• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 17: Sự nhầm lẫn ngốc nghếch của ba ba

Giản Thành Hi giúp các con mặc quần áo xong liền chuẩn bị đưa chúng đi học.

Hôm nay trường mẫu giáo bắt đầu khai giảng, Thành Phố Ngầm có vô cùng đông người qua lại, rất nhiều người lớn mang theo con nhỏ đến để báo danh, cực kỳ náo nhiệt.

Giản Thành Hi cũng mang theo tụi nhóc nhà mình, lúc đang điền phiếu thông tin, một giọng nói bỗng truyền đến từ phía sau——

"Ô, đã lâu không thấy nha!"

A Hổ cùng ba cậu ta nện từng bước nặng nề, đến cả tiếng bước chân cũng rất lớn, hai người họ đều thuộc dạng người cao to, A Hổ năm nay 6 tuổi, đứng trước mặt Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm phải cao gấp đôi tụi nhóc.

Giản Thành Hi nghe thấy mày không khỏi hơi nhíu lại.

Nhưng vì lịch sự mà anh vẫn gật đầu chào hỏi với hai người họ.

A Hổ đi đến, dựa vào chiều cao mà từ trên cao liếc xuống nhìn Lệ Trầm, sắc mặt không tốt tí nào.

"Thành Hi đưa con tới đi học đấy à?" Ánh mắt ba của A Hộ nhìn tụi nhóc nhà anh không giấu đi sự khinh miệt và cao ngạo: "Chân Lệ Trầm nhà anh tốt rồi à, đi đường còn không nổi sao vẫn muốn đi học chứ."

Lệ Trầm đứng cạnh Giản Thành Hi.

So với A Hổ cao to cà lơ cà phất, Lệ Trầm dáng người tuy gầy yếu nhưng sống lưng lại thẳng tắp đĩnh đạc, khí chất vượt xa cậu ta nên cũng chẳng hề yếu thế.

Giản Thành Hi nắm tay con, chẳng những không tức giận mà còn cười đáp lại: "Thế A Hổ nhà anh như này nhà trường lại không nhận à?"

Sắc mặt ba của A Hổ thay đổi: "Anh có ý gì?"

"Anh nghĩ gì ý tôi chính là như thế." Giản Thành Hi không chút sợ hãi nhìn thẳng mặt ông ta, khuôn mặt thanh tú không trang điểm lại vẫn mang vẻ đẹp xuất chúng của tộc Tinh Linh: "Như nhau thôi, như nhau thôi."

Ba A Hổ tức giận, nhưng đang ở trước cổng trường nên cũng chẳng phát hỏa được, chỉ có thể nhăn nhó đáp lại: "Anh miệng lưỡi sắc bén thật đấy, sao trước kia tôi không nhận ra anh ngoài bản lĩnh biết câu dẫn đàn ông ra vẫn có năng lực này nữa nhỉ."

Giản Thành Hi cười tủm tỉm: "Anh quá khen tôi rồi, so với anh tôi vẫn còn kém xa."

Ba A Hổ tức đến mức hít thở không thông: "Anh!!!"

Ngày càng nhiều người vây xem trước cổng trường, phần lớn cũng do nhan sắc Giản Thành Hi quá lóa mắt. Tuy rằng quần áo anh sờn cũ, nhưng ở Thành Phố Ngầm nhan sắc này của anh vẫn đặc biệt xinh đẹp, hấp dẫn không ít người nán lại ngắm nghía.

Ba A Hổ da mặt mỏng không chịu được từng này ánh nhìn, chỉ có thể hậm hực nhận thua, hung hăng trừng mắt nhìn anh cái rồi hạ giọng cảnh báo: "Anh cứ chờ đấy."

Giản Thành Hi cũng chẳng sợ.

Chờ hai người A Hổ bỏ đi, Giản Thành Hi mới đưa con qua một bên.

Các phụ huynh chỉ có thể đưa con đến cổng, phần còn lại đều là bọn trẻ tự mình đi vào. Trước anh không có ba mẹ, nhìn những phụ huynh khác đưa con đi học xong xúc động bật khóc anh lại cảm thấy làm gì đến mức đấy đâu, cũng chẳng đáng để khóc. Thế nhưng lúc này làm bậc cha mẹ, nhìn hai đứa nhóc vẫn hàng ngày kè kè bên mình, bây giờ lại phải buông tay ra, trong lòng lập tức cảm thấy buồn buồn.

Giản Thành Hi giúp Lệ Toái Toái buộc lại nơ con bướm trên bím tóc kĩ một tí.

Rồi——

Anh lại quay sang cẩn thận cài lại cúc áo cho Lệ Trầm.

"Ở trường học nhớ hòa đồng cùng các bạn, tập trung nghe giáo viên dạy nghe chưa." Anh nắm bàn tay lạnh lẽo của Lệ Trầm cẩn thận dặn dò: "Nếu có ai bắt nạt con, phải lập tức tìm giáo viên, lập tức nói lại với ba ba biết chưa?"

Lệ Trầm nhìn anh không nói gì.

Giản Thành Hi hốc mắt hồng hồng, anh ôm cậu con trai vẫn luôn trầm tính ít nói vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Tan học ba ba đến đón các con."

Lệ Trầm ánh mắt hơi thay đổi, lúc cậu cùng Lệ Toái Toái được Giản Thành Hi ôm vào lòng, đều có thể nhận ra được cảm xúc rung động của ba ba, thậm chí người ba cũng hơi run run. Đây là lần đầu tiên, chúng cảm nhận được loại cảm xúc không nỡ của ba ba.

Ba ba luyến tiếc bọn chúng.

Đây là loại cảm xúc trước nay chưa từng có.Dù sao trước kia ba ba vẫn luôn ghét bỏ bọn chúng, vẫn luôn hận hối vì sao hồi đó lại sinh ra bọn chúng, nếu không thì ba ba chắc hẳn đã sớm có thể chạy trốn cùng tình nhân rồi nhỉ.

Không chỉ một lần

Bọn chúng lúc trốn ở sau cửa, nghe được lời oán trời trách đất bọn chúng kéo chân sau của ba ba.

Vô số lần, bọn họ thấy được sự lạnh nhạt, hận bọn chúng không thể lập tức biến mất của ba ba.

"Ba ba ơi."

Giọng nói con nít bình tĩnh vang lên.

Cậu nhóc vẫn luôn ít khi gọi anh tiếng ba ơi, cũng luôn ít khi mở miệng nói chuyện, giống như vẫn luôn kìm nén lại cảm xúc.

Giản Thành Hi buông con ra, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

Lệ Trầm nâng bàn tay nhỏ bé gầy yếu của mình lên, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt anh, lời nói cậu nhóc trước nay vẫn luôn thẳng thắn không biết che giấu: "Ba bị ba của A Hổ dọa khóc ạ?"

"...."

Giản Thành Hi hơi ngại, nói: "Làm gì có, sao ba ba phải sợ ông ta?"

Lệ Trầm: "Bởi vì ông ta cao hơn ba."

Giản Thành Hi cứng đờ người.

Cô nhóc Lệ Toái Toái còn đứng bên cạnh cũng thò qua nói thêm: "Giọng ông ta cũng lớn hơn ba ba."

"...."

Giản Thành Hi bị hai đứa nhóc thay nhau xát muối vào tim, bầu không khí vốn đầy sự luyến tiếc không nỡ cũng lập tức biến mất, anh đẩy đẩy hai nhóc con nhà mình: "Thôi nhanh vào trường đi, chiều cao với giọng nói ba ba chỉ cần đủ để dạy dỗ các con là được rồi!"

*

Sau giờ Ngọ ( sau 1h trưa )

Sau khi đưa hai đứa nhóc đi học Giản Thành Hi lại quay trở về nhà.

Xong một lượt bán trái cây, tuy rằng tiền kiếm được quả thực khá nhiều, nhưng cũng lộ ra nhược điểm, đó là chu kỳ chín của loại quả này quá chậm. Hiện giờ hai đứa nhóc nhà mình đang ở tuổi ăn tuổi lớn, nếu anh chỉ trông cậy vào việc bán trái cây mà nói thì chắc chắn cũng không kiên trì được bao lâu.

Giản Thành Hi nhìn vườn cây ăn quả mà phát sầu: "Bây giờ biết sao giờ?"

Hệ thống nói: [ Thực vật có thể ăn được ở hành tinh này thực sự quá ít ]

Giản Thành Hi gật gật đầu.

Trên đường trở về anh vẫn mãi chán nản không vui.

Hệ thống dò hỏi: [ Ký chủ, tâm tình anh không vui à? ]


"Tôi đang muốn chữa chân cho Tiểu Trầm." Giản Thành Hi lục lọi trong nhà: "Một tháng này thuốc bác sĩ kê vẫn uống đều đều, nhưng chân cậu nhóc vẫn chẳng có chuyển biến tốt, cậu nhóc bây giờ vẫn còn nhỏ, tôi không muốn con cả đời này không thể giống những đứa trẻ bình thường đi lại cùng chạy nhảy. Nếu không phải vì lo cho em gái, vì bị bắt đi hái quả thì Tiểu Trầm cũng không bị như này."

Hệ thống nói: [ Đây đều là lỗi của nguyên chủ, anh đang tự tạo áp lực lớn quá cho bản thân mình rồi ]

Giản Thành Hi lắc đầu không đồng tình: "Nếu cậu nhóc đã gọi tôi một tiếng ba ba, tôi đây chính là ba của nhóc, nếu nguyên chủ không cần con thì tôi cần. Tôi nhất định phải chữa khỏi chân cho thằng bé, cậu đừng quên đời trước tôi cũng là bác sĩ đấy."

Hế thống: [ Thế anh định làm thế nào? ]

Giản Thành Hi lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ.

Anh cẩn thận vẽ hình dáng bộ kim châm cứu cùng dụng cụ cứu ngải (*) cho tốt, sau đó liền đi khắp nơi hỏi xem nơi nào có thể chế tác đống đồ này. Cuối cùng ở một cửa hàng thợ rèn do thú nhân mở, anh tìm được công nhân đồng ý nhận đơn của anh. Anh giải thích cho họ kĩ càng cách chế tạo và các chi tiết, dự đoán khoảng 10 ngày sau quay lại là lấy được sản phẩm.

(*) cứu ngải: là phương pháp dùng sức nóng từ mồi ngải (được làm từ lá ngải cứu khô chế thải ngải nhung) tác động lên các huyệt vị, đường kinh để kích thích tạo nên phản ứng của cơ thể để đề phòng và điều trị bệnh.

Giản Thành Hi sau khi về nhà lại cầm một cái rổ đựng rau, nói: "Tôi đi lên núi xem xem có tìm được ngải cứu không, đem về còn thử mát xa cho con, dù sao cũng tốt hơn so với việc ăn không ngồi rồi, chờ sau này nhà có nhiều tiền rồi, tôi lại mang cậu bé lên Thành Thiên Không tìm bác sĩ xem sao."

Hệ thống nói: [ Anh còn quan tâm tụi nhóc hơn so với ba ruột của chúng ]

Giản Thành Hi cười nói: "Tôi chính là ba ruột của tụi nhóc nha."

........

Lần này lên núi tìm thảo dược, Giản Thành Hi vốn là muốn tìm ngải cứu hoặc là các loại thảo dược khác.

Không nghĩ tới còn thu hoạch được cái khác.

Anh phát hiện ra có không ít rau dại ở phía sau một sườn núi yên ắng. Trước kia lúc còn ở Trái Đất, khi anh còn cùng bà nội sống nương tựa vào nhau, mỗi khi nhà nghèo không có gì ăn, bà nội đều đưa anh lên núi hái rau dại về ăn.

Giản Thành Hi liền hái không ít rau dại: "Tí nữa về tôi làm bánh rau dại cho tụi nhóc ăn."

Hệ thống nói: [ Mấy cây rau dại này do thổ nhưỡng mà đều vừa khô vừa đắng  ]

"Vị rau dại cũng vốn dĩ là như thế mà." Giản Thành Hi trả lời: "Thế nhưng nó lại có rất nhiều dinh dưỡng nhá, hơn nữa nấu lên ăn được, còn rất ngon nữa."

Anh bận rộn một hồi, đến lúc về đến nhà thì đã chiều rồi.

Đem đống rau dại mới hái được về rửa sạch, Giản Thành Hi lại phát hiện ra nhà mình không có nồi.

Bà Lý nhà bên đang ngồi phơi nắng trước nhà thấy vậy liền chỉ vào sau nhà mình: "Nhà tôi có."

Giản Thành Hi cực kì vui vẻ, anh từ trong nhà đi qua, phát hiện nhà bà Lý thực sự có nồi nấu, anh hỏi: "Trong nhà bà sao lại có nồi vậy ạ?"

Bà Lý trả lời: "Này cũng dùng hồi nhiều năm về trước rồi, lúc đó vẫn chưa phải đi đánh giặc các thứ."

Trong lòng Giản Thành Hi lại trầm xuống.

Chiến tranh thực sự tạo nên cho cả một hành tinh một đả kích lớn, động thực vật đều trở nên khó ăn khó nuốt, người sống ở thời đại này thực sự quá đau khổ rồi.

Bà Lý liếc anh một cái: "Mấy đồ này sao mà nuốt nổi chứ, khó ăn lắm đấy."

Trước kia ở nhà Giản Thành Hi cũng từng ăn qua rau dại đắng, thế nhưng lúc đó bà nội anh nấu ăn rất giỏi, cũng biết dùng phương pháp xử lý nấu không bị đắng, anh nói: "Cháu nấu thử xem."

Có nồi rồi mọi thứ liền đơn giản hơn.

Sau khi rửa nồi sạch sẽ, anh dùng dao thái rau dại ra rồi cho vào nồi, đổ thêm ít nước vào rồi đun.


Anh tìm một miếng vải gạc sạch, lọc qua lọc lại mấy lần bỏ nước, lọc xong anh liền bỏ rau dại qua một bên để tí làm, nơi này người ta không nấu ăn nên thiếu rất nhiều nguyên liệu cùng gia vị. Giản Thành Hi hôm nay vào trấn tìm người chế dụng cụ, cũng tiện tay mua một miếng thịt lợn thợ săn săn được, thịt lợn thế giới này cũng rất khó ăn, thế nhưng anh cũng không định ăn, mà là bỏ vào nồi sau đấy ép lấy mỡ.

Đây là công đoạn rất tốn thời gian nhưng anh cũng không ngại vất vả.

Bà Lý nhìn anh bận rộn một hồi, cuối cùng cũng ép ra được chút mỡ.

"Suýttttt...."

Giản Thành Hi trong lúc ép thịt lấy mỡ bị mỡ bắn lên tay, rõ rằng chẳng phải vấn đề gì lớn, thế nhưng cảm giác đau ở trên người anh như bị phóng đại lên vô số lần.

Toàn bộ cánh tay như bị bỏng, hốc mắt anh nháy mắt đỏ bừng, môi mấp máy đau không nói lên lời.

Nước mắt không kiềm chế nổi mà lộp độp rơi xuống.

Anh dùng mu bàn tay xoa xoa, vừa khóc vừa thở hổn hển, thế nhưng vẫn khong dừng tay mà nắn rau dại thành từng miếng.

Bà Lý mở miệng hỏi thăm: "Anh làm sao đấy?"

Giản Thành Hi lắc lắc đầu: "Không có gì đâu ạ, chỉ là bị bỏng một tí."

"Bỏng có tí liền khóc đến mức đấy?" Bà Lý không thèm chấp nhặt, chỉ cảm thán nói: "Anh cũng mỏng manh yếu đuối quá rồi đấy."

Giản Thành Hi có phần đồng tình với bà.

Thân thể này của nguyên chủ quả thật giống như mắc bệnh công chúa vậy.

Thế nhưng anh cũng không rảnh nghĩ ngợi mấy chuyện này. Thịt đã ép ra được mỡ, nhân lúc mỡ đang nóng, Giản Thành Hi liền bỏ rau dại đã được nắm thành miếng vào nồi rán, ở trong lớp mỡ nóng, bánh rau dại liền tỏa một mùi thơm cực kỳ dễ ngửi.

Giản Thành Hi thậm chí còn thấy hơi cảm động.

Sau khi đến thế giới này, anh vẫn luôn không uống dịch dinh dưỡng thì cũng là ăn trái cây, bây giờ cả người anh đều đang gào thét thèm đồ chiên rán các thứ.

Chỉ trong chốc lát, bánh rau dại trong nồi đã rán xong.

Giản Thành Hi gắp bánh ra để nguội, thẳng đến khi bánh bớt nóng có thể ăn, anh liền gắp lấy một cái bánh bỏ vào miệng nếm thử. Vốn cũng chỉ định nếm thử, cũng không có ôm hy vọng gì mấy, thế nhưng đến lúc anh bắt đầu nhai, vị rau dại trong miệng không những đã hết sạch vị đắng đắng khó ăn, mà ngược lại còn giòn giòn xốp xốp, ăn cực kỳ ngon!

Không nghĩ tới vừa làm đã thành công.

Giản Thành Hi cười tươi gắp một miếng đưa đến trước mặt bà Lý: "Bà ăn thử xem."

Bà Lý là một bà lão bảo thủ cố chấp, lập tức quay mặt đi: "Khó ăn lắm, tôi không ăn!"

Giản Thành Hi dụ dỗ bà: "Một chút cũng không khó ăn, thật đấy, bà nếm thử xem, khó ăn bà cứ nhổ ra là được."

Bà Lý được dỗ dành như vậy liền thấy hơi dao động. Bà nhìn Giản Thành Hi một cái, cuối cùng vẫn vươn tay cầm một miếng bỏ vào miệng, vốn bà còn chuẩn bị nhíu mày nhăn mặt, lại không ngờ ăn rồi lại ăn muốn nữa!

Giản Thành Hi cười tủm tỉm: "Thế nào ạ, có ngon không bà?"Bà Lý nhìn anh, im lặng một lát, liền trung thực nói: "Tôi thử thêm miếng nữa."

Giản Thành Hi lập tức cười tươi: "Dạ vâng."

*

Đến tối lúc tan học, các vị phụ huynh chờ ngoài cổng trường lập tức mừng rỡ.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm ngồi ở trong lớp chờ, mắt thấy các bạn từng người từng người được đón đi, chỉ có Giản Thành Hi vẫn mãi chưa đến. Trời cũng dần tối dần, mấy đứa bé khác chưa được bố mẹ đến đón lập tức không nhịn được mà bật khóc, dù sao cũng chỉ mới ba tuổi, ngày đầu rời nhà đi học khóc ăn vạ cũng là chuyện bình thường.

Giáo viên vội vã dỗ dành các bé, lại thấy ngạc nhiên cặp anh em ngồi phía sau.

Này cũng quá ngoan rồi.

Trong trường hợp có một đứa bé khóc, các bé còn lại cũng khóc sẽ theo, mà hai nhóc lại giống như người ngoài cuộc không chút liên quan vậy.

Đến khi những đứa bé khác gần được đón đi, chỉ còn lại rất ít bé, giáo viên rốt cuộc không nhịn được bước đến hỏi thăm: "Lệ Trầm, Toái Toái, ba ba các con đâu sao vẫn chưa đến, chắc không phải quên mất chuyện này rồi chứ?"

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái không nói gì.

Các bé mẫu giáo khác đối mặt với chuyện này đã sớm khóc nháo lên, chúng vẫn không có.

Dù sao thì——

Đây cũng không phải lần đầu tiên chúng bị ba ba bỏ rơi.

Mặt trời lặn dần về phía tây, cũng giống như tâm tình chúng lúc này ngày một đi xuống.

Lời hứa hẹn lúc sáng giống như vẫn đang vang lên bên tai, nói cái gì mà ba sẽ đến đón các con, tất cả đều là giả dối. Trường học ở phía Nam, nhà lại ở phía Bắc, đường xá nơi này chúng đều không nắm rõ, cho nên ba ba ném bọn chúng ở chỗ này, liền có thể thuận tiện chạy trốn nhỉ? Thế thì ba ba cũng quá ngây thơ rồi, cho dù đường xá có phức tạp thế nào, chúng chỉ cần đi qua một lần liền nhớ.

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái nhìn nhau một cái.

Hai đứa nhóc sắc mặt nặng nề, bàn tay nhỏ đặt bên người cũng dần nắm chặt lại.

Nói đến cũng lạ, đây cũng đâu phải lần đầu tiên chúng bị ba ba bỏ rơi đâu, nhưng vì sao....lần này lại cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Ha ha.

Không phải bọn chúng cũng không nên ôm hy vọng gì đối với ba ba à.

Đang nghĩ ngợi——

Cách đấy không xa bỗng vọng lên giọng nói nôn nóng đầy quen thuộc: "Cô giáo!"

Một bóng dáng chạy như bay đến, Giản Thành Hi vừa chạy vừa thở hổn hển, anh chạy vội đến, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi mỏng, mỉm cười nói: "Ba đến rồi."

Ánh hoàng hôn cuối như dừng lại trên người anh, trở nên đặc biệt lóa mắt.

Giống như sự xuất hiện của anh như mang đến ánh sáng cuối cùng của thế giới này vậy.

Giản Thành Hi đi tới cho hai con một cái ôm, vui vẻ hớn hở hỏi: "Tiểu Trầm, Toái Toái có nhớ ba ba không?"

Giáo viên đi tới hỏi thăm: "Anh Giản, sao muộn thế này rồi anh mới đến, còn mệt thành dạng này nữa?"

"A, chuyện này thì...." Giản Thành Hi vừa thở phì phò, vừa ngượng ngùng nói: "Đường xá phía Nam này của các cô nhiều quá, đường lớn ngõ nhỏ bốn phía như mê cung vậy. Tôi nói thật, đường xá chỗ các cô quy hoạch cùng thiết kế chẳng hợp lý tí nào, chẳng lẽ chưa từng có ai báo cáo hay kiến nghị lên chắc?"

Giáo viên hơi trợn tròn mắt: "Thế anh là do?"

Giản Thành Hi chột dạ nhìn hai đứa nhóc nhà mình, nhỏ giọng nói: "Tôi không cẩn thận bị lạc đường."

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái: "...."

Ba ba ngốc như vậy, chỉ số thông minh của chúng rốt cuộc là giống ai vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK