Trong khoảng thời gian Quách Diễn hôn mê, Lục Thính Nam vẫn chưa kết thúc điều tra chuyện này.
Ngày hôm sau hắn đi một chuyến đến nhà tang lễ, âm khí trên thi thể của Tề Viễn đã hoàn toàn biến mất, thi thể của anh ta sẽ được hỏa táng vào buổi chiều, có lẽ hồn của anh ta đã đi đầu thai rồi.
Sau đó Lục Thính Nam bắt đầu điều tra những học sinh nào đã chết trong vòng mười năm trở lại đây của trường cao trung Ngô Đồng, theo như lời anh họ Dương Bùi của Quách Diễn, hắn tra được trong vòng mười năm nay trường cao trung Ngô Đồng có hai học sinh chết.
Người thứ nhất chết cách đây tám năm, tên là Chu Ngô, trên tư liệu nói hắn bị bệnh AIDS chết.
Người thứ hai chết vào hai năm trước, tên là Lý Phi, hắn nhảy lầu tự sát.
Sau đó dựa vào hai tin tức này, Lục Thính Nam gọi điện thoại cho Phó Thắng hỏi về hai học sinh này.
Phó Thắng nói: "Người đầu tiên là Chu Ngô thì tôi không biết, tôi mới chuyển đến nơi này vào ba năm trước. Còn người thứ hai Lý Phi thì tôi có biết, lúc ấy thời điểm Lý Phi tự sát hình như là sắp vào kỳ thi tốt nghiệp trung học. Cũng không biết nguyên nhân gì lại đột nhiên nhảy lầu. Tôi nghe bạn học cùng lớp của cậu ta nói lúc đó Lý Phi bị áp lực rất lớn, mỗi lúc trời tối đều ngủ không được, còn luôn bị mộng du..."
Phó Thắng nói đến đây, lập tức im lặng.
"Phó tiên sinh?" Lục Thính Nam gọi một tiếng.
Phó Thắng nuốt ngụm nước bọt nói tiếp: "Cái kia, này, trước khi Tề lão sư chết cũng thường xuyên bị mộng du, sau đó nhảy lầu tự sát. Tôi cũng là tình trạng này! Anh nói xem, có phải là do Lý Phi đang trả thù chúng tôi không?"
Lục Thính Nam nói: "Chuyện này tôi tạm thời không thể nào xác định được, có điều giữa các anh và Lý Phi, có mâu thuẫn gì không?"
Phó Thắng bình tĩnh lại nói: "Làm sao lại có mâu thuẫn chứ, quan hệ giữa học sinh và giáo viên cũng chưa tới mức đó đâu?"
Lục Thính Nam hỏi tiếp: "Có xảy ra chuyện gì không?"
Phó Thắng nói: "Tôi nhớ có một chuyện, lúc đó không phải sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học sao, Tề Viễn là giáo viên chủ nhiệm của lớp Lý Phi, ở trong tiết học, tôi nhớ Lý Phi ngủ gục trên lớp, Tề Viễn gọi cậu ta dậy mắng một trận, loại chuyện này đối với giáo viên mà nói là rất bình thường, chẳng lẽ lại bởi vì chuyện này mà Lý Phi tự sát?"
Lục Thính Nam nói: "Phó tiên sinh, anh không cần phải đoán mò, sự tình đã qua rồi, không cần thiết phải suy nghĩ nhiều."
"A a, vậy, vậy tôi cúp máy đây, bên này tôi còn có tiết."
"Ừm, được."
Về sau, Lục Thính Nam tìm được một vài bạn học trước kia của Lý Phi, gọi điện thoại hỏi thăm một chút, lúc trước trong trường Lý Phi là người thế nào.
Đạt được tin tức cũng không nhiều, tóm lại có thể xác định chính là, trong trường Lý Phi là một đứa bé ngại ngùng hiểu chuyện, từ nhỏ ba mẹ đối với hắn kỳ vọng rất cao, mỗi ngày ngoại trừ để hắn học tập chính là học tập, mấy việc khác đều không cho đụng vào, thậm chí còn không cho tiếp xúc với những bạn có thành tích kém.
Kể từ đó, dưỡng thành Lý Phi có tính cách nhẫn nhục chịu đựng.
Có lẽ chính vì vậy, áp lực trên người Lý Phi càng lúc càng lớn, đến cuối cùng hắn không thể không lựa chọn nhảy lầu để kết thúc cuộc đời nhàm chán của mình.
Về sau Lục Thính Nam tìm thấy một ảnh chụp của Lý Phi trong cuốn album ảnh của một người bạn học của Lý Phi, ảnh này hình như được chụp trong lúc nghỉ tết, trên tấm ảnh Lý Phi mặc đồng phục, ánh mắt né tránh, cười rất ngại ngùng. Không giống như nam sinh, càng giống như một đứa bé.
Lục Thính Nam nhìn chằm chằm vào đồng phục trên người hắn rất lâu, cẩn thận nhớ lại đồng phục đêm qua đã nhìn thấy trên con quỷ kia, hình như hoàn toàn khác nhau.
Đồng phục trên người Lý Phi là màu trắng xanh đan xen, trên đầu vai, tay áo và trước ngực là màu xanh, cái khác đều là màu trắng. Thế nhưng đồng phục trên người con quỷ lại là màu xanh lục trắng, hoàn toàn không giống nhau.
Lục Thính Nam có chút không rõ.
"Kỳ quái, nếu như con quỷ giết Tề Viễn không phải là Lý Phi, vậy sẽ là ai?"
Con quỷ không có tròng mắt, mặc trên người đồng phục màu xanh lục trắng là ai?
Lục Thính Nam nghĩ mãi vẫn không rõ, điều tra cũng đi vào ngõ cụt, hắn trở lại văn phòng xử lý những chuyện linh dị, nhìn thấy trong phòng Quách Diễn vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.
Thở dài.
"Được rồi, quỷ này cũng đã chết rồi, mình còn tra gì nữa chứ? Đóng hồ sơ lại thôi."
Lục Thính Nam để tư liệu ghi âm cùng với một số văn kiện đặt vào một cái túi hồ sơ trống không, dùng dây thừng quấn lại, sau đó hắn đi đến một cái tủ gần đó, đem hồ sơ bỏ vào trong tủ, sau đó khóa lại.
Làm xong hết tất cả, hắn nhìn Quách Diễn, rót ly nước đặt trên đầu giường của hắn, cười khổ nói: "Xem ra mấy ngày nay không cần mở cửa."
Hắn không rời đi văn phòng xử lý những chuyện linh dị, nhìn một chút thấy đã gần trưa rồi, thế là gọi thức ăn bên ngoài về ăn.
...
Sáng sớm của ba ngày sau.
Quách Diễn há hốc mồm, làn da trên môi khô nứt, cổ họng theo bản năng nuốt một chút, tựa hồ muốn uống nước.
Chắc là vì quá thiếu nước, đến khi lúc tỉnh dậy.
Quách Diễn chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt vằn vện tia máu, tròng trắng gần như hoàn toàn biến thành màu đỏ.
"Nước..."
Hắn há to miệng, yết hầu khàn khàn, loại cảm giác khô ráo tựa như muốn phun ra lửa.
Hắn đưa tay sờ soạng trên tủ đầu giường, kết quả vì quá nóng vội, mu bàn tay đụng phải ly nước.
Bang!
Ly nước rơi xuống mặt đất, bể nát! Nước trong ly cũng đổ hết ra ngoài.
Quách Diễn sững sờ, dùng hết sức xoay người lại, một đôi mắt đầy tia máu sững sờ nhìn chằm chằm vào ly nước bể nát nằm trên mặt đất.
Trong lòng hắn rất phẫn nộ, thét: "Bánh Bao..."
Giọng nói vẫn khàn khàn như cũ.
Trong văn phòng xử lý những chuyện linh dị không có người đáp lại.
Hắn cầm điện thoại lên xem thời gian, phát hiện bây giờ mới sáu giờ sáng, chắc chắn Bánh Bao còn chưa tới!
Chẳng lẽ mình phải chờ cậu ta đến mới được uống nước? Vậy chẳng phải là muốn chờ chết sao!
Quách Diễn không hề nghĩ ngợi liền quyết định, ra khỏi phòng tìm nước uống.
Hắn dùng hết sức lực toàn thân, sắc mặt dữ tợn từ trên giường ngồi dậy, thoáng chốc trời đất quay cuồng, chậm chậm rất lâu mới đi xuống giường.
Hắn một chân đạp xuống đất.
Răng rắc, đạp vỡ một mảnh thủy tinh, hắn cúi đầu nhìn, bàn chân chảy máu.
Quách Diễn: "..."
Hắn nhón chân khập khễnh đi ra ngoài cửa, vội vàng cầm lấy ly rót nước cho mình, hắn ngửa đầu uống vào, lúc này hắn lướt nhìn thấy có một người đứng ngoài cửa văn phòng, hình như là một ông lão, ánh mắt ông ta cũng nhìn chằm chằm vào trong này.
Cũng không biết là ai đã lớn tuổi còn đến đây sớm như vậy.
Thế là hắn xoay người nhìn thẳng ra ngoài cửa, phát hiện ngoài cửa văn phòng không có bất kỳ ai, trống rỗng, trong ngõ hẻm ngoài cửa cũng không có bóng người.
Quách Diễn dụi dụi con mắt, nghi ngờ nói: "Xuất hiện ảo giác?"
"Di chứng để lại khi sử dụng mặt dây chuyền nghiêm trọng như vậy, xuất hiện ảo giác cũng là bình thường."
Hắn khập khễnh đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn xuống trên chân mình còn cắm một mảnh thủy tinh, kéo ra ngăn kéo bên cạnh, từ bên trong lấy ra một hộp dụng cụ trị thương, rồi bắt đầu bôi thuốc băng bó cho mình.
"Haiz, mình đây gặp phải cái gì xúi quẩy a, sáng sớm đã thấy máu, xem ra có chút điềm xấu." Quách Diễn rút mảnh thủy tinh trên chân ra, kêu đau. "Ôi, đau chết cha ngươi!"
Cốc cốc cốc!
Lúc này, bỗng nhiên tiếng đập cửa không đúng lúc vang lên.
"Ai vậy?" Quách Diễn không ngẩng đầu hỏi một tiếng, ngoài cửa không ai đáp lại, khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa liền ngây ngẩn cả người. "Ba."