Bên cạnh bàn tôi ngồi, cách một vách ngăn là một đám đàn ông đang bàn chuyện chính sự. Không phải tôi muốn nghe lén, là do vô tình tôi nghe được một gã trong đó nhắc đến tên của tôi. Liếc nhìn xuyên qua tấm ngăn, bên đó có khoảng 4-5 tên đang ngồi uống rượu, như đã có chút hơi men, một tên vừa gặm đùi gà vừa nói:
- Ta nói này, không phải tên Sở vương đó là một phế vật sao? Nghe nói sau khi ra chiến trường đã bị thương, không còn cầm kiếm được nữa, vậy sao vẫn được Hoàng thượng trọng dụng, yêu quí như vậy chứ!!!
- Này này, ngươi be bé cái mồm mình lại đi, đây là chuyện của Hoàng thất, không phải chuyện mà ngươi có thể đàm tiếu. Huống hồ bên ngoài tai vách mạch rừng, nếu có người nghe được ngươi nói xấu Vương gia, sẽ bị chém đầu đấy!!!- Một tên lên tiếng nhắc nhở, sợ sẽ liên luỵ đến bản thân. ngôn tình hài
- Ta sợ gì chứ, đây là đang nói sự thật, nếu Đại Hoàng tử không bị cấm túc chỉ vì một lỗi cỏn con, tên đó có thể được nhắc đến sao!! Hôm trước yến tiệc, ta còn thấy Hoàng thượng ban hôn hắn và con gái của phủ Thái sư, gia thế cũng tầm thường, xem ra vị trí Thái tử chắc vẫn chưa hoàn toàn được quyết định.
- Chà… nhắc đến cô con gái Thái sư, ta nghe nói nàng ta rất xinh đẹp, được nuôi dạy lễ nghi từ nhỏ, ăn nói thục đức, không biết thực hư ra sao.- Một tên khác tiếp lời.
Cái bọn đàn ông thô kệch các ngươi, dám đem chuyện con gái nhà người ta ra bàn tán,, tôi thầm tức giận, nhịn lại trong lòng rồi cố gắng dỏm tai nghe tiếp. Cái tên say rượu tiếp tục nói:
- Cái gì mà ăn nói thục đức, lúc ta gặp cô ta trên yến tiệc, nhìn thấy cô ta ăn như hổ đói, khuôn mặt thì đúng là có chút nhan sắc đấy, nhưng có tác dụng gì, gả cho tên bị tàn phế, cũng đừng mong có tương lai tươi sáng. Ha ha ha.
- Đúng vậy, ta nghe nói trên triều đang bắt đầu chia phe, đưa Đại hoàng tử lên vị trí Thái tử, lập thành tân Hoàng đế, ngươi là người của họ, có nghe ngóng được gì không????
Tên say rượu đã không còn tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ, tự hào mình là người quan trọng, nắm trọng trách các việc chính của Đại Hoàng tử, nói rằng:
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi nên kêu cha ngươi khi vào cung, hãy hết sức ca ngợi Đại Hoàng tử trước mặt nhà vua đi, vì không lâu nữa, khi đám cưới của Sở thân vương diễn ra, hắn sẽ bị…..
Tôi đang hồi hộp nghe ngóng, nín thở nghe hắn nói tiếp, thì bỗng một tiếng ‘bộp’ vang lên, làm tôi giật cả mình, liền rút người lại. Bên bàn kia liền im bặt, một người trong số chúng cất giọng, từng chữ từng trong lời nói mang đầy sát khí vang lên:
- Ngươi khôn hồn thì câm cái miệng ngu xuẩn của ngươi lại, không thì đừng trách ta tại sao lại ra tay với ngươi. Những lời ngươi nói vừa nãy, đã đáng bị giết cả ngàn lần!!!!
- Là… thần có lỗi, xin ngài đừng bẩm báo lại với Hoàng tử, thần thề sẽ không tái phạm lần nào nữa!!!- Tên say rượu run rẩy, bắp bắp từng chữ trong miệng.
Các tên khác cũng không dám hỏi gì thêm, chỉ yên lặng rồi lảng sang bàn luận các hoa khôi ở đây. Xem ra người vừa nói có lai lịch không tầm thường, tôi dự định lén nhìn thử khuôn mặt người đó thì tên Sở Thanh từ đâu đi đến, hét vào chỗ tôi đang ngồi:
- Cái con nhóc nhà ngươi, thì ra nãy giờ trốn ở đây, biết ta đi tìm cô nãy giờ không hả??? Nếu như cô có chuyện gì, sao ta dám gặp mặt Sở Minh Quân, mau theo ta đi về, nếu không ta sẽ nói với hắn là ngươi đi đến những nơi như này để chơi bời đấy!!!
Tôi ra sức dùng ngón tay che miệng, làm ý hiệu để hắn im lặng, tên ngu ngốc Sở Thanh lại không hiểu, hỏi tôi bị lên cơn à, thì bàn bên kia bỗng đứng dậy, tiến qua bàn tôi đang ngồi. Thấy thế, tôi sợ hãi lùi ra đằng sau Sở Thanh, dùng tay áo hắn che mặt lại, không cho đám kia nhìn thấy. Sở Thanh ý thức được điều gì đó, nhìn lại bọn vừa mới đến gần, giả bộ chào hỏi:
- Thì ra là Phương Lệnh đại nhân, hôm nay ngài không hầu hạ Đại Hoàng tử hay sao, mà lại đến đây tâm tình vậy? Hay là…. Ngài đã để ý đến cô nương nào ở đây rôi??? Này ngài đừng có giành Liêu Nguyên cô nương với tôi đấy!! Ha ha ha
Người mà Sở Thanh nhắc đến chính là tên đã ngăn không cho gã say rượu nói chuyện, đến cả Sở Thanh mà phải nói đến hai chữ đại nhân, quả thực tên đó không tầm thường, tôi len lén hé mắt nhìn qua vạt áo của Sở Thanh, cái gã được gọi là Phương Lệnh đại nhân ấy, từ trên xuống dưới mặc một bộ y phục trắng toát, bên hông thắt hai miếng ngọc bội, đủ để thấy người có cấp bậc cao.
Hắn ta biết Sở Thanh là con trai của ngài Tể tướng, liền trả lời cho có lệ, xong rồi giả bộ hỏi Sở Thanh đã tới đây được bao lâu rồi, ý tứ về việc liệu có nghe bàn bọn họ nói gì không, tên Sở Thanh bình thường ngu ngốc, nhưng bây giờ lại rất tỉnh, trả lời hắn vừa mới đến, không biết họ đang bàn luận chuyện gì.
Gã Phương Lệnh ngước mắt nhìn sang hướng tôi, ánh mắt sắc lạnh như dao hỏi rằng tôi là ai, Sở Thanh nhanh chóng đáp lời, bảo rằng tôi là em họ, nhưng lại bị bệnh rất ngu ngốc, vì chủ quan mà đã đi lạc vào đây nên hắn mới đến tìm.
Phưong Lệnh tỏ ý muốn nhìn mặt tôi, nhưng đã bị Sở Thanh cản lại, nói tôi bị ngu ngốc nên rất khổ sở, dung mạo thì lại xấu xí, không muốn ai nhìn thấy, mong hắn ta thông cảm, chiều theo ý muốn của tôi. Thật tức chết mà, nếu không đang trong tình cảnh này, tôi đã đá một phát vào chân tên Sở Thanh rồi.
Chúng tôi nhanh chóng viện lí do rời đi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của Phương Lệnh đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, thế nên tôi càng kéo vạt áo của Sở Thanh, cố gắng che kĩ khuôn mặt, không hở ra một cái gì.
Bước ra khỏi đó, tôi thở một hơi, cảm thán thật may mắn, Sở Thanh hỏi tôi đã nghe được chúng nói những gì, tôi liền kể hết đầu đuôi. Nghe xong, Sở Thanh liền nheo mắt lại, bảo rằng tuyệt đối không được nói với ai, kể cả nô tì đi theo tôi, giờ đây tôi nhìn thấy Sở Thanh khác hẳn, hắn trở nên nghiêm túc một cách đáng sợ.
Nhưng mà khoan đã…nô tì của tôi đâu, Minh Ca của tôi đâu, tôi mới chợt nhớ ra, lúc mà tôi đang chú tâm nghe lén, Minh Ca đã xin phép tôi đi vệ sinh, đến giờ vẫn chưa quay lại, tôi lo lắng, muốn trở lại kiếm Minh Ca, nhưng bị Sở Thanh cản lại, rói rằng như vậy không ổn, đám người đó vẫn chưa rời khỏi đây.
Thấy tôi năn nỉ khóc lóc, Sở Thanh liền dặn tôi đứng yên ở đây, không được đi theo hắn, hắn sẽ tìm giúp tôi rồi nhanh chóng trở lại. Tôi gật gật đầu đồng ý, đứng yên tại chỗ.
Bỗng phía sau tôi xuất hiện hai người bịt mặt, cầm đao tiến đến, tôi chỉ vừa xoay người lại, chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, ánh đao đã hướng thẳng về phía mình. Tôi sợ chết khiếp, đứng chết trân tại chỗ, nhắm mắt lại, tưởng tượng đến cảnh sau khi mình chết đi, được quay trở về hiện thực.
Một tiếng ‘keng’ vang lên, tôi sờ trước ngực mình, vẫn chưa chết, mở mắt ra xem thế nào, thì nhìn thấy một người mặc y phục đen đứng trên mái nhà, dùng đá làm ám khí, ném thẳng vào hai tên kia. Đó là Trần Thanh, chỉ là lúc đó tôi không biết hắn mà thôi.
Trần Thanh phi thẳng xuống, giao đấu với hai tên bịt mắt, sau đó ra hiệu cho tôi chạy đi. Tôi đứng do dự, không biết đi hay ở lại giúp hắn ta, nhưng trong tình thế này, nếu tôi ở lại không những không giúp gì được, có khi lại là gánh nặng của hắn, đành mang trong lòng sự hối lỗi, quay người bỏ chạy.
Tôi cắm đầu chạy thật nhanh, đến một ngã tư, lại bị một người bịt lấy miệng tôi, kéo vào con ngách nhỏ, tim tôi đập loạn xạ, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, lần lượt từng người đều đến giết tôi, tôi hối hận rồi, thầm xin lỗi Minh Ca, nếu còn sau này sẽ hứa với em ấy không cãi lời mà trốn ra ngoài chơi nữa.
Mắt tôi nhắm nghiền, vài giọt nước từ khoé mắt tôi rơi xuống, người đối diện tôi thấy vậy, liền thả lỏng tay, chất giọng trầm ấm nhỏ nhẹ truyền vào tai tôi:
- Là ta, Sở Minh Quân, nàng đừng sợ, ta đến để bảo vệ nàng đây!
Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng lại kiên định mang đến sự yên tâm tuyệt đối, tôi mở mắt ra, nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, vài giọt nước mắt còn vương trên má tôi, Sở Minh Quân nhìn đến ngẩn người, ngón tay không tự chủ mà gạt đi, bàn tay lành lạnh chạm vào má tôi. Trong lòng bất giác khẽ rung động, bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời, mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn tồn tại hai chúng tôi.
Tôi là người bừng tỉnh trước, cảm giác như mặt mình nóng lên, xốc lại tinh thần, hỏi:
- Sao ngài lại đến đây, ngài làm tôi giật cả mình.
Sở Minh Quân cũng đã hoàn hồn, ra hiệu cho tôi nhỏ tiếng, đáp lại:
- Ta nghe Sở Thanh nói rằng nàng đang gặp nguy hiểm, cho nên ta mới đến đây để xem tình hình thế nào, bắt gặp nàng đang chạy, nên mới kéo nàng vào đây để trốn, không nghĩ lại làm nàng hoảng sợ, ta thực có lỗi.
Đây là một lời nói dối, người báo tin cho Sở Minh Quân là Trần Thanh, nhưng Trần Thanh là người đang theo dõi tôi, nên Sở Minh Quân cũng không tiện nói ra. Lúc này tôi cũng không có tâm trạng mà để ý điểm vô lí, chỉ cảm thấy có lỗi với hắn, đúng là tôi đã hoảng sợ thật, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống, nhưng khi nghe Sở Minh Quân nói câu ấy, cảm xúc ban nãy đã dập tắc bỗng được thổi bùng lên, mặt tôi bắt đầu nóng trở lại, miệng thì lắp bắp, nói không thành lời:
- Tôi…tôi chỉ là…hơi giật mình chút thôi… tôi không có ý trách gì ngài…tôi còn cảm thấy biết ơn…vì ngài đã giúp tôi…
Sở Minh Quân nhìn thấy tôi ăn nói kì lạ, khuôn mặt thì gục xuống, lo lắng tôi có chuyện gì, liền hỏi:
- Nàng cảm thấy trong người mình không khoẻ à? Ngẩng mặt lên để ta xem!!
Lúc này đây, khuôn mặt tôi đã đỏ như quả cà chua rồi, tim thì đập thình thịch liên hồi, chỉ nói được một câu:
- Tôi… tôi không… bị làm sao…hết!!!
Nói xong, tôi dùng bàn tay mình đẩy Sở Minh Quân ra xa, sợ nếu ở gần quá, hắn sẽ nghe được tiếng tim đập của tôi mất thôi. Nhưng đây là một cái ngách hẹp, không có quá nhiều không gian, nên việc đó xem như vô nghĩa. Sở Minh Quân bỗng lấy tay sờ lên mặt tôi, nói mặt tôi nóng quá, chắc là bị sốt rồi, đợi một chút nữa, hắn thấy ổn rồi, sẽ dắt tôi về phủ.
Tôi xin Sở Minh Quân, có thể cũng tôi đi đến nơi ban nãy được không, tôi đã hứa với Sở Thanh đứng đó, chờ hắn ta quay trở lại, cùng Minh Ca trở về phủ. Sở Minh Quân thở dài, dùng tay xoa đầu tôi, gật đầu đồng ý.