Buổi học ngày hôm ấy cứ thế mà kết thúc sau câu nói của Dương lão sư, mọi người đứng nghiêm chào một tiếng rồi ai nấy cứ thế soạn tập vở bước ra khỏi lớp. Lam Ngọc là người bước ra sau cùng so với bốn sinh viên đi trước, gặp chị họ của mình đứng ở ngay cửa, cô có hơi ngạc nhiên.
“Chẳng phải em bảo chị đợi em ở căn tin rồi sao? Chị chạy đến đây làm gì?” Lam Ngọc vừa nói, tầm mắt đúng lúc rơi xuống cuốn tập vẽ trên tay của Hạ Tố Mẫn, chỉ vừa đủ một cái liếc qua liền nhận ra người được vẽ tronh cuốn tập ấy là Dương lão sư.
Vốn dĩ Lam Ngọc không nghi ngờ gì đâu nhưng một giây sau Hạ Tố Mẫn liền lách qua người cô và đi thẳng vào lớp. Thật kỳ lạ, Lam Ngọc liền xoay người nhìn theo, nhìn thấy chị họ mình đang chạy đến bên cạnh Dương lão sư.
“Dương lão sư, tôi muốn học đàn piano từ người.” Hạ Tố Mẫn cầm chặt cuốn tập vẽ trên tay, lấy hết dũng khí mà nói.
Động tác cất sách vào cặp của Dương lão sư cũng đột nhiên ngừng lại vài giây ngắn ngủi, anh chậm rãi hỏi: “Lí do học đàn piano của cô là gì?”
Hạ Tố Mẫn trả lời chắc nịch: “Tôi muốn chơi bản nhạc Bagatelle của Beethoven.”
Giây phút câu trả lời của Hạ Tố Mẫn vừa dứt, nếu nhìn rõ thì sẽ thấy mí mắt của Dương lão sư hơi giật nhẹ, là một dạng của vừa kích động nhưng đủ khả năng để kiềm chế.
Đúng vậy, bản nhạc Bagatelle của Beethoven đã đủ thuyết phục Dương lão sư, để có thể khiến anh phá lệ một lần trong cuộc đời: “Được.”
Hạ Tố Mẫn liền mỉm cười toàn thắng, cô mừng thầm trong lòng vì đã đạt được ý nguyện. Cô mở cuốn tập vẽ của mình ra, xé ngay trang giấy vừa vẽ Dương lão sư ban nãy rồi nhẹ nhàng gấp lại âm thầm để vào cặp của anh.
Dương lão sư rời đi, không hề hay biết đằng sau lưng anh có một nụ cười tươi rối đến tận tai, cũng không hề biết chính anh đã vừa nhận một thứ mà Hạ Tố Mẫn gọi là “tình cảm của cô”.
Đến khi bóng dáng anh khuất dần sau hàng cây, Hạ Tố Mẫn mới bước ra khỏi lớp gặp cô em họ của mình. Lam Ngọc khoanh tay dựa người vào vách tường, trơ đôi mắt thăm dò ra đột nhiên hỏi Hạ Tố Mẫn: “Chị thích Dương lão sư sao?”
Đang chìm trong cảm giác vui mừng, Hạ Tố Mẫn không kiềm lời được mà thừa nhận: “Đúng vậy, chị thích Dương lão sư.”
Đối ngược với cảm xúc hiện giờ của Hạ Tố Mẫn, chỉ thấy Lam Ngọc thở dài một tiếng, âm giọng cũng trầm xuống: “Không có kết quả đâu, chị đừng tốn công vô sức nữa. Dương lão sư vốn không phải là người thích hợp với tình yêu.”
“Chị là một hoạ sĩ, anh ấy là một nghệ sĩ. Đều là hai tâm hồn yêu nghệ thuật có thể đồng bộ lẫn nhau, chị không tin là không thể ở bên cạnh với anh ấy.” Hạ Tố Mẫn vẫn giữ một lòng chắc nịch.
“Em không hiểu chị là vì sùng bái thầy ấy nên mới thích hay là vì cảm xúc của tuổi trẻ. Nghe em nói, Dương lão sư không giống chúng ta, thế giới của thầy ấy chỉ toàn là màu đen u ám.” Lam Ngọc cũng không khách sáo mà nói.
“Lam Ngọc!” Hạ Tố Mẫn hằn giọng gọi thẳng tên em gái họ của mình, cô gáng kiềm chế lại để không phải một cuộc cãi vả nào xảy ra: “Em nhìn chị đi, chị cũng không hoàn hảo, trên cuộc đời này càng không tồn tại người hoàn hảo. Đôi mắt của Dương lão sư không nhìn thấy được thì đã làm sao? Anh ấy vẫn thành công với thứ âm nhạc mà anh ấy theo đuổi, anh ấy cũng giống như chị, dù hoàn cảnh có như thế nào cũng không ngăn cản được ước mơ của anh ấy.”
Lam Ngọc dường như sắp không khống chế được cảm xúc, cô thở mạnh một tiếng rồi lại ngắm mắt nhẫn nhịn hạ giọng xuống: “Em cảm thấy chị đồng cảm với thầy ấy hơn là thích, trong cuộc sống này không phải bất cứ ai cũng có thể sống với đam mê của mình. Nhất định bố mẹ của chị sẽ ngăn cản điều này.”
“Em quên là chị rời khỏi Hạ Gia rồi sao? Từ đây về sau chị làm gì cũng không còn sự quản thúc của bố mẹ nữa. Nếu thuận lợi thì chị và thầy ấy ở cạnh nhau, không thuận lợi thì chị nghĩ rằng bản thân sẽ khó mà thích ai nữa.”
Hạ Tố Mẫn cô đã trót thích một người thầy giáo khiếm thị, trái tim cô trót rời khỏi lồng ngực mất rồi. Tâm trí của cô sớm đã thuộc về Dương lão sư, từ đây về sau, mỗi ý niệm của cô đều thuộc về người đàn ông mang tên Dương Trác Diệc ấy.
——
Tối đó, trong căn nhà rộng thênh thang không ánh đèn điện, chỉ có đâu đó trong mỗi góc nhà có vài cây đèn cầy nhỏ đang đung đưa ánh lửa.
Cây đàn piano diễm lệ được đặt giữa nhà, trời đã khuya, bầu trời bên ngoài cũng đã hầm hì nhằm cảnh báo mưa giông sắp kéo đến. Gió ngoài trời cũng càng lúc càng mạnh ùa vào cửa kính sát nền chưa được kéo hoàn toàn lại, chiếc rèm cửa tối màu cũng theo cơn gió hung bạo ấy mà bay loạn tứ tung.
Tiếng rèm cửa bay phất phơ trong gió, lúc này Dương Trác Diệc từ trong phòng mở cửa bước ra, theo thối quen mỗi lần đóng cửa mà anh đã thuần thục kéo cửa khoá chặt lại cho gió và mưa đừng tạt vào.
Cửa đóng lại rồi, âm thanh ồn ào của gió cũng tắt hẳn đi thay vào đó là tiếng piano của Dương Trác Diệc chầm chậm vang lên.