Đường Ninh nhìn cơ sở dữ liệu của Tạ Hành Dã với vẻ mặt phức tạp, phát hiện thì ra Tạ Hành Dã đã mười ba tuổi rồi.
Chỉ là bị ngược đãi trong thời gian lâu dài cộng với không đủ dinh dưỡng cho nên bề ngoài nhìn nhỏ hơn rất nhiều.
Sau khi làm xong mấy thứ này, Tạ Hành Dã thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Ninh vẫn luôn quấn quanh bên cạnh hắn, bỗng nhiên hắn gạt hết những mệt mỏi sau cả đêm không ngủ, hắn nhảy xuống đất từ ghế cao, chuẩn bị đi thay đồ rửa mặt.
Trông thấy những hành động lưu loát này, chắc bình thường đã thức đêm không ít.
Đường Ninh lại mở cửa hàng chọn bình sữa, chỉ là sau khi giao diện hợp lại, nàng đã thấy một tiểu cô nương lộc cà lộc cộc chạy đến.
Người này không phải cung nữ, quần áo trông có vẻ hoa lệ quý phái, vừa vào cửa đã ngước nhìn xung quanh một lượt, sau đó không tìm thấy gì thì có hơi thất vọng rồi đi đến bên bàn đọc sách, bị tờ giấy trắng trên bàn kia thu hút.
“Tĩnh quốc công, Nam Cương, giết nó để thu hồi Bắc Bình quân...?” Tiểu cô nương nghiêng đầu một chút, lại nhặt tờ giấy lên nhìn thử một lần, tự lẩm bẩm: “Tạ ca ca viết cái này để làm gì nhỉ.”
Không hay rồi.
Tiểu cô nương không rõ những điều này nhưng nếu như bị những người khác biết, có thể sẽ dẫn đến tai họa cho Tạ Hành Dã.
Mà Tạ Hành Dã đã trở về, vẻ mặt hắn bình tĩnh, đứng thẳng người ở cửa.
Mặt trời mới mọc lên cao, cái bóng của hắn kéo đến cạnh bàn, cuối cùng tiểu cô nương cũng nhận ra.
Tiểu cô nương là cháu gái của Thánh Từ, tên là Cố Phong Lai. Nhìn thấy Tạ Hành Dã nàng rất vui mừng, nàng luôn cảm thấy ngoại hình vị hoàng đế này rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn của mình nữa.
Vì thế nàng năn nỉ dì nhỏ dẫn mình đến đây, không có việc gì sẽ đi quấn quít lấy Tạ Hành Dã, không có quy củ, nhưng cũng không ai dám nói gì.
“Tạ ca ca.” Cố Phong Lai giơ tờ giấy trắng kia lên, nói một cách vui vẻ: “Thì ra huynh viết chữ đẹp vậy luôn á, sau này nếu huynh cũng viết như vậy thì tiên sinh sẽ không mắng huynh.”
Tạ Hành Dã không nói gì.
Hắn chầm chậm đóng cửa gỗ lại, tùy tiện ừ một tiếng, vững vàng đi đến: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta tới tìm huynh chơi.” Cố Phong Lai vui mừng chạy tới, tờ giấy cầm trên tay đã bị Tạ Hành Dã giật lại.
Sau đó mượn ánh nến, Tạ Hành Dã đốt sạch nó đi.
Cố Phong Lai nhận ra Tạ Hành Dã không giống bình thường lắm nhưng nàng nghĩ mãi mà không ra, lai hai ba bước chạy tới ôm cánh tay Tạ Hành Dã nũng nịu: “Tạ ca ca, hôm nào chúng ta đi chơi nha?”
Tạ Hành Dã cẩn thận đốt tờ giấy thành tro tàn, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, thuận miệng nói: “Xử lý thi thể cho tốt giúp ta.”
Cố Phong Lai bị dọa một chút: “Cái gì chứ?”
Cũng phải mất mấy giây Đường Ninh mới kịp nhận ra tiểu hoàng đế đang nói chuyện với nàng.
Mà hai tay Tạ Hành Dã đã bóp chặt lấy cổ Cố Phong Lai rồi.
Nét mặt của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, trong mắt phản chiếu ánh nến, bàn tay chầm chậm thu lực.