Lần này thời gian nghỉ trưa của Đường Ninh khá ngắn, cho nên không thể dừng lại nói đạo lý với hắn được, chỉ muốn nhanh chóng đọc xong, bồi dưỡng tâm lý của hắn trở nên khỏe mạnh.
Cho đến khi cô nghe thấy một tiếng hừ lạnh: "Ngu xuẩn."
Câu chuyện đang diễn tiến tới cảnh nàng tiên cá nhỏ giao dịch với phù thủy, muốn trở thành con người.
Đường Ninh kinh ngạc ngừng lại, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, thế nhưng biểu cảm của Tạ Hành Dã không chút thay đổi.
Thậm chí còn lên tiếng thúc giục: "Tiếp theo thế nào?"
Cũng có thể là cô nghe nhầm đi. . .
Đường Ninh uống một ngụm cà phê, tiếp tục chuẩn bị đọc sách cho hắn, chỉ là theo kịch bản dần dần chuẩn bị kết thúc, giọng nói của cô cũng dần trầm xuống.
Đây là câu chuyện cổ tích mà cô yêu thích nhất khi còn bé, sau này khi lớn lên khi cô đọc lại thì đáy lòng vẫn cảm thấy rung động.
Khi đọc đến đoạn cuối cùng nàng tiên cá nhỏ biến thành bong bóng tan biến trên mặt biển, Đường Ninh còn run lên mấy giây, sau đó thương cảm đọc lên kết cục cuối cùng.
Tạ Hành Dã thở dài một hơi.
Nét mặt của hắn thậm chí có chút chán ghét: "Sao người cá này lại có thể ngu xuẩn như thế, chỉ vì một người không cùng đồng loại mà cam nguyện trở thành bọt biển."
"Dĩ nhiên không phải." Đường Ninh lập tức phản bác: "Thứ nàng tiên cá này theo đuổi, khao khát chính là linh hồn của con người."
Không phải tự nhiên mà nàng tiên cá có thể vì một chàng trai mà từ bỏ sinh mạng của mình.
Nhưng Tạ Hành Dã cũng không nghe thấy những câu nói này của cô, Đường Ninh đành phải nói lại thêm một lần nữa.
"Những gì Ariel theo đuổi chính là linh hồn của con người."
"Ngươi không cảm thấy đây là một hành động rất dũng cảm sao? Nàng ấy không muốn cứ mãi mãi phải sống ở đáy biển, dũng cảm theo đuổi thứ bản thân mong muốn, ngay cả khi không có được cũng sẽ không cảm thấy uất hận hay tiếc nuối nữa."
"Thế nhưng ta lại cảm thấy nàng ấy đã có được thứ mình muốn, một linh hồn cao quý, sự tự do và dũng cảm, đây chính là tài phú quý giá nhất trên toàn thế giới."
Cô nhất thời kích động đến mức nói năng có chút lộn xộn, cũng không biết Tạ Hành Dã có thể hiểu rõ cô đang muốn diễn tả cái gì hay không.
Nhưng trong tai nghe không còn truyền đến tiếng đáp lại của Tạ Hành Dã, đuôi mắt của Đường Ninh lại liếc tới một người.
. . . Đối tượng hẹn hò.
Đối phương hiển nhiên quan sát cô đã lâu, thấy cô cuối cùng cũng phát hiện ra mình, rất lịch sự, lễ phép đưa tay chào hỏi cô, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi vị trí của mình và tiến về phía cô.
Mẹ kiếp! Haiz…
Đường Ninh lập tức tắt điện thoại, có chút lúng túng lấy tai nghe xuống: "Xin chào."
Vừa rồi cô tập trung đọc sách, sau đó lại tập trung tranh luận, hình như đều bị người kia nghe thấy.
Mà thật ra hai người cũng không tiếp xúc với nhau quá nhiều, sau lần đầu tiên gặp mặt cũng không gặp thêm lần nào nữa, cô cũng chưa bao giờ trả lời tin nhắn của anh ta trên Wechat.
Cô chỉ chờ đối phương block mình trước mà thôi.