Thánh Từ nửa đời người vinh quang, nhưng cuối cùng lại bị mổ bụng ngay tại chỗ, máu chảy đầm đìa móc đứa trẻ trong bụng còn chưa thành hình ra, tạo thêm tội danh cho gia tộc Vương thị.
Trung Thư Lệnh đại thần Vương Cảnh Minh tận mắt nhìn thấy cái chết của muội muội, cũng bị bắt ra giết ở trong điện.
Ảnh hưởng của Loạn Vương thị quá lớn.
Tạ Hành Dã thay đổi tính tình hèn nhát, đần độn thường ngày, hành động có thể gọi là mạnh mẽ và kiên quyết, đầu tiên là phái Tĩnh quốc công đã được trả lại công bằng dẫn binh trấn thủ biên quan, kéo dài năm tháng, thuận lợi thu phục quân Bắc Bình mà Vương Bình Chi đã dẫn dắt mười năm.
Sau đó, hắn bắt đầu cuộc đại tàn sát khắp trên dưới triềudã, điên cuồng giết hơn hai vạn người, lưu đày hơn năm vạn người, gần như tắm máu toàn bộ đô thành.
Trong lúc nhất thời, người người trong triều đều bất an, dân chúng đồn đãi tứ phía, âm thầm gọi Tạ Hành Dã là: Lệ Quân.
(Lệ trong lệ quỷ, tức ngang ngược, hung tàn)
Giống như nhân vật ngoi lên từ địa ngục, quẩn quanh người mấy vạn oan hồn thê oán, làm cho người ta không dám ngước nhìn.
Đây đều là chuyện hai tháng sau Đường Ninh mới biết được.
Khi đó cô đã xóa cài đặt game.
***
Tạ Hành Dã còn nhớ rõ ngày tru sát Vương thị, có quá nhiều thứ khiến hắn phải suy nghĩ, hắn không ngủ không nghỉ giết hai ngày, cuối cùng cũng có chút thời gian để thở.
Bị Tĩnh quốc công mới được phục chức lúc đó cưỡng ép khuyên đi nghỉ ngơi, hắn gần như ngơ ngác đi đến bên giường, vén chăn lên, đối mặt với con ngựa nhồi bông buồn cười kia.
Không ai biết, ngày đó là sinh nhật thật sự của Tạ Hành Dã.
Cũng là lần đầu tiên hắn nhận được quà mừng sinh nhật.
Nhưng lúc đó hắn chỉ lạnh lùng cầm lấy con nhồi bông kia, tiện tay ném vào cái ao nhỏ trong sân.
Giống như khi còn bé, hắn đã đẩy tên khốn đó xuống nước không thương tiếc.
Hắn ngủ cả một ngày, vừa tỉnh lại đã có rất nhiều việc phải làm.
Có quá nhiều người cần phải giết và quá nhiều thứ cần phải giải quyết. Kế hoạch mấy năm qua của Tạ Hành Dã bước đầu mang lại kết quả hạn chế, lúc đó còn gặp nhiều rắc rối, còn bị ám sát tới mấy lần.
Nếu nữ quỷ chưa từng hồn phi phách tán, có lẽ cô sẽ buồn cười đứng trước mặt hắn, khẩn trương nhắc nhở hắn: Đừng chết mà.
Đó là chuyện nửa năm sau, cũng là lần đầu tiên nhớ tới cô sau khi hắn một kiếm đâm xuyên nữ quỷ.
Cơn thịnh nộ và hận thù đã nhạt dần đến mức Tạ Hành Dã không thể biết được mình lúc đó đang nghĩ gì.
Gió thổi qua, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, tiêu tan trong thiên địa, sau này cuối cùng hắn cũng không bao giờ gặp lại… nữ quỷ kia nữa.
Chỉ là đêm đó, Tạ Hành Dã nay đã bị gọi là Lệ Quân kia lại đột nhiên đứng dậy khỏi giường vào lúc nửa đêm, không để ý các cung nữ kinh hồn bạt vía, sai người hút cạn nước trong cái ao nhỏ trong sân nuôi cá chép kia.
Từ trong bùn lầy, hắn tìm thấy món đồ chơi nhồi bông buồn cười, dính đầy bùn, ôm vào lòng không nói một lời rồi quay trở về.
Sau đó, Sở Quốc dưới bàn tay sắt thống trị của Tạ Hành Dã, đã yên ổn trải qua hơn bốn năm.