Trong lòng gào thét, thấy tôi đứng yên bất động, Minh Ca liền cất lời: “ Tiểu thư, người làm sao thế ạ?”.
Thấy cô ấy đang nhìn tôi lo lắng, tôi chỉ đành ậm ừ trả lời: ‘’ Ta thật sự chả nhớ mình đã tính làm gì, bây giờ nghe tin có hôn ước, nhất thời vẫn chưa tin được.”
Minh Ca cười khúc khích, nói rằng: “ Tiểu thư ơi, người năm nay đã mười bảy tuổi rồi, đã đến tuối lấy chồng sinh con, người phu quân của tiểu thư lại là Sở Thân Vương nổi tiếng khắp thành đô này, người còn đau lòng chuyện gì cơ chứ.”
Nghe đến hai từ ‘’nổi tiếng”, tôi liền hỏi: “ Em biết thông tin gì về người ấy à?”.
Minh Ca vỗ ngực tự hào: “ Tất nhiên là biết rồi, thiếu nữ trong kinh thành ai mà chả biết đến ngài ấy, ngài ấy được mệnh danh trong tất cả các Hoàng tử là Sở vương si tình đó!!!”.
“ Sở vương si tình”????, tôi bật cười, sao lại có cái biệt danh sến sẩm như thế, nghe nói thôi đã nổi cả da gà.
Minh Ca liền cướp lời: “ Tiểu thư đừng có cười nữa, sở dĩ ngài ấy có biệt danh như thế là do lúc còn trẻ, ngài ấy có một thanh mai trúc mã, nghe nói cũng là người có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần. Hai người họ từng thề ước sau này lớn lên sẽ xin Hoàng thượng ban hôn, nhưng đến năm Sở thân Vương mười bảy tuổi, ngài ấy phải ra chiến trường suốt tận ba năm trời. Nhưng trong suốt ba năm ngài ấy không có ở đây, cô gái đó không biết đã xảy ra chuyện gì, liền mất tích, sau khi thắng trận trở về, Sở thân Vương đã cho người tìm kiếm tung tích nàng ấy nhưng vẫn không có kết quả, đến hiện tại đã trôi qua hai năm, ngài ấy vẫn một lòng, chưa từng lập thê thiếp cho dù đã hai mươi hai tuổi, trước khi có ý định chỉ hôn với tiểu thư, Hoàng thượng cũng đã có ý định với vài tiểu thư khác nhưng đều bị Sở thân Vương từ chối. Người xem, câu chuyện này đã trở thành giai thoại, được các thiếu nữ vô cùng ngưỡng mộ mối tình này, mong muốn họ có một cái kết viên mãn, cho nên các cô gái ở đây đều tôn thờ, ước được gặp một người phu quân như Sở thân Vương si tình đó!!!”.
Minh Ca đang líu lo không ngớt bỗng nhiên bặm môi lại, cứ như biết mình đã lỡ lời nên không nói gì thêm nữa, thật ra cũng đúng, chủ tử cô ấy là người đang được nhắm đến vị trí phu nhân Sở thân Vương, chẳng khác nào là người phá tan cái kết hạnh phúc của hai người đó, thật ra xem xét ở nhiều phía, Dương Đặng Vi tôi đây cũng là người tội nghiệp, bị gả cho người mình không yêu, phu quân mình thì ngày đêm nhớ nhung người con gái khác, không phải là quá cẩu huyết hay sao? Mà cũng đúng thôi, đã là hôn nhân chính trị thì làm gì có cái gọi là hạnh phúc viên mãn chứ, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, hai bên không có tình cảm nếu lấy nhau về, không phải mình cũng sẽ thoải mái hơn chứ, không si mê vọng tưởng, chỉ cần ở phòng mình cùng với Minh Ca, sống an nhàn mỗi ngày.
Suy nghĩ thông suốt, tôi vỗ vai Minh Ca, mỉm cười ra hiệu mình không để tâm việc ấy, bảo nàng ta cứ tiếp tục kể chuyện đi, thấy tôi như vậy, cô ấy cũng không còn lo lắng, kể tiếp những câu chuyện vụn vặt xoay quanh chàng trai họ Sở đó, cũng chỉ là mấy câu chuyện kể rằng ngài ấy ở chiến trường dẫn binh đánh giặc oai phong thế nào, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ra sao, các cô nàng mong muốn thay thế vị trí thanh mai trúc mã nguyện một lòng chăm sóc ngài ấy.
Tôi nghe cũng chỉ biết cười ha hả, đây chẳng phải là soái ca trong truyền thuyết hay sao, liền chọc ghẹo Minh Ca, bảo rằng em ấy hẳn cũng đã đổ cái người họ Sở đó rồi, chắc cũng mơ mộng lấy được một chàng trai như vậy, đầu ấp tay gối, đêm tối chung giường cùng nhau vui vẻ có đúng không, chỉ thấy mặt em ấy từ từ chuyển sang đỏ lựng, nói tôi không có ý tứ, ban ngày mà lại nói những từ thô bỉ như vậy. Em ấy càng mắc cỡ, tôi lại càng chọc ghẹo tiếp, không nghĩ là từ xa luôn có một bóng dáng theo dõi từ khi tôi bước ra khỏi cửa phủ của chàng trai đó, nhìn theo từng hành động và lời nói của hai người chúng tôi.
Sát khí bao trùng xung quanh hắn, “ Dám tự tiện bàn chuyện về chủ tử ta, lại còn bỡn cợt khi nhắc đến Ngài ấy, đợi khi nào có lệnh từ Ngài ấy, ta sẽ băm các ngươi ra thành trăm mảnh rồi đem cho thú hoang trên núi xử lí mới hả dạ”, trong lòng hắn ta thầm chửi rủa.
Dường như sát khí ấy toát ra nặng quá hay sao, tôi bỗng dưng rùng mình, cảm thấy như ai đó đang nguyền rủa mình vậy, nhưng đây là phủ nhà tôi, xung quanh cũng chỉ có tôi và Minh Ca, làm gì có chuyện đó được, cứ nghĩ là mình bị ảo giác, liền kéo Minh Ca về phòng ăn điểm tâm.
Về đến phòng, Minh Ca kêu người làm vài món bánh điểm tâm mà tôi trước kia rất thích ăn, khi đặt lên bàn, những chiếc bánh được tạo hình những bông hoa nhỏ xinh, màu sắc trắng hồng nhàn nhạt, điểm xuyến là những chấm đỏ nhụy hoa ở giữa bánh, sinh động như thật, tôi cầm lấy một cái, cắn một miếng nhỏ, vị bánh tan ra đầu lưỡi, ngọt ngọt thanh thanh, rất thích hợp để ngồi ăn vặt.
Đến tối, tôi được người hầu chuẩn bị cho một bồn tắm nước nóng để ngâm mình, chạm chân xuống dòng nước, thật sự sảng khoái, thật ra thì cũng khá may mắn khi được xuyên không vào tiểu thư của một gia đình khá giả, mọi thứ đều có sẵn, chỉ có chút bất tiện về phương diện ‘giải quyết nỗi buồn’ thôi, cơ sở vật chất thô sơ, quần áo thì dài chấm chân rất vướng víu đối với người vừa mới bắt đầu như tôi, nhưng cũng đành chịu thôi, nhập gia tùy tục, đều phải từ từ làm quen.
Ban đêm ở đây rất yên tĩnh, nếu tính thời gian hiện đại thì khoảng 7-8 giờ tối, mọi người đã đi nghỉ hết rồi, cũng chả có gì để nghịch như điện thoại, tôi nằm chán chường suy nghĩ về cách mình trở về hiện đại, gặp lại người mẹ yêu dấu của tôi.
Theo như tôi thu thập tin tức từ Minh Ca, thì thế giới bây giờ không phải là lịch sử quá khứ của đất nước tôi, nên có thể là tôi đã xuyên không vào một bộ truyện hoặc một thế giới song song nào đó rồi, nếu như vậy thì cũng thật là khó khăn quá, tương lai thì không biết thế nào còn phải cẩn trọng dè dặt mọi thứ, tôi chìm trong suy nghĩ lan man rồi từ từ cũng rơi vào giấc ngủ, đây là đêm đầu tiên yên bình của tôi khi đến với thế giới này.
Trời chỉ vừa hửng sáng, sương vẫn còn đọng trên lá, tôi giật mình bừng tỉnh mắt, ngước nhìn trần nhà, vẫn là căn phòng xa lạ vừa ở hôm qua, tôi thất vọng vì mình vẫn còn ở đây, không thể quay về hiện đại, bỗng có tiếng gõ cửa, giọng của Minh Ca nhỏ nhẹ hỏi:” Tiểu thư ơi, người đã thức dậy chưa ạ?”.
Tôi đáp lại bằng giọng vô cùng chán nản: “ Em vào đi, ta đã tỉnh rồi.”. Tiểng cửa mở phát ra, Minh Ca bê một chậu nước nhỏ để tôi rửa mặt, thấy mặt mày tôi nhăn nhó, em ấy liền hỏi: “ Tiểu thư đêm qua gặp ác mộng hay sao mà vừa sáng sớm khuôn mặt đã ủ rũ như vậy ạ, tiểu thư cười lên đi, mỗi lần tiểu thư cười nhìn tiểu thư đẹp lắm.” Vừa nói, Minh Ca vừa làm mặt quỷ chọc cho tôi vui, không nỡ làm em ấy thất vọng, tôi phì cười rồi nói rằng do đêm qua không ngủ ngon giấc nên sáng dậy có hơi nhức đầu, bảo yên tâm,bây giờ đã hết rồi.
Sau khi thay áo và chải tóc, Minh Ca dẫn tôi đến phòng ăn chính để dùng bữa sáng. Đến nơi, tôi nhìn thấy hai người phụ nữ, một người là tôi đã gặp hôm qua, là Nhị phu nhân, người còn lại...không mắc sai lầm nữa, đây chắc chắn là mẫu thân Dương Đặng Vi, bà ấy nhìn ngang tuổi với Nhị phu nhân, nhưng trái ngược với vẻ xinh đẹp nho nhã của Nhị phu nhân, bà ấy lại toát lên phong thái uy nghi, điềm đạm của một người làm chủ một phủ, khí chất cao quý được in sâu trong xương tủy, quả là phú bà sang trọng.
Tôi gật đầu tấm tắc khen ngợi, nhưng cũng hơi sợ hãi, dù gì tôi với bà ấy cũng chỉ mới gặp lần đầu, sẽ khó tránh việc nói chuyện ngượng ngùng, còn về phụ thân tôi không có mặt, là do ông ấy đã thượng triều vào sáng sớm.
Hít một hơi thật sâu, tôi bước vào cửa chính, cuối đầu hành lễ với mẫu thân tôi và Nhị phu nhân, rồi ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy mẫu thân đang nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ.
Tôi đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay nhưng vẫn ráng nở nụ cười ngượng, hỏi rằng bà ấy có chuyện gì muốn hỏi tôi hay sao. Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có sự uy nghiêm cất lên:
- Ta chỉ hơi ngạc nhiên với việc con cung kính hành lễ một cách nghiêm túc đúng chuẩn với ta và Nhị phu nhân thôi, con đã làm việc gì mà giấu ta à?.
Tôi ra sức lắc đầu liên tục, sau đó đáp rằng:
- Chỉ là con cảm thấy mình đã trưởng thành, cần học cách lễ nghi đúng mực để không làm phụ lòng dạy dỗ của mẫu thân thôi ạ. Mẫu thân luôn là hình mẫu để con học tập mà làm theo.
Vừa nói tôi vừa làm kí hiệu thả tim hướng về phía mẫu thân, bà ấy nhìn tôi khó hiểu rồi nheo mắt:
- Ta cảm thấy hôm nay con có chút kì lạ, có chắc là con không làm gì sai trái thật không?
Tôi chưa kịp trả lời, Nhị phu nhân đã lên tiếng trước:
- Đặng Vi con bé vừa đến tuổi mới lớn, khó tránh có những tâm tư con gái không muốn bộc lộ, Đại phu nhân cứ hỏi như vậy, con bé sẽ ngại ngùng lắm đấy, chỉ cần con bé không làm ra chuyện tày trời ảnh hưởng đến danh tiếng Lão
gia, chúng ta cũng nên bỏ qua cho con bé, cho con bé có chút tâm tư của mình, ta nói có phải không nào?
Nhị phu nhân nhìn tôi nháy mắt ra hiệu, tôi hiểu ý gật đầu lia lịa, tỏ ra mình vô tội không hề làm gì sai trái. Mẫu thân tôi mới thôi hỏi mà ra hiệu cho mọi người dùng bữa, thật ra tôi biết, Đại phu nhân rất quan tâm con gái của mình, nên vừa gặp là đã nhận ra ngay điểm khác thường, đành chịu thôi, cứ qua được cửa ải này đã rồi tính chuyện tiếp.
Ăn xong, tôi cúi người tỏ ý chào rồi rời đi, nhẩm trong lòng rằng có dịp tôi sẽ tâm tình với Đại phu nhân, chăm sóc bà ấy xem như là tròn đạo hiếu thay cho Dương Đặng Vi. Về đến phòng, tôi hỏi xem Minh Ca rằng bình thường tôi hay là những việc gì, em ấy chỉ kể các việc như ngắm hoa, tập đàn ca múa, ngâm thơi, thêu thùa may vá, tôi nghe xong chỉ biết trợn mắt lên nhìn trời, đúng là quá nhàm chán đi, sống như vậy, đến tôi còn thấy trầm cảm.
Một ý nghĩa gian ác hiện ra, tôi cười nguy hiểm rồi bảo Minh Ca dẫn tôi ra ngoài phố chơi, nhưng hôm qua đã bị dọa cho phát sợ, Minh Ca ra sức ngăn cản, nhất quyết không cho tôi ra ngoài, còn đòi báo với mẫu thân tôi nữa, bất lực, tôi đành nằm trên giường nhờ Minh Ca đem các quyển sách ghi chép lịch sử thời nay cho tôi xem, cầu mong sẽ có chút lợi ích nào đó.
Tại phủ Sở Thân Vương, ảnh vệ từ phủ của Dương Thái sư trở về, báo cáo danh tính cũng như xác định rằng hiện tại Dương Đặng Vi vẫn chưa lộ ra mưu đồ gì bất chính với chủ nhân mình.
“ Dương Đặng Vi???”, thì ra là nàng ấy sao, không nghĩ người con gái xuất thân từ gia đình Thái sư lại không có chút phong thái thi thư, nho nhã nào cả, ngược lại có chút tinh nghịch, không quan tâm đến quy tắc lễ nghi, còn cách nói chuyện lại có chút kì lạ nữa, có vẻ không giống với lời đồn tý nào.
Đôi môi dần hé ra nụ cười, “ sắp đến sẽ có nhiều chuyện vui rồi đây!”, Sở Minh Quân đứng dậy, cầm một quyển tập thơ, chuẩn bị đi đến cây cổ thụ hôm qua để nằm nghỉ mát, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ, chỉ có ảnh vệ kế bênh nghệch mặt, đứng im tại chỗ, trong lòng có vô vàn câu hỏi được lặp đi lặp lại, “ Tại sao chủ tử có vẻ mặt hứng thú như vậy? Chẳng lẽ là.....???”.
Ảnh vệ ra sức tát vào mặt mình để ngưng đi việc suy diễn lung tung, trấn định lại tinh thần, khẳng định rằng việc chủ tử có hứng thú với cô ta là không thể, chắc chắn là không, hít một hơi thật sâu, đi theo chờ mệnh lệnh tiếp theo từ chủ tử.
Ai mà ngờ, Sở Minh Quân lại kêu hắn tiếp tục trồng cây ở phủ Thái sư, không cần quay trở về, nghe xong lời dặn, hắn thầm nghĩ bao nhiêu năm tập luyện, chỉ để bây giờ đi rình con gái nhà người ta thôi sao?, mang theo tâm trạng rối bời, ảnh vệ biến mất trong dòng người.
Còn Sở Minh Quân, đang dựa đầu vào thân cây, cuốn sách che nửa khuôn mặt, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng ngài đang ngủ, thực chất, ngài ấy đang nhắm mắt nhớ lại khoảng thời gian năm năm về trước....