• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Hành Dã di đầu ngón tay chạm vào hoa lê trên mặt bàn gỗ, trong lòng không ngừng suy đoán thế lực khắp nơi, những thứ đó giống như những dòng sông khắp nơi chảy vào trong ngực hắn, lớn thành một dòng nước xiết trong lành, nở ra từng đóa bọt nước.

Trong đó có một đóa bọt nước nổ tung, Tạ Hành Dã bỗng nhiên thầm nghĩ: Không biết có phải nữ quỷ kia đã hồn phi phách tán rồi hay không.

Sau đó hắn liền bực bội phất tay, đuổi khuôn mặt dọa người của nữ quỷ ra khỏi đầu mình.

Chỉ mất tập trung trong một lúc ngắn ngủi, hắn giương mắt nhìn chung quanh một lần, ánh mắt chạm đến cạnh bàn. Tạ Hành Dã đột nhiên sững sờ.

... Một bình sữa bò.

Ở bên cạnh chính là Đường Ninh âm hồn bất tán.

Một tuần không gặp, tiểu hoàng đế thay đổi nhiều quá.

Trước đó vẫn là dáng vẻ của một đứa trẻ, nhưng bây giờ trước mắt hắn lại cho cô cảm giác rằng đây là một thiếu niên sáng lạng. Thời gian trong trò chơi đã qua hơn nửa năm, khung xương cả người hắn đã lớn hơn một chút.

Hầu như Đường Ninh đã sắp nhận không ra, sau đó có hơi vui mừng, cuối cùng quy kết hết công lao cho mình.

Xem đi! Đều cho sức mạnh nạp tiền của ta đó!

“Đã lâu không gặp.” Đường Ninh cười tủm tỉm chào hỏi: “Ngươi đã cao lên không ít.”

Tạ Hành Dã thu hồi cảm xúc đang lộ ra khỏi ánh mắt, lần đầu tiên gật đầu với nàng: “Đã lâu không gặp.”

Sau đó không cần Đường Ninh thúc giục, hắn đã vô cùng tự giác đi tới, một hơi uống hết sữa.

Trong trò chơi đã là đêm khuya, Tạ Hành Dã phát hiện Đường Ninh không có hồn tiêu phách tán, cũng không có phản ứng gì, chỉ là thỉnh thoảng chuyện khiến hắn lo lắng đã không trở thành hiện thực, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.

Suốt thời gian qua, số mệnh của hắn chỉ có vô thường và cướp bóc bủa vây, chỉ có nữ quỷ này là ngoài ý muốn mà thôi.

Đường Ninh đi vòng quanh phòng ngủ của tiểu hoàng đế, lật xem những món đồ trang trí và sách vở trong phòng hắn, đang đi loanh quanh thì có người gõ cửa.

Người tới là một cung nữ ăn mặc không tầm thường, đưa cho tiểu hoàng đế một đĩa nho: "Bệ hạ, đây là thái hậu nương nương ban thưởng cho người. ”

Những quả nho có màu xanh ngọc lục bảo, giống như một miếng ngọc mịn màng.

Tạ Hành Dã hờ hững gật đầu.

Cung nữ cung kính bước tới, đặt nho lên bàn Tạ Hành Dã, trước khi rời đi còn vội nói nhỏ một câu:

"Bà ta rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của ngài, cho rằng chỉ hai ba câu người đã bị xúi giục rồi."

Nói xong liền cúi người rời đi. Mà Tạ Hành Dã không có chút phản ứng nào, giống như không hề nghe thấy những lời này, hắn chỉ cầm mấy quả nho bỏ vào miệng, sau đó nhổ vỏ hạt xuống bàn

Đường Ninh rất ngạc nhiên, bay đến bên người Tạ Hành Dã hỏi hắn, "Đây là tai mắt của ngươi ở trước mặt Thái hậu? ”

Không tệ nha.

Bên miệng Tạ Hành Dã lại hiện ra vẻ hơi châm chọc, hắn lau tay, đi thẳng tới giường, không để ý tới câu hỏi của nữ quỷ.

Nữ quỷ kiên trì, đi theo hắn đến bên giường.

"Gần đây không có chuyện gì cần ngươi làm." Tạ Hành Dã nhíu nhíu mày, ngữ khí lại rất bình thản: "Ngươi có thể đi rồi. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK