Lục Thính Nam hỏi: "Thế nào?"
Quách Diễn đốt điếu thuốc, quay đầu nhìn cục cảnh sát, nói: "Anh tôi xảy ra chuyện."
"Hả?" Lục Thính Nam sốt ruột hỏi. "Xảy ra chuyện gì?"
Quách Diễn lắc đầu. "Không rõ lắm, anh tôi cái gì cũng không nói với tôi, nhưng có thể xác định là, trên người anh tôi có âm khí rất nặng, vừa rồi lúc tôi đi vào, khẽ đến gần anh ấy, mặt dây chuyền trước ngực liền bắt đầu nóng lên."
"Nóng lên!" Lục Thính Nam kinh ngạc. "Âm khí này cũng quá nặng, có thể khiến mặt dây chuyền của cậu nóng lên? Cơ thể của anh cậu không có chuyện gì chứ?"
Quách Diễn nói: "Không rõ lắm, bất quá nhìn qua hình như không có việc gì. Có điều dường như anh tôi bởi vì nguyên nhân này mà đã làm chuyện gì đó, bây giờ bị bắt rồi. Anh ấy nói với tôi anh ấy chỉ có thể đợi tôi ba ngày, ba ngày sau sợ rằng sẽ xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"
Quách Diễn lắc đầu. "Không biết, anh tôi gần như cái gì cũng không nói với tôi, cứ vậy để tôi ra. Chúng ta bây giờ chỉ có ba ngày để giải quyết chuyện này."
Lục Thính Nam khó khăn nói: "Thế nhưng mà, chúng ta cái gì cũng không biết, giải quyết như thế nào?"
Quách Diễn vẫn lắc đầu như cũ: "Chí ít biết rằng anh tôi đã gặp ma."
Lục Thính Nam hỏi: "Có cần gọi điện thoại hỏi vị hôn thê của anh cậu một chút không?"
Vị hôn thê của Dương Bùi là Hà Vũ Đình, ba tháng trước hai người vừa mới đính hôn, hiện tại chính là thời điểm ân ái. Chuyện của Dương Bùi hiển nhiên Hà Vũ Đình vẫn chưa biết được, nếu không sẽ không thể một chút động tĩnh cũng không có.
Quách Diễn đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại hay không, nếu như nói chuyện này cho Hà Vũ Đình, chị ấy sẽ có phản ứng gì?
Hay là không gọi nữa? Miễn cho lại xảy ra thêm chuyện?
Cuối cùng Quách Diễn vẫn gọi điện thoại, phải biết rõ ràng tình huống mới được, nếu không giải quyết phiền phức của anh họ như thế nào a?
Điện thoại vang lên hai tiếng liền bắt máy.
"Alo, chị dâu, là em..."
"Đừng gọi tôi là chị dâu." Giọng Hà Vũ Đình có chút lạnh nhạt truyền đến từ trong ống nghe, ngắt ngang lời Quách Diễn.
"Chị dâu, sao vậy? Em gọi điện thoại chủ yếu là muốn hỏi về anh của em một chút..."
"Anh của cậu không còn quan hệ gì với tôi nữa rồi, chúng tôi đã chia tay, nếu như cậu có chuyện tìm anh ta thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta, không cần tới tìm tôi." Hà Vũ Đình lạnh nhạt nói.
"..." Quách Diễn kinh ngạc, hai người bọn họ vừa mới đính hôn không được bao lâu đã chia tay? Tình huống như thế nào đây.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nghĩ về chuyện này, Quách Diễn nói: "Chị dâu, chuyện của các người em không quản, em gọi điện thoại tìm chị chỉ là muốn hỏi chị một việc."
"Cậu nói đi, chuyện gì." Hà Vũ Đình tựa hồ đã tỉnh táo lại.
Quách Diễn nói: "Anh của em trong mấy ngày nay có hành động gì khác thường không?"
"Hành động khác thường? Tôi không biết, tôi và anh ta đã chia tay vào tuần trước rồi."
Một tuần trước? Hình như là ngày xe của mình bị viết hóa đơn phạt. . T𝘳ờ 𝑢𝗆 t𝘳𝑢𝗆 h𝑢yền t𝘳ù𝗆 — TR𝑢𝑴TR UY𝖤N.VN —
Quách Diễn nghi hoặc hỏi: "Chị dâu, có thể thuận tiện nói với em nguyên nhân vì sao các người chia tay không?"
"Cũng không có gì là không tiện." Hà Vũ Đình hừ lạnh một tiếng. "Đêm hôm đó, tôi tan việc đi đến nhà anh ta, kết quả sau khi đi vào tôi phát hiện anh ta đang tắm, tôi đợi ở trong phòng khách một lát. Thế nhưng tôi không nghĩ tới cái tên khốn kiếp này lúc tắm rửa xong lại bắt đầu mắng tôi."
"Mắng chị?" Quách Diễn nghi hoặc.
"Đúng vậy, tên khốn kiếp này không chỉ mắng tôi bị điên, còn mắng tôi là gà! Còn nói tôi trộm đồ vật trong nhà anh ta, cuối cùng còn đoạt lấy chiếc chìa khóa trong tay tôi, lúc đuổi tôi đi ra còn đánh tôi một bàn tay! Cậu nói anh ta có khốn kiếp không chứ!"
"Ách, anh em không phải là người như thế?" Quách Diễn nghi hoặc hỏi.
"Hừ, ai biết được, có lẽ biết người biết mặt không biết lòng? Dù sao tôi đã nhìn thấu anh ta rồi. Cậu có biết ngày hôm sau anh ta lại còn hỏi tôi vì sao lại chia tay với anh ta, làm cứ như là tôi sai vậy, cậu cảm thấy tôi có thể chịu được sao!"
Nghe Hà Vũ Đình mắng vài câu, Quách Diễn cúp điện thoại.
Nghe chị ấy kể lại, Quách Diễn luôn cảm thấy có chút quen tai, sau đó hắn nhắm mắt nhớ lại một chút, chợt nhớ tới tuần trước sau khi xe của hắn bị viết hóa đơn phạt, gọi điện thoại cho anh họ, sau đó anh họ nói anh ấy gặp phải một người phụ nữ bị điên, chẳng lẽ là...
Quách Diễn bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng vứt bỏ thuốc lá trong tay, khởi động ô tô rời đi.
Lục Thính Nam hoảng hốt, vội vàng đeo dây an toàn lên, hỏi: "Oa Tử, đây là muốn đi đâu?"
Quách Diễn nói: "Một tuần trước lúc ở nhà thì anh ấy đã xảy ra vấn đề rồi, trước tiên đến nhà anh ấy nhìn xem đã, cố gắng có thể tìm được gì không."
Chạy về hướng nhà của Dương Bùi.
Nhà của Dương Bùi ở đường Hoàn Thành Đông bên kia, khoảng cách cách cục cảnh sát có chút xa.
Đường Hoàn Thành Đông tương đối vắng, trên đường đi, xe trên đường càng lúc càng ít đi.
Quách Diễn vừa tự hỏi trong lòng rốt cuộc anh họ Dương Bùi đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn chằm chằm con đường phía trước, không ngừng chạy về hướng đông.
Lúc rời đi cục cảnh sát đã sắp bảy giờ, hiện tại vào đầu mùa thu, sắc trời cũng dần dần tối lại. Đến lúc đèn đường sáng lên, Quách Diễn mới bật đèn xe, cũng may hướng nhà Dương Bùi đi theo đường thẳng, ngược lại cũng không sợ chạy sai đường.
Hắn liếc mắt nhìn Lục Thính Nam ngồi bên ghế lái phụ, thằng này vậy mà lại đang ngủ gà ngủ gật.
Thậm chí Quách Diễn có thể nghe được tiếng ngáy của Lục Thính Nam.
Không biết qua bao lâu, đi vào một ngã tư, cột đường viết hướng nam bắc là con đường lớn mở rộng, xuyên qua giao lộ này chạy thẳng về phía trước chưa đến vài phút chính là đường Hoàn Thành Đông. Quách Diễn hạ cửa sổ xe xuống, đốt lên một điếu thuốc.
"Gần đây nghiện thuốc càng lúc càng nặng." Hắn nói thầm trong lòng.
Nhìn xem hàng cây xung quanh không ngừng lùi lại bên đường, cùng một màu đều là cây Ngô Đồng, cành cây khô giương nanh múa vuốt hướng lên bầu trời mờ tối. Cảnh sắc xung quanh càng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhìn đồng hồ, đã sớm qua bảy giờ rồi.
"Bánh Bao, con đường này sao lại không mở đèn đường?" Quách Diễn vô ý thức nói với Lục Thính Nam ở bên cạnh, mới nhớ tới thằng này đang ngủ say, không khỏi âm thầm cười một tiếng.
Xung quanh, rất yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng ngáy như có như không của Lục Thính Nam.
Cũng không biết qua bao lâu, đi vào một ngã tư đường.
Đến đường Hoàn Thành Đông... Chờ một chút!
Đèn ô tô chiếu sáng vào bảng chỉ đường bên ngã tư đường, phía trên thình lình viết:
Đường lớn mở rộng.
Lão tử gặp phải quỷ đả tường rồi?
Quách Diễn âm thầm giật mình trong lòng, lấy lại bình tĩnh, đạp chân ga tăng tốc, tiếp tục chạy về phía trước.
Cảnh sắc xung quanh liên miên bất tận, cây Ngô Đồng cành gãy lá úa không ngừng lùi lại, chỗ đằng xa đều chìm vào trong bóng tối, không nhìn thấy gì cả.
Đi tới ngã tư đường lần thứ ba, Quách Diễn nhìn lên một cái, hàm răng không khỏi cắn chặt.
Vẫn là đường lớn mở rộng!
"Bánh Bao, tỉnh lại!"
Nhưng Lục Thính Nam vẫn không nhúc nhích, hiện tại ngay cả tiếng ngáy tựa hồ cũng không nghe thấy, giống như đã chết rồi.
"Lục Thính Nam!" Quách Diễn vội vàng dừng xe lại, sờ lên động mạch cổ của Lục Thính Nam, vẫn còn nhịp đập đều đều, lại thăm dò hơi thở, còn rất quy luật. Quách Diễn không khỏi thở dài một hơi, nhưng Lục Thính Nam mặc kệ hắn lắc, la lớn thế nào cũng không tỉnh lại.
Quách Diễn biết rõ mình đã gặp phải quỷ đả tường, không khỏi giận dữ.
"Mẹ nó con quỷ nào dám gây sự trên đầu gia gia ngươi?" Một lần nữa khởi động ô tô, đảo quanh tay lái, đạp vào chân ga, từ ngã tư đường rẻ sang hướng bên phải, chạy lên đường lớn mở rộng.
Ven đường vẫn là cảnh sắc như trước, toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn hai người một xe, cũng không nhìn thấy cây Ngô Đồng ở phía cuối con đường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lần nữa đi vào một ngã tư đường.
Ngẩng đầu nhìn lại một lát, Quách Diễn nản lòng thoái chí.
Cột đường vẫn giống như trước, rõ ràng mình rẻ sang phải lái vào đường lớn mở rộng, nhưng vẫn quay về nơi cũ.
Rẻ trái? Không cần thử nữa. Quách Diễn dừng xe ở ven đường, nhìn sang Lục Thính Nam ngủ sâu không tỉnh, thở dài. Ngậm thuốc, vừa bật lửa lên, không biết ngọn gió từ đâu thổi tới, lửa bị thổi tắt.
Bên trên kính xe ngưng tụ lại một tầng sương mù, trước mặt tất cả mọi thứ đều không nhìn thấy. Xung quanh thoáng chốc lạnh xuống, nhiệt độ không khí làm Quách Diễn không khỏi lạnh run cả người, thở ra khí cũng thành một luồng sương trắng.
Quách Diễn tháo dây an toàn, mở cửa xe, trực tiếp xuống xe, trong nháy mắt trước ngực đau nhói như bị thiêu đốt.
"A! Thật nóng!" Hắn vội vàng móc mặt dây chuyền ra, cúi đầu xem xét, mặt dây chuyền đang phát ra từng đợt sóng nhiệt.
"Súc sinh, có gan thì đi ra cho lão tử, đừng đùa loại trò vặt này!" Quách Diễn thét lên về phía con đường vô tận ở phía trước.
Vù vù!
Một trận cuồng phong rét lạnh đến thấu xương đánh tới, Quách Diễn bị gió thổi không thể mở mắt được, chân đứng không vững.
Lúc đợi đến gió dừng lại, Quách Diễn mở mắt ra, một gương mặt trắng bệch xuất hiện ở trước mặt.
Trước khi mất đi ý thức, điều duy nhất Quách Diễn có thể cảm giác được, đó là ở trước ngực truyền đến từng đợt nóng rực đau nhức.