Bàn ăn của tôi bao gồm mười món, chốc chốc sẽ lên một món, tráng miệng là các loại trái cây, tôi ăn không ngớt, vị ở đây khá hợp với tôi, lại được các đầu bếp trong cung chế biến, món nào cũng lạ. Bỗng có hai vị phu nhân đứng dậy, cầm ly rượu chúc mừng Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi, còn có thêm một cô con dâu, chúc tôi mau chóng sinh con đẻ cái, thêm dòng dõi Hoàng gia, Hoàng đế nghe vậy, tâm trạng rất vui, liền cầm rượu lên uống cạn, mọi người đều phải kính rượu theo, trong đó có cả tôi.
Hớp hết một li, vị đắng ngắt, cay xe xè trong cổ họng, chắc là do một con nhóc mười bảy tuổi chưa uống rượu bao giờ, nên cảm thấy rất khó chịu, liền lè lưỡi nhăn mặt. Tên Sở Thanh nhìn thấy, khoái chí cười ra mặt, liền nảy ra một ý đồ xấu xa, tay cầm chung rượu, tiến đến trước mặt tôi, cố tình nói lớn để mọi người chú ý.
- Không nghĩ tiểu thư đây lại là vị hôn thê của Sở thân Vương, ta đây là đồng đệ chí cốt của ngài ấy, hôm nay lại được gặp mặt. Nên có thể cụng với ta một li, xem như là lời chúc mừng hay không?
Lời nói không mang một ý nào có thể từ chối, nếu như tôi không uống sẽ bị xem là không khách khí, xem thường hắn, xem thường cả phủ Tể tướng, đành phải kính một ly.
Hít một hơi uống cạn, dòng nước ấm ấm chảy xuống bụng, cảm thấy cồn cào. Hoàng thượng thấy tôi vậy, khen tôi có khí phách, rất hợp với Sở Minh Quân, liền tiếp thêm một chung rượu, ly này là của Hoàng thượng, càng không thể từ chối, cần ly rượu đầy đang sánh trên tay, chuẩn bị uống tiếp, thì một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, làm tôi dừng động tác lại.
Ngước nhìn bàn tay đó, là của Sở Minh Quân, chắc là thấy tôi đang chật vật, không đành lòng nên muốn giúp tôi đây. Sở Minh Quân tiến đến gần, cầm lấy ly rượu trong tay tôi, uống cạn, xong liền cất giọng, nói rằng sợ tôi sẽ bị say rượu, nên thay mặt tôi nhận lời chúc mừng.
Hoàng thượng nghe vậy không những không trách tôi vô lễ mà còn vỗ đùi, nói gì mà chúng tôi chưa cưới nhau mà đã thương hoa tiếc ngọc,ra sức bảo vệ phu nhân mình, rất ra dáng nam nhi.
Thật sự thì hiện tại tôi đã không còn nghe lọt được lời trêu chọc nào nữa, bụng tôi bắt đầu sôi sùng sục, đầu óc thì quay cuồng, mắt tôi trở nên mơ màng, ngồi được một lúc thì tôi xin phép rời đi. Không nhớ mình đã đi được bao xa, hai chân bắt đầu loạng choạng, chân nọ đá chân kia, miệng thì liên tục kêu Minh Ca mau đến đây.
Khi tôi chịu hết nổi, sắp ngã xuống mặt đất thì đã được một người đỡ lấy. Đôi mắt sắp sụp của tôi nhìn thẳng người đó, luôn miệng nói thật may quá, xém nữa là ngã dập mông, chỉ thấy hắn bỗng xốc tôi lên, bế tôi đi về phía trước. Trong lúc mơ màng, tôi dựa vào ngực của người đó, cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh, tôi liền dùng bàn tay xoa xoa trước ngực hắn, nói nhảm rằng: “ Tim à, đập chậm vừa vừa thôi, nếu đập nhanh quá, sẽ vỡ mất!”, khi nghe tôi nói xong, người hắn bỗng cứng lại, sau đó mới từ từ đi tiếp.
Nghe được nhịp đập đã từ từ ổn định lại, ngón tay tôi chọc chọc trước ngực hắn, nói rằng ngoan lắm, sau này sẽ thưởng, sau đó thì…không còn sau đó nữa, tôi đã bất tỉnh nhân sự, không còn biết chuyện lúc sau xảy ra như thế nào.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, đầu đau như búa bổ, liền kiếm Minh Ca. Khi em ấy bước vào, cầm theo một chén canh, đây là canh giải rượu, bảo tôi hãy uống đi, tôi liền ngoan ngoãn cầm lên uống, còn Minh Ca đứng trước mặt tôi, hai tay chống nạnh, chuẩn bị tư thế giao huấn tôi một trận.
Tôi uống cạn bát canh, chỉnh sửa tư thế ngay ngắn, chuẩn bị chịu ăn mắng, bỗng chợt nhớ ra chuyện hôm qua, liền hỏi Minh Ca rằng tôi đã về bằng cách nào, Minh Ca kể lại đầu đuôi cũng quên mất việc giáo huấn, nói rằng lúc em ấy nhìn thấy tôi, đã thấy tôi bất tinh.
Còn người bế tôi ra cổng thành, chính là Sở Minh Quân, được ngài ấy bế lên xe nằm, sau đó dặn dò em ấy vài lời, bảo rằng hãy nấu canh giải rượu cho tôi uống, vì nếu tôi mà thức dậy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau đầu, kể đến đó, Minh Ca liền sáng bừng mắt, tủm tỉm cười với tôi, nói rằng tôi có phúc, gặp được người tốt để nương tựa là Sở thân Vương.
Tôi xì một cái, tỏ vẻ không cảm động, nghĩ rằng lúc mình xấu hổ nhất, thì hắn ta lại có mặt, thật là xúi quẩy mà. Không nhớ rằng tôi đã nói nhăng nói cuội vào đêm hôm qua như thế nào.
Lúc này tại phủ Sở Minh Quân, hạ nhân hầu hạ bên hắn chú ý, cả sáng hôm nay chủ tử mình có vẻ không được tập trung lắm, sắc mặt hơi đờ đẫn, đoán chắc rằng có lẽ vì bữa tiệc, ồn ào náo nhiệt khiến cho chủ tử mệt mỏi chăng. Có điều, việc đó hoàn toàn sai, Sở Minh Quân không tập trung là vì việc hôm qua, sau khi bế Dương Đặng Vi lên xe ngựa rời đi, chỗ ấm ấm mà Dương Đặng Vi dùng tay sờ trước ngực, lại cảm thấy khác lạ.
Ban đầu, hắn rời bữa tiệc đi theo cô ấy là do sợ cô ấy sẽ đi lạc, nhưng khi bế cô ấy lên, lại nhìn thấy khuôn miệng cong cong ấy thỏ thẻ, bất giác trong lòng hắn lại có một cảm xúc dâng trào. Đến khi cô ấy rời đi, hắn vẫn đứng yên ở đó một hồi lâu, bàn tay xoa xoa vị trí mà Dương Đặng Vi đã chạm đến, mông lung suy nghĩ, liệu hắn đã bị gì chăng.
Sở Minh Quân chợt bừng tỉnh suy nghĩ, quay về với thực tại, cho rằng đó chỉ là cảm xúc vu vơ, không nhất thiết phải để ý, bèn tập trung để luyện khí công. Bả vai bị thương của hắn cũng đã hồi phục được khoảng chín mươi phần trăm, chỉ cần cố gắng thêm vài tháng nữa, hắn lại có thể cầm kiếm tập luyện.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã là hai tháng kể từ khi tôi đến thế giới này, cũng là lúc tôi chuẩn bị lên kiệu hoa, gả cho người đàn ông xa lạ. Để chuẩn bị tinh thần làm dâu nhà Hoàng tộc, tôi bị mẫu thân đưa đến một vị ma ma sống trong hoàng cung lâu năm, để dạy lễ nghi Tôi đã phải mất hết năm ngày chỉ để học duy nhất một dáng đi sao cho đúng mực, còn đến các lễ nghi khi cử hành hôn lễ, động phòng, sau khi trở thành phu nhân, và ti tỉ thứ khác, tôi đã phải vất vả lắm mới có thể nhớ hết được.
Càng đến gần hôn lễ, vị ma ma càng nghiêm khắc với tôi hơn, nắm bắt thời cơ bà ấy đi ‘giải quyết nỗi buồn’, tôi liền nắm tay Minh Ca, kéo em ấy lẻn ra ngoài chơi với tôi. Để có thể thoải mái di chuyển, tôi và Minh Ca đã thay quần áo, cải trang thành con gái của gia đình thôn dân, đây có thể xem là việc giải trí, giải toả căng thẳng trước hôn nhân vậy.
Tôi muốn đi đến những nơi mà Minh Ca đánh giá là không an toàn, đầu tiên sẽ là quán rượu hay còn gọi là tửu lâu, ở thành này có một quán khá nổi tiếng, có tên là Kim Ngọc quán, nghe nói chủ quán này là một người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm, những tên bợm rượu có ý đồ xấu đều bị nàng ta đánh cho ra bã rồi đá ra ngoài. Tôi rất tò mò nên đã đi vào quán, mặc dù đây là tửu lâu, nhưng cũng sẽ có phục vụ trà nếu như khách hàng không có nhu cầu hưởng rượu, nên tôi đã kêu tiểu nhị đem lên vài món đơn giản và một bình trà cũng không có gì quá đáng.
Nhìn thấy hai người chúng tôi là khách hàng lạ, mới đến đây lần đầu nên chủ quán đã đến tiếp chuyện, tôi cũng khá bất ngờ, cô ấy tên là Kim Ngọc, vừa vặn hai mươi bảy tuổi, ở một mình chăm lo cho quán này. Mặc dù thời đại này, phụ nữ được xem là phải lấy chồng sinh con, khai chi tán điệp, mới là tự hào, nhưng Kim Ngọc lại khác, cô ấy có suy nghĩ của người phụ nữ hiện đại, sống cho bản thân, không muốn dựa dẫm vào đàn ông, mặc kệ những lời đàm tiếu của người khác, cô ấy đã tạo nên quán này, lấy tên của cô ấy lập thành tên quán.
Một người có khí phách, rất đáng để ngưỡng mộ. Cô ấy hỏi tôi sao lại trốn đến những nơi như vầy, với một người con gái chân yếu tay mềm, rất nguy hiểm nếu như không có người đi theo bảo vệ, khuyên tôi mau chóng đi về.
Nhưng tôi đã từ chối, bảo rằng trước khi vào chiếc lồng giam, tôi muốn nhìn thấy hết mọi thứ ngoài đây, xem như trải nghiệm cuối cùng. Nhận thấy tôi có cùng suy nghĩ và phương châm sống, Kim Ngọc không nói gì nữa, còn tốt bụng chỉ chỗ thú vị để tôi đi, tôi rất cảm kích cô ấy, hai người nhận làm chị em kết nghĩa, sau này có gì cần thì sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Rời khỏi Kim Ngọc quán, tôi và Minh Ca đến sòng bài để xem thú vui, quả là nơi có sức hấp dẫn, các bàn chen chúc những kẻ đam mê bài bạc, liều mạng mình chỉ để cá cược. Tôi cũng rất muốn tham gia, nhưng bị Minh Ca cản lại, nói như vậy không tốt, sẽ bị người khác nhận ra tôi.
Tôi cũng đành lên lầu, nhìn xuống người khác chơi để tiêu hao thời gian, đợi đến khi trời nhá nhem tối, các ánh sáng từ những cây đèn cầy được thắp lên, tôi rời khỏi nơi đó, đến nơi được xem là náo nhiệt nhất về đêm.
Hôm nay không khí rất tốt, đêm xuống trời khá mát mẻ, lượn một vòng cũng đã đến nơi tôi muốn, đó chính là nguyệt lâu các hay còn được gọi là kỹ viện. Nơi đây có những thiếu nữ thướt tha yểu điệu, mặc trên người những tấm vải mỏng nửa hở nửa không, mặt hoa da phấn, đang dụ hoặc các chàng trai vào trong đó hưởng thụ. Tôi tiến đến quán có vẻ đông đúc nhất, hớn hở để vào trong, thì lại có bàn tay chặn tôi lại, là tú bà ở đây.
Ăn mặc loè lẹt, trang điểm đậm lè, trên người đeo đầy trang sức vàng bạc, da dẻ bóng loáng, nhìn là biết người chỉ nằm không, kẻ hầu người hạ, nếu không là tú bà thì còn là ai khác. Tôi quay lại nhìn bà ta, hàm ý muốn vào trong thưởng thức, chỉ thấy bà ta cười lớn, nói rằng ở đây chỉ tiếp đàn ông, hỏi tôi là người ở đâu đến, không biết đây là kỹ viện à, tôi thẳng thắn đáp lời là tôi biết đây là kỹ viện, nhưng sao lại có quy định chỉ tiếp đàn ông, không phải quá bất công hay sao.
Bà ta tỏ thái độ không muốn tốn thời gian, chỉ đáp rằng thời đại này làm gì có cái gọi là công bằng, vẫy hai tên thuộc hạ, khiêng tôi ra khỏi đó, rồi tiến đến các lão già, nhìn có tiền mà ra sức ưỡn ẹo.
Bị đuổi ra ngoài, lòng tôi vẫn chưa chết tâm, liền đứng đó phục kích, canh bà ta không chú ý thì lẻn vào trong. Đang lúc đứng chờ thời cơ, tôi bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chính là cái tên Sở Thanh đáng ghét, nghe nói hắn là một tay chơi lão làng, thường hay lui đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt như vầy, nhưng điều này ảnh hưởng đến danh tiếng của Tướng phủ, nên hắn bị cấm không được đặt chân đến đây lần nào nữa, nếu không cha hắn sẽ đánh gẫy hai cái chân.
Vậy mà giờ đây hắn ta lại xuất hiện, có nghĩa là tên này trốn khỏi phủ ra đây, tôi mỉm cười, nảy ra một ý không tồi, tiến đến tên Sở Thanh kia.
Bị vỗ vai, hắn ta giật nảy mình, không nghĩ tôi lại đến đây. Tôi ngỏ ý muốn hắn đưa tôi vào trong đó, khi vào được rồi, tôi đảm bảo rằng mình sẽ không làm phiền, hắn cứ thoải mái hành sự. Hắn ta kiên quyết cự tuyệt, nói tôi là loại con gái không có gia giáo, nếu gả cho Sở Minh Quân, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng anh em chí cốt của hắn ta. Tôi hừ lạnh, thầm chửi cái tên điên này, khuôn mặt tôi liền nở nụ cười gian xảo, bảo rằng nếu hắn không cho tôi vào cùng, tôi sẽ đến phủ nhà hắn, thưa chuyện với ngài Tể tướng, để xem ông ấy xử lí con trai mình như thế nào.
Nghe tôi nhắc đến phụ thân hắn, tên Sở Thanh liền lập tức xanh mặt, hạ giọng lí nhí rằng chỉ giúp tôi lần này, tuyệt đối không có lần sau. Tôi liền tò tò theo hắn bước vào trong, tú bà nhìn thấy định cản lại, nhưng rồi lại thấy tôi đi cùng với Sở Thanh, không dám đắc tội, liền im lặng không nói gì.