• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết có phải do trang phục của Thánh Từ quá nổi bật mà lão hổ thì lại có vẻ hơi tò mò hay không, nó bay vọt đến chỗ bà ta, suýt chút nữa bị tiếng gào cao vút đến phá cả bầu trời của bà ta dọa cho rụt về, nhưng sau đó động tác tấn công của nó lại càng thêm mãnh liệt, chân sau phát lực, đó là động tác khi bổ nhào về phía con mồi.

Các thị vệ cách đó khá xa trong lúc nhất thời đuổi theo không kịp, các cung nữ thì thét lên chói tai rồi chạy trốn tứ phía, theo bản năng Thánh Từ cũng muốn chạy trốn nhưng vì quá sợ hãi, đôi chân nặng nề như bị rót chì, bà ta vô thức bắt lấy một tiểu cung nữ bên cạnh, quyết tâm đẩy cô ta về phía trước, khó khăn lắm mới tạm thời chặn được con hổ đang lao đến.

Trong phút chốc, yết hầu cung nữ bị xé rách, máu tươi tung tóe ngay tại chỗ. Từ Ninh cung ngày thường luôn thanh nhã trang trọng giờ lại giống như địa ngục trần gian.

Đường Ninh không phải người cực đoan, mặc dù biết tất cả đều chỉ là game giả lập nhưng cô vẫn thấy hơi không thoải mái.

Cô không nhìn những người khác nữa, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tạ Hành Dã bên này, đau lòng ấn một cái lên khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt thất thần của hắn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô mới ra ngoài có bao lâu đâu, sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.

Tạ Hành Dã nghiêng đầu mất tự nhiên, trên gương mặt hiện lên một màu đo đỏ, cảm giác như đang mắc bệnh vậy.

Sah đó, hắn lắc lắc cái đầu nhỏ, khẽ đến mức không thể nhìn thấy.

Đường Ninh cảm thấy giờ phút này, ánh mắt của hắn ướt sũng, giống như nai con đang cảnh giác vậy.

Còn mang theo chút quật cường.

Nhóm thị vệ bên ngoài chiếc lồng cuối cùng cũng đã hợp sức bắn chết con hổ, Thánh Từ thái hậu hét lên không thôi: “Cuối cùng là ai muốn hại ai gia! Tìm ra cho ai gia, chém chết hết!”

Những người khác náo loạn cả lên, Tạ Hành Dã mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, hắn dựa vào chiếc lồng sắt, trong lòng biết chuyện này sẽ dính dáng đến rất nhiều phiền toái, phải lên tinh thần để đối mặt thật tốt.

Giống như bình thường vậy, vừa cẩn thận vừa hao tổn tâm trí để lo cho chu toàn.

Nhưng quá là kì lạ.

Tạ Hành Dã lẳng lặng suy nghĩ, vừa rồi hắn cũng không thấy sợ, nhưng vì sao bây giờ lại đột nhiên dâng lên cảm giác thả lỏng và vô cùng ỷ lại, giống như đang ngủ trên chiếc giường ấm áp nhất toàn thế giới, khiến cho hắn không muốn cử động chút nào.

Lúc lại mở mắt ra lần nữa, Đường Ninh cũng đã biến mất.

Thánh Từ nổi giận đùng đùng cũng được dìu vào trong phòng, trong viện chỉ còn lại thi thể con hổ và mấy tiểu cung nữ.

Còn một tiểu thái giám, hình như hắn vừa mới nhận ra hoàng đế vẫn còn đang ở trong lồng, miễn cưỡng đi tới giúp hắn ra ngoài.

Đường Ninh đang bị nữ đồng nghiệp phẫn nộ đập cửa, bị kéo mạnh ra ngoài.

Trong mắt đồng nghiệp Lý Tiêu Tiêu tràn ngập vẻ đau lòng, không thèm để ý đến sự phản kháng của Đường Ninh, nhét cô vào trong xe: “Con gái đến trễ hai mươi phút là nên làm, đến trễ bốn mươi phút cũng xem như bình thường, nhưng mẹ nó cô đến trễ hai tiếng, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng vứt đi thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK