Chương 3: Chết đuối (3) - Điều tra
Lý Thiên Hải vội vàng nói: "Nếu như các anh không cho tôi xem, sao tôi có thể tin các anh nói là sự thật, ai biết các anh có phải đang gạt tiền của tôi hay không. Đừng coi tôi là thằng ngốc, nếu như các anh không cho tôi xem, vậy thì trả lại tiền đặt cọc hôm qua cho tôi."
Quách Diễn thấy dáng vẻ sợ hãi lại sốt ruột của Lý Thiên Hải, trong lòng vui vẻ, cảm thấy thời điểm lừa đảo đã tới, cười nói: "Cho anh xem cũng không phải là không được, nhưng anh phải thêm tiền."
Lý Thiên Hải không cần suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Quách Diễn vừa định nói, Lục Thính Nam ở sau lưng bỗng nhiên duỗi ra một ngón tay, sau đó mở miệng nói: "A, anh chỉ cần thêm một..."
Kết quả Lục Thính Nam còn chưa nói xong, Lý Thiên Hải vội vàng tiếp lời: "Một vạn đúng không, được, không thành vấn đề, bây giờ trên người tôi không có tiền, chờ các anh giúp tôi giải quyết chuyện này xong, tôi đưa số tiền còn lại cho các anh luôn."
"Một vạn!" Lục Thính Nam trừng mắt, bị còn số này dọa sợ, lúc đầu anh định nói một trăm...
Trong lòng Quách Diễn nở hoa, nhưng trên mặt lại không thay đổi nói: "Chỉ lấy tiền mặt."
"Không có vấn đề." Lý Thiên Hải sảng khoái nói. "Nhanh, đưa thuốc nhỏ mắt kia cho tôi."
Quách Diễn lấy chai thuốc từ trong tay của Lục Thính Nam, nói: "Đây không phải là thuốc nhỏ mắt, đưa mặt lại đây, tôi giúp anh bôi lên."
Lý Thiên Hải không kháng cự, đưa mặt lại gần, Quách Diễn bôi hai lần trên mắt của hắn, chợt nói: "Được rồi, mở mắt ra đi, nếu anh đã muốn nhìn, thì anh cứ nhìn cho đã."
Lý Thiên Hải hít sâu một hơi, mở mắt ra nhìn về phía hồ bơi, vừa nhìn thấy, hắn liền bị dọa sợ.
Dưới đáy hồ con ma mở to đôi mắt mờ mịt tối tăm, khe hở màu đỏ nứt từ đầu đến cằm tựa như đang chào hỏi hắn.
"Ma a!" Lý Thiên Hải lớn tiếng gọi, khuôn mặt bị hù dọa đến trắng bệch, bước lùi về sau, chân loạng choạng ngã xuống đất, tiếng la biến thành tiếng gào thét đau đớn.
Hắn che lại cái mông bò dậy đến bên cạnh Quách Diễn, vẻ mặt hoảng sợ sắp khóc lên, ôm lấy đùi của Quách Diễn, ngón tay run rẩy chỉ vào hồ bơi, trong miệng không ngừng nói: "Có ma! Bên trong có ma!"
Quách Diễn bình tĩnh nói: "Tôi biết bên trong có ma, bây giờ anh đã tin rồi."
"Tôi tôi tôi tôi, tôi tin tôi tin tôi tin, anh anh anh có thể nhanh chóng giúp tôi diệt trừ nó được không, tôi không muốn lại nhìn thấy nó!"
Quách Diễn nói: "Hiện tại tôi chưa thể diệt trừ nó, hơn nữa nước ngưu nhãn trên mí mắt của anh sẽ mất hiệu lực trong nửa phút nữa, đợi lát nữa anh sẽ không nhìn thấy nó."
"Thật sao?" Sắc mặt Lý Thiên Hải ngơ ngác, dường như đã bị dọa sợ đến choáng váng.
...
Hoảng sợ nửa giờ sau, Lý Thiên Hải mới bình tĩnh lại.
Trở lại trên xe, Lục Thính Nam hỏi: "Mới vừa rồi không nên cho anh ta nhìn thấy? Tôi thấy hắn bị dọa sợ sắp tiểu ra quần rồi."
Quách Diễn cười, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, sau khi đốt lên nói: "Nếu không cho hắn nhìn, cậu cảm thấy hắn sẽ tin tưởng chúng ta à?"
Lục Thính Nam lắc đầu. "Không thể."
"Chẳng phải được rồi à, dù sao cũng kiếm thêm được một vạn, cớ sao lại không làm." Quách Diễn cười, chợt nói: "Không nói về chuyện này, vừa rồi con ma nhỏ trong hồ bơi cậu nhìn rõ chưa?"
Lục Thính Nam đẩy kính mắt: "Thấy rõ ràng, khe hở trên đầu thật là buồn nôn."
Quách Diễn nói: "Con ma nhỏ nhìn qua chỉ khoảng một hai tuổi, khe hở trên đầu của nó chắc là khi còn sống đã có, loại tình trạng này gọi là xương sọ bị tổn thương từ lúc sinh ra, tình trạng nghiêm trọng như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy, đoán chừng lúc trước con ma này vừa ra đời không lâu đã chết đi. Loại án lệ này ở nước ngoài đã xuất hiện qua, lúc tôi còn làm bác sĩ thực tập ở Đức đã gặp qua vụ án lệ này."
Trước kia Quách Diễn là bác sĩ, cho nên hiểu biết khá nhiều.
Lục Thính Nam khẽ vuốt cằm, nhíu mày nói: "Cậu nói đứa bé này có phải vừa ra đời đã bị ném bỏ không, sau đó chết ở nơi này?"
"Rất có thể, có lẽ bởi vì ba mẹ nó nhìn thấy bộ dạng của đứa nhỏ này, cảm thấy chắc chắn sống không lâu, thế là vứt nó ở nơi này, sau khi đứa bé này chết đi liền biến thành ma con, luôn ở lại nơi này." Quách Diễn hít một hơi thuốc lá, trong xe khói mù lượn lờ.
Lục Thính Nam nói: "Vậy chúng ta có nên trực tiếp hút hết nước trong hồ bơi không, sau đó đào hồ bơi lên xem, cố gắng tìm được thi thể của nó, rồi trực tiếp đốt nó đi, vấn đề này chẳng phải đã kết thúc rồi à."
Quách Diễn cười, lắc đầu nói: "Không đào được."
Lục Thính Nam nghi hoặc. "Vì sao?"
Quách Diễn nhìn biệt thự nói: "Cậu xem khu biệt thự này một chút. Lúc trước nơi này còn đang xây, bước đầu tiên chính là xây nền, muốn xây nền, vậy chắc chắn phải đào bùn đất rồi. Thi thể của đứa bé này không giống với người lớn, nó nhỏ như vậy, máy xúc đất xúc một cái, nói không chừng ngay cả bùn và xương cốt đều xúc lên hết."
"Cậu nói xem, phía dưới này còn có thể lưu lại chút gì chứ."
"A, quên mất còn có vấn đề này." Lục Thính Nam giật mình, chợt nói: "Nếu thi thể có khả năng không tìm được, nhưng con ma này còn ở nơi này, nói rõ chắc chắn con ma này bám vào thứ gì trên người."
"Ừm." Quách Diễn trịnh trọng gật đầu. "Trên người con ma có mảnh vải đỏ, tôi đoán chừng rất có thể con ma này bám vào mảnh vải đỏ này."
Lục Thính Nam nói: "Đầu mối vải đỏ, phía dưới chắc chắn cũng sẽ không có, vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?"
Quách Diễn nhìn Lục Thính Nam, tên ngốc này sao đầu óc luôn chậm chạp như thế, bất đắc dĩ nói. "Còn có thể làm gì, con ma này không phải đã giết chết hai người rồi sao, chỉ có thể bắt đầu từ hướng này."
"A a, vậy có phải lại đi tìm anh họ của cậu để tìm tài liệu không?"
"Không kém bao nhiêu đâu."
Quách Diễn nói rồi lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của anh họ anh ta.
Anh họ của Quách Diễn là đội trưởng của đội hình sự ở Đồng Châu, tên là Dương Bùi, các tư liệu của những người này, anh ta hoàn toàn có thể điều động. Trước đây lúc bọn họ tiếp nhận vụ án cần phải điều tra người chết, đều đi tìm anh ta.
Chưa đầy một lát, điện thoại đã thông, chỉ nghe Quách Diễn nói: "Anh họ, là em. Có chuyện tìm anh giúp đỡ."
...
Giữa trưa mười một giờ, bên ngoài đường lớn của cục cảnh sát.
Quách Diễn cầm hai phần tư liệu đi ra từ bên trong, vừa lên xe liền đưa tư liệu cho Lục Thính Nam. "Đây là tư liệu của hai người chết kia, lúc nãy tôi đã xem sơ qua, hai người nữ sinh này ngoại trừ tuổi tác là giống nhau, còn những cái khác đều không liên quan gì đến nhau, một người ở Đồng Châu, một người ở Ôn Nam, căn bản không quen biết nhau."
Lục Thính Nam lật xem tư liệu trong tay, hỏi một câu: "Bạn học của Lý Thiên Hải là người nào?"
"Người ở Ôn Nam, gọi là Dư Phỉ." Quách Diễn nói. "Cậu nhìn lại đi, dù sao tôi cũng không nhìn ra được gì."
"Ừ." Lục Thính Nam nhìn cẩn thận hai phần tư liệu, nhìn thấy tư liệu đầu tiên không phải là Dư Phỉ, mà là người ở Đồng Châu, gọi là Chu Thanh Nhã, một nữ xinh rất xinh đẹp.
Sau đó hắn lật qua, nhìn thấy nữ sinh tên Dư Phỉ kia, sau khi xem kỹ tư liệu đúng là không có chỗ tương đồng gì cả, hai người cũng không biết nhau.
Nhưng Lục Thính Nam nhìn ảnh trắng đen của hai người nữ sinh trên tư liệu, cảm thấy rất kỳ quái. Tư liệu là sao chép, cho nên ảnh chụp chỉ là đen trắng.
Hắn lấy ra hai phần tư liệu, sau đó nhìn chằm chằm vào hai tấm ảnh rất lâu, rồi để cùng một chỗ để so sánh, hắn kinh ngạc nói: "Đậu, mau nhìn này!"
"Nhìn cái gì?" Quách Diễn hỏi.
"Nhìn ảnh chụp của hai người này, cậu có cảm thấy không, dáng dấp của hai người họ có điểm giống nhau?"