Sở Minh Quân đưa mắt ra hiệu cho hắn hỏi tôi xem là đã chuyện gì, tên Sở Thanh lại trưng bộ mặt khó hiểu kiểu như “tại sao lại là ta? Ngài là phu quân của cô ta, có chuyện gì thì hai vợ chồng đóng cửa bảo nhau đi chứ?”, sau đó giả bộ không biết, tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Không khí cứ ngượng ngạo như vậy được một lúc, Sở Minh Quân không nhịn được đá có phần hơi mạnh vào chân Sở Thanh, hắn ta đau quá lập tức đứng dậy la oai oái, đập tan cái không khí ngượng ngạo ban nãy, tôi cũng buông đũa đứng dậy, biểu thị rằng mình đã ăn xong, sau đó đi về cửa phòng, bỏ lại sau lưng hai người đang vô cùng khó hiểu.
Tâm trạng của tôi lúc này không biết phải diễn tả như thế nào, thật ra tôi không định giận Sở Minh Quân, nhưng cảm giác cứ bứt bối, không nghĩ rằng người kề cận mình lại không tin tưởng mình đến như vậy. Tôi thở dài, nhìn bát thuốc còn để trên bàn, đành đem đến thư phòng của Sở Minh Quân, dù không chắc hắn sẽ uống, nhưng đây cũng là tấm lòng của mình, cứ đưa đi vậy.
Đến cửa thư phòng, tôi liền gõ hai tiếng, thì nghe giọng của một người con gái, bảo tôi vào đi. Khi tôi bước vào, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, tim bỗng chốc cũng lỡ mất một nhịp, Sở Minh Quân đang ngồi trên ghế đọc sách, còn nội dung sách là gì tôi không rõ, còn Diệp Thanh Hư đứng kề bên, đang ân cần mài mực.
Tôi khẽ lên tiếng chào, Sở Minh Quân lúc này mới nhận ra người đến là tôi, liền buông sách, lập tức đứng dậy. Có lẽ tâm trạng hiện tại của tôi không được tốt, nên khuôn mặt có chút u ám, chỉ nhẹ nhàng đặt bát thuốc lên bàn, sau đó nói một câu dài với âm lượng rất nhỏ:
- Em…Lúc trước có người từng dạy em một bài thuốc chữa trị về việc bị nội thương, nên em đã nấu thử bát thuốc này, mặc dù không biết có hiệu quả với ngài không nhưng em cũng muốn thử giúp, nếu như ngài không chê. Em để trên bàn, ngài xem thử. Em chợt nhớ mình còn có việc nên em xin phép cáo lui.
Dứt lời, tôi liền quay người đi thẳng, cũng không để người khác trả lời, Sở Minh Quân tính chạy theo tôi, lại bị Diệp Thanh Hư bày trò, ôm chặt sau lưng, không cho Sở Minh Quân rời đi.
Sở Minh Quân quay người cố gắng đẩy Diệp Thanh Hư ra, nhưng nàng ta có vẻ rất quyết tâm, nhất định không chịu bỏ tay ra. Tôi chạy ra khỏi phòng được một khoảng rồi dừng lại, tim đập thình thịch liên hồi, thầm trách hôm nay mình điên rồi, mới mất bình tĩnh như vậy, lại còn chạy đi mất, người ta sẽ nghĩ mình bị điên mất.
Từ trong thư phòng vọng ra giọng của Diệp Thanh Hư, cứ như cố tình nói lớn để tôi có thể nghe vậy.
- Chàng hãy nghe thân thiếp nói, đừng uống bát thuốc này, ngày cũng nghe nàng ta nói rồi đó, đây chỉ là vài thứ được dạy qua, không đảm bảo hiệu quả, nếu có sơ suất gì, chàng sẽ không thể bình phục được đâu! Chàng tin thần thiếp mà, đúng không?
Một câu hỏi nhưng lại không có câu trả lời sau đó, cũng không biết là Sở Minh Quân có uống hay không, mặc dù tôi biết, phần lớn hắn sẽ không uống, nhưng lại cảm thấy rất buồn dù đã biết trước kết quả. Không biết từ khi nào mà nước mắt đã lăn xuống đôi má của tôi, rồi rơi xuống đất, cũng không biết vì sao nước mắt lại rơi, có lẽ vì biết Sở Minh Quân không tin tưởng mình, hoặc có lẽ do biết hắn không uống bát thuốc mà mình nấu, cũng có lẽ là do mình chạy đi như vậy nhưng hắn cũng không đi tìm mình.
Hoặc…có lẽ là do tôi đã thích Sở Minh Quân, không nhìn được cảnh hai người đó trong thư phòng, tôi tủi thân ngồi sụp xuống, gục mặt vào đầu gối, khóc thút thít. Ở thế giới này, người duy nhất mà tôi có thể tâm sự là Minh Ca, ngoài em ấy ra, tôi nhận ra mình chẳng còn có ai nữa.
Trong lòng đang rất buồn, tôi đứng dậy, hít một hơi thật sâu, đi về phía cây cổ thụ. Đến bên gốc cây, tôi đào lấy bình rượu trái cây đã ủ lúc trước, mặc kệ chưa ủ đến đúng ngày, tôi liền mang nói về phòng, rủ Minh Ca vào uống chung. Minh Ca thấy tâm trạng tôi rất tệ, khuôn mặt thì méo xệch, hai mắt đỏ ửng, đoán rằng giữa tôi và Sở Minh Quân đã xảy ra chuyện gì, liền chạy đến đỡ lấy tôi.
Tôi bảo em ấy đi lấy hai cái cốc cùng dĩa hạt dưa vào đây, Minh Ca cũng không dám nhiều lời, lập tức đi khỏi. Cầm trên tay cái cốc, tôi liền mở bình rượu trái cây, mùi men cùng rượu thơm phức, không nhanh không chậm liền rót đầy, một cốc đưa cho Minh Ca, một cốc tôi cầm, sau đó không nói không rằng, cụng vào cốc của Minh Ca một cái, rồi ngửa cổ một hơi uống sạch, Minh Ca nhìn thấy cảnh này liền hoảng hồn, định cản tôi lại.
Vì đã từng uống rượu trước đó, nên bây giờ cũng đã không còn khó chịu, thêm nữa đây là rượu trái cây, nên uống vào có vị ngọt nhẹ, cảm thấy rất là ngon, thế nên tôi liền đổ thêm cốc thứ hai. Minh Ca nhìn tôi, khó hiểu hỏi:
- Tiểu thư à, hôm nay người gặp chuyện gì sao? Tiểu thư cãi nhau với Sở thân Vương à? Hay để em đi tính sổ với ngài ấy nhá?!!!
Tôi nắm lấy tay Minh Ca, không cho em ấy rời đi, nốc tiếp cốc thứ hai, sau đó lèm bèm:
- Em đừng đi, bây giờ ta chỉ có mỗi mình em bên cạnh, nếu em đi rồi ta sẽ cô đơn lắm! Cô đơn lắm...
Vừa nói vừa đổ rượu tiếp, Minh Ca thấy vậy, cũng đành chiều theo ý chủ tử, bắt đầu ngồi uống chung. Không biết đã uống bao nhiêu cốc rượu, hai người chúng tôi bắt đầu nói nhảm, huơ tay múa chân loạng xạ, tôi nhìn Minh Ca với đôi mắt nửa nhắm nửa mở, sau đó nói:
- Minh Ca à, sau này em ưng ý người nào, em phải nói cho ta biết, để ta điều tra hết cả dòng dõi gia phả hắn, xem hắn có tình đầu thanh mai trúc mã nào không, tới đó ta mới đồng ý chấp nhận cho hắn đến với em!
- Đúng là chủ tử yêu quý của em! Chỉ có người là lo là thương em nhất! Nên em chẳng ưng ai cả, chỉ ưng mỗi chủ tiểu thư thôi!
Chúng tôi cười ha hả, sau đó đồng loạt gục mặt xuống bàn bất tỉnh. Trong cơn mơ, tôi cảm thấy một người đang bế mình đi, tôi muốn giãy giụa, nhưng cơ thể người đó rất ấm, liền không chống cự, vùi đầu vào sâu trong lòng người đó mà thiếp đi.
Khoảng vài phút trước, Sở Minh Quân bước vào phòng, đã thấy trên bàn ly cốc ngổn ngang, hai người đang nằm gục ở đó, Sở Minh Quân liền tiến đến vỗ vào mặt tôi, ngửi được mùi rượu nồng nặc, bất giác nhăn mày. Thấy Minh Ca cũng nằm bất tỉnh, liền sai Trần Thanh khiêng nàng ta về phòng, còn Sở Minh Quân bế tôi đưa về giường.
Đặt tôi nằm xuống giường, điều chỉnh lại tư thế nằm, định bụng hôm nay sẽ không ngủ ở đây, định bụng nhìn tôi một lát rồi sẽ rời đi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng vì say rượu, Sở Minh Quân kiềm lòng không được, vuốt nhẹ lên má tôi, thấy tôi đang cắn chặt môi lại, sợ cứ để như thế nguyên đêm sẽ bị rách môi, liền dùng ngón tay, tách nhẹ môi tôi ra.
Vừa chạm đến đôi môi đỏ hồng, mềm mềm, ẩm ẩm, Sở Minh Quân lúc này như phát điên, tim đập liên hồi, không thể khống chế bản thân được nữa, cúi đầu khẽ chạm vào môi tôi, một nụ hôn nhẹ, nhưng cũng đủ làm Sở Minh Quân xao xuyến.
Mọi thứ dường như bất động vào phút đó, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của Sở Minh Quân, luyến tiếc rời khỏi đôi môi của tôi, nhìn tôi vẫn đang nằm bất tỉnh ở đó không biết gì, Sở Minh Quân chỉ biết thở dài, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Khi nghe được tiếng chim hót ríu rít bên ngoài cửa sổ, tôi thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, rên rỉ gọi Minh Ca vào. Nhưng người bước vào là một nô tì của phủ, tên là Sơ Hoa, em ấy bảo rằng Minh Ca tỷ tỷ hôm qua cũng uống say, đến giờ vẫn chưa dậy nổi, nên em ấy mới vào đây hầu hạ thay.
Tôi gật đầu đã hiểu, cảm ơn Sơ Hoa, sau đó vẫn nằm gục trên giường, không muốn dậy. Thấy tôi ủ rũ, Sơ Hoa liền bày ý kiến, hỏi tôi có muốn đi tham quan ngoài chợ buôn không, vừa đúng hôm nay là đầu tháng, phủ đang đi mua đồ dự trữ định kì. Nghe đến được đi ra ngoài, tôi liền bật dậy, nhờ Sơ Hoa chuẩn bị thay y phục cho tôi, Sơ Hoa biết mình đã thành công, liền vui vẻ làm theo.
Hôm nay tôi không đến phòng ăn sáng, cũng bởi vì muốn tránh mặt Sở Minh Quân, đêm qua ngài ấy không ngủ ở phòng tôi, chắc hẳn là thấy tôi kì lạ nên mới tránh đi như vậy. Từ khi tôi nhận ra tình cảm của mình, thật sự khi đối mặt với ngài ấy không còn tự nhiên như xưa nữa, đợi một thời gian nữa, nếu như tôi ít gặp gỡ Sở Minh Quân, có lẽ tình cảm này cũng sẽ dần nguôi ngoai bớt.
Bước trên con phố phồn hoa, người đi chung với tôi hôm nay là Sơ Hoa, thay cho Minh Ca, thật ra tôi thấy có lỗi với em ấy vì đã kéo em ấy uống rượu cùng tôi, nên hôm nay sẽ cho em ấy nghỉ một bữa dưỡng sức. Bước ngang qua chỗ trưng bày trang sức, tôi thấy có một dây đeo ở chuôi kiếm rất đẹp, hình dáng tròn, ở giữa được khắc hình hoa thủy tiên, là loài hoa mang biết tượng của sự may mắn.
Ông chủ thấy tôi nhìn chằm chằm vào món đồ, ngỏ ý đây là loại ngọc tốt, giá cả cũng phải chăng, mua tặng người mình yêu là vô cùng trân quý.
Tôi cũng rất ưng nó, nên ra giá để mua, ông chủ tiệm đưa giá, tôi liền hạ giá xuống 5%, ông chủ thấy tôi là người rất biết trả giá, liền đồng ý mà bán cho tôi. Sơ Hoa nhìn thấy liền ngưỡng mộ, hỏi tôi học được từ đâu, tôi chỉ mỉm cười, không đáp lời, thật ra đây là sở trường khi còn ở thời hiện đại, tôi và mẹ tôi cùng nhau đi chợ, đã tập dần dần cho đến nay, không ngờ tới đây, vẫn có thể sử dụng được.