• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 26: Anh chàng tình nhân lên sàn diễn

Lệ Lăng Phong nhìn anh, ánh mắt hắn trong bóng đêm càng thêm phần tăm tối, được một hồi Giản Thành Hi thậm chí còn thấy lạnh cả sống lưng. Rõ ràng chuyện hồng hạnh vượt tường này không phải anh làm, nhưng dưới ánh nhìn của Lệ Lăng Phong anh cũng theo bản năng mà thấy căng thẳng!

Đúng lúc này———

Một tia sáng phá vỡ sự yên tĩnh nơi này.

Là vòng tay liên lạc của Lệ Lăng Phong, phó chỉ huy nhắn hắn: “Tướng quân, yến tiệc hôm nay ở Thành Thiên Không sắp bắt đầu rồi, tôi tìm khắp cung điện cũng chưa thấy ngài đâu. Lần này ngài là người có công lớn nhất, tôi thấy ngài hẳn nên tham dự, không vì người khác thì cũng vì các chiến sĩ của ngài chứ, để thông báo cho cả thế giới lẫn Thành Phố Ngầm rằng các chiến sĩ đã trở về rồi.”

Lệ Lăng Phong đọc tin nhắn xong liền đóng giao diện lại, đưa mắt nhìn Giản Thành Hi, nói: “Lát nữa sẽ có phi thuyền đến, Thành Thiên Không có tổ chức yến tiệc, em đến không?”

Giản Thành Hi ngây ra một lúc mới nhận ra người đàn ông trước mắt này cũng không phải người bình thường, anh hỏi lại: “Yến tiệc tổ chức cho các chiến sĩ các anh, chúng tôi mà đến có phải không ổn lắm không?”

Lệ Lăng Phong đứng trong màn đêm, khác với Giản Thành Hi được bao quanh bởi con cái và hàng xóm, người đàn ông ngược lại trông thật cô đơn lẻ loi, hắn nói: “Hôm nay là để chúc mừng các chiến sĩ đoàn tụ với người nhà, tất cả đều sẽ đến tham dự.”

Nói xong, người đàn ông nhàn nhạt nhìn Giản Thành Hi.

Giống như đang ngụ ý: mọi người không tham dự mới là điều không ổn.

Giản Thành Hi bị ánh mắt sắc như dao của hắn quét qua làm giật mình, vội vàng giải thích: “Chuyện này tôi vẫn muốn giải thích một chút, lúc tôi đến văn phòng còn đặc biệt đến hỏi về thông tin của anh, nhưng họ nói không tìm thấy tên anh!”

Khí lạnh xung quanh Lệ Lăng Phong như giảm đi một chút: “Thật không?”

Giản Thành Hi vội gật đầu: “Thật mà, không tin anh hỏi bà Lý xem, lúc ấy tôi ra ngoài bà ấy cũng thấy mà.”

Ngay cả bà Lý cũng có thể thấy rõ tình hình hiện tại. Ban nãy bà hồ đồ, lại cộng thêm ánh sáng không tốt, còn tưởng là anh tìm người yêu mới về. Nhưng hiện tại để ý thấy người đàn ông trước mắt mặc áo giáp, liền nhận ra đây là người trong quân đội, thậm chí còn là người quen, sao có thể không rõ chuyện gì đang xảy ra chứ. Tuy bà đã già rồi, nhưng hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi thì nên giúp bà vẫn sẽ giúp.

Vấn đề này——

Bà Lý vội ho nhẹ một tiếng, gật đầu đồng tình: “Đúng đấy đúng đấy, còn không phải à? Tiểu Hi đứa nhỏ này á, lúc anh chưa trở về nó vẫn luôn mong nhớ anh, thường xuyên không đâu lại bật khóc, tự hỏi sao anh đến giờ vẫn chưa trở về, bà lão này nhìn mà còn thấy xót. Hôm đó tôi còn tận mắt thấy nó đưa các con đến văn phòng mà.”

Giản Thành Hi: “……”

Nửa vế sau anh hiểu được, nhưng nửa vế trước là sao? Sao bà Lý còn tự biên tự diễn thêm cho anh vậy!!!

Lệ Lăng Phong nghe xong lại nhướng mày, mắt nhìn về phía Giản Thành Hi: “Thật à?”

Giản Thành Hi: “…….” Ai cứu tôi với!!!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mong muốn sống sót của Giản Thành Hi càng mãnh liệt. Anh nghiến răng nghiến lợi, ngượng ngùng gật đầu, cố nở nụ cười: “Đúng thế.”

Bà Lý cũng cười nói thêm: “Tất nhiên là đúng rồi, bà già này cũng được coi là bậc trưởng bối, sẽ không lừa mấy đứa đâu.”

Vốn tưởng chuyện này sẽ cứ thế được cho qua.

Ai ngờ———

Lệ Lăng Phong bình tĩnh tự tin, tư duy của người hàng năm chinh chiến trên chiến trường cũng đặc biệt mạnh mẽ, chậm rãi hỏi ngược lại: “Cho nên mấy câu nói ban nãy cũng là sự thật?”

Ý chính là chỉ chuyện tìm người yêu mới ban nãy. Nụ cười trên mặt Giản Thành Hi lẫn bà Lý lập tức cứng đờ lại.

Làm sao mà biết vị nguyên soái này sẽ sắc sảo như thế chứ!? Thế mà còn có thể tìm được sơ hở!!!

Cũng máy đúng lúc này, Lệ Toái Toái lên tiếng: “Lúc ba ba biết không tìm thấy tên của cha liền rất thất vọng đấy ạ. Ba thậm chí còn lấy ảnh cũ của cha ra, tháng nào lén lút xem rồi nhiều khi còn lén lút tự nói chuyện một mình nữa cơ.”

Lệ Lăng Phong nghe thấy thế bỗng có chút ngoài dự đoán.

Giản Thành Hi thế mà sẽ xem ảnh chụp cũ của hắn.

Không phải em ấy mấy năm nay đều mải mê quấn quít bên người tình, sớm đã vứt mình ra sau đầu rồi sao?

Nếu không…..

Thì tại sao đến một cái tin nhắn cũng không thèm nhắn cho mình.

Giản Thành Hi lại là bộ dạng không tin nổi nhìn con gái mình. Anh xem ảnh chụp hoàn toàn không phải vì nhìn vật nhớ người mà là đang khấn bái linh hồn anh chàng chồng cũ thôi. Mà lén lút nói chuyện, là đang cầu nguyện anh chàng chồng cũ ở trên trời có thể phù hộ nhà bọn họ sớm phát tài thôi mà!!!

Nhưng mà…….làm người quan trọng là phải biết tuỳ cơ ứng biến.

Anh chàng chồng cũ hung dữ như vậy, một khi phát điên lên cái mạng nhỏ này của anh cũng chẳng giữ được đâu.

Ưu điểm lớn nhất của Giản Thành Hi này là rất thức thời, anh vắt hết óc bịa ra một lý do: “Chuyện này……Toái Toái không sai, dù sao anh rời nhà đi cũng lâu lắm rồi. Mà hai đứa nhóc cũng, cũng rất muốn biết cha chúng trông như thế nào. Thế nên tôi mới hay lấy ảnh anh ra xem xem.”

Anh vô tình đề cập đến các con.

Lệ Lăng Phong nhìn về phía tụi nhóc trước mặt. Bọn chúng vẫn nhỏ như thế, thậm chí còn chẳng cao đến đùi của hắn. Nhưng chính những sinh mạng bé bỏng non nớt này là cốt nhục của hắn, mấy năm nay cũng là hắn thiếu thốn các con.

Nghĩ thế, người được gọi là quái vật vô tình trên chiến trường, bỗng xuất hiện chút ấm áp mà chính hắn cũng chưa nhận ra, nói với Giản Thành Hi: “Phi thuyền của tôi sắp đến rồi, em đưa các con cùng đi đi.”

Giản Thành Hi có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Sao nhanh thế?”

Lệ Lăng Phong hơi nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Thật ra năm đó trước khi hắn đi tòng quân, nhà Lệ cũng không phải bần cùng thiếu thốn gì. Lệ Lăng Phong trước đấy là thợ săn tiền thưởng, mỗi nhiệm vụ đều như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thể lực hắn vốn lớn, cộng thêm việc thiếu thốn tình cảm bẩm sinh mà hắn càng thêm phần hung ác hơn so với người khác. Tất nhiên tài sản tích góp được cũng sẽ không ít. Năm đó sau khi cứu Giản Thành Hi về, bọn họ cũng có thể nói là đã được sống một khoảng thời gian yên bình hạnh phúc.

Nhưng mà, sau khi sinh con xong, tính tính Giản Thành Hi lại có sự thay đổi lớn.

Càng ngày càng dễ cáu gắt, thậm chí thường xuyên oán trách hắn vì sao không thể lên Thành Thiên Không, tại sao phải sống ở nơi Thành Phố Ngầm dơ bẩn này.

Dường như so với hồi trước là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cũng bởi vì điều này, Lệ Lăng Phong mới nảy ra suy nghĩ muốn đăng ký tham gia tòng quân. Hắn phải lập được công lớn, phải được đề cử mới có thể đưa cả nhà lên Thành Thiên Không sinh sống.

Đúng lúc đang có lệnh kêu gọi nhập ngũ, hắn liền đem tất cả tiền mồ hôi xương máu để lại cho vợ con mà rời đi. Kiếp trước hẳn tưởng mình sau khi lập được công lớn thì vợ con sẽ rất vui mừng chào đón, ai ngờ lại nhận được tin tức vợ con ly tán, không thể chấp nhận đả kích lớn như thế, những bi kịch phía sau cũng xuất hiện.

Chỉ là đời này……

Giản Thành Hi vẫn chưa kịp trốn, hắn rất muốn biết, liệu em ấy có vui không khi biết hắn đã đáp ứng được mong muốn ấy?

Nhưng mà———

Khi Lệ Lăng Phong cho rằng Giản Thành Hi sẽ vội vàng nhận lời, lại nghe thấy Giản Thành Hi nói: “Hay là thôi đi, sắp đến thời gian lên giường của tụi nhóc rồi. Anh là tướng quân thân phận cao quý, lát nữa trong yến tiệc chắc chắn sẽ nhận được sự chú ý của tất cả mọi người. Hai đứa nhóc vẫn còn nhỏ, chưa biết cách ứng xử trước mấy chuyện quan trọng như vậy. Ban nãy thì bị chó rượt, giờ lại tham dự yến tiệc nhiều người, các con còn nhỏ, tôi không muốn chúng lại tiếp tục bị dọa.”

Lệ Lăng Phong hơi ngoài ý muốn nhìn về phía anh.

Hắn không nghĩ tới, Giản Thành Hi sẽ từ bỏ Thành Thiên Không mà em ấy luôn tâm niệm. Ngược lại còn coi chuyện con cái quan trọng hơn.

Trong màn đêm, khuôn mặt Giản Thành Hi xinh đẹp thanh tú, không chút tâm tư hay ngạo mạn nào. Họ cách nhau vài bước chân, anh giơ tay vẫy vẫy, nở nụ cười tươi với hắn: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tướng quân anh vẫn nên đi thôi.”

Gió lạnh từ nơi xa thổi tới.

Lệ Lăng Phong bỗng thấy thảng thốt, nhớ lại về đời trước của hắn.

Sau khi cứu Giản Thành Hi, hai người rất nhanh đã kết hôn với nhau. Mới đầu lúc vừa cưới vẫn chưa có cảm tình gì với nhau. Trước giờ vẫn là hắn một thân một mình, nay trong nhà nhiều người hơn cũng náo nhiệt hơn hẳn. Mỗi lần hắn ra ngoài, Giản Thành Hi đều sẽ đứng ở cửa vẫy tay chào tạm biệt hắn, dặn dò: “Nhớ về sớm chút nha.”

Hành động này đã rất lâu rồi hắn chưa được thấy lại.

Gió đêm dường như thổi đi những giá lạnh nơi trái tim hắn, để lộ ra vùng đất khô cằn bên trong, lại khiến người ta cảm nhận được sự mềm mại đến giật mình.

Giản Thành Hi ngồi xổm xuống cạnh các con, nói: “Toái Toái, Tiểu Trầm, mau cùng Lệ……mau cùng cha nói lời tạm biệt nào.”

Lệ Lăng Phong nhìn hai đứa con thơ hơi gầy yếu, mà chúng cũng dùng đôi mắt đen láy nhìn lại hắn. Đôi con mắt kia nhìn hắn theo theo sự đánh giá cùng cảnh giác, giống như những con thú nhỏ rất có tính công kích, thể hiện sự phòng bị đối với sự xuất hiện của người lạ.

Bỗng nhiên.....

Hắn cũng không có cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy hai đứa nhóc này có vài phần khá giống với bộ dáng hắn lúc thời niên thiếu.

…….

Bầu không khí lập tức chìm vào yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là Lệ Toái Toái học theo ba, giơ tay lên vẫy vẫy: “Hẹn gặp lại ạ.”

Giản Thành Hi nhìn về phía Lệ Trầm. Cậu nhóc này vẫn luôn lầm lì ít nói, thậm chí hơi có xu hướng giống với một đứa trẻ bị tự kỷ. Hồi đầu, cậu nhóc còn không hề ho he với anh câu nào, mãi về sau mới mở miệng nói chuyện. Bản thân là bác sĩ, anh đã sớm nhận ra Lệ Trầm từ nhỏ đã có xu hướng khép kín, anh cũng chú ý hơn điểm này hơn.

Vì thế Giản Thành Hi lập tức cầm lấy tay Lệ Trầm vẫy vẫy về phía Lệ Lăng Phong, mỉm cười thuận miệng nói: “Hẹn gặp lại ngài tướng quân, ngài sớm trở về nha.”

Màn chào tạm biệt có lệ, anh còn sợ sẽ khiến Lệ Lăng Phong không vui.

Lại không biết câu nào dỗ dành được người đàn ông, ánh mắt hắn cũng không còn sắc bén như vậy nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu cái rồi liền quay người rời đi.

Mắt thấy hắn rời đi, Giản Thành Hi liền thở phào một hơi trong lòng.

Lại không nghĩ đến———

Lệ Lăng Phong lại xoay người lại đối diện với anh, nói: “À đúng rồi.”

Lông tơ cả người Giản Thành Hi lập tức dựng đứng lên như bé mèo con bị doạ giật mình, khẩn trương nói: “Làm sao vậy!”

Lệ Lăng Phong lại chỉ nhàn nhạt nhìn anh một cái, bình tĩnh dị thường, sau đó trầm giọng nói: “Vòng tay liên lạc của tôi vẫn luôn có tín hiệu, nếu gặp chuyện phiền phức gì, lập tức nhắn cho tôi.”

Ý hắn là chuyện A Hổ.

Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười gật gật đầu: “Được.”

Chính là lúc Lệ Lăng Phong xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Giản Thành Hi bỗng cứng lại. Không vì lý do nào khác, đơn giản là giờ anh mới phản ứng lại được với những gì Lệ Lăng Phong vừa nói. Thế mà vòng liên lạc của Lệ Lăng Phong từ trước đến nay vẫn luôn có tin hiệu!!!!!

Thế……

Thế không lúc anh nhắn linh tinh cho hắn, hắn đều thấy sao!?

Hu hu hu, chết mất thôi. Anh không sống nổi nữa….

Lúc Giản Thành Hi đang chìm vào đau buồn, trong đầu lại đúng lúc vang lên giọng hệ thống: [ Chỉ số an toàn của anh đã tăng thêm 5%, hiện giờ đang là 30%, anh tiếp tục cố gắng ]

Giản Thành Hi ngẩn người, theo bản năng hỏi lại: “Là sao? Sao có thể tăng lên chứ? Hiện tại Lệ Lăng Phong hẳn là đang muốn giết chết tôi mới đúng, cậu nhìn thấy ánh mắt anh ta không, kia so với đao kiếm còn sắc hơn ý.”

Giọng nói hệ thống lạnh lùng: [ Hệ thống tôi đây sẽ không có lỗi ]

Giản Thành Hi mặc kệ nó, ở trong lòng tự thắp cho mình ngọn nến. Thậm chí còn bắt đầu tính toán trong lòng, bây giờ cha tụi nhóc đã trở về, anh có đường chạy đi không?

Sau khi lấy lại tinh thần, anh lại phát hiện bà Lý đã sớm rời đi rồi.

Giản Thành Hi nắm tay tụi nhóc bước vào nhà. Cũng may A Hổ cũng chỉ là khóc lóc la lối dọa dẫm thôi chứ cũng không đến gây sự nữa. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hiện giờ anh vẫn thấy cả người như đang trên mây.

Anh ngồi xổm xuống phủi đi bụi đất trên người Lệ Trầm do ban nãy bị ngã, nói: “Ba ba vào phóng tắm mở nước, tí nữa ba lần lượt tắm cho mấy đứa nhá.”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn đung đưa đầu, giơ tay lên, nói: “Hôm nay Toái Toái tự tắm ạ.”

Giản Thành Hi mỉm cười xoa đầu cô nhóc: “Ngoan quá.”

Sau đó———


Giản Thành Hi lại đứng dậy, hỏi các con: “Có đói bụng không? Ba ba đi lấy bánh rau dại cho các con nhé.”

Hai đứa nhỏ đều gật gật đầu.

Giản Thành Hi vội lấy bánh rau dại trong ngăn tủ ra. Điều kiện trong nhà không tốt, có đôi khi anh sợ các con bị đói, liền chuẩn bị rất nhiều bánh rau dại trong nhà cho các con. Bánh cũng dễ bảo quản, chỉ là lúc này lấy bánh ra bánh sẽ bị lạnh. Cũng may hai hôm trước vì chuẩn bị cho mùa đông đang đến gần, anh đã mua một cái bếp lò nhỏ đặt ở trong phòng. Cho bánh vào lò làm nóng lại, chờ một chút cho bánh nguội bớt rồi mới đưa cho các con.

“Cẩn thận nóng.” Giản Thành Hi dùng giấy bọc lại: “Đừng ăn vội quá.”

Hai đứa nhóc ngồi trên ghế gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy bánh, cúi đầu ăn.

Giản Thành Hi ngồi bên cạnh nhìn các con, chợt nhận ra hôm nay tụi nhóc dường như đặc biệt ít nói. Anh nhớ tới mấy chuyện hồi nãy, nghĩ nghĩ, hơi chần chờ hỏi các con: “Cha về rồi, Toái Toái với anh trai không vui à?”

……

Trong nhà chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Ngay lúc Giản Thành Hi đang nghĩ có lẽ mình không nên hỏi thế.

Lệ Toái Toái liền ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Giản Thành Hi, giọng nói trong trẻo: “Vui ạ.”

Giản Thành Hi lộ ra nụ cười yên lòng, anh còn chưa kịp vui, lại nghe thấy con nói: “Nhưng cha hình như không vui lắm.”

Đứa nhóc này sao lại nhạy bén như vậy chứ.

Giản Thành Hi vội vàng nói: “Sao cha lại không vui cho được, lúc bọn ba ở trên phố cha vẫn luôn hỏi chuyện về các con đấy.”

Lệ Toái Toái cắn miếng bánh, nghiêm túc nói: “Nhưng cha không có cười với Toái Toái.”

“……”

Không phải do các con đâu. Đơn giản là hắn bị ba chọc giận nên quá tải không nghĩ ngợi được gì thôi.

Trong lòng Giản Thành Hi tự mắng mình mấy câu, vẫn lên tiếng an ủi các con: “Cha không phải không thích Toái Toái cùng anh trai đâu, chỉ là….chỉ là cha vui quá, nên không biểu hiện ra ngoài thôi.”

Lệ Toái Toái cắn bánh không lên tiếng nữa.

Đúng lúc này———

Lệ Trầm bỗng hỏi: “Cho dù con là người què, cha cũng vui ạ?”

Giản Thành Hi cứng đờ.

Lệ Trầm nhỏ tuổi thân hình gầy yếu ngồi trên ghế, yên lặng ăn bánh, cậu nhóc này vẫn luôn không giỏi nói chuyện. Cậu cúi mặt xuống, nhỏ giọng nói: “Hẳn là rất thất vọng mới đúng.”

Rõ là những lời nói rất đau lòng, cậu bé lại chỉ dùng ngữ khí bình tĩnh như thế nói ra.

Giản Thành Hi trong lòng cực kỳ chua xót, hơi kích động phủ nhận: “Cha sẽ không!”

Hai đứa nhỏ đều ngoài ý muốn nhìn về phía anh.

Giản Thành Hi cũng không biết mình lấy đâu ra tự tin mình hiểu hết về Lệ Lăng Phong mà trả lời chắc nịch như thế. Bị tụi nhóc nhìn như vậy, anh mới ý thức được mình vừa phản ứng thái quá. Rất nhanh, anh lại nghĩ đến ban đầu anh còn muốn chạy trốn vì nghĩ các con đã có một người cha giàu có yêu thương chăm sóc, làm gì còn cần đến người ba ba nghèo này nữa.

Huống chi nguyên chủ còn đội nón xanh cho Lệ Lăng Phong, là tội không thể tha thứ.

Lệ Lăng Phong trở về rất có khả năng sẽ ly hôn với mình. Có lẽ tách ra cũng là ý kiến hay.

Nhưng mà……

Nếu hắn thực sự không thích tụi nhóc thì sao?

Giản Thành Hi nghĩ đến khả năng này bỗng thấy hốt hoảng. Anh ở trong lòng tạm dừng kế hoạch chạy trốn của mình lại, một bên lại đưa tay xoa đầu tụi nhóc, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ linh tinh. Toái Toái cùng Tiểu Trầm là những đứa bé thông minh hiểu chuyện nhất. Ba ba thích các con nhất, cha cũng thế, chờ một thời gian nữa cha sẽ cho chúng ta sống những ngày tháng hạnh phúc.”

Trong nhà ngập tràn sự ấm áp.

Khuôn mặt trắng nõn của Lệ Toái Toái lộ ra nụ cười: “Là được ở trong căn nhà lớn hơn, không bị dột nữa đúng không ạ?”

Giản Thành Hi nói: “Không chừng cha sẽ đưa chúng ta sang nhà mới đấy.”

Lệ Trầm im lặng một lát mới nói: “Bọn A Hổ cũng sẽ không dám xuất hiện ạ?”

Trong lòng Giản Thành Hi cực kỳ chua xót. Nhưng cho dù có phải sống những ngày tháng vất vả, anh vẫn mang nụ cười trên mặt, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, sẽ không dám đến bắt nạt người khác nữa!”

Lúc anh cho rằng đêm nay mình có thể có một khoảng thời gian tốt đẹp cùng các con thân mật trò chuyện, cùng các con thoả sức tưởng tượng ra một cuộc sống tốt đẹp———

Trên mặt Lệ Toái Toái mang theo sự hưng phấn: “Thế cha lợi hại như vậy, con có được đổi giáo viên mới không ạ? Thế thì Toái Toái mới học chế độc dược tiếp tục học cách tạo nên quả táo độc được!”

“Cái này…..”

Lệ Trầm cũng nhỏ giọng nói: “Cả cách chế tạo cơ giáp san bằng cả nhà A Hổ nữa.”

Giản Thành Hi: “…..”

Được rồi, cuộc nói chuyện kết thúc. Nói nữa lại càng sai thêm.

*

Tối, sau khi Giản Thành Hi cho hai con rửa mặt xong chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Mọi khi anh đều sẽ xoa bóp phục hồi cho chân của Lệ Trầm, hôm nay lúc vào phòng các con lại phát hiện ra cả hai đứa đều đã ngủ rồi. Chuyện này hơi lạ, bình thường tụi nhóc sẽ không đi ngủ sớm như này.

Giản Thành Hi đi qua muốn đắp chăn ngay ngắn lại cho các con, lúc chuẩn bị rời đi lại phát hiện điểm không thích hợp.


Tần suất hô hấp không đúng!

Giản Thành Hi bước nhanh về, anh thấy hô hấp của con trai gấp hơn nhiều so với bình thường liền vội vươn tay thử nhiệt độ trên trán của cậu nhóc. Không kiểm tra thì thôi, vừa sờ lên phát tim anh đều đập mạnh hơn. Quá nóng!!!

“Tiểu Trầm…..” Giản Thành Hi thấy con trai đang cuộn tròn cả người lại, anh vội vàng xốc chăn lên, sốt ruột vỗ vỗ con: “Tỉnh, tỉnh nào, mau nói cho ba xem con có khó chịu ở đây không nào?”

Không kéo chăn ra không biết, vừa mở ra anh chợt sững sờ.

Chỗ sau eo Lệ Trầm thế mà lại xuất hiện một cái đuôi bông xù trắng như tuyết, hơn nữa trên đùi còn có cả lông lông!!

Giản Thành Hi hít sâu một hơi. Cũng ngay lúc này, Lệ Trầm vẫn luôn chìm vào hôn mê cuối cùng cũng lờ mờ tỉnh dậy. Ánh mắt cậu nhóc đầu tiên có chút cảnh giác, thấy rõ người trước mặt là ai liền mềm xuống. Dường như dùng hết sức lực toàn thân mới thều thào nói ra tiếng: “Ba ba ơi…..”

Con trai trước nay chưa từng yếu ớt như lúc này. Càng là chưa từng gọi mình như thế.

Giản Thành Hi cuống hết cả lên. Nếu như hồi đầu anh còn cảm thấy mình là bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải nuôi thêm hai đứa nhỏ, thì lúc này đây trong lòng anh lại nóng như lửa đốt, thực sự coi tụi nhóc thành con ruột của mình mà lo lắng. Anh đã sớm vứt cái suy nghĩ kia đi rồi: “Ba ba đây con.”

Cậu nhóc trên giường trông cực kỳ đau đớn. Giản Thành Hi nghĩ cũng không kịp nghĩ vội ôm con vào lòng, rõ ràng bản thân cũng đang rất lo lắng hoảng sợ nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng an ủi con trai: “Tiểu Trầm con không ổn đúng không? Con đừng lo, rất nhanh là sẽ ổn thôi, hiện tại ba ba lập tức đưa con đi bệnh viện.”

Vừa dứt lời,

Cậu nhóc trong lòng anh như là buông xuống đề phòng, cả người mềm nhũn ra. Lệ Trầm nằm trên giường, trước sự có mặt của Giản Thành Hi bỗng nhiên cả người cậu xuất hiện sự biến đổi, chậm rãi biến thành một con báo tuyết, nhưng nhìn qua cũng chỉ là một con báo con mà thôi. Báo con cuộn tròn người nằm ở trên giường, trông đáng yêu cực kỳ.

Giản Thành Hi vội vàng ôm con trai lên, chạy ra ngoài.

Cũng may con gái ngủ rồi, đêm khuya rồi anh cũng không tiện đưa theo con gái chạy khắp nơi. Anh vội chạy sang nhà bà Lý, khua tay múa chân giải thích tình huống, chỉ có thể đành nhờ bà Lý sang nhà mình để mắt tới con gái hộ mình.

Bà Lý nhìn hốc mắt đỏ bừng của anh, vội hỏi: “Làm sao thế?”

Giản Thành Hi ôm bé báo con trong lòng, giải thích: “Tiểu Trầm bị ốm, cháu muốn đưa thằng bé đến bệnh viện.”

“Thế anh đi nhanh đi.” Bà Lý khoác áo đứng dậy, nghĩ một lúc lại nói thêm: “Anh cũng đừng có gấp gáp quá, cứ đến phòng khám trước đã, bây giờ cũng muộn quá rồi. Nhưng anh cũng không còn một thân một mình nữa đâu, có chuyện gì nhớ phải nói cho chồng anh biết, nghe chưa.”

Giản Thành Hi nhớ đến Lệ Lăng Phong, bỗng nhiên anh thấy lòng mình được hòa hoãn xuống một cách lạ thường. Anh đỏ mắt gật gật đầu với bà Lý.

Một đường chạy như điên đến phòng khám, vì quá vội, đường lại tối đen, anh thậm chí còn bị ngã một cái, sợ con cũng bị quăng ngã quay người vòng con ra đằng sau lấy mình làm đệm đỡ. Bản thân anh từ trước đều cảm thấy đau đớn hơn nhiều so với người thường, cú ngã vừa nãy tí nữa cũng ngã văng cả hồn anh ra luôn rồi.

Đau đớn kịch liệt làm Giản Thành Hi trực tiếp kêu rên ra tiếng. Nhưng đây lần đầu tiên anh không rảnh quan tâm chuyện đau đớn, vội vàng đứng dậy tiếp tục chạy về phía phòng khám. Mặc dù con đường không hề dài nhưng anh cũng chạy ra một thân đầy mồ hôi. Rốt cuộc cũng đến phòng khám, Giản Thành Hi vội đập đập cửa: “Bác sĩ, bác sĩ, phiền cô mau mở cửa.”

Gõ hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Giản Thành Hi hồi chút sức, lúc này mới nhìn thấy chỗ gần cửa phòng khám có dán một tờ giấy: [ Tham gia yến hội Thành Thiên Không, không tiếp tục kinh doanh ]

Anh mở to hai mắt nhìn, cả người như bị sét đánh.

Bé báo tuyết trong lòng thở hổn hển, cả người nóng đến bỏng tay. Giản Thành Hi vội đến quay vòng vòng, cả Thành Phố Ngầm chỉ có một cái phòng khám này, không mở cửa thì con anh phải làm sao đây?

Làm sao bây giờ…….

Tim Giản Thành Hi sắp vọt lên tận cổ rồi, đầu óc trong sự hoảng loạn bỗng nhớ tới lời bà Lý dặn, có thể tìm đến Lệ Lăng Phong.

Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, Giản Thành Hi vội mở vòng liên lạc. Trời thực sự quá tối, anh đầu tiên là ấn nhầm một cuộc gọi, là nguyên chủ hồi trước lưu, anh cũng chằng có ấn tượng mấy nên vội ấn tắt, sau đó mới tìm được số Lệ Lăng Phong, lập tức gọi qua.

Yến tiệc Thành Thiên Không.

Biển người đông đúc.

Cả một quảng trường vừa rộng lớn vừa hoa lệ, ánh đèn ngũ sắc rực rỡ, rượu ngon món ngon, rất náo nhiệt.

Lệ Lăng Phong ngồi trên cùng chỉ sau hoàng đế thờ ơ nhìn mọi thứ, giống như sự phồn hoa phú quý kia cùng hắn không hề liên quan. Cách đó không xa, rất nhiều các quý cô quý tộc là bán tinh tinh hay thiên sứ cao quý đều nhìn về phía này.

Hoàng đế khẽ hắng giọng, nói: “Lệ tướng quân này, khó có cơ hội bung xoã một tí, khanh cũng không cần phải nghiêm túc quá đâu. Trẫm giới thiệu cho khanh một chút, người này là em gái trẫm, Kỳ Ngọc công chúa, nàng cực kỳ kính nể vị tướng quân khanh, đặc biệt rất hứng thú đối với chuyện khanh đánh bại Trùng Chúa như thế nào, đã sớm muốn gặp khanh, hôm nay hoa đẹp trăng sáng, hai người cứ trò chuyện vui vẻ.”

Vị công chúa đó cực kỳ xinh đẹp.

Ý tứ của hoàng đế không cần nói cũng biết, ông ta đang cực lực muốn gán ghép hai người.

Nàng ta mặc bộ áo bào trắng kéo dài đến tận eo của tộc Thiên Sứ thánh khiết, dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn Lệ Lăng Phong một cái.

Người thường mấy ai vượt qua ải mỹ nhân, nhưng Lệ Lăng Phong cũng đâu phải người thường, hắn lạnh nhạt đáp: “Công chúa nếu cảm thấy hứng thú, có thể xem nhật ký hành quân, chắc chắn sẽ rõ ràng hơn tôi nói nhiều.”

Kỳ Ngọc: “…….” Anh bị dị ứng với lãng mạn à?

Lúc bầu không khí đang rơi vào trạng thái đông cứng, bỗng nhiên———

Khuôn mặt không cảm xúc của Lệ Lăng Phong bỗng nhiên thay đổi, hắn mở vòng liên lạc lên: “Chuyện gì?”

Hắn vốn nghĩ cũng chỉ là một cuộc gọi bình thường. Nhưng đầu bên kia cuộc gọi lại truyền đến tiếng khóc nức nở của Giản Thành Hi: “Lệ tướng quân, anh đang đâu đấy, có thể trở về một lát được không?”

Lệ Lăng Phong cho rằng mình đã đối với Giản Thành Hi căm hận đến tận xương tuỷ, thế nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của anh vẫn nhíu mày lại, hạ giọng hỏi: “Có chuyện à?”

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong Giản Thành Hi liền trực tiếp gào khóc lên: “Tôi, tôi không sao, nhưng con chúng ta có sao. Lệ Trầm không hiểu sao tự dưng biến thành một con báo tuyết, vẫn đang sốt cao hôn mê bất tỉnh. Tôi đưa con đến phòng khám, phòng khán lại ghi không làm việc, Thành Phố Ngầm lại không có phòng khám nào khác. Lệ Trầm vẫn đang trong hình dạng con báo tuyết, anh mau về cứu con tôi với!”

Lệ Lăng Phong đứng bật dậy: “Em hiện tại đang ở đâu?”

“Tôi, tôi ở cửa phòng khám.” Giản Thành Hi khóc rất lớn: “Lệ Trầm ở trong lòng tôi, bỗng nhiên bị biến thành báo tuyết, có phải liên quan đến cái gì tinh thần lực kia không? Có phải giống với người sói hôm nay không? Thằng bé sẽ chết sao?”

Lệ Lăng Phong nghe mấy lời sốt ruột của Giản Thành Hi, bỗng thấy hơi bất ngờ.

Hắn cho rằng anh không thích các con của họ. Thế mà em ấy…….lại rất để ý?

Lệ Lăng Phong quả là người thợ săn cho dù có gặp sóng to gió lớn gì vẫn bình tĩnh, hắn mở miệng gọi: “Giản Thành Hi.”

Giản Thành Hi đang khóc thút thít sụt sịt mũi: “Sao?”

“Chia sẻ định vị của em cho tôi, nhắn tôi cả tên bác sĩ nữa.” Lệ Lăng Phong bình tĩnh sắp xếp: “Sau đó đứng tại chỗ đừng chạy lung tung, chờ tôi tới.”

Giản Thành Hi lau nước mắt, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại: “Được, vậy hai người…..”

Lệ Lăng Phong nghe thấy anh vẫn khóc, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Thằng bé sẽ không chết.”

Giản Thành Hi sững sờ.

Sau đó———

Anh liền nghe thấy bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói vừa trầm ấm lại mang đến cảm giác an toàn: “Vì có tôi ở đây, các em sẽ không sao.”

Lòng Giản Thành Hi bỗng nhiên bình ổn lại, anh sụt sịt, nhỏ giọng đáp: “Được, tôi và con chờ anh.”

Lệ Lăng Phong gật đầu, sau đó như có phần bất đắc dĩ, giải thích thêm: “Tôi sẽ đưa bác sĩ qua, em đừng gấp, để ý con.”

Giản Thành Hi nói: “Tôi không có gấp.”

Lệ Lăng Phong nhíu mày: “Vậy em khóc gì chứ?”

“Tôi bị ngã một cái.” Giản Thành Hi không khống chế nổi lại rơi nước mắt: “Đau quá, nên tôi không nhịn được…..”

“…….”

*

Anh vốn nghĩ Thành Phố Ngầm cùng Thành Thiên Không cách nhau rất xa.

Giản Thành Hi ôm con ngồi xổm trước cửa phòng khám, không ngờ chưa đến mười phút đã có một chiếc phi thuyền bay đến dừng lại ở quảng trường cách đấy không xa. Sau đó là bác sĩ bị túm ra từ yến tiệc xuất hiện trước mắt anh.

Dưới ánh đèn mỏng manh, Giản Thành Hi ngẩng đầu lên, thấy Lệ Lăng Phong gần đấy.

Mọi sự hoảng loạn trong lòng bỗng nhiên được bình ổn lại.

Bác sĩ lúc bước đến mở cửa cả người đều chuệnh choạng: “Phi thuyền này…..huệ…….buồn nôn quá, huệ…..”

So với bác sĩ bộ dạng trời đất quay vòng, Lệ Lăng Phong lại thong dong ổn định bước đến, nhìn qua con trai được Giản Thành Hi ôm trong lòng, rồi lại nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Giản Thành Hi.

Bác sĩ nói: “Vào……huệ……vào đi.”

Phòng khám quả nhiên chẳng có ai.

Giản Thành Hi còn lo lắng nói thêm: “Bác sĩ, tôi ở ngay bên ngoài, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”

“Rồi rồi biết rồi, hai anh cứ…..huệ…..yên tâm đi!” Bác sĩ nhanh chóng đóng cửa lại, bước tới phòng phẫu thuật, từ trong nói vọng ra: “Tôi sẽ thông báo.”

Giản Thành Hi lúc này mới yên tâm hơn.

Sau khi trong phòng yên tĩnh lại, anh nhìn Lệ Lăng Phong một cái. Lúc này bĩnh tĩnh rồi, lại nhớ lại lúc ban nãy mình quỷ khóc sói gào qua điện thoại, anh bỗng thấy mất mặt xấu hổ không chịu được.

……

Căn phòng chìm vào yên tĩnh một lát.

Anh còn tưởng Lệ Lăng Phong tính cách lạnh nhạt sẽ không bắt chuyện, không nghĩ đến lại nghe thấy giọng người đàn ông từ bên cạnh truyền đến: “Đến đây.”

Giản Thành Hi sửng sốt, nhìn về phía hắn: “Gọi tôi hả?”

Lệ Lăng Phong gật đầu, hắn ngồi ở cái ghế gần cạnh anh, cả người khí thế vững vàng như núi, nói: “Không phải là bị ngã à, đến đây tôi xem xem.”

Lúc này Giản Thành Hi cũng không còn quá đau nữa rồi, anh ngượng ngùng nói: “Chỉ là bất cẩn ngã một cái thôi, không có gì đâu.”

“Tộc Tinh Linh một khi bị thương thì rất khó khỏi hẳn, nếu không chữa trị cẩn thận có khả năng sẽ để lại di chứng.” Lệ Lăng Phong bình tĩnh nói tiếp: “Nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng, cũng có khả năng xuất hiện tình huống tinh thần lực bị mất khống chế.”

Giản Thành Hi bị doạ rồi, vội vàng nói: “Tôi vẫn nên xem xem.”

Cũng may phòng khám không có ai khác.

Giản Thành Hi còn đang băn khoăn không biết xem kiểu gì. Ngay lúc này, cửa phòng khám lại bị người đẩy vào, Vương Triết sốt ruột hốt hoảng bước vào: “Tiểu Hi, Tiểu Hi em sao rồi? Anh biết em không bỏ anh được mà, lúc nãy gọi anh là em đã nghĩ thông suốt rồi đúng không? Cũng may anh làm giám sát trưởng có quyền định vị vị trí. Có phải em quyết định từ bỏ tên chồng cũ kia, cùng anh ở bên nhau đúng không!?”

“……” Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Là kiểu im lặng như chết rồi á.

Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế, lạnh nhạt nghiêng mặt qua. Ánh mắt hắn dừng trên người người mới bước vào, ánh nhìn kia vừa sâu thẳm vừa rét lạnh. Sau đó, hắn lại chậm rãi nhìn về phía Giản Thành Hi, thong thả mở miệng hỏi, lại như đang cất giấu sát ý vô tận: “Tìm em?”

….

Đầu óc Giản Thành Hi nhanh chóng nhớ lại, bỗng nhiên nhớ ra ban nãy lúc vội vàng tìm số Lệ Lăng Phong, anh có bất cẩn ấn nhầm gọi cho người nào đó do nguyên chủ lưu, nhưng anh cũng đã lập tức cúp máy.

Không thể…..trùng hợp đến thế chứ?

Vương Triết vẫn chưa phản ứng lại, anh ta đứng ở cửa hỏi lại: “Tiểu Hi, sao em không nói gì?”

Tôi nào dám nói gì chứ. Người anh em à, anh cũng đừng nói chuyện được không? Đang chê mình sống lâu quá rồi à?

Giản Thành Hi cả người cứng đơ một chỗ động cũng không dám động, chỉ biết nở một nụ cười trừ, nhỏ giọng nói với Lệ Lăng Phong: “Cái này, nếu tôi nói tôi không quen gì anh ta, anh có tin không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK