Chỉ liếc qua. Tạ Hành Dã đã mặt không thay đổi nhét cuốn sách kia dưới đáy nghiên mực, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên: “Đi đi.”
Được đó.
Hiếm khi nhân vật chính chịu phân nhiệm vụ cho cô, Đường Ninh phải đi một chuyến đến nhà Thượng Thư Tả Phó Xạ, nghe đầy những lời bàn tán về các vương công quý tộc, nhưng cô không biết những người kia, cũng không cảm thấy có hứng thú gì mấy, chỉ là đi vòng vòng trong nhà bọn họ một hồi, không phát hiện có gì đặc biệt, ngáp một cái rồi bay đi.
Ngày tiếp theo là thứ bảy, Đường Ninh hẹn đồng nghiệp cùng ăn cơm chung nhưng buổi sáng ngủ dậy, cô đã mở điện thoại ra rồi.
Trong trò chơi, thời gian đã trôi qua tám ngày rồi.
Mấy ngày không gặp, Đường Ninh bắt được tiểu bạo quân ở ngay gần Văn Uyên các.
Tiểu bạo quân vẫn mang dáng vẻ dốt nát, đang bị những đứa nhỏ gần đó chế giễu, tiên sinh cũng chỉ đứng chắp tay, không thèm liếc nhìn hắn.
Nhưng hắn thì lại giống như trong lòng không có gì xấu hổ, chỉ lặng lẽ đứng ở cổng do bị phạt, ánh mắt còn bị hấp dẫn bởi con dế trên cuốn sách nơi xa, cố rướn cổ qua nhìn nó.
Diễn vẻ ngu xuẩn đần độn y như thật luôn.
Đường Ninh đứng nhìn một hồi nhưng Tạ Hành Dã cũng không có phản ứng gì, cô lại đi đến chỗ nhà của Thượng Thư Tả Phó Xạ tìm kiếm, thế mà lần này lại thật sự có thu hoạch. Cô phát hiện tiểu thiếp của Tả Phó Xạ đang yêu đương vụng trộm với tình lang của ả...
Yêu đương vụng trộm cũng không sao, nhưng trong trò chơi không bật đèn, hai thân thể lõa lồ quấn vào nhau lập tức khiến cho Đường Ninh phải chịu một sự đả kích không hề nhỏ.
Ồ, thế này là không cần tốn tiền cũng xem được cảnh tươi mát đó à?
Không mở đèn cũng không là gì, nhưng đối tượng vụng trộm của tiểu thiếp này lại là một người ngoại quốc.
Người Nam Hạ.
Hai người đang ở hoa viên nhỏ, giữa ban ngày ban mặt... Đường Ninh ngồi xổm một lúc lâu cũng không thu được tin tức gì hữu dụng.
Cô đành phải kiên nhẫn đi theo sau lưng người Nam Hạ, nhìn hắn trèo tường ra ngoài một cách rành rọt, đi vào trong một sòng bạc, vô cùng thoải máy thay đổi trang phục.
Hắn ta là nhạc công bên trong sòng bạc.
Thông thường người Nam Hạ đều rất giỏi ca múa, không ít quan to hiển quý đều nuôi nhạc kỹ Nam Hạ, người đang ở sòng bạc này cũng không lộ ra chút kỳ quái nào.
Đường Ninh lập tức trở về, còn thuận tiện đi đến Ngự thiện phòng trộm chút điểm tâm mang trở lại tẩm cung cho tiểu hoàng đế.
Nhưng tiểu hoàng đế lại không ở tẩm cung.
Vẻ mặt của đám cung nhân đều như thường, chẳng thèm để ý đến tiểu hoàng đế chút nào.
Đường Ninh đành phải đi tìm, theo bản năng đi đến chỗ Từ Ninh cung tìm hiểu tin tức.
Giờ này đang là buổi chiều, ngày mùa hè tiếng ve kêu dai dẳng, nhưng vừa bước vào trong tẩm điện Thánh Từ hoàng thái hậu, Đường Ninh đã cảm nhận được sát khí đập vào mặt một cách rõ ràng.
Các thiếu nữ vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc.
Thánh Từ cười to nhất, giống như nhánh hoa đang run rẩy, không thể thở nổi: “Mau xem xem... Mau xem con cọp này, nó vừa nhào tới tung một trảo, xém xíu nữa là tiểu bệ hạ không còn đầu rồi.”
Đường Ninh thuận thế nhìn sang, toàn thân lập tức chảy mồ hôi lạnh.