Tôi không hề cảm thấy tức giận vì bị đánh thức, ngược lại cảm giác như mình được Sở Minh Quân quan tâm, vô cùng vui vẻ, mỉm cười với ngài ấy. Sở Minh Quân cũng cười lại với tôi, không khí trong phòng vô cùng hạnh phúc, tâm trạng hai người cũng tốt hơn để đón chào ngày mới.
Khi đi dạo trong vườn với Minh Ca, bỗng Diệp Thanh Hư đứng trước mặt, như đã chờ sẵn tôi từ trước, nàng ta nhìn thấy tôi, liền tiến thẳng lại, nói một giọng thẳng thừng:
- Ta muốn nói chuyện một chút với cô!!!
Do hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tốt, nên cũng không chấp nhất đến việc ăn nói vô lễ, cùng tò mò không biết nàng ta muốn nói gì, cũng gật đầu đồng ý.
- Được, cô nói đi!
Diệp Thanh Hư nhìn sang Minh Ca đang đứng kề bên tôi, sau đó nói tiếp:
- Chỉ có tôi và cô thôi!
Cái gì mà thần bí đến vậy, để xem nàng ta muốn gì, tôi liền ra hiệu cho Minh Ca tạm rời đi, mặc dù em ấy tỏ ra khá lo lắng khi tôi ở một mình với nàng ta, nhưng tôi đã trấn an, nói rằng đây là phủ Sở thân Vương, nàng ta sẽ không dám làm gì hại đến tôi một cách trực tiếp như vậy đâu, Minh Ca thấy có lý mới dám lui xuống, còn tôi gợi ý cho Diệp Thanh Hư đến chỗ cây cổ thụ, nơi đó vừa vắng vẻ, vừa có bàn ghế, rất thuận tiện để nói chuyện, nàng ta cũng đồng ý đi theo tôi.
Đến nơi, chưa kịp đợi tôi ngồi xuống ghế, Diệp Thanh Hư đã vào thẳng vấn đề:
- Ta hỏi cô, cô có biết việc ngài Sở thân Vương cho người theo dõi cô không? Chàng ấy chưa bao giờ tin tưởng cô cả!
Tôi thì không hề gấp gáp, từ từ ngồi xuống ghế, ổn định chỗ ngồi, rồi mới đáp lời nàng ta:
- Ta biết!
Nàng ta thấy thái độ bình thản của tôi, cũng cảm thấy khó hiểu, liền nói tiếp:
- Thế cô có biết về tin đồn lúc trước của ta và chàng ấy không?
Tôi vẫn đáp:
- Ta biết!
- Thế cô có biết tin đồn đó là sự thật không? Ta và chàng ấy đã quen biết mười mấy năm, cũng cùng nhau lớn lên, ta rất hiểu tính chàng ấy, chàng ấy không hề có tình cảm gì với cô cả!
Khi tôi nghe câu đó xong, người liền cứng lại, lúc này tâm cũng đã động, không còn bình tĩnh như vừa rồi nữa, quay ngoắc đầu nhìn thẳng Diệp Thanh Hư, hỏi:
- Nhưng theo ta thấy lần trước, không phải cô đã bị Sở Minh Quân từ chối tình cảm này rồi sao?
Nàng ta thấy tôi không còn thái độ điềm tĩnh, liền vênh mặt tự đắc:
- Chàng ấy làm vậy chỉ để qua mặt cô thôi! Hai người cũng chỉ là liên hôn do Hoàng thượng ban chỉ, ngài ấy đâu thể nào từ chối, chàng ấy diễn vở tuồng này với cô cũng chỉ để qua mặt người khác thôi, có bao nhiêu là thật lòng chứ!
Nàng ta càng ngày càng đào sâu vào góc tối trong tim tôi, đây cũng là điều mà trước nay tôi không dám hỏi Sở Minh Quân, ngài ấy liệu có chút tình cảm nào với tôi không. Sau khi được Sở Minh Quân ôm vào lòng đêm qua, tôi cũng đã tự an ủi bản thân rằng ngài ấy cũng có chút tí ti tình cảm nào đó, nhưng từ trước đến nay, Sở Minh Quân vẫn chưa lần nào bày tỏ tình ý với tôi cả, chỉ thỉnh thoảng nói vài lời trấn an, như anh trai bảo vệ em gái mà thôi.
Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện mớ bòng bong, Diệp Thanh Hư thấy tôi trầm ngâm không đáp, thừa cơ nói tiếp:
- Nếu cô không tin, vậy tại sao ngài Sở Minh Quân không nói lý do mấy hôm nay chàng ấy bận việc gì cơ chứ? Và chén thuốc đêm hôm đó ở thư phòng, cô có biết là chàng ấy đã đổ đi thứ mà cô hết lòng làm ra không hả?
- Ngài ấy có nói với ta rằng do ngài ấy lo cho ta nên mới không nói cho ta biết!
Tôi lúng túng trả lời, nàng ta cười khẩy, bước đến nói với tôi:
- Cô tin là thật sao? Chẳng qua cô cũng chỉ là con cờ trong tay chàng ấy, nói với cô, chỉ sợ cô làm hỏng việc, làm lỡ đại sự của chàng ấy mà thôi! Mọi thứ chàng ấy đều nói với ta thông qua việc ở thư phòng cùng nhau, điều đó chắc cô cũng biết mà, đúng chứ?!!
Trong đầu không nghĩ được gì để phản biện, chỉ biết nói:
- Ta tin Sở Minh Quân!
- Tâm của đàn ông, cô tin nổi sao? Nếu như cô đã tin tưởng như vậy? Thì ta và cô đặt cược, hai ngày nữa cô sẽ biết, tấm lòng chàng ấy là như thế nào không?
Thời gian trôi qua đã khá lâu, tôi vẫn đứng yên ở đó, còn Diệp Thanh Hư đã rời đi từ lúc nào, tôi cũng không còn nhớ rằng mình có đồng ý với việc cá cược với nàng ta hay không, chỉ biết thất thần, đến khi Minh Ca chạy đến lay cánh tay của tôi, tôi mới bừng tỉnh lại.
Minh Ca căn dặn tôi, đừng tin lời nói của Diệp Thanh Hư, mọi thứ điều là do nàng ta ganh tị, chỉ để phá đám tình cảm giữa tôi và Sở Minh Quân. Tôi cũng tự an ủi bản thân mình, tin rằng lời Minh Ca là đúng. Sau đó, tôi vẫn biểu hiện bình thường, cư xử vui vẻ với Sở Minh Quân, xem như cuộc nói chuyện giữa tôi và Diệp Thanh Hư chưa từng xảy ra, nhưng thực tế tôi và Diệp Thanh Hư biết rằng, trong thâm tâm tôi đã có một thứ gì đó len lỏi, từ từ gặm nhấm.
Thời gian cũng đã đến giao hẹn,tức là hai ngày sau, tôi và Sở Minh Quân được Hoàng đế lệnh lên chùa cầu phúc, để chuẩn bị bắt đầu một năm mới an lành, nơi chúng tôi đến là ngôi chùa cách phủ tôi hai mươi dặm, đi cũng mất gần nửa ngày, nên tôi và Sở Minh Quân từ sớm đã bắt đầu khởi hành, tất nhiên Diệp Thanh Hư cũng đi theo.
Tôi và Sở Minh Quân cùng ngồi chung trên một kiệu xe ngựa, đường đi thì xa, kiệu thì cứ lắc lư, vô cùng khó chịu, tôi cảm thấy chóng mặt, khuôn mặt nhăn nhúm, cắn môi chịu đựng. Sở Minh Quân thấy tôi như vậy, liền sai người pha cho một tách trà hoa lê có để một lát chanh, đưa cho tôi uống, bảo rằng nó sẽ khiến tôi dễ chịu hơn một chút, tôi nhận lấy, hương thơm của trà thoang thoảng, tôi nhắm mắt hưởng thức, cảm thấy đã thoải mái hơn nhiều.
Do khởi hành từ sáng sớm, tôi liền cảm thấy buồn ngủ, đầu cứ gật gù, nghiêng qua nghiêng lại theo bước di chuyển của xe ngựa, sau đó tôi cảm nhận được đầu mình gối vào chỗ nào mềm mềm khá là êm, liền đánh một giấc dài suốt đường đi. Lên đến nơi, mọi người bắt đầu xuống ngựa, Sở Minh Quân mới bắt đầu vỗ nhẹ lên vai tôi, khe khẽ gọi tôi dậy.
Tôi dụi mắt, nhìn thấy mình đang nằm gối lên đùi của Sở Minh Quân, liền giật mình ngồi phắt dậy, thầm nghĩ trong lòng, thì ra thứ mà tôi thấy mềm mềm, êm êm lại là đùi của Sở Minh Quân, không biết lần này tôi ngủ có chảy nước dãi như lần trước ngủ cũng ngài ấy hay không, liền dùng tay chùi miệng, thấy sạch bóng mới thở phào, may quá mình không có, chỉ có Sở Minh Quân ngồi đó, chống cằm nhìn cảnh độc thoại mình tôi mà mỉm cười.
Chỉnh trang lại y phục, tôi mới bước xuống ngựa, nhìn thấy ngôi chùa nằm ở trên núi, có nghĩa rằng mọi người phải leo bộ lên các bậc thang, mới có thể đến nơi. Tôi chỉ muốn ước rằng, phải chi có cáp treo, ngồi lên mà tiến thẳng đến đỉnh núi, quay lại với hiện tại, nhìn bậc thang dài đằng đẵng, tôi chỉ đành thở dài, bước lên từng bậc. Lên đến ngôi chùa, trán tôi đã lấm tấm mồ hôi, liền kiếm một tảng đá, ngồi nghỉ chân.
Hôm nay tôi mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, tóc búi thấp, cố định bằng một cây trâm bạc đính ngọc, đơn giản nhưng vẫn đẹp, hệt như một thiếu nữ đôi mươi muốn lên chùa để cầu duyên. Chắc cũng do tôi ăn mặc như vậy, nên có một cậu học sĩ, hôm nay đến chùa để cầu cho bản thân đậu được trạng nguyên, xong xuôi đang chuẩn bị bước xuống bậc thang để đi về, nhìn thấy tôi, thoáng chốc ngẩn ngơ, tôi cảm giác như mình đang bị nhìn lén, liền nghiêng đầu nhìn xung quanh, liền thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi thấy hơi sợ, tính đứng dậy để rời đi, thì hắn ta đã tiến lại gần tôi, sau đó nở một nụ cười si tình, chào hỏi tôi:
- Xin lỗi tiểu thư vì sự thất lễ của tại hạ, là do tiểu thư quá đỗi xinh đẹp, tại hạ không kiềm lòng được mà ngước nhìn. Không biết…có thể hỏi quý danh của tiểu thư được không? Tại hạ xin được tự giới thiệu trước, tại hạ là Thái Bạch Châu, chuẩn bị thi cử tranh chức trạng nguyên, còn tiểu thư?
Tôi nhăn mày, tên này buông lời tán tỉnh hay gì vậy trời, lại còn giữa ban ngày ban mặt, ở chốn linh thiêng nữa chứ, nhưng xui cho ngươi rồi, ta đã lấy chồng rồi.
Chưa kịp trả lời, đã có một người bắt lấy vai tôi, kéo vào lòng, còn tay thì chặn lại trước tên đó, giữ khoảng cách không cho hắn đến gần tôi. Sở Minh Quân nói một giọng rất trầm tĩnh, nhưng tôi lại cảm giác như ngài ấy đang tức giận vậy.
- Không biết công tử đây có điều gì muốn hỏi phu nhân của ta vậy?
- Phu nhân sao?
Hắn ta liếc mắt nhìn xem ai phá hỏng chuyện của hắn, nghĩ rằng Sở Minh Quân là muốn cướp tôi, nên mới nói xạo rằng hai người là vợ chồng. Thá Bạch Châu nhìn Sở Minh Quân từ trên xuống dưới, liền để ý đến miếng ngọc đeo ở hông, bên trên miếng ngọc có chữ Sở.
Hắn ta trợn mắt, mới nhận ra là mình đã động đến nhầm người, cả người run rẩy, không nói một lời, liền chạy đi mất. Tôi giả bộ tỏ ra tiếc nuối, nói với Sở Minh Quân:
- Ngài xem kìa, khó khăn lắm em mới được người khác tỏ tình, ngài nói một câu làm người ta sợ chạy mất dép rồi đấy!
Sở Minh Quân cũng tiếp lời đùa của tôi:
- Ta xin lỗi vì đã chen ngang chuyện tốt của nàng! Nhưng nàng đã có sẵn một phu quân tốt bụng là ta rồi, không cần phải tìm kiếm nữa đâu!
- Xì!!!
Tôi chu mỏ, tỏ ra không thèm tin lời Sở Minh Quân, sau đó đi vào chùa để cầu phúc. Mọi người vào trong chính phòng, ở giữa đặt một tượng phật, khoác lên một màu vàng đồng, vô cùng linh thiêng, tôi cũng thật tâm quỳ lạy, khần cầu cho cha mẹ ở đây và cha mẹ ở hiện đại đều phải khỏe mạnh bình an.
Sau khi làm lễ xong, chúng tôi ở lại dùng bữa trưa và nghỉ ngơi ở phòng mà các sư thầy đã chuẩn bị trước, đầu chiều mới bắt đầu đi về, bước xuống bậc thang thì khỏe hơn rất nhiều so với lúc lên, nên tôi cũng chầm chậm vừa đi vừa ngắm cảnh.