thành giữa hai người một sợi dây gắng kết vô hình, trở thành một loại thân thuộc giống như người nhà và có khi hơn cả thế.

Tả Khiêm đi rồi thì Dương Trác Diệc cũng bình tĩnh lại, anh ngồi phích xuống ghế thẩn thờ trong vô thức. Mỗi khi tức giận thì Dương Trác Diệc anh lại không thể nào kiểm soát được lời nói, đã rất nhiều lần lòng tự tôn của anh đã tổn thương người ở bên cạnh mình rất nhiều. Tả Khiêm là một loại điển hình tương tự như vậy.

Xung quanh Dương Trác Diệc hình thành rất nhiều chiếc gai sắt nhọn bao trùm lấy cơ thể của anh, anh không thân thiện cũng không nói chuyện với người khác quá năm câu.

Chỉ là hôm ngày giỗ của mẹ mình, Dương Trác Diệc đã gặp được Hạ Tố Mẫn. Cô nhẹ nhàng đi ngang qua người của anh, để lại một mùi hương thoang thoãng trên đầu mũi, mùi hương đó rất giống với mùi hương mà trước kia mẹ của Dương Trác Diệc anh hay dùng.

Là mùi hương hoa anh đào dịu nhẹ.

Để mà một người không bao giờ đi quá quy tắc của bản thân như Dương Trác Diệc đây lại nói quá năm câu với Hạ Tố Mẫn khi gặp lại nhau ở công viên gần trạm xe bus.

Anh nghe cô khen về bản nhạc Bagatelle - Beethoven mà anh chơi lúc sáng lại càng khiến anh có một chút ấn tượng hơn về cô. Bởi bản nhạc Bagatelle - Beethoven huyền thoại ấy mỗi lần cất lên đều đưa anh về quá khứ năm ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK