• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 32: Bịa đặt các con không phải con đẻ của anh

Giản Thành Hi sau khi về nhà vẫn đắm chìm trong cảm giác đau thương do bị mất 500 đồng.

Chỉ là thấy các con ngái ngủ, nên anh vẫn cố đưa các con về phòng ngủ trước. Bà Lý đã trở về trước rồi, Giản Thành Hi đưa từng nhóc về giường, cẩn thận đắp chăn, xong xuôi mới rời đi.

Lúc anh bước xuống tầng mới thấy Lệ Lăng Phong đang gọi video cùng cấp dưới họp hội nghị.

Đầu bên kia video cũng chính là phó chỉ huy.

Phó chỉ huy trông cũng cực kỳ trang nghiêm, anh ta báo cáo: "Chúng tôi đã thống kê xong, số lượng vật tư bị tổn thất trong chuyện này ước tính lên tới 12 vạn đồng. Nguyên soái, vốn đống vật tư bị tổn hại nên lúc đầu không có kiểm tra qua, nhưng sau khi kiểm tra lại lại phát hiện chỗ không đúng."

Lệ Lăng Phong nhăn mày lại: "Nói đi."

"Chuyện lô vật tư được cấp phát kia e rằng không đơn giản như vậy. Lúc chúng tôi kiểm tra, phát hiện rất nhiều trái cây cùng dịch dinh dưỡng bị cháy thế mà đã quá hạn, thậm chí là đã hỏng." Phó chỉ huy cực kỳ bức xúc: "Rõ ràng lúc hoàng đế hạ lệnh ban thưởng cho tất cả các chiến sĩ, những thứ này hẳn phải đều là hàng mới nhất tốt nhất mới đúng."

Có lẽ, lúc bắt đầu thì lô vật tư kia thực sự là đồ tốt, đồ mới. Nhưng nó lại bị coi như miếng bánh béo bở mà qua mỗi tầng lớp quan cấp lại bị cắn mất một miếng.

Mà miếng bánh này cũng là đại diện cho người dân Thành Phố Ngầm. Những người dân nghèo khổ nơi tận cùng xã hội đều chỉ là miếng bánh béo bở trong mắt bọn quan tham ô kia.

Có lẽ chúng đã sớm quen thói bòn rút cùng bóc lột, cho nên mới dám không kiêng nể gì mà làm như này.

Phó chỉ huy không nén nổi tức giận: "Đáng giận! Quá độc ác rồi! Đến cả đồ trợ cấp ban thưởng cho các chiến sĩ cũng dám động đến!"

Lệ Lăng Phong đứng cạnh cửa sổ, ánh trăng dừng trên người hắn. Hàng lông mi dài của người đàn ông tựa như bị bao phủ bởi bóng tối u ám, giọng hắn lạnh lùng: "Điều tra được ai làm chưa?"

Phó chỉ huy lập tức báo cáo: "Tình hình Thành Phố Ngầm mấy năm nay quá phức tạp, hai thành Nam-Bắc đối lập, từ thành chủ đến người giám sát thậm chí là quản lý, chắc hẳn cũng đều đã sớm dột từ nóc dột xuống. Thuộc hạ đã tạm bắt giữ hai tên trông kho hàng trước, đang chờ ngài đến thẩm vấn."

Lệ Lăng Phong nói ngắn gọn: "Được, tôi sẽ chuyển trước cho anh 10 vạn lẻ 500 đồng, anh sắp xếp lại đi, nhớ phải phân vật tư hoàn chỉnh có chứng thực cho từng gia đình các chiến sĩ."

Phó chỉ huy ngẩn người, hỏi lại: "Nguyên soái, 10 vạn lẻ 500 đồng, thế 500 đồng còn lại để cho ai?"

Câu hỏi này hình như hơi đột ngột quá rồi.

Ngay cả Giản Thành Hi đang bước từ trên cầu thang xuống cũng tò mò ghé mắt nhìn sang.

Ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng, từ góc độ này của Giản Thành Hi chỉ có thể nhìn đến góc cằm hắn. Mà lúc này, dường như người đàn ông nhận ra anh, đôi chân thon dài khẽ di chuyển, thân hình cao lớn hơi xoay lại về phía này: "500 đồng còn lại chuyển vào thẻ nhà tôi."

Phó chỉ huy sửng sốt: "A, là cho phu nhân sao?"

Lệ Lăng Phong "ừ" một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông nhìn về phía Giản Thành Hi, mờ ám nói: "Ừ, coi như phát trợ cấp xã hội cho em ấy."

Giản Thành Hi đứng gần đấy trợn tròn đôi mắt: "....."

Đầu bên kia tắt máy.

Lệ Lăng Phong mặt đối mặt với anh. Căn nhà gỗ đơn sơ mục nát, sau khi dọn dẹp đồ đạc lại thì càng thêm phần trống trải. Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ người mặc quân trang ngay thẳng. Có ngọn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, tựa như hòa lại làm một cùng sát khí quanh thân hắn.

Hắn chậm rãi bước lại đây, Giản Thành Hi cũng bỗng dưng thấy sợ hãi.

Chết rồi......Chết rồi.......

Chắc không phải vì chuyện mình tiếc tiền trợ cấp xã hội mà hắn tức giận nên muốn giết người diệt khẩu đâu đúng không??!!

Bỗng một chiếc áo khoác phủ lên vai anh, còn mang theo hơi ấm của Lệ Lăng Phong, hoàn toàn che đi cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào anh. Số đo của hắn lớn hơn một cỡ so với Giản Thành Hi, này cũng vừa vặn bao trọn cả người anh lại.

Giọng nói trầm ấm của Lệ Lăng Phong vang lên: "Dưới này lạnh, em mau lên đi nghỉ đi."

Giản Thành Hi chớp chớp mắt. Đôi khi anh thấy mình không đoán nổi người đàn ông này đang nghĩ gì, thế nhưng lúc này anh lại thấy có dũng khí: "Sao anh lại.....Sao anh lại yêu cầu phó chỉ huy chuyển tiền trợ cấp xã hội cho tôi chứ?"

Lệ Lăng Phong dựa vào cửa sổ, giọng điệu bình tĩnh: "Không phải vì cái 500 đồng này mà em ỉu xìu suốt cả đường à?"

Giản Thành Hi phủ nhận theo phản xạ: "Tôi đâu có."

"Thật không?" Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: "Tôi thấy, kể cả cho dù lúc đó em biết tôi đã chết, em chắc cũng chẳng đau khổ đến mức đấy đâu, nhỉ?"

"Này, này cũng không phải." Giản Thành Hi hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhưng rồi anh vẫn lên tiếng giải thích: "Tôi nào phải người không có lương tâm như thế. Chỉ là anh không ở nhà không biết củi gạo quý. Tôi chỉ là thấy hơi tiếc tiếc tí thôi, cũng đâu phải đau khổ gì 500 đồng đấy đâu."

Lệ Lăng Phong nhướng mày: "Thật à?"

Giản Thành Hi cảm thấy đây chính là lúc để anh thể hiện khí thế của mình: "Đúng vậy!"

Lệ Lăng Phong từ tốn làm dáng vẻ chuẩn bị lấy thiết bị liên lạc ra: "Thế để tôi liên lạc lại với phó chỉ huy bảo anh ta đừng chuyển cho em......"

Hai mắt Giản Thành Hi mở to, vội vàng níu tay hắn lại: "Ấy ấy ấy, anh làm gì vậy, quân....quân tử đã nói là làm anh hiểu không. Anh là nguyên soái, lời nói nói ra rồi, sao lại rút lại được chứ."

Bản tính ham tiền không che giấu nổi nữa.

Giản Thành Hi nói xong, ngẩng đầu lên, liền không kịp chuẩn bị gì mà phải đối diện đôi mắt đầy ý cười của hắn.

"....."

Anh, anh vừa bị chơi xỏ à....Đáng ghét!.....Nhưng anh cũng không có chứng cứ.

Cái vị tướng quân ngày thường vẫn luôn nghiêm túc cứng rắn, ít khi nói cười, lúc này lại nhìn chàng vợ của mình nghịch ngợm lầm bầm. Sự lạnh lùng tựa băng giá trên khuôn mặt hắn dường như cũng đã tan đi rất nhiều.

Giản Thành Hi có hơi giận dỗi, rụt tay lại, nhưng khuôn mặt anh vẫn quật cường vênh lên: "Tôi, tôi chỉ là sợ anh mất uy tín trước mặt cấp dưới thôi."

Lệ Lăng Phong nhướng mày, khẽ nở nụ cười: "Ừ."

Giản Thành Hi: "....." Đáng ghét!

*

Đêm đến, anh còn cho rằng tối nay Lệ Lăng Phong sẽ ở nhà. Không nghĩ tới người đàn ông nàu tựa hồ rất bận rộn, hắn cũng không ngủ lại mà chỉ để vài binh lính canh giữ bên ngoài liền rời đi.

Giản Thành Hi nhớ lại, hắn đã hai ngày hai đêm chưa ngủ rồi. Ai cũng ca tụng vị tướng quân này uy phong, thế nên trọng trách hắn phải gánh trên vai càng nặng nề.

Vừa rồi nghe được cuộc nói chuyện ngoài cửa sổ, Giản Thành Hi cũng cảm thán một chút ở trong lòng.

Hệ thống bỗng nhảy ra: [ Ký chủ, anh đây là đang đau lòng cho người đàn ông của anh đúng không? ]

Giản Thành Hi lập tức đốp chát lại: "Cậu có thể đừng buồn nôn như thế được không?"

Hệ thống vẫn một bộ dáng kiên định với suy nghĩ của mình: [ Bây giờ thì chưa nhưng sau này chắc chắn sẽ thế ]

Giản Thành Hi đi lên tầng, vừa đi vừa nói: "Cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi thấy Lệ tướng quân không phải dạng người này đâu. Theo tôi thấy anh ta là dạng người không có mấy cái dục vọng trần tục này, đây cũng coi là chuyện tốt mà. Cậu cũng nên mừng cho tôi chứ, cái kiểu vẫn luôn tôn trọng nhau như khách này cũng không tệ đâu."

Hệ thống: [......]

Giản Thành Hi nghi hoặc: "Sao cậu không nói gì?"

Hệ thống: [ Tôi đang mặc niệm cho anh ]

Giản Thành Hi: "......." Sớm muộn gì tôi cũng xử lý cậu!

Ban đêm ở Thành Phố Ngầm vẫn luôn rất dài, thời gian buổi tối luôn dài hơn rất nhiều so với thời gian buổi sáng.

Hôm nay là ngày bọn họ định chuyển nhà. Lệ Lăng Phong nói tối mới quay về, nên sáng nay Giản Thành Hi phải xử lý nốt mấy thứ còn lại. Chuyện đồ đạc cần chuyển đã sớm dọn dẹp xong, hôm nay chủ yếu là làm thủ tục thôi học cho tụi nhóc nhà anh.

Ánh nắng mặt trời lúc sáng sớm cực kỳ dễ chịu.

Giản Thành Hi một tay ôm Lệ Trầm, một tay dắt Lệ Toái Toái cùng nhau đến trường.

Thủ tục làm rất thuận lợi, ngôi trường này học sinh đến nhanh đi nhanh. Lượng học sinh lưu động của ngôi trường lớn, dù sao đây cũng là chỉ một cái xóm nghèo, sẽ luôn có tình trạng nhà học sinh phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà phải cho con thôi học.

Chỉ là......

Lúc đang làm thủ tục, ánh mắt giáo viên nhìn họ có phần kì lạ.

Giản Thành Hi nhịn không được mà hỏi: "Cô có chuyện gì muốn nói sao?"

Cô giáo lập tức lấy lại tinh thần, vội nói: "Không, tôi không."

Giản Thành Hi: "....." Không, cô có đấy.

Ánh mắt giáo viên nhìn anh vẫn rất kỳ quái, giống như rất muốn nói gì đó, nhưng sau lại nhịn xuống.

Giản Thành Hi quyết định vẫn đem trái cây nhà mình trồng đưa cho cô: "Cô giáo, cảm ơn khoảng thời gian này cô đã chăm sóc tụi nhóc nhà tôi. Đây là chút lòng thành của tôi thôi, mong cô nhận."

Giáo viên dường như có chút bất ngờ. Cô không ngờ Giản Thành Hi sắp đến Thành Thiên Không rồi vẫn còn nhớ đến mình.

Giản Thành Hi dắt tay các con: "Chúng tôi phải đi đây."

Cô giáo nhận lấy trái cây anh đưa, hơi do dự một lát nhưng rồi vẫn lên tiếng: "Chờ một chút!"

Giản Thành Hi không hiểu gì xoay người lại.

Cô giáo vội vàng bước đến, nói bên tai anh: "Ba A Hổ đi đâu đâu cũng nói Lệ Trầm với Lệ Toái Toái nhà anh không phải con ruột của Lệ tướng quân. Ông ta còn nói anh với người tình đã cắm cho Lệ tướng quân cái sừng từ lâu, là vì sợ bị phát hiện mới giết Vương Triết diệt khẩu. Hiện tại ở Thành Phố Ngầm đang lan truyền chuyện này rất nhiều."

Giản Thành Hi khiếp sợ trừng to mắt.

Giáo viên dường như rất sợ hãi, vội nói thêm: "Anh đừng nói cho người khác là tôi nói cho anh, tôi vẫn còn lớp, tôi đi trước đây."

Giản Thành Hi nhìn cô giáo mà cả người cứng đờ ra, không thể tin nổi cũng có ngày mình sẽ bị bàn tán tai tiếng, còn là tai tiếng kinh khủng như vậy!!! Này quá đáng quá rồi đấy!!!

Lệ Toái Toái tò mò ghé đến: "Ba ba ơi, cô giáo nói gì với ba đấy?"

Giản Thành Hi nhìn con gái ngoan ngoãn nhà mình, đành phải đè nén ngọn lửa trong lòng lại, cười nói: "Không có gì đâu, nói chuyện phiếm vài câu ấy mà."

Lệ Trầm trầm tính trong lòng anh lại bỗng dưng lên tiếng: "Nói dối."

Giản Thành Hi nghi hoặc nhìn về phía cậu nhóc.

Lệ Trầm vỗ vỗ chỗ trái tim anh: "Rõ ràng bị chọc tức muốn nhảy dựng cả lên rồi."

Giản Thành Hi ngượng ngùng cười cười mấy tiếng: "Đâu có, ba đang bị nóng thôi."

Lệ Toái Toái dùng đôi mắt to tròn ấy nhìn anh, gật gật đầu: "Ra là vậy, ba ba nóng nên nắm chặt tay như vậy ạ!"

"....."

Không cần các con miêu tả sinh động như vậy đâu.

Vốn từ trước đến nay, Giản Thành Hi không phải loại người hay thích đi so đo, anh đời trước là mồ côi, thường xuyên phải chịu sự xem thường cùng chế nhạo, nên anh cũng không thèm để ý đến.

Thế nhưng các con anh, chính là giới hạn của anh! Đã truyền đến tai mình rồi, sao anh có thể giả vờ như chưa từng nghe thấy chứ?!

Ngàn không nên, vạn không nên bôi xấu các con anh!!!

.......

Giản Thành Hi vốn còn đang tính xem lúc nào có thời gian rảnh rỗi thì đến tìm ba A Hổ một chuyến. Không ngờ, vừa về đến thôn chưa bao lâu đã thấy ba A Hổ cùng một nhóm người trong thôn đang đi tới.

Sớm thôi, mọi người sẽ phải mặt đối mặt với nhau.

Rất nhanh đã thấy ba A Hổ xách rổ đến gần, bên cạnh còn có người đang nịnh nọt ông ta:

"Ba A Hổ này, mấy quả nhà ông lần này ngon ghê."

"Đúng đúng, so với quả nhà chúng tôi ngọt hơn nhiều."

"Có thể cho chúng tôi vài loại quả này không?"

"Quả ngọt này bán được tiền phết."

Giản Thành Hi từ xa đã thấy trong rổ còn mấy quả sót lại. Nhìn lướt qua anh đã nhận ra, đây chính là quả từ cây do chính tay anh trồng. Đợt trước vườn nhà bị trộm mất rất nhiều quả, hóa ra không phải do A Hổ ăn vụng, mà là bị trộm mất đem bán.

Lúc trước, anh là một người ba còn có các con nhỏ nên nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ---

Giản Thành Hi ngồi xổm xuống nói với các con: "Ba ba quên mất còn đồ chưa kịp lấy, Toái Toái cùng anh trai về nhà trước tìm bà Lý được không?"

Lệ Toái Toái: "Ba ba quên gì đấy?"

Giản Thành Hi cười nói: "Một vài thứ quên chưa kịp lấy mà thôi."

Lệ Toái Toái nhìn nhóm người cách đấy không xa, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, sau vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"

Lệ Trầm vẫn luôn trầm tính ít nói cũng lên tiếng: "Nếu ba ba không tìm thấy, nhớ gọi điện cho cha."

Dường như cậu nhóc thông minh này đã nhận ra được điều gì rồi.

Giản Thành Hi xoa xoa đầu cậu nhóc, nói: "Ừ ba biết rồi, con đưa em gái về chờ ba nhé."

Lệ Trầm lúc này mới gật đầu nghe lời.

Nhìn các con rời đi, Giản Thành Hi đứng lên, nhìn về phía đám người ba A Hổ.

Ba A Hổ cùng các thôn dân cùng ngừng lại, nghi hoặc nhìn người vẫn tránh tiếp xúc với bọn họ hôm nay lại chủ động bước đến.

Cả đám người đứng yên.

Ba A Hổ liếc mắt nhìn Giản Thành Hi một cái, cười mỉa, nói: "Úi xời, không phải là phu nhân tướng quân đây sao, tôi còn chưa tìm anh nói chuyện, anh đã chủ động đến đây rồi. Mới hôm trước A Hổ nhà tôi mang theo cún cưng đi tìm các con anh chơi, nhà anh thì giỏi rồi, không những làm thương chân con chó nhà tôi, còn dọa A Hổ sợ đến đái dầm, mấy ngày liền đều bị gặp ác mộng. Tôi muốn hỏi một chút, nhà các anh mới trèo cao được mấy ngày, đã muốn quay lại bắt nạt dân thường chúng tôi à."

Ông ta vừa dứt lời, liền khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người.

Vài thôn dân đứng bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa:

"Đúng đấy Thành Hi à, các anh làm thế cũng quá không nên rồi đấy."

"Dù sao cũng đều cùng một thôn mà."

"A Hổ chỉ là một đứa bé mà thôi, ăn mất hai quả trái cây nhà anh cũng làm gì đến mức bị gọi là trộm chứ."

"Hơi quá đáng quá rồi đúng không?"

"Mau đi xin lỗi đi."

Giản Thành Hi bình tĩnh nghe mấy lời này, nhướng mày: "Nói xong chưa?"

Anh đứng trên con đường mòn nơi cửa thôn, quần áo giản dị đơn sơ nhưng sống lưng rất đĩnh đạc ngay thẳng. Cho dù đối địch với bọn họ, đối diện với sự nghi ngờ của mọi người, anh vẫn thong dong như cũ.

"Chuyện thằng bé làm đúng là không nên gọi là trộm." Anh chậm rãi bước từng bước đến trước mặt ba A Hổ.

Ba A Hổ thấy anh tiến sát lại, không biết thế nào chỉ có thể bước lui nửa bước.

Giản Thành Hi cầm lấy cái rổ của ông ta, nói: "Thế nhưng người lớn làm thì sao?"

Những người dân khác nghe thấy đều nghi hoặc quay sang nhìn nhau.

Ba A Hổ lại kích động giật cái rổ lại: "Anh có ý gì?!"

Giản Thành Hi nhìn ông ta, nhếch môi cười: "Ý gì à, đây chính là quả nhà tôi trồng, ông chưa có sự cho phép của tôi đã tự ý đem đi bán, này cũng nên gọi là trộm rồi nhỉ."

Anh vừa dứt lời, rất nhiều người liền trợn tròn mắt!

Ở trong cùng một thôn, mấy chuyện bát quái này lan truyền rất nhanh, cũng rất rộng.

"Ba A Hổ, thế này là sao?"

"Ông không phải nói đây là tự ông trồng à?"

"Giản Thành Hi nói thật à?"

Ba A Hổ là người sĩ diện, đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người trong lòng liền hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, ông ta ý thức lại được, mấy quả này đều lớn lên thành cùng một hình dạng, làm gì có ai có thể nhớ hình dáng mỗi quả chứ.

Nghĩ thế, ông ta lập tức trấn tĩnh lại, tức giận mắng Giản Thành Hi: "Anh đừng có nói hươu nói vượn ở đây."

Giản Thành Hi cũng đoán trước được ông ta sẽ mạnh mồm: "Ông dám nói đây chính là ông tự trồng không?"

Ba A Hổ cứng rắn: "Đây chính là tôi tự trồng, tôi có gì mà không dám chứ?!"

Mọi người dường như cũng bị thái độ cứng rắn này của ông ta thuyết phục rồi.


Ba A Hổ lấy lại tự tin, nhìn Giản Thành Hi cười nhạo: "Làm sao? Anh chỉ cho phép quả nhà anh ngon, còn nhà người khác ngon thì không được à. Có phải anh đang tự tin thái quá không?"

Giản Thành Hi cũng không hề bị ông ta chọc giận, chỉ mờ ám nói: "Là ông tự trồng thì tôi yên tâm rồi."

Ba A Hổ thấy bộ dạng này của anh bỗng thấy nghi hoặc: "Anh có ý gì nữa?"

"Không có ý gì cả." Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn ông ta: "Chỉ là hồi trước vườn cây nhà tôi bị trộm, tối đặt bẫy lại không bẫy được gì, tưởng là do mấy con thú nhỏ ăn trộm, cho nên tôi dứt khoát tìm đến bác sĩ phun thuốc lên cây rồi, đều là thuốc độc mãn tính, muốn thuốc giải thì hơi rắc rối, may mà không phải ông lấy....."

Anh còn chưa nói dứt---

Ba A Hổ đã lớn tiếng chen ngang: "Thuốc giải như thế nào?"

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi lại: "Ông muốn hỏi cái này làm gì?"

Ba A Hổ sốt ruột: "Anh mau nói giải như thế nào đi!"

Bộ dáng gấp gáp của ông ta trông khác một trời một vực với bộ dáng kiêu ngạo coi thường ban nãy.

Những người thôn dân khác nghe đến đây rồi còn không hiểu được à. Đặc biệt đây còn là cửa thôn, người đến hóng hớt càng ngày càng nhiều.

Giản Thành Hi thong thả chậm rãi nói: "Dù sao ông cũng không ăn, ông vội gì chứ. Tôi còn chưa kịp chúc mừng ông trồng ra được quả ngon đâu, thôi, tôi còn có việc tôi đi trước đây."

Ba A Hổ lại đột nhiên rống lên: "Giản Thành Hi anh đứng lại!!!"

Giản Thành Hi dừng bước.

Ba A Hổ mới nhận ra là anh cố ý, cười lạnh một cái, mắng: "Sao anh có thể độc ác như thế chứ? Nhà anh bị mất mất hai quả trái cây thôi mà anh cũng có thể nghĩ đến cách làm độc ác hại người này. Vất vả anh còn phải ngày ngày đóng giả bộ dáng kia đi câu dẫn đàn ông, còn sinh ra hai cái Lệ Toái Toái với Lệ Trầm đồ con hoang. Đã thế....."

"Chát!"

Một tiếng tát vang vọng khắp không trung.

Ba A Hổ còn chưa nói xong, mặt mày đã bị vả sưng đỏ hết cả lên, còn có ánh mắt ngỡ ngàng của ông ta nữa: "Anh dám đánh tôi?!"

Tay Giản Thành Hi cũng bị làm đau ngược lại, nhưng anh cố nhịn xuống.

Ba A Hổ rất nóng tính, lập tức xông tới giơ tay muốn đánh trả: "Anh dám đánh tôi?! Xem hôm nay tôi có....."

Chính lúc này, bỗng một hòn đá không biết từ đâu bay tới đập thẳng vào chân ông ta.

"Ai ui!"

Chân ba A Hổ lập tức mất thăng bằng đã ngã sấp mặt xuống đất như chó ăn phân. Ông ta hàng ngày vẫn luôn hoành hành ngang ngược trong thôn, làm gì đã phải chịu sự mất mặt như này bao giờ.

Giản Thành Hi ngẩn người, không nhịn được mà mím môi phì cười một tiếng.

Cũng lúc này, mọi người dân đều bị tiếng động chỗ cửa thôn thu hút.

Bỗng có mấy binh lính người mặc giáp đi thành hàng thành lối trên con đường dẫn tới trung tâm thành phố. Mà người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở chính giữ, chính là Lệ Lăng Phong đang mặc quân phục xanh của nguyên soái. Bên cạnh còn có một người đàn ông khác đang cúi đầu khom lưng, dường như đang báo cáo điều gì.

Đoàn người càng ngày càng đến gần chỗ này.

Các thôn dân làm gì đã thấy một màn này, đều có phần kính sợ mà tránh ra nhường đường.

Mãi cho đến khi Lệ Lăng Phong bước đên trước mặt Giản Thành Hi, hắn trầm giọng hỏi: "Đang làm cái gì?"

Giản Thành Hi không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện, nhưng cũng chỉ có thể giải thích tình huống trước mặt, anh nói với sự hoảng sợ: "Ba A Hổ đi trộm quả nhà mình trồng, lại còn đi nơi nơi bịa đặt Lệ Trầm với Lệ Toái Toái không phải con đẻ của anh, nên tôi tới tìm ông ta nói chuyện."

Lúc nói ra mấy lời này, anh cũng có chút thấp thỏm.

Anh sợ Lệ Lăng Phong sẽ không tin mình, sẽ trách mình nhiều chuyện đi gây rắc rối.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong trầm trọng hơn rất nhiều. Hắn nhìn về phía ba A Hổ gần đấy: "Thật không?"

Là người hàng năm chinh chiến trên chiến trường, khắp người hắn là khí thế không giận tự uy. Trong nháy mắt tựa như đã biến nơi này thành phòng thẩm vấn vậy.

Ba A Hổ cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, theo bản năng phản bác: "Tôi không có, tôi không trộm quả nhà các anh, tôi vì sao phải đi trộm quả nhà các anh chứ?!"

Giản Thành Hi giận dỗi nói lại: "Tôi bán quả bán chạy hơn anh bán, kiếm được nhiều tiền hơn anh kiếm nên anh ghen ghét."

Ba A Hổ sĩ diện, lại trước nhiều người như vậy, lập tức tức giận mắng: "Có cái rắm! Tôi ghen ghét gì cậu, nhà tôi chẳng thiếu tiền, chồng tôi mang về rất nhiều vật tư nhá....."

Lúc ông ta vừa nói, xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh.

Bởi vì mọi người đều biết, nhà A Hổ có thể hoành hành ở thôn như vậy, đều là do chồng ông ta làm quản lý trưởng sở tài chính Thành Phố Ngầm.

Chỉ là một quản tài thôi.

Sao có thể lãnh được nhiều vật tư như vậy chứ.

Ba A Hổ sau khi nói xong cũng phát giác ra mình lỡ miệng, ông ta có phần hoảng sợ biện minh: "Ý, ý tôi là....."

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt hạ lệnh: "Bắt gã ta lại."

Hắn vừa ra lệnh, các binh lính xếp hàng phía sau lập tức tóm người đang lén lút muốn trốn đi đè lên xuống mặt đất. Gã ta lập tức gào lên: "Bỏ qua cho tôi, đừng bắt tôi!"

Ba A Hổ nhìn thấy, lập tức trừng to mắt: "Chồng ơi!!!"

Phó chỉ huy đè lại người đàn ông trên mặt đất, chất vấn: "Tiết quản tài này, không phải mới vừa rồi ông còn nói không biết gì sao, thế sao vợ ông lại biết trong nhà có nhiều vật tư thế?"

Người đàn ông bị đè trên mặt đất không nói gì. Thế nhưng gã bỗng dồn sức đẩy lên, bật dậy bỏ chạy.

Chỉ là chưa chạy nổi hai bước---

"Bụp!"

Không có ai thấy rõ Lệ Lăng Phong hành động như thế nào, chỉ thấy người đàn ông đang định chạy trốn bị ném xuống đất, quân ủng màu đen của hắn đạp lên đùi gã ta, còn có thể nghe rõ được tiếng xương gãy cùng tiếng gào thét.

Lệ Lăng Phong thờ ơ cúi đầu, giọng nói trầm trầm: "Đang hỏi mày đấy, chạy cái gì?"

Tiết quản tài ré ầm lên: "Tôi thực sự không biết gì hết, tôi không nói được, tha cho tôi với!"

Ba A Hổ cách đấy không xa thấy chồng mình bị tra tấn cũng hoảng sợ gào lên: "Bọn mày, bọn mày thả chồng tao ra, bọn mày muốn đánh chết chồng tao à?! Giản Thành Hi, mày cố ý đúng không, cái thằng tiện nhân này, mày cố ý trả thù tao đúng không?!"

Ông ta mắng Giản Thành Hi, nhưng vừa mới dứt lời---

Bỗng Tiết quản tài lại ré ầm lên một tiếng, lần này là cái chân còn lại.

Lệ Lăng Phong đứng đấy, từ trên cao nhìn xuống tên tham ô đang quằn quại dưới mặt đất. Sắc mặt hắn lạnh tanh.

Ba A Hổ lại mắng tiếp: "Giản Thành Hi mày nói cái gì đi! Mày đang đắc ý lắm đúng không? Sao mày ngoan độc như thế chứ? Mày nghĩ tao sợ mày à? Chồng tao là được hoàng đế bổ nhiệm cho, là dưới sự bảo hộ của hoàng quyền, tao xem mày có dám...."

"Aaaaa!!!"

Tiết quản tài lại thảm thiết ré lên.

Lần này đổi thành cánh tay.

Gã ta ôm cánh tay lăn lộn trên mắt đất, đau đớn kêu gào. Bên cạnh gã, Lệ Lăng Phong vẫn đứng thẳng.

Dường như chỉ cần ba A Hổ mắng Giản Thành Hi một câu là Lệ Lăng Phong sẽ dẫm gãy mỗi đoạn xương trên người Tiết quản tài vậy. Người đàn ông này đúng là vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn vô tình đến cực điểm!

Mắt thấy chỉ còn dư lại một cánh tay, Tiết quản tài vội gào lên: "Đừng đánh, đừng đánh, đau, đừng đánh tôi! Cái đồ đầu óc ngu xuẩn kia, sao vẫn còn dám mắng vợ hắn chứ, có phải nhìn ông đây bị người ta đánh chết mới thôi à...."

Ba A Hổ cứng đờ ra, không nghĩ chồng mình sẽ còn mắng mình, càng không nghĩ Lệ Lăng Phong sẽ bảo vệ cái tên tiện nhân này đến thế.

Ông ta hít sâu một hơi, nói: "Lệ tướng quân, chẳng lẽ mày chưa từng nghĩ đến chuyện Giản Thành Hi nhà mày vượt rào à? Mày không ở nhà ba năm nay, chuyện của nó cùng Vương Triết mọi người ai cũng biết. Mấy đứa kia cũng chẳng phải con mày đâu!"

Thôn dân vây xung quanh càng ngày càng nhiều, ai cũng nhìn một màn thê thảm này của ông ta, điều này khiến cho ba A Hổ vốn sĩ diện liền như bị sét đánh.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Ba A Hổ nửa quỳ trên mặt đất, kêu trời kêu đất: "Trời đất ơi, đúng là không có đạo lý mà!!! Cả đời này tôi sống theo khuôn phép, cũng chưa làm sai chuyện gì, anh trai họ của tôi còn đi theo Lệ tướng quân xuất chinh đánh giặc mà. Bây giờ các người quay về, các người trèo cao được rồi, tôi cũng chỉ là ăn vụng hai quả trái thôi mà, sao phải người đến mức này chứ!"

"Chồng tôi cũng oan uổng quá mà!" Ba A Hổ tiếp tục kêu rên: "Không phải anh ấy đi nhặt ít vật tư bị cháy của người khác thôi mà đã bị nhắm vào rồi, Giản Thành Hi vẫn luôn ác ý nhằm vào nhà chúng tôi, trời ơi số tôi khổ quá mà!!!"

Ông ta vừa nói thế, mọi người xung quanh cũng không hiểu ra sao.

Ngay lúc Giản Thành Hi đang định mở miệng lên tiếng.

Bỗng có một bóng dáng nho nhỏ gần đấy nhào vào lòng Giản Thành Hi: "Ba!"

Giản Thành Hi đỡ được con gái, kinh ngạc gọi: "Toái Toái!"

Đôi mắt Lệ Toái Toái tròn xoa cực có hồn, bé gái trắng trẻo khẽ gật đầu.

Giản Thành Hi nhỏ giọng hỏi: "Sao con lại ra đây rồi?"

Ba A Hổ cách đó không xa vẫn đang kêu gào: "Đúng là không có đạo lý gì mà, không chừa cho dân thường chúng ta một con đường sống nào! Cả một nhà Lệ tướng quân để ỷ quyền áp bức dân......"

Ông ta vẫn chưa kêu gào xong---

Giọng nói trẻ con non nớt của Lệ Toái Toái bỗng cất lên: "Chú Hổ chú đừng đến đây!"

Tiếng kêu khóc của ba A Hổ cũng khựng lại, mọi người đều nhìn về phía cô nhóc.

Lệ Toái Toái trốn vào lòng Giản Thành Hi, giọng nói còn mang theo sự sợ hãi: "Đừng mắng Toái Toái mà, đừng đánh anh trai Toái Toái."

Ba A Hổ mắt trợn tròn mồm há hốc: "Cái con oắt con này mày nói bậy gì đấy, tao khi nào đánh mày, tao khi nào mắng mày?!"

Những thôn dân khác cũng nhìn qua.

Lệ Toái Toái rúc ở trong lòng Giản Thành Hi, bé lộ ra một nửa khuôn mặt, thân hình nhỏ con càng khiến bé trông có vẻ mỏng manh yếu đuối hơn, giọng nói non nớt cất lên: "Chú Hổ mắng Toái Toái là đồ con hoang không ai cần, Toái Toái còn tận mắt thấy chú Hổ khinh thường mắng anh trai cháu là đồ què còn bày đặt đi học. Chú Hổ đưa A Hổ đến trộm vườn cây nhà cháu, còn dẫm chết hết cây non....."

Ba A Hổ cứng đờ người, tay run run chỉ về phía Lệ Toái Toái: "Mày, mày nói hươu nói vượn."

Hốc mắt Lệ Toái Toái rưng rưng ánh nước, mếu máo nói: "Ba ba vì tụi cháu mà mỗi ngày đều phải lên núi hái rau dại với đi bán trái cây, đã thế A Hổ còn mang chó đến cắn Toái Toái với anh trai."

Ban đầu các thôn dân còn thấy ba A Hổ đáng thương, nhưng nghe thấy cô nhóc nói như vậy, tức khắc liền khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người. Cũng biết nhà bọn họ hay đi áp bức người khác, lại không nghĩ có thể làm đến mức độ này!

Giản Thành Hi hàng ngày phải vất vả như vậy, nếu con thật sự là của Vương Triết, còn có thể bị bắt nạt đến mức này à?! Đây khẳng định là lời đồn ác ý!

Ba A Hổ thấy cục diện xoay chuyển, muốn cứu vớt vội kêu lên: "Mọi người đừng nghe con oắt kia nói bậy, tôi....."

"Tôi thấy người nói bậy phải là cậu mới đúng." Một giọng nói già nua cất lên, bà Lý tay chống nạng bước tới, kéo Lệ Toái Toái ra phía sau mình, tức giận chất vấn: "Toái Toái mới chỉ là đứa bé ba tuổi thôi, con bé còn có thể nói dối được chắc?!"

Ba A Hổ: "......" Oan uổng, quá oan uổng rồi!

Ông ta cũng muốn biết, con oắt con kia sao có thể tùy tiện nói láo như vậy được đấy!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK