Phía trên có một chiếc đèo treo chiếu sáng.
Mình đang ở đâu đây?
Vừa mới nghi hoặc, bỗng dưng Quách Diễn cảm giác được thân thể của mình không khống chế được lật người tới.
Thoáng chốc, hắn cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc giường, xoay người về sau, nhìn thấy nằm bên cạnh là một cô gái xa lạ.
Cô gái này là ai?
Cô gái đang ngủ say cảm nhận được tiếng động bên cạnh, liền mở mắt ra, trên gương mặt vũ mị tràn đầy ý cười. "Thụ Giang, anh tỉnh rồi."
Thụ Giang? Đây là đang gọi ai vậy? Quách Diễn không hiểu.
Bất quá, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm giác được miệng của mình động đậy, một câu xa lạ phát ra từ trong miệng.
"Ừm, vừa tỉnh, thức dậy đi, không còn sớm nữa, phải đi làm."
Quách Diễn kinh hoảng, tình huống này là thế nào, vì sao mình không nói chuyện, miệng của mình lại động đậy? Hơn nữa tiếng nói thốt ra vừa rồi sao lại lạ lẫm như vậy?
Ngay sau đó, chuyện tiếp theo càng làm cho Quách Diễn hoảng sợ hơn.
Hắn cảm nhận được thân thể của mình tựa như bị khống chế từ trên giường bước xuống, sau đó mang dép đi đến phòng vệ sinh, đướng trước gương.
Quách Diễn thông qua ánh mắt của thân thể này thấy được người ở trong gương.
Không phải là hắn! Trong gương là một người xa lạ, gương mặt gầy gò, cũng không đẹp trai, dáng vẻ nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi.
Quách Diễn nhìn chằm chằm gương mặt trong gương kia, bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc.
Cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng hắn kinh hãi: "Gương mặt này... Không phải là mặt quỹ mà mình nhìn thấy trước khi hôn mê sao!"
Hắn nhớ rất rõ ràng, sau khi gặp phải quỷ đả tường, trước khi hôn mê hắn có nhìn một gương mặt quỷ, mặc dù mặt quỷ có sắc mặt trắng bệch, nhưng gương mặt cùng với hình dáng không thay đổi, chính là vẻ mặt đang nhìn thấy trong gương.
"Vì sao... Mình lại ở trong thân thể của người này? Không phải người này đã chết rồi sao?"
Quách Diễn nghi hoặc, nhưng cẩn thận nghĩ lại đột nhiên lại hiểu được.
"Chẳng lẽ mình bị tấm mặt quỷ kia kéo vào trong ký ức khi hắn ta còn sống sao?"
Tựa hồ cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích trạng thái bây giờ của hắn.
"Thụ Giang, anh xong chưa, em muốn vào nhà vệ sinh." Bỗng nhiên, trong phòng ngủ truyền đến giọng của cô gái.
"Vào đi, anh không dùng nhà vệ sinh."
...
Đợi đến đôi nam nữ này rửa mặt xong, trên cơ bản Quách Diễn đã biết rõ tình trạng hiện tại của mình.
Tên của người đàn ông này là Lưu Thụ Giang, cũng chính là con quỷ kia. Tên của cô gái kia là Diệp Mỹ Lan, là bạn gái quen nhau ba tháng của Lưu Thụ Giang.
Hai người này đang ở trong khoảng thời gian tháng chín năm 2006, trong tay Lưu Thụ Giang còn cầm điện thoại Nokia.
"Xem ra mình thật sự đã bị con quỷ kia kéo vào trong ký ức lúc hắn ta còn sống, hiện tại những gì mình nhìn thấy, chỉ sợ đều là những ký ức lúc hắn còn sống."
"Chỉ là, vì sao hắn không trực tiếp giết mình, ngược lại còn kéo mình vào ký ức của hắn?" Quách Diễn nghi hoặc. "Cũng không biết mình gặp được con quỷ này có phải là con quỷ đã làm anh mình xảy ra chuyện hay không? Nếu như phải, vậy tại sao hắn muốn tìm anh mình chứ?"
Trong lòng hắn rất nghi hoặc, cũng rất muốn thoát khỏi tình trạng kỳ quái hiện tại, nhưng hắn phát hiện mình không làm được gì cả, căn bản là không có cách thoát khỏi Lưu Thụ Giang.
Chỉ có thể thông qua ánh mắt của Lưu Thụ Giang để nhìn mọi vật, loại cảm giác này rất kỳ quái, tựa như đang đội mũ công nghệ VR để xem một bộ phim ở ngôi thứ nhất vậy.
Rất bất đắc dĩ, sau khi mắng tên mặt quỹ kia mấy trăm lần ở trong lòng, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận loại trạng thái này, yên lặng chờ xem sự tình sau đó.
Vào buổi sáng, Lưu Thụ Giang đưa Diệp Mỹ Lan đến công ty làm việc, còn hắn thì lái xe tới nhà máy gia công thực phẩm ở vùng ngoại ô, nhà máy này không lớn, là do hắn tự mở.
Quách Diễn thông qua đôi mắt của hắn thấy được mọi thứ hắn làm, không rõ chi tiết, rất nhàm chán.
Giữa trưa hắn hẹn hộ khách đi ăn bữa cơm, buổi chiều thì đi bàn chuyện làm ăn, Quách Diễn nghe cũng không hiểu, chỉ có thể mắt điếc tai ngơ.
Ước chừng chạng vạng sáu giờ rưỡi tối, Diệp Mỹ Lan gọi điện thoại tới, nói cho hắn biết cô đã nấu cơm xong, đang chờ hắn trở về ăn cơm.
Lưu Thụ Giang rất vui vẻ, cho nên vội vàng kết thúc công việc hôm nay, lái xe về nhà.
Quách Diễn rất phiền muộn, thông qua Lưu Thụ Giang thấy được một ngày sinh hoạt của hắn, hắn không phát hiện ra gì cả.
Bất quá, mọi thứ đều sẽ có chuyển hướng.
Ngay trên đường Lưu Thụ Giang về nhà, tại một ngã tư đường, hắn không tập trung lái xe, dẫn đến lúc đèn đỏ hắn dừng xe vượt qua vạch tuyến.
Giờ phút này chính là lúc giờ cao điểm tan làm, cảnh sát giao thông phiên trực tại đó, vừa vặn thấy được xe của Lưu Thụ Giang.
Cảnh sát giao thông bước đến không phải ai khác, mà chính là Dương Bùi.
Quách Diễn kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Bùi ở ngoài xe, có chút phản ứng không kịp, hắn không nghĩ tới ở trong ký ức của Lưu Thụ Giang lại nhìn thấy anh họ của mình.
Lúc này anh họ mặc đồng phục cảnh sát giao thông, nói với Lưu Thụ Giang vài câu, thuận tiện đưa một hóa đơn phạt, để hắn về sau nhớ cẩn thận.
Quách Diễn kinh ngạc, chẳng lẽ Lưu Thụ Giang có liên quan như thế này với anh họ sao?
...
Lưu Thụ Giang rất nhanh về tới nhà, tuy nói trên đường nhận phải một hóa đơn phạt, nhưng sau khi về đến nhà vẫn là rất vui vẻ.
Vừa vào cửa, Diệp Mỹ Lan giúp Lưu Thụ Giang cầm cặp công văn, cởi quần áo ra, mỉm cười nói: "Mệt không, cơm nấu xong rồi, có cần em rót cốc nước cho anh không?"
Lưu Thụ Giang lôi kéo tay Diệp Mỹ Lan, thuận thế kéo cô vào trong ngực, thân mật hồi lâu mới nói: "Ăn cơm đi."
"Chán ghét." Diệp Mỹ Lan vừa cười vừa nói.
Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm, một bữa cơm ăn trong vui vẻ.
Chỉ là Quách Diễn thông qua ánh mắt Lưu Thụ Giang, phát hiện Diệp Mỹ Lan này có chút kỳ lạ, bởi vì lúc đang dùng cơm, Diệp Mỹ Lan luôn có chút không yên lòng, mặc dù trên mặt luôn mang theo ý cười, nhưng luôn có một loại cảm giác ý không như trong lời nói.
Tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Cơm nước xong xuôi, Lưu Thụ Giang nói: "Anh đi tắm trước."
"Cái kia, anh có thể... Chờ một chút." Diệp Mỹ Lan bỗng nhiên nói.
Lưu Thụ Giang kinh ngạc, hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Mỹ Lan trên người đang mang tạp dề, tay của cô vẫn luôn níu lấy tạp dề, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao.
Lưu Thụ Giang nhìn ra vẻ khác thường của cô, hắn đi qua nắm chặt tay cô hỏi: "Sao vậy? Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
"Ừm." Diệp Mỹ Lan gật đầu, cúi đầu, nhăn nhó hồi lâu, rồi cô nhỏ giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: "Em, hình như em mang thai rồi."
"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Lưu Thụ Giang không nghe thấy.
Diệp Mỹ Lan ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nói: "Em... Em hình như đã mang thai rồi."
Lưu Thụ Giang nghe nói như thế, lập tức sững sờ.
Quách Diễn có thể cảm giác được loại vui sướng được truyền đến từ Lưu Thụ Giang.
"Thật sao?" Lưu Thụ Giang hỏi.
Diệp Mỹ Lan gật đầu, nói: "Em, em cũng không biết làm sao lại có, chúng ta vẫn luôn dùng biện pháp... Em, em không phải muốn dùng đứa bé này để trói buộc anh, em chỉ là muốn nói với anh một tiếng. Nếu như, nếu như anh không muốn, em, em liền đi phá..."
Lưu Thụ Giang cười một tiếng, lập tức ôm lấy Diệp Mỹ Lan, ở bên tai cô thân mật nói: "Cô gái ngu ngốc này, em nói sảng cái gì vậy! Đã có em bé rồi, vậy chúng ta liền kết hôn đi."