- Thế cậu đã có dự định học ngành gì chưa?
Tôi quay sang hỏi Tiểu Vy, một cô gái luôn vui vẻ hồn nhiên, đến lúc này cũng chợt im lặng suy nghĩ. Sau một phút đắn đo cũng nói lên mong muốn của mình.
- Tớ dự định sẽ đăng ký trường Nghệ thuật để theo ngành mẫu ảnh! Ha ha ha!
Cả ba người còn lại khá ngạc nhiên vì sự lựa chọn của Tiểu Vy, nhưng cũng rất ủng hộ cô ấy, Lục Tuấn cũng bắt đầu nêu lên quyết định của bản thân.
- Còn tớ sẽ chọn ngành Kinh doanh, dù sao thì học xong tớ cũng sẽ làm việc cho gia đình!
Đối với Lục Tuấn thì không ai ngạc nhiên, vì gia đình cậu ấy sở hữu chuỗi nhà hàng ở toàn nước, phải gọi là thiếu gia ngậm thìa vàng, có thảm đỏ trải dài phía trước, sau đó tôi quay đầu nhìn Trường Quân, tỏ ý rằng còn cậu thì sao.
Trường Quân cũng không giấu diếm, tỏ rõ mong muốn bản thân, rằng sẽ theo nghề chụp ảnh, muốn lưu lại tất cả cảnh đẹp mà mình sẽ đặt chân đến, lúc ấy, một câu nói của Trường Quân khiến tâm trí tôi đọng lại, “ Đôi khi, chỉ cần bắt gặp khoảnh khắc 0,1 giây thôi, cũng có thể sẽ khiến cho cậu mãi mãi không quên được cảnh tượng lúc đó, nó giống như là định mệnh vậy.”
Đúng vậy, mỗi phút, mỗi giây, hình ảnh Sở Minh Quân nhìn tôi với ánh mắt trìu mến hoặc lo lắng, nó đều in sâu vào trong tâm trí tôi, khiến cho mỗi đêm đều nhớ về ngài ấy không nguôi, tôi mới chợt hiều ra, là định mệnh để tôi được gặp và ở bên Sở Minh Quân.
Đến khi Tiểu Vy huýt vai tôi, tôi mới giật mình trở về hiện tại, tôi nhìn Tiểu Vy khó hiểu, cô ấy cũng nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi.
- Mọi người đang đợi cậu trả lời đấy!
- Ờ…ờm, tớ xin lỗi, lựa chọn tương lai sao…ờ thì tớ dự định sẽ theo ngành Nghiên cứu văn hóa.
- Hả? Đó là ngành gì vậy?
Mọi người nghe đến ngành học đó khá mới mẻ, nên mới tiếp tục hỏi lại tôi, tôi cũng vui vẻ giải thích cho họ hiểu.
- Đó là ngành nghiên cứu kiến thức nền tảng và chuyên sâu về văn hóa theo định hướng ứng dụng đa ngành và liên ngành, tớ muốn tìm hiểu về văn hóa đất nước, lịch sử,…Đặc biệt là do tớ thích đọc sách.
Mọi người đồng thanh ‘Ồ’ lên như tỏ ý đã hiểu, sau đó, Lục Tuấn bày trò ngoắc tay, thể hiện sự quyết tâm cũng như là lời hứa cùng nhau hoàn thành ước nguyện. Cho dù sao này như thế nào đi chăng nữa, chúng tôi đều sẽ không quên lời hứa của ngày hôm nay.
Rất nhanh đã đến đầu tháng 7, ngày thi quan trọng nhất cuộc đời của mỗi người, mẹ tôi bồn chồn đến nỗi không thể hoàn thành bữa ăn sáng như thường lệ, luôn miệng hỏi tôi đã chuẩn bị đủ mọi thứ chưa, còn ba của tôi cũng làm động tác giơ nắm đấm, tỏ ý hãy cố lên.
Mẹ tôi đặc biệt chở tôi đến điểm thi, tôi chuẩn bị bước vào thì bỗng mẹ gọi ngược lại, nhìn tôi mà nói:
- Cho dù như thế nào, mẹ cũng rất tự hào về con. Cố lên con gái yêu!
Tôi cảm động mà ôm lấy bà ấy, mỉm cười cám ơn rồi nhanh chóng chạy đi. Thời gian trong phòng thi trôi qua từng phút, mọi thứ đều im lặng, chỉ nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.
Khi tiếng chuông reo lên, trái tim treo ngược của tôi mới có thể đập lại bình thường được. Tôi nhanh chóng hỏi han tình hình của mọi người, may sao, tất cả đều ổn, bản thân tôi cũng vậy, mặc dù không đạt điểm tối đa nhưng cũng đã vượt qua mong đợi của bản thân.
Ngày mà công bố kết quả điểm thi trường Đại học, tôi đã hét to đến mức mẹ tôi đang ở dưới bếp, tay đang cầm cái muôi để nấu canh cũng đã phải chạy ngay lên phòng. Tôi nhìn bà ấy, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lấy lại bình tĩnh rồi mới thông báo tin tức.
- Mẹ ơi… Con đỗ rồi!
Mẹ tôi chạy ngay đến mà ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vì mừng vừa vỗ lưng tôi.
- Con giỏi lắm! Quá tốt rồi… Mẹ sẽ báo cho ba con, bảo ông ấy hôm nay về sớm để ăn mừng!
- Vâng ạ! Con cũng cám ơn mẹ rất nhiều!
Đến tối, tôi lập tức gọi video call cho cả nhóm, tiếng la hét của bốn người ầm ĩ khắp cả phòng, bốn người đều đồng loạt thông báo: “ Tớ đỗ rồi! ”. Xem như lời hứa của chúng tôi đã đạt được một nửa, còn nửa còn lại, sẽ là lựa chọn sau này của bản thân.
Chúng tôi chúc mừng nhau đến nửa đêm rồi tạm biệt để đi ngủ, nằm trên giường, ngước mắt lên nhìn trần nhà, tôi…lại nhớ đến Sở Minh Quân. Do áp lực việc thi cử nên tôi không còn nghe thấy tiếng gọi của ngài ấy nữa, liệu đây có phải là hoàn toàn kết thúc rồi không?
Tôi nằm đó không ngủ được, bất chợt có tiếng rung từ chiếc điện thoại, là thông báo tin nhắn đến. Tôi mở ra xem, là Trường Quân gửi.
“ Liệu cậu còn nhớ lời hứa sẽ mời tớ đi ăn lúc trước không? Do việc thi cử nên tớ không tiện nhắc, nhưng mọi thứ đã xong xuôi, nên là… tớ muốn cậu thực hiện lời hứa đó!”
Đúng là việc thi đã khiến tôi quên khuấy đi mất, nếu hôm nay Trường Quân không nhắn cho tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không nhớ đến lời hứa đó.
“ Thành thật xin lỗi cậu, là tớ quên mất! Nếu ngày mai cậu rãnh, chúng ta có thể đi luôn!”
“… Được thôi, vậy hẹn nhau 8 giờ, tớ sẽ đến đón cậu.”
“ Thống nhất vậy nhé!”
Sáng hôm sau, tôi mặc một chiếc váy đơn giản ngang đầu gối, trang điểm nhẹ nhàng để đi với Trường Quân, bước ra khỏi cửa, đã thấy cậu ấy ngồi trên chiếc xe máy chờ sẵn. Tôi mỉm cười chào cậu ấy, thoải mái ngồi ở ghế sau, chỉ đường đến quán ăn mà tôi đã lên lịch trước.
Trường Quân khá ít nói, nhưng rất tinh ý, cậu ấy chở tôi chạy chầm chậm để có thể nhìn ngắm xung quanh đường phố. Khi đã gửi xe xong, tôi dẫn cậu ấy đến một nhà hàng Trung được thiết kế theo phong cách cổ trang, cả tôi và Trường Quân đều chưa thử phong cách nấu ăn kiểu này bao giờ cả.
Bước vào cửa chính, tôi không khỏi ngạc nhiên khi cảnh tượng trước mắt giống hệt như các bữa tiệc của gia tộc lớn thời xưa, ngoại trừ khách hàng ngồi ăn mặc quần áo hiện đại. Bất giác mỉm cười, như thể tôi đã tin rằng mình được trở lại nơi đó.
Nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến bàn đã được đặt trước, tôi và Trường Quân ngồi đối diện với nhau, tôi đưa cuốn menu cho Trường Quân, tỏ ý rằng “hôm nay tôi bao, cậu thích món gì cứ thoải mái gọi”, Trường Quân cũng nhìn sơ một lượt, lại chuyển trở lại tay tôi.
- Cậu chọn được món rồi sao?
- Chưa, tớ muốn cậu chọn cho tớ, dù sao đây cũng là lần đầu tớ đến đây ăn, nên muốn cậu gợi ý.
- Nhiệm vụ khó khăn quá đó!
Tôi nói đùa với Trường Quân, sau đó lật từng trang trong cuốn menu, sau đó mới bắt đầu gọi vài món, được xem là đặc biệt.
Các món ăn nhanh chóng được mang ra, bày lên trước mặt, tôi nhanh chóng bảo Trường Quân tạo dáng để chụp ảnh làm kỉ niệm, cậu ấy cũng khá thoải mái làm theo lời tôi, sau đó hai người bắt đầu công cuộc ‘thử’ món.
May mắn thay, các món được chế biến khá giống với vị lúc tôi xuyên không đã từng ăn, hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt, tôi chăm chú cảm nhận hương vị quen thuộc mà không để ý rằng, Trường Quân cũng đã âm thầm chụp lại khoảnh khắc ấy của tôi và lưu vào trong điện thoại.
Ra khỏi nhà hàng, tôi nhìn sang Trường Quân, hỏi:
- Cậu thấy nhà hàng này như thế nào? Có hợp khẩu vị cậu không?
- Cũng khá ổn, không nghĩ thành phố nhỏ này lại có quán ăn như vậy đấy! Nhưng mà…ừm…
Trường Quân nghĩ ngợi một lúc, không tiếp tục nói tiếp phần sau, tôi nhịn không được đáp lại:
- Nhưng mà sao chứ?
- Ừm… ăn xong tớ lại thèm bánh crepe cuộn kem dâu.
Tôi bật cười với câu trả lời của cậu ấy, dù sao hôm nay tôi cũng rãnh, vì vậy mới mở lời:
- Hay là đi ăn đi, cậu nhắc làm tớ cũng thèm rồi đấy!
Trường Quân như đạt được mục đích, cứ tủm tỉm cười, bảo tôi đứng đây đợi một chút, cậu ấy sẽ đi lấy xe. Đứng lại ngẫm nghĩ, sao cứ cảm giác như mình vừa bị lừa vậy.
Trong thời gian chờ đợi, tôi nhìn sang phía bên kia đường, bỗng thấy một bóng ảnh quen thuộc đã không gặp từ lâu, tôi cố gắng căng mắt ra, tập trung nhìn lại một lần nữa, sợ rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng… phía đối diện đó, thấp thoáng bóng dáng của Sở Minh Quân đang nhìn lại tôi, tay đưa ra phía trước, ánh mắt trìu mến mong muốn tôi tiến đến nắm lấy bàn tay ngài ấy.
Chân tôi bắt đầu run rẩy, chầm chậm lê từng bước chân đi đến phía đối diện, miệng không ngừng lắp bắp nói ba chữ “ Sở…Minh…Quân…”. Tôi cũng không còn để ý bất kì mọi thứ ở xung quanh, thậm chí là chiếc xe đang chạy đến và tôi đang đi ở giữa đường.
Chiếc xe đó dù giảm tốc độ nhưng vẫn không kịp dừng lại, cú tông trực diện khiến tôi ngã ra đất, đầu cũng bị va đập, mọi người xung quanh đều hoảng hốt, vây lấy xung quanh, Trường Quân ban nãy vừa chạy xe đến cũng nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức chạy đến, tay cũng run rẩy bấm số gọi cấp cứu.
Đầu óc tôi choáng váng, có lẽ là do cú va đập ban nãy, chỉ thấy Trường Quân ở trước mặt, không ngừng nói những câu trấn an tinh thần của tôi.
- Cậu đợi một chút, xe cấp cứu sắp đến rồi! Cố gắng giữ ý thức mình đi đó!
Tôi chỉ cố rặn ra một nụ cười có lỗi, nói với Trường Quân:
- Xin lỗi cậu nhé… chắc là… tớ không đi ăn bánh crepe dâu… với cậu… được rồi!
- Cái đồ ngốc này! Lúc này rồi còn nghĩ đến việc ăn uống nữa vậy!
Ý thức trong đầu tôi bây giờ chỉ nằm ở mức mơ hồ, đến tận khi được mang đến bệnh viện, tôi vẫn chưa thể tỉnh táo. Trong lúc mơ màng, tôi chỉ nghe loáng thoáng bác sĩ thông báo rằng tôi cần phải phẫu thuật để lấy máu bầm ở trong não, nếu không sẽ xuất hiện các biến chứng sau này.
Ba mẹ tôi biết tin cũng đã đến bệnh viện để chăm sóc, tôi thấy mình thật sự có lỗi, khiến cho mọi người phải lo lắng, nhưng hiện tại, một chữ tôi cũng không nói nổi, chỉ thấy mình rất buồn ngủ, sau đó từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Cảnh tượng tối đen hệt như lúc tôi trở về hiện đại, nhưng có một điều khác là có một người con gái đang đứng trước mặt tôi, nhìn kỹ một lúc, mới giật mình nhận ra cô gái đó là ai.
- Là cô sao? Cô là…Dương Đặng Vi?!!!
Chỉ thấy cô ấy mỉm cười, sau đó mới chậm rãi đáp lại câu hỏi nghi hoặc của tôi.
- Đúng vậy, ta là Dương Đặng Vi. Nhưng nói chính xác hơn, bây giờ ta chỉ còn là linh hồn thôi! Và ta đã ở đây chờ cô suốt thời gian qua.