• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 31: Không nghĩ tới, ngài là kiểu nguyên soái như này đấy

Nụ cười trên khuôn mặt công chúa cứng đờ ra: “Em…….”

Làm thiên sứ cao quý của cả hành tinh này, là sự tồn tại hiếm hoi chỉ đứng sau mỗi tộc Tinh Linh. Mà con bé trước mắt này cũng chỉ là một tinh linh khiếm khuyết đến cánh cũng chẳng mọc được mà thôi!

Nếu không phải nó đang được Lệ Lăng Phong ôm, nàng ta chỉ hận không thể vung tay tát cho nó một cái.

Nhưng mà nàng ta không muốn bị mất phong độ cùng hình tượng ở ngay trước mặt Lệ Lăng Phong, dù sao làm thế cũng không phù hợp với hình ảnh cá nhân thường ngày mà bấy lâu nay nàng ta xây dựng.

Ánh mắt mềm mại của công chúa ánh lên vẻ đáng thương vô cùng, bộ dáng yếu đuối nhìn về phía Lệ Lăng Phong: “Lệ tướng quân à…….”

Lệ Lăng Phong dùng ánh mắt thờ ơ nhìn nàng ta một cái, rồi người đàn ông cúi đầu xuống nhìn con gái, dặn dò: “Toái Toái, lần sau không được làm như vậy!”

Mắt công chúa sáng lên, tâm tình buồn bực cũng được nén lại, dần chuyển thành bao dung. Không phải Lệ Lăng Phong vẫn hướng về nàng hơn à!

Ai ngờ———

Giây tiếp theo, Lệ Lăng Phong bình tĩnh dạy bảo con gái: “Lãng phí đồ ăn là thói xấu.”

Hàng lông mi cong vút trên khuôn mặt nhỏ cô nhóc chớp chớp mấy cái, sau vẫn là ngoan ngoãn gật đầu nghe lời cha, giọng nói trẻ con: “Vâng ạ, con biết rồi, Toái Toái lần sau muốn nôn cũng phải ăn xong mới nôn ạ.”

Công chúa: “…..” Bổn công chúa rất cảm ơn ngươi!

Giản Thành Hi đứng ngoài xem cuối cùng cũng hiểu ra rồi. Vị công chúa này dường như cũng không phải người tốt, biết đâu sau lại muốn trả thù mình cùng các con thì chết dở.

Tốt hơn hết vẫn nên tránh xa ra thôi.

Giản Thành Hi bước tới bế con gái, tiện thể nhìn công chúa một cái, nói: “Nếu công chúa có chuyện quan trọng muốn nói với tướng quân nhà tôi, thế tôi với các con ra chỗ khác đây, không quấy rầy hai người nữa.”

Lệ Lăng Phong lại không cho công chúa tí mặt mũi nào: “Không cần ra chỗ khác, tôi với công chúa cũng không có gì cần nói với nhau cả.”

Nụ cười trên mặt công chúa lại lần nữa cứng lại.

Lớn bằng này rồi vẫn chưa ai khiến nàng ta phải oan ức đến thế đâu!

Hồi trước nàng từng nghe vương huynh nói qua, cái tên Lệ Lăng Phong này tính tình quái gở kì dị, nhưng được cái trong tay có quyền lớn. Đặc biệt là sau khi giết cái tên Chỉ Huy Quân Sự Ike kia, mà hai mươi vạn binh sĩ kia đều là thân tín của hắn, hắn cứ như vậy nắm giữ 2/3 binh lực toàn cầu. Người có năng lực áp đảo như vậy không chỉ cực kỳ nguy hiểm, mà hắn còn xuất thân từ Thành Phố Ngầm không chịu sự kiểm sát của hoàng đế nữa!

Không được……..Nàng ta tuyệt đối không được từ bỏ!

Nghĩ vậy———

Trên khuôn mặt thuần khiết của nàng công chúa lại nở một nụ cười dịu dàng thiện chí, nói với Giản Thành Hi: “Không sao đâu, anh không cần rời đi. Tôi chỉ là quan tâm vết thương của Lệ tướng quân mới nói chuyện nhiều thêm vài câu thôi, anh không cần phải tránh né gì đâu.”

Giản Thành Hi gật đầu.

Nào biết, công chúa lại lia mắt nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, nói: “Tôi đã sớm nghe về chiến công hiển hách của Lệ tướng quân, không nghĩ anh ấy lại có một người vợ xinh đẹp như vậy. Cho tôi xin phép hỏi một câu, không biết anh đây là xuất thân từ nhà quý tộc nào vậy?”

Giản Thành Hi cũng chẳng sợ sự khiêu khích của nàng ta, bình bình đáp: “Tôi vẫn luôn sống ở Thành Phố Ngầm này thôi.”

Khoé miệng công chúa liền gợi lên nụ cười, từ trên cao nhìn xuống Giản Thành Hi, giọng nói không giấu nổi cảm giác ưu việt khó tả của nàng ta: “Thì ra là vậy. Hẳn lần này anh cũng cùng Lệ tướng quân dọn đến Thành Thiên Không sống nhỉ? Nhưng anh nên học tập các quy củ cho thật tốt nha, dù sao địa vị của Lệ tướng quân bây giờ cũng đã khác trước rồi, anh nên học tập cẩn thận một chút, không lại làm mất mặt Lệ tướng quân mất.”

Lệ Lăng Phong nhíu mày, đang định lên tiếng.

Lại không ngờ rằng, người vợ trông có phần nhu nhược yếu mềm kia lại chẳng bị lời trào phúng của công chúa doạ sợ, ngược lại còn tự tin nở nụ cười đáp lại.

Giản Thành Hi nói: “Cảm ơn sự nhắc nhở của công chúa. Tuy rằng tôi vẫn luôn sinh sống ở Thành Phố Ngầm này, nhưng vẫn sẽ hiểu vài ba cái quy củ gì đấy chứ. Ít nhất tôi biết không nên tự tiện nhúng tay vào chuyện nhà người ta, càng không nên đi quan tâm chồng nhà người ta.”

Nụ cười công chúa cứng lại: “Anh có ý gì, tôi cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở anh thôi mà.”

Giản Thành Hi lấy quả trái cây trong tay Lệ Trầm xuống, trả lại về tay công chúa: “Tôi cũng không có ý gì cả, cảm ơn thiện ý của công chúa, nhưng quả này vẫn nên trả lại cô thôi.”

Công chúa nhìn thấy mình lại bị trả lại một quả nữa, tức đến mức tay cũng hơi run run. Không phải là nàng ta muốn châm chọc cái tên tiện dân Thành Phố Ngầm Giản Thành Hi này à.

Phù......Nàng là công chúa mà.

Sao có thể đôi co cùng loại dân thường bần tiện này chứ.

Công chúa hít sâu một hơi, nói: “Đây là đồ tốt nha, mọi người chắc cũng chưa ăn bao giờ, không nếm thử xem à?”

“Chính là vì chưa ăn bao giờ mới không dám tuỳ tiện ăn thử đấy.” Trên mặt Giản Thành Hi vẫn như cũ nở nụ cười tươi, chậm rãi nói: “Tôi sợ đến lúc đó các con tôi lại thực sự sẽ nôn mất.”

Công chúa: “……” Bổn công chúa đây liều mạng với anh!

Tuy rằng công chúa vẫn muốn tiếp tục, nhưng Thành Phố Ngầm đông đúc người tới người lui, thậm chí còn có người vì tò mò mà đánh giá phía này, nàng ta không chịu nổi sự mất mặt này, đành phải rời đi.

Giản Thành Hi trợn trắng mắt với bóng lưng nàng ta.

Mãi sau mới chợt nhận ra Lệ Lăng Phong đang nhìn mình, cũng không biết có nhìn thấy mặt quỷ của mình không nữa. 

Giản Thành Hi nháy mắt khôi phục lại bộ dáng thường ngày. Anh hơi chột dạ nhìn xuống, sau vẫn không nhịn được mà phải lên tiếng: “Anh nhìn tôi cái gì?”

Lệ Lăng Phong bỗng dưng nói: “Tôi với nàng ta cũng không thân thiết gì.”

Giản Thành Hi ngẩn người: “Hả?”

Không hiểu vì sao hắn tự dưng không đầu không đuôi nói với anh câu này.

Lệ Lăng Phong lại chỉ thu hồi ánh mắt, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Giản Thành Hi nhìn hắn, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, bước bước nhỏ qua, nhỏ giọng hỏi lại: “Anh là đang giải thích cùng tôi đấy à?”

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn anh. Người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan lạnh nhạt của hắn dưới ánh đèn mỏng manh nơi quảng trường tăm tối này lại càng thêm phần lạnh lùng hơn, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào. Giống như hắn là dạng người từ khi sinh ra đã không có tình cảm vậy, không quan tâm người khác, cũng không dính líu tí gì đến chuyện yêu đương.

Không, hắn chính là dạng người như vậy.

Lệ Lăng Phong gật đầu, giọng rất nhỏ: “Ừ.”

Giản Thành Hi nhìn chằm chằm hắn, ngơ ngác chớp chớp mắt, bỗng dưng ánh mắt anh hiện lên ý cười. Chuyện này kỳ quặc thật đấy, nhưng anh lại thấy vui ghê.

…….

Càng tới gần trung tâm thì càng náo nhiệt hơn, cũng càng có nhiều sạp hàng hơn.

Lệ Toái Toái thích náo nhiệt, thấy vậy vội chỉ vào cái sạp gần đấy: “Ba ba, lược kìa!”

Giản Thành Hi ngẩng đầu, ở đó quả thật có bán lược. Trước trong nhà cũng có cái lược, nhưng cũng đã lâu lắm không dùng đến rồi. Sạp hàng này chế tác lược rất đẹp, lại còn có hoạt động mua lược tặng chun buộc tóc nữa.

Đôi mắt Lệ Toái Toái lấp lánh, cô nhóc rất ít khi chủ động nói muốn cái gì.

Làm gì có bé gái nào không thích cái đẹp chứ.

Cô nhóc nhà anh cuối cùng cũng giống các bé gái khác, thích làm đẹp, thích trang điểm rồi.

Oa oa oa. Người cha già này cảm động quá!

Giản Thành Hi không nén nổi sự kích động, hỏi con gái: “Toái Toái muốn mua lược à?”

Lệ Toái Toái gật đầu, giọng nói non nớt của con nít vang lên: “Toái Toái muốn một cái lược giống của bà hoàng hậu, chuyên dùng để đánh bại công chúa ạ.”

“……”

Hoá ra con là đến để sưu tầm phụ kiện à.

Giản Thành Hi dở khóc dở cười, nhưng anh cũng không nỡ từ chối con gái.

Lệ Lăng Phong càng là trực tiếp hơn, đưa túi tiền cho Giản Thành Hi, nói: “Em đưa con đi mua đi.”

Giản Thành Hi chưa kịp làm gì đã phải tiếp nhận một túi tiền nặng trịch. Anh hơi giật, vội nói: “Sao nhiều vậy?! Chỉ là mua một cái lược mà thôi, không cần……”

Lệ Lăng Phong lại từ tốn nói: “Cũng mua cho em vài thứ đi.”

Giản Thành Hi không nghĩ tới hắn còn quan tâm bản thân mình. Lệ Lăng Phong không chỉ quan tâm con cái mà đưa anh tiền tiêu cho các con, mà còn đưa anh tiền để anh tiêu cho chính mình.

Không thể phủ nhận......

Có lẽ hắn là một người đáng sợ, là vị tướng quân khiến người khác phải sợ hãi dè chừng.

Nhưng hắn chắc chắn là một người cha, một người chồng tốt.

Giản Thành Hi nói giỡn: “Tôi cũng đâu cần mua lược để đánh bại công chúa đâu.”

“Ừ.” Lệ Lăng Phong gật đầu, không rõ ý nói đùa lại: “Em đánh bại nàng ta rồi.”

Giản Thành Hi: “……” Tôi đây rất cảm ơn anh.

Lễ hội đêm nay cực náo nhiệt, anh dẫn con gái đi mua lược, còn Lệ Lăng Phong ôm Lệ Trầm đứng ở quảng trường nhìn lửa trại chỗ trung tâm lễ hội. Còn cậu nhóc vẫn chưa dứt khỏi thời kỳ hoá thú nên có phần thích ngủ.

Bỗng nhiên———

Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Nguyên soái.”

Lệ Lăng Phong nhìn qua, là phó chỉ huy của mình.

Phó chỉ huy cũng không còn mặc áo giáp nữa, mà thay thành quần áo thường ngày, tóc đầu đinh trông có vẻ rất thoải mái mát mẻ, anh ta cười nói: “Nguyên soái, ngài đưa cháu ra đây chơi lễ hội à?”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu.

Phó chỉ huy nói tiếp: “Tôi hôm nay cũng cùng người nhà đến chơi một chút.”

Lệ Lăng Phong nhìn qua, thấy người phụ nữ váy dài đứng cạnh anh ta có phần quen mắt. Trí nhớ hắn cũng tốt, chỉ một lúc đã nhớ ra, này chính là bác sĩ của Thành Phố Ngầm còn gì.

Tay phó chỉ huy còn dắt tay một cô bé, anh ta bế con gái lên, giới thiệu: “Còn đây là con gái của tôi, năm nay năm tuổi.”

Hàng ngày lúc làm việc họ là một đám người ồn ào thô lỗ. Nhưng sau khi trở về nhà, được ôm các con mình vào lòng, giọng nói bọn họ cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn, tay ôm con chưa thuần thục lắm nhưng mỗi động tác đều thể hiện tình thương dành cho các con.

Lệ Lăng Phong một tay ôm con trai nhà mình, ngắn gọn giới thiệu: “Con trai tôi, Lệ Trầm.”

Cô bé trong lòng phó chỉ huy cũng là một người thú, mái tóc quăn vàng hoe, còn có một đôi tai mèo, chỉ là trông hơi gầy so với độ tuổi của bé.

Lúc này———

Phó chỉ huy động viên con gái: “Chú này là người lợi hại cực kỳ, cha có thể trở về bình an cũng là nhớ chú ấy đấy.”

Cô bé người thú rất rụt rè, giọng nói còn mang theo chút sợ hãi: “Cháu chào chú ạ.”

Lệ Lăng Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Khí thế người đàn ông rất mạnh mẽ, đủ khiến một đứa bé cảm thấy sợ hãi. Cô bé nhìn về phía cậu nhóc trong lòng Lệ Lăng Phong, lại phát hiện cậu nhóc thế mà sắc mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Phó chỉ huy nói với con gái: “Miêu Miêu nè, sau con cũng không thể luôn ở nhà một mình được, nên kết bạn vui đùa cùng các bạn khác nữa. Thật ra các bạn khác cũng thân thiện lắm, con có muốn chơi cùng các bạn ý không?”

Miêu Miêu nghe thế cũng có chút rung động. Cô bé nhìn về phía cậu nhóc cực kỳ điển trai trong lòng Lệ Lăng Phong kia, thử lên tiếng: “Chào cậu, nếu cậu rảnh thì lần sau chúng ta cùng chơi bóng nhé?”

Lệ Trầm thân thiện ngoảnh mặt đi, mái tóc đen ngắn dán trên mặt, ánh mắt tăm tối, giọng nói cũng cực kỳ lạnh lùng doạ người: “Không rảnh.”

Cô bé: “……” Hu hu hu. Rõ ràng là cực kỳ đáng sợ mà!!!

Phó chỉ huy thấy con gái mình bị doạ đến rúc cả mặt vào lòng mình, ngại ngùng cười, nói: “Nguyên soái, con trai ngài mới còn nhỏ như vậy đã giống ngài ghê. Nhưng mà, con trai rất tốt, nhưng là con gái càng đáng yêu hơn đấy.”

Người cha cuồng con gái này chỉ hận không thể đi đâu cũng khoe con.

Phó chỉ huy ôm cô bé đáng yêu nhà mình, tự hào nói: “Miêu Miêu nhà chúng tôi ấy hả, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, nỗi niềm hạnh phúc này cũng chỉ ai có con gái mới hiểu được thôi……”

Lệ Lăng Phong nhướng mày, bình tĩnh nhìn phó chỉ huy của mình: “Thật à? Trùng hợp rồi.”

Phó chỉ huy ngập ngừng: “Trùng hợp gì cơ?”

Vừa dứt lời———

Bỗng một giọng nói trong trẻo gần đấy vọng lại: “Cha ơi~”

Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô nhóc tóc thắt bím còn có buộc chun hình con bướm. Cô nhóc chạy tới, cả người quần áo sạch sẽ, bím tóc trên đầu còn lắc lư theo động tác của bé, tựa như một nàng tiên nhỏ đáng yêu vậy.

Lệ Toái Toái chạy đến bên chân Lệ Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn hắn đầy mong đợi, giọng nói trong veo: “Ba ba mua dây chun buộc tóc cho Toái Toái này.”

Lệ Lăng Phong gật đầu, khen: “Đẹp lắm.”

Khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái lập tức nở nụ cười tươi thích thú.

Phó chỉ huy hơi chần chờ, hỏi: “Nguyên soái, đây là……”

“Lệ Toái Toái.” Lệ Lăng Phong trước nay vẫn luôn khiêm tốn ôm con gái lên, dường như cũng không có ý tứ gì, nhìn về phía phó chỉ huy, mày hơi nhướng lên: “Con gái tôi.”

Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, lại giống như cái gì cũng nói rồi.

Phó chỉ huy: “…..”

Không nghĩ tới, ngài là kiểu nguyên soái như này đấy

Bọn họ đang nói chuyện.

Lệ Lăng Phong bỗng nhiên để ý, nơi này dường như không thấy mấy người cũng là sĩ quan cấp cao Thành Phố Ngầm đâu. Hắn nhìn về phía phó chỉ huy, hỏi: “Mấy người Thiên Dương đâu?”

Phó chỉ huy nghe thấy câu hỏi này bỗng hơi do dự.

Lệ Lăng Phong nhíu mày, mở miệng: “Nói đi.”

Phó chỉ huy thấy Lệ Lăng Phong đã nói thế, đành lên tiếng: “Trên thực tế, hơn một nửa số vật tư đã bị hoả hoạn thiêu rụi không đem phân phát được nữa. Nhiều sĩ quan đã phải đem vật tư nhà mình được cấp nhường cho những người cấp dưới. Nhà Thiên Dương điều kiện không tốt lắm, tôi nghe nói sức khoẻ mẹ cậu ấy không tốt, ba năm này vật vã cũng thêm bệnh tật, hiện tại bệnh tình chắc cũng nặng hơn không ít….”

Anh ta không nói tiếp, nhưng chuyện tiếp theo mọi người đều hiểu được.

Mọi người nghe thấy vậy cũng đều cảm thấy xao động.

Lệ Lăng Phong im lặng nhìn anh ta. Đám đông xung quanh ồn ào náo nhiệt, hết đợt này đến đợt khác. Ánh mắt người đàn ông vẫn đen láy sâu thăm như trước, không lên tiếng.

Giản Thành Hi hơi ngừng lại, bước đến trước mặt phó chỉ huy, đưa túi tiền trên người cho anh ta: “Nếu mẹ cậu ấy bệnh nặng, vậy cũng nên sớm đi khám thôi.”

Phó chỉ huy ngẩn người ra: “Anh…..”

Giản Thành Hi cười, nói: “Đây là tiền tướng quân nhà tôi.”

Phó chỉ huy lại nhìn về phía Lệ Lăng Phong.

Ánh mặt Lệ Lăng Phong vẫn thờ ơ không chút quan tâm, trầm mặc một lát, rồi hắn nói: “Ngày mai, trừ vào ngân sách của tôi, phát đồ cho những sĩ quan chưa nhận được trợ cấp đi.”

Phó chỉ huy ngẩn ngơ, cực kỳ ngạc nhiên: “Nguyên soái, thế ngài thì sao chứ? Số tiền này cũng đâu có ít ỏi gì đâu, đây đều là ngài lập công được ban thưởng mà.”

Chưa từng có vị tướng nào làm như này đâu. Cả một khoản chi phí lớn như vậy nói đưa là đưa.

Sắc mặt Lệ Lăng Phong lạnh nhạt, giọng nói lại trầm ổn vững vàng: “Không có nhờ các anh thì mình tôi cũng không tiêu diệt được Trùng tộc đâu, chuyện này giao cho anh đấy.”

Hốc mắt phó chỉ huy đỏ ửng, môi mấp máy, mũi chua xót.

Bác sĩ véo eo anh ta, nhắc: “Anh khóc cái gì chứ, còn không mau cảm ơn nguyên soái đi.”

Phó chỉ huy vội vàng gật đầu: “Cảm ơn nguyên soái.”

Bác sĩ cùng nở nụ cười: “Ngài nguyên soái, cảm ơn ngài. Hôm nay lúc ở nhà tôi còn mắng anh ấy không, tự dưng không đâu đi đem đồ nhà mình nhường cho người ta, bản thân nhà mình cũng còn chưa nhận được trợ cấp. Vẫn là ngài biết quan tâm đại cục. Anh nhà tôi đi theo ngài tôi rất yên tâm!”


Giản Thành Hi trước giờ vẫn chưa thấy bộ dáng kính nể ai như bây giờ của bác sĩ đâu.

Bác sĩ chống nạnh, hào phóng nói: “Nếu ngài nguyên soái đã hào khí như thế, nhà ta đây cũng là phó chỉ huy, cũng không thể kéo chân sau của ngài được. Vậy thì từ hôm nay trở đi, tất cả chiến sĩ và người nhà chiến sĩ đến phòng khám của tôi đều sẽ được hỗ trợ chi phí.”

Phó chỉ huy nhỏ giọng hỏi lại: “Vợ này, chiết khấu có nhỏ quá không?”

Bác sĩ trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói gì cơ?”

Phó chỉ huy vội vàng xua tay: “Không có, không có, vợ nói rất đúng.”

Mọi người nhìn một màn ầm ĩ này đều cười ra tiếng.

*

Lễ hội lửa trại cực kỳ náo nhiệt, trong trí nhớ Giản Thành Hi, Thành Phố Ngầm trước giờ chưa từng náo nhiệt như này. Trước kia anh cảm thấy kiến trúc bên này cực kỳ lớn, mà trên đường tuy rằng cũng có người, nhưng đa phần cũng chỉ người già cùng trẻ con, rất ít người trẻ tuổi sức dài vai rộng. Nhưng mà bây giờ, đâu đâu cũng thấy người trẻ tuổi, ồn ào xôn xao chuyện trò.

Bỗng một chủ sạp hàng gần đấy hô lên: “Chụp ảnh đây, chụp ảnh đây, 5 đồng một lần.”

Giản Thành Hi bị tiếng hò này thu hút sự chú ý.

Chủ quán thấy anh quay lại, càng nhiệt tình hơn: “Anh trai, nhà một người nhà anh chụp một tấm đi, mọi người ai cũng đẹp như thế, nhân dịp này chụp một tấm đi.”

Giản Thành Hi hơi do dự.

Lệ Toái Toái vội nói: “Ba ba ơi, hôm nay Toái Toái có dây chun buộc tóc đẹp!”

Giản Thành Hi thấy vậy liền cười cười, nhìn sang Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong gật đầu, nói: “Vậy chụp một tấm đi.”

Giản Thành Hi cũng nhớ ra tuy rằng bọn họ ở cùng nhau khá lâu rồi, vẫn chưa có một tấm ảnh chụp nào với nhau. Vì vậy cũng gật đầu đồng ý: “Vậy được thôi.”

Chủ quán vui vẻ lấy máy ảnh ra, bảo mọi người đứng chung một chỗ.

Giản Thành Hi ôm Lệ Toái Toái, Lệ Lăng Phong ôm Lệ Trầm, lúc đứng cùng nhau, tộc Tinh Linh xinh đẹp mỹ lệ cùng tộc Người Thú cao lớn oai hùng trông rất xứng đôi vừa lứa.

Chủ quán mỉm cười, nói: “Ba với cha đứng gần lại với nhau đi nào.”

Giản Thành Hi hơi do dự, chỉ bước một bước nhỏ đến gần.

Chủ quán vẫn tiếp tục nhắc: “Nào nào nào, gần thêm chút nữa, đúng, thêm chút nữa.”

Lúc Giản Thành Hi còn đang do dự có nên đến gần thêm không, chưa kịp để anh nghĩ, bỗng một cánh tay rộng lớn liền vươn đến, vòng qua ôm eo anh, kéo anh vào trong lòng mình.

“Ấy……”

Giản Thành Hi theo phản xạ thốt lên một tiếng. Do không kịp chuẩn bị, nên hai người dựa vào nhau rất gần, gần như là thân thiết khăng khít với nhau cực kỳ.

Chủ quán nở nụ cười ấn nút chụp, nháy mắt chụp lại khoảnh khắc gắn bó khăng khít này của họ lại: “Kim chi!!!”

Ảnh chụp ra rất nhanh, chủ quán bước tới cho họ xem thành phẩm của mình: “Các anh xem xem có ưng không?”

Giản Thành Hi cúi đầu, thấy ảnh chụp thực sự khá đẹp. Dưới ánh đèn sáng ngời, người đàn ông cao lớn anh tuần mặc bộ quân phục màu đen, một tay bế con trai, một tay ôm chàng vợ tinh linh thân hình mảnh khảng cân xứng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của mình. Bé gái trong lòng anh thì nở nụ cười tươi tắn ngọt ngào về phía máy ảnh.

Giản Thành Hi nhỏ giọng cảm thán: “Chụp đẹp phết nhỉ.”

Chủ quán đắc ý cười: “Tất nhiên rồi, thực ra cũng do người một nhà các anh ai cũng rất đẹp, rất cảm ơn mọi người!”

Giản Thành Hi vui vẻ, anh nhìn thoáng qua Lệ Lăng Phong, cười nói: “Toái Toái cùng Tiểu Trầm lớn lên giống tôi ghê, đều xinh như vậy.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Ừ, rất giống em.”

Giản Thành Hi không nghĩ hắn lại chấp nhận nhanh như thế, vì vậy nhỏ giọng hỏi: “Anh không tức giận à?”

“Di truyền được vẻ đẹp của em rất tốt.” Lệ Lăng Phong ôm các con, nhìn anh một cái: “Còn những cái khác giống tôi là được rồi.”

Giản Thành Hi há hốc mồm, tay cầm ảnh chụp thở phì phò: “Anh có ý gì?”

Lệ Lăng Phong không nói gì nữa.

Lệ Toái Toái lại nhỏ giọng giải thích: “Ba ba, ý cha bảo là muốn con với anh trai di truyền trí thông minh của cha sẽ tốt hơn.”

Giản Thành Hi không phục, chống nạnh chất vấn: “Là ý gì, chẳng nhẽ tôi không thông minh chắc? Toái Toái, Tiểu Trầm các con nói xem, các con muốn di truyền của ba ba, hay là muốn di truyền của cha chứ?”

“……”

Bầu không khí im lặng như chết rồi vậy.

Lệ Lăng Phong lặng lẽ ngoảnh mắt đi chỗ khác.

Lệ Toái Toái ngáp một cái, vùi mặt vào lòng Giản Thành Hi, giọng nói mềm như bông: “Ba ba, con hơi mệt rồi.”

“…….” Hự!

Mấy cha con mọi người đừng có mà quá đáng.

Lễ hội đến nhanh, đi cũng nhanh. Tối nay hai đứa nhóc chơi bời không ít, trên đường về nhà được ba được cha ôm cũng ngủ rồi, thậm chí còn khẽ ngáy khò khè.

Giản Thành Hi bước trên con đường nhỏ, nhớ lại chuyện tối nay Lệ Lăng Phong ra tay giúp đỡ chuyện binh sĩ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Anh vẫn luôn cảm thấy họ mới chỉ tiếp xúc có một thời gian ngắn, nhưng những điều anh hiểu thêm về người đàn ông này ngày càng nhiều.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay sang nhìn hắn.

Rốt cuộc——

Lệ Lăng Phong vẫn luôn trầm mặc cũng nâng mí mắt lên nhìn anh: “Em có gì muốn nói à?”

Giản Thành Hi bị nhìn thấu, hơi ngại ngại ho nhẹ một tiếng, sau vẫn nói: “Anh……anh đối xử tốt với cấp dưới như vậy, thấy họ gặp khó khăn liền đưa tay hỗ trợ, là bởi vì anh cũng cảm thấy đau lòng cho hoàn cảnh của họ đúng không?”

Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này quá lạnh lùng, quá vô tình. Luôn làm anh có cảm giác sợ hãi dè chừng.

Thế nhưng những gì hôm nay anh chứng kiến, dường như hắn hoàn toàn không phải người như vậy.

Có lẽ……

Là mình trước giờ vẫn luôn đánh giá sai về hắn.

Lệ Lăng Phong cũng là người bình thường, cũng có tình nghĩa anh em chiến hữu. Chỉ là anh trước đây đánh giá phiến diện về hắn.

Nhưng mà———

Lệ Lăng Phong nhìn anh, trầm giọng trả lời: “Không phải.”

Giản Thành Hi ngỡ ngàng: “Hả?”

Ánh mắt Lệ Lăng Phong vẫn không chút tình cảm dao động, thờ ơ vô tình lên tiếng: “Các binh sĩ vốn đều nên được nhận vật tư. Bọn họ đều gọi tôi một tiếng tướng quân, bổn phận của tôi là phụ trách bọn họ. Nếu không thể giúp họ nhận được đồ mình nên nhận, sao mà có thể thu phục họ. Uy tín của vị tướng chỉ huy ba đại quân này để đâu chứ?”

“……” Cũng có tình anh em, chỉ là không nhiều lắm thôi.

Giản Thành Hi hơi ngốc ngốc nhìn hắn, suy nghĩ chậm chạm.

Lệ Lăng Phong lại cho rằng anh đang rối rắm chuyện tiền bạc, liền nói: “Mặc dù là rút từ ngân sách nhà mình, nhưng số tài sản còn lại của tôi chắc vẫn đủ cho em và các con, em không cần lo lắng.”

Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, vội nói: “Không phải vấn đề này.”

Lệ Lăng Phong hơi ngoài ý muốn nhìn anh, dù sao hồi trước cũng chính là anh kêu gào đập phá, mắng hắn là tên vô dụng không có tiền.

Thế nhưng bây giờ cũng chính là anh, nói không liên quan đến vấn đề tiền bạc.

Trong lòng Giản Thành Hi ôm con, trên mặt thong dong bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Dù sao thì có tiền hay không thì vẫn phải tiếp tục sống. Không có tiền thì kiếm tiền thôi. Quan trọng là anh vẫn bình an vô sự là được rồi.”

Lệ Lăng Phong: “Thật à?”

Giản Thành Hi gật gật đầu, dịu dàng xác nhận: “Thật đấy.”

Lệ Lăng Phong nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm: “Thế vì sao lúc tôi còn ở hang ổ Trùng tộc, suốt ba năm ròng em cũng chưa từng nhắn tôi câu nào.”

“……” Ấy!

Lỗi lầm nguyên chủ nhiều quá, anh gánh không nổi.

Giản Thành Hi xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào một cái hố rồi chui xuống, anh lắp ba lắp bắp: “A, cái này, này……thật ra, chính là…….ừm…..cũng không phải là hoàn toàn không nhắn anh câu nào chứ?”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Cũng không hẳn.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một trong lòng: “Đấy, tôi đã nói rồi mà.”

Lệ Lăng Phong nhướng mày, chậm rãi nói: “Tháng 6 năm nay, nghe nói em đâu đâu cũng nói rằng tôi đã chết, còn để văn phòng Thành Phố Ngầm báo tin cho tài khoản của tôi nữa.”

“…….” Bầu không khí nháy máy đông cứng lại.

Dưới cái nhìn của Lệ Lăng Phong, Giản Thành Hi đầu tiên là lộ ra biểu tình sợ hãi, sau đó lại dần chuyển thành bi thương.

Chẳng lẽ, đúng như những gì Giản Thành Hi đã nói sao.

Mấy năm nay thật ra em ấy vẫn luôn mong nhớ mình. Còn nói với mình tiền không quan trọng, quan trọng là mình thôi. Có lẽ qua nhiều năm như vậy, Giản Thành Hi đã thay đổi, không còn nữa trước nữa? Là do mình quá cố chấp, hiểu lầm em ấy rồi không?

Lệ Lăng Phong nhíu mày, rốt cuộc vẫn muốn nói gì đó: “Thôi được rồi, tôi……”

Hốc mắt Giản Thành Hi đỏ ửng lên, cọ cọ chân với nhau, đau xót nói: “Tôi vẫn còn chưa nhận được tiền trợ cấp xã hội của tháng này đâu. Tôi đã cố không nghĩ đến, sắp quên luôn là hôm nay là ngày nhận trợ cấp rồi. Sao có thể trùng hợp như thế chứ? Nếu anh về muộn hai ngày, tiền trợ cấp tháng này vẫn được nhận đấy.”

Lệ Lăng Phong lập tức nheo mắt lại, giọng nói ẩn chứ sự nguy hiểm khó phát hiện, hắn thậm chí còn cười lạnh một cái: “Tiền trợ cấp xã hội?”

Giản Thành Hi vẫn đang chìm đắm trong cảm giác đau khổ, không nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, bộ dạng đau khổ như vừa mất một trăm triệu vậy: “Chết mất thôi, mỗi tháng cũng phải được tầm 500 đồng đấy.”

Lệ Lăng Phong: “…..”

Ha.

Thay đổi cái đếch gì chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK