Hai người Quách Diễn ăn điểm tâm trong xe, lúc sáu giờ rưỡi sáng Diêu Thịnh đạp xe đi học, sắc mặt nhìn qua rất yếu ớt, mắt thâm quầng rất nặng, đoán chừng đêm qua không ngủ ngon.
Ước chừng khoảng tám giờ, Lục Thính Nam nhìn thấy ba Diêu Thịnh là Diêu Thiên Thành cầm cặp công văn đi ra từ khu dân cư, đi vào nhà để xe, lái xe đi làm.
"Đến rồi đến rồi." Lục Thính Nam nói.
"Thấy rồi." Quách Diễn lái xe, đi theo.
Một đường đi theo Diêu Thiên Thành đến công ty, Quách Diễn mới dừng xe hỏi: "Cậu xác định trên người Diêu Thiên Thành này có âm khí?"
Lục Thính Nam xác định nói: "Ừm, vừa rồi lúc ông ta đi ra khỏi tòa nhà, mặc dù âm khí trên người đã nhạt hơn so với tối hôm qua, nhưng hoàn toàn chính xác vẫn tồn tại."
Quách Diễn nói: "Đã như vậy, vậy trước tiên quan sát một chút, xem ông ta có biết chuyện này không."
Hai người xuống xe, cùng ông ta lên lầu, mặc dù có chút biến thái, nhưng bây giờ cũng chỉ có biện pháp này.
Sau khi xác định được địa điểm chỗ làm, hai người trở lại trong xe từ từ chờ đợi.
Thật ra lúc đầu Quách Diễn có ý định ngăn ông ta lại khi ông ấy đi ra khỏi nhà vào sáng nay, trực tiếp hỏi rõ ràng. Bất quá nghĩ lại, kết hợp với thái độ của ông ta vào tối hôm qua, Quách Diễn quyết định quan sát một chút.
Đợi sau khi xác định mới hạ thủ.
Chỉ chớp mắt, giữa trưa 11:30, đến giờ ăn cơm trưa.
Hai người Quách Diễn nhìn thấy Diêu Thiên Thành đi ra từ công ty, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa.
"Đi, theo sau."
Hai người đi theo đối phương đến một cửa tiệm ăn.
Trong tiệm ăn cũng không có nhiều người lắm, sau khi Diêu Thiên Thành đi vào, chọn thức ăn, rồi tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống.
Hai người Quách Diễn tìm một chỗ ẩn nấp quan sát ông ta.
Quách Diễn nhìn chằm chằm Diêu Thiên Thành ngồi ở nơi hẻo lánh bên kia, nhìn thấy lúc ông ăn cơm không ngừng độc thoại, giọng nói chuyện cũng không lớn, lại thêm trong tiệm ăn ồn ào, không ai chú ý tới ông ta.
Lúc Diêu Thiên Thành đang độc thoại, luôn nhìn về chỗ ngồi trống rỗng ở phía đối diện.
Rất hiển nhiên, là đang nói chuyện với một người không nhìn thấy.
Quách Diễn hỏi: "Thế nào, có âm khí không?"
"Ừm, âm khí rất mãnh liệt, so với buổi sáng mạnh hơn rất nhiều." Dù Lục Thính Nam đưa lưng về phía Diêu Thiên Thành, nhưng loại cảm giác này sẽ không sai được.
"Đã như vậy, xem trước một chút có ma hay không."
Quách Diễn bôi nước mắt ngưu nhãn lên trên mí mắt, mở mắt nhìn lên, nhìn thấy ở phía đối diện với Diêu Thiên Thành, ban đầu không có người ngồi trên ghế, bỗng xuất hiện một người phụ nữ tóc dài xõa vai.
"Quả nhiên có ma."
Lục Thính Nam cũng quay đầu lại nhìn, kết quả còn chưa nhìn thấy rõ, Quách Diễn đã đứng dậy đi về phía Diêu Thiên Thành, Lục Thính Nam vội vàng đuổi theo.
Quách Diễn đi đến bên cạnh Diêu Thiên Thành, ngồi xuống cái ghế được làm bằng tấm ny lon ở bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Hai vị, tới dùng cơm à?"
Diêu Thiên Thành dừng đôi đũa trong tay lại, trên chiếc đũa gắp thịt kho tàu rớt xuống, ông nhìn ma nữ đang ngồi đối diện với mình, rồi lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm vào Quách Diễn, phát hiện khá quen, nhíu mày nói: "Các người là... Thầy giáo hôm qua?"
Quách Diễn mỉm cười, móc ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn. "Giới thiệu một chút, tôi là Quách Diễn, không phải thầy giáo ở Phượng Cao, mà là nhân viên ở văn phòng xử lý những chuyện linh dị."
"Văn phòng xử lý những chuyện linh dị?" Sắc mặt Diêu Thiên Thành biểu lộ ra sự nghi ngờ và kinh ngạc.
Quách Diễn nói: "Tôi nghĩ có lẽ ông đã biết tôi và đồng sự của tôi vì sao lại tới đây? Không giới thiệu một chút về vị đang ngồi đối diện với ông à... Ma nữ?"
Diêu Thiên Thành khiếp sợ nhìn chằm chằm Quách Diễn: "Cậu, cậu nhìn thấy?"
Không chỉ Diêu Thiên Thành chấn kinh, ngay cả ma nữ cũng kinh hãi, hỏi một tiếng: "Cậu nhìn thấy tôi?"
Quách Diễn đối mặt với vấn đề của ma nữ, kinh ngạc gật đầu. "Ừm, tôi nhìn thấy cô."
Ma nữ nhìn qua rất trẻ trung rất xinh đẹp, ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi.
Nói thật, Quách Diễn đối mặt với ma nữ này cũng có chút sợ hãi, làm nghề này cũng đã một năm, tuy rằng đã gặp qua không ít hồn ma, nhưng hồn ma chủ động nói chuyện với mình thì xưa nay chưa từng thấy qua, đây là lần đầu tiên.
Ma nữ và Diêu Thiên Thành liếc nhau.
Diêu Thiên Thành nói: "Các người... Tìm tôi muốn làm gì?"
Quách Diễn nói: "Chúng tôi không tìm ông, mà là tìm vị... bằng hữu này của ông."
Ma nữ nhìn bọn người Quách Diễn, ánh mắt có chút ảm đạm, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Các anh tới bắt tôi sao?"
Quách Diễn lắc đầu. "Chúng tôi không phải đến bắt cô, nhìn dáng vẻ của cô hình như cũng chưa từng làm hại qua bất kỳ ai."
Ma nữ khẽ vuốt cằm. "Thế nhưng, tôi là ma đấy, các anh không bắt tôi, vậy tới tìm tôi làm gì?"
Quách Diễn nói: "Khuyên cô đi đầu thai, thuận tiện hỏi một ít chuyện."
Nữ quỷ nghi hoặc: "chuyện gì?"
Quách Diễn chỉ vào Diêu Thiên Thành nói: "Chuyện về con của ông ta có lẽ cô đã biết rồi nhỉ?"
Vẻ mặt ma nữ đầy kinh ngạc. "Anh nói là Tiểu Thịnh sao? Nó thế nào?"
Quách Diễn nhíu mày. "Cô không biết sao?"
Ma nữ không hiểu hỏi: "Tôi phải biết cái gì sao?"
Quách Diễn nheo mắt lại, cho rằng ma nữ này đang giả bộ, nói: "Mấy ngày trước Diêu Thịnh đến tìm chúng tôi, nói là cậu ấy gặp ma. Thế nhưng sau khi chúng tôi đi gặp thì phát hiện cậu ta gặp không phải là ma, mà là ảo giác của cậu ta, mà ảo giác này chỉ có chính cậu ta mới có thể nhìn thấy, nhưng đêm qua lúc đến nhà cậu ta thì phát hiện, cha mẹ của cậu ta cũng có thể trông thấy ảo giác mà cậu ta nhìn thấy, tôi nghĩ... Chuyện này có lẽ cô phải biết nguyên nhân chứ?"
Trong mắt ma nữ vẫn tràn ngập sự nghi hoặc như trước, nhưng rất nhanh, nghi hoặc biến thành hoảng sợ, cô chợt nhìn chằm chằm vào Diêu Thiên Thành đang ngồi ở đối diện, vừa định nói chuyện, Diêu Thiên Thành đã giành nói trước: "Anh đang nói cái gì? Anh có ý gì?"
Quách Diễn nhìn Diêu Thiên Thành nói: "Diêu tiên sinh, nếu ông đã biết trước mắt ông chính là ma nữ, vì sao ông còn muốn tiếp xúc với cô ta?"
"Tôi, cô ấy... Chuyện này có quan hệ gì đến các người!" Diêu Thiên Thành kháng cự nói.
Quách Diễn nói: "Chuyện này xác thực không có liên quan gì đến chúng tôi, nhưng có liên quan đến con trai ông. Diêu tiên sinh, con của ông bởi vì ma nữ này mà đã bắt đầu sinh ra ảo giác, kể cả vợ của ông cũng vậy, nếu như ông còn muốn tiếp tục tiếp xúc với ma nữ này, đến lúc đó con và vợ của ông e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Diêu Thiên Thành không tin tưởng lời nói của Quách Diễn, vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Tôi nói cho các người biết, Tiểu Linh cô ấy không có làm hại đến bất kỳ ai cả! Càng sẽ không làm hại đến người nhà của tôi, tôi mặc kệ các người là ai, xin đừng đến đây quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"
Diêu Thiên Thành muốn đi.
"Thiên..." Ma nữ hô lên một tiếng, đột nhiên biến mất.
Quách Diễn ý thức được nước mắt ngưu nhãn đã hết tác dụng, chợt đứng dậy hô: "Diêu tiên sinh, tôi khuyên ông suy nghĩ thật kỹ, cho dù cô ta không làm hại đến ai, nhưng từ đầu đến cuối cô ta không phải là người, nếu để cho cô ta tiếp tục ở lại bên cạnh ông, không chỉ người nhà của ông, ngay cả chính ông cũng sẽ xảy ra vấn đề."
Diêu Thiên Thành không nghe Quách Diễn, đẩy cửa rời đi.
Lục Thính Nam nhìn Quách Diễn, hỏi: "Oa Tử, ông ta không tin, này làm sao xử lý đây?"
Quách Diễn nói: "Còn có thể làm sao, tiếp tục khuyên thôi, cũng không thể động thủ với ông ta được."