• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 42: Có thể thử cách không đau xem sao

Alice khóc cực kỳ thương tâm.

Chưa được bao lâu, đã có một chiếc phi thuyền hạ cánh xuống.

Bước xuống là một người phụ nữ trông hơi gầy, khả năng cao là một người thú. Cô có một đôi tai mèo, mặc dù đã dùng mũ cố gắng che đi, nhưng dường như cũng không có hiệu quả lắm.

Người phụ nữ có mái tóc vàng, cô nhìn về phía này, dịu dàng gọi: “Alice.”

Alice đang khóc thút thít quay đầu lại thì nhìn thấy mẹ mình.

Tựa như không muốn để mẹ thấy mình đang khóc, cô bé cố gắng dùng cánh tay lau lau nước mắt, nhưng dù có lau thế nào cũng không hết.

Giản Thành Hi thở dài, anh rút một chiếc khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cô bé.

Alice hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Đôi mắt cô bé đỏ ửng, rất lễ phép nói: “Cháu cảm ơn chú ạ.”

Giản Thành Hi nghĩ trong lòng ‘cháu không cần cảm ơn chú đâu.’

‘Đừng ghi hận các con chú là được.’

Tiếng mẹ cô bé gọi lại lần nữa truyền đến: “Alice?”

Alice hơi hoảng loạn xoa xoa mặt, lại bất cẩn làm đầu tóc rối bù lên.

Giản Thành Hi nhìn cô bé vội vội vàng vàng càng khiến tóc tai lộn xộn hơn, còn đang nghĩ xem có nên bước đến giúp cô bé không. Lệ Toái Toái bỗng tiến lên, cô nhóc nhón mũi chân giúp Alice kẹp tóc gọn gàng lại, còn chu đáo giúp cô bé vuốt phẳng quần áo có chút lộn xộn.

Alice không khóc nữa, mũi thút thít, trong lòng cảm động: “Cậu…..Sao lại giúp tớ thế?”

Tuy rằng Toái Toái nói mình là người xấu.

Nhưng rồi vẫn nguyện ý giúp mình kẹp lại tóc.

Có phải là mình hiểu nhầm Toái Toái rồi không?

Có lẽ Toái Toái cũng là người tốt…..

Lệ Toái Toái lại vỗ vỗ vai cô bé, giọng nói non nớt: “Bởi vì trong chuyện cổ tích, mỗi khi người xấu xuất hiện đều rất lợi hại nha, tóc cũng phải buộc cho chắc.”

Alice ngỡ ngàng.

“Cậu đi đi.” Khuôn mặt nhỏ của Lệ Toái Toái mang theo sự cổ vũ: “Cậu đã đủ tư cách làm người xấu rồi đấy!”

Alice bé ngoan của mẹ: “……..”

Hu hu hu!

Toái Toái quả nhiên là người xấu!!!

*

Đón các con từ trường về, trong lòng Giản Thành Hi cực kỳ hỗn loạn.

Lúc trên xe, Giản Thành Hi để Lệ Trầm tự mình ngồi đọc sách, một bên giúp Toái Toái thay áo khoác, một bên hỏi thăm con gái: “Toái Toái, con với Alice…..không hoà đồng lắm đúng không?”

Lệ Toái Toái đang ăn quả ngọt Giản Thành Hi mua cho bé, gật đầu đáp lại.

Tâm tình Giản Thành Hi liền trầm xuống.

Quả nhiên nhân vật chính cùng nhân vật phản diện trời sinh đã ở hai phe đối lập.

Hệ thống có nói, nhân vật chính là người nhận được sự bảo hộ của cả thế giới, vai ác mà đối đầu cùng nhân vật chính chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Giản Thành Hi anh nhất định phải bảo vệ được các con của mình. Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu con không thích Alice, vậy ba nghĩ cách xin thầy giáo chuyển chỗ cho con nhé, hay con muốn chuyển sang lớp khác luôn?”

Lệ Toái Toái lại lắc đầu: “Không cần đâu ạ.”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Sao vậy? Không phải các con không quá hoà thuận với nhau còn gì?”

Lệ Toái Toái phồng má, vừa cắn quả vừa trả lời ba: “Bởi vì Toái Toái cũng không hoà thuận quá với các bạn học khác.”

Giản Thành Hi bỗng thấy khẩn trương: “Vì sao vậy con?”

Lệ Toái Toái nhìn ba ba, giọng nói trong trẻo đáp: “Vì ngoài Toái Toái ra chẳng ai muốn ăn thịt thỏ cả, Toái Toái cùng các bạn ấy không có tiếng nói chung.”

“…….”

Con là người nghiện thịt thỏ đúng không.

*

Đến lúc về đến nhà, sắc trời đã ngả màu.

Giản Thành Hi để các con đi làm bài tập. Trái cây với vài món khác hôm nay anh đi trung tâm mua sắm mua đã được giao đến rồi, anh phải đi sắp xếp một chút.

Phòng bếp nhà anh rất lớn, đồ dùng cũng rất đầy đủ.

Lần này Giản Thành Hi mua rất nhiều rau dưa, toàn là nhập khẩu từ các hành tinh khác về, giá cả cũng cao chọc trời. Anh phân chia từng loại vào từng hộp đựng riêng, còn cẩn thận dán nhãn lên từng hộp.

Lúc Lệ Lăng Phong về đến nhà, vừa bước vào trong đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

Giản Thành Hi ngoái đầu lại nhìn hắn: “Anh về rồi đấy à?”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Ừ.”

Người đàn ông mặc quân phục đứng trong phòng khách, nhìn về phía mấy cái tủ trong phòng bếp đều đã được chất đầy đồ ăn. Trong nồi có lẽ là đang hầm thịt, mùi thơm muốn lan ra cả căn nhà đến nơi rồi.

Giản Thành Hi nói: “Anh tắm rửa trước đi, tắm xong là xuống ăn được rồi.”

Lệ Lăng Phong nhìn bình hoa trên bàn ăn, hỏi. “Em cắm hoa rồi đấy à?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Đúng vậy, anh thấy đẹp không?”

Lệ Lăng Phong nhìn những bông hoa mềm mại kiều diễm kia, không nhịn được nhìn thêm một lúc: “Giống hoa này thời gian nở hoa rất ngắn. Tên buôn lậu kia bảo sau khi hoa được nhổ lên, không quá bốn đến năm ngày là sẽ héo rồi.”

Giản Thành Hi cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua: “Phải vậy không? Em thấy vẫn còn tươi phết mà.”

Vấn đề cũng là ở đây.

Sao hoa vẫn còn nở tươi như thế được, thậm chí so với lúc hắn vừa mang về còn tươi hơn?

Hắn từng nghe nói tộc Tinh Linh chính là tộc gần gũi với thiên nhiên nhất. Năng lượng cùng khí chất trên người các tinh linh sẽ giúp cây cỏ có thêm sức sống.

Nhưng chàng vợ nhỏ của hắn rõ ràng chỉ là bán tinh linh mà thôi.

Bán tinh linh sẽ không có năng lượng thiên nhiên gì đó. Nếu không mấy năm trước lúc cây thánh khô héo, Giản Thành Hi cũng đã bị ảnh hưởng mà không sống sót qua nổi nữa rồi.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong sâu thẳm.

Giản Thành Hi đứng dựa vào cửa bếp, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn hắn: “Thế theo lời anh, có phải là do em đẹp quá, hoa gặp hoa nở không?”

Lệ Lăng Phong quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt người đàn ông lạnh tanh trông cực kỳ nghiêm túc đoan trang.

Giản Thành Hi khựng lại, vừa rồi anh chỉ lỡ mồm nói đùa mấy câu, lúc này đối diện với đôi mắt điềm tĩnh kia lại khiến anh cảm thấy khẩn trương lên.

Nào ngờ———

Ánh mắt Lệ Lăng Phong dường như trở nên dịu dàng ấm áp hơn, trên môi hắn cũng gợi lên nụ cười nhẹ.

Giản Thành Hi: ?

Lệ Lăng Phong cất bước đi: “Tôi đi xem các con.”

Giản Thành Hi: “……”

Xuỳ! Anh có gì muốn nói thì cứ nói ra xem nào!

Anh có chút giận dỗi quay đi. Đến lúc trong phòng bếp chỉ còn lại một mình mình, anh lại ngẩn người suy nghĩ, nhịp tim trong lồng ngực dường như cũng có chút loạn nhịp.

Lệ Lăng Phong cười như vậy là có ý gì?

Anh ấy cảm thấy mình đẹp à? Hay là thấy mình xấu?

Giản Thành Hi sờ sờ mặt mình. Tuy cũng có khá nhiều người khen anh đẹp, nhưng Lệ Lăng Phong trông cũng không giống người chỉ coi trọng vẻ ngoài.

Hệ thống nhảy ra nói: [ Ký chủ, tuy rằng tôi không muốn làm phiền anh nghĩ về người đàn ông của mình, nhưng nồi trào ra rồi kìa ]

Giản Thành Hi: !!!

Anh cuống quít vội mở nắp nồi.

Có chút nóng, nhưng cũng may anh thấy nóng nên phản xạ nhanh, lập tức rút tay về, dùng một chiếc khăn khác để đậy nồi lại.

Hệ thống khen ngợi: [ Ký chủ này, phản xạ anh nhanh thật đấy ]

Giản Thành Hi đầy kiêu ngạo: “Cảm ơn đã khen. Nhưng sau này cậu cũng đừng tự nhiên nhảy ra nói chuyện được không?”

Hệ thống có chút tủi thân nói: [ Tôi chỉ là nói đúng sự thật thôi mà. Ký chủ, có phải anh dính vào tình yêu tình đương rồi đúng không? ]

Tay Giản Thành Hi run lên một cái, làm anh đến nắp nồi cũng suýt không đậy nổi nữa, vừa bực mình vừa e thẹn phủ nhận: “Tôi đâu có! Yêu đương cái gì chứ, cậu đừng nói linh tinh. Tôi với Lệ Lăng Phong chỉ là quan hệ bình thường……”

Hệ thống: [ Quan hệ vợ chồng bình thường ý hả? ]

Giản Thành Hi: “…….”

Sao tôi cảm thấy cậu đang ngụ ý gì ấy nhở?

*

Anh lấy thịt đã được hầm nhừ ra khỏi nồi. Ở hành tinh này chẳng có gia vị gì cả, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp nấu thịt này để khử đi mùi hôi tanh mà thôi.

Giản Thành Hi nặn thịt thành từng viên một.

Lại nấu thêm một nồi canh rau, cho thịt vào, nấu một nồi canh thịt viên.

Sau đó———

Anh gắp miếng mỡ heo đã chiên xong ra, bỏ một đĩa thịt viên khác vào rán. Nhiệt độ dầu mỡ tăng cao, từng miếng thịt viên được rán chuyển sang màu vàng giòn xốp thơm nức mũi, nghe mùi mà chảy nước miếng.

Giản Thành Hi vừa ý gật đầu: “Hi vọng là nó ngon, đợi lát nữa tôi sẽ làm thêm một mẻ bánh nữa.”

Canh trong nồi đã đun được một lúc rồi.

Giản Thành Hi tháo tạp dề ra.

Phòng trong cùng tầng một là phòng học của tụi nhóc, ngày thường chúng đều sẽ ở đây làm bài tập.

Lúc Giản Thành Hi đi vào, Lệ Trầm đang nghiêm túc lắp ráp chế tạo cái gì đó trên sa bàn điện tử. Anh đến gần mới nhận ra đó là một căn nhà mô hình tự cậu lắp ráp lên. Căn nhà này tuy chỉ là mô hình nhưng rất tinh xảo, nhìn qua là biết cậu nhóc đã tốn không ít công sức vào nó. Căn nhà nằm chính giữa bộ mô hình, bốn phía xung quanh là pháo đài, thậm chí còn có rất nhiều cơ quan ẩn không biết là dùng làm gì.

“Này là gì vậy?” Giản Thành Hi cúi người hỏi con: “Trò chơi gì à?”

Lệ Trầm dừng tay: “Là bài tập ạ.”

Giản Thành Hi nổi lên hứng thú: “Là giáo viên giao à? Con làm tốt lắm.”

Lệ Trầm mở miệng nói: “Dạ. Thầy giáo bảo bọn con thiết kế một ngôi nhà hạnh phúc ấm áp cho bạn hamster. Bọn con mỗi người đều phải thiết kế một mô hình, đến hôm sau ra đem lên thuyết trình. Mỗi bạn sẽ để một bạn hamster vào ngôi nhà mô hình ở. Bạn hamster vào có cuộc sống sinh hoạt tốt nhất sẽ giành chiến thắng.”

Giản Thành Hi ngẩn người: “Này là nhà cho bạn hamster?”

Lệ Trầm gật gật đầu.

Giản Thành Hi nhìn ngôi nhà toàn là cơ giáp điện tử mà trầm mặc, anh thử nói: “Ngôi nhà này có những chỗ nào là ấm áp hạnh phúc vậy?”

Tính cách Lệ Trầm vẫn luôn trầm tính, ít khi nói chuyện.

Ngày thường cũng chẳng nói mấy câu. Thế nhưng lúc này được nói về mô hình mình đang thiết kế, cậu nhóc lại trở nên hoạt bát hơn nhiều.

Lệ Trầm chỉ vào mô hình, giải thích: “Ngôi nhà này có thể di chuyển được. Chỉ cần nhận thấy được có sự tấn công từ bên ngoài, ấn vào cái nút này là căn nhà sẽ biến thành một bộ cơ giáp, hamster có thể chạy vào khoang điều khiển, tiến vào trạng thái chiến đấu ạ.”

Giản Thành Hi: “…….”

Nghe thôi đã biết ấm áp đến nhường nào rồi.

Anh nghĩ một lúc, để ý đến chiếc xích đu ngây thơ chất phác trong sân, hỏi con: “Chiếc xích đu này dễ thương ghê, này là để hamster bình thường rảnh rỗi sẽ ngồi chơi đúng không?”

Lệ Trầm: “Đúng ạ.”

Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở phào, xem ra con trai anh vẫn bình thường phết mà.

Lệ Trầm lại ấn một cái nút, cái xích đu kia dưới ánh mắt trợn tròn của Giản Thành Hi lại bắt đầu biến đổi. Tấm ván gỗ của xích đu bỗng hiện lên một giàn súng máy!

Giản Thành Hi: ?

Lệ Trầm giới thiệu: “Nếu lúc đó nó đang ở bên ngoài chơi, đang chơi xích đu bỗng dưng gặp được kẻ địch, có thể ngay lập tức phản kích đánh trả.”

Giản Thành Hi trợn tròn hai mắt.

Như là sợ ba ba không hiểu thiết kế của mình, Lệ Trầm lại ấn một cái nút nữa.

Trong sân, một người gỗ nhỏ bước vào, chiếc xích đu kia thế mà còn có thể tự động rà quét, không quá bao lâu đã nả đạn bắn người gỗ chỉ còn lại vài mảnh vụn!!

Lệ Trầm ngẩng đầu nhìn Giản Thành Hi.

Cậu nhóc không nói gì.

Thế nhưng đôi mắt đen láy kia lại như mang theo vô vàn chờ mong, chờ ba ba khen bản thiết kế vĩ đại này của mình.

Giản Thành Hi: “…….”

Mấy lời này của con ba ba khó nói quá.

Anh bỗng nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình. Lệ Trầm trong mơ cũng điều khiển cơ giáp, trở thành một trong những thiên tài cơ giáp đứng đầu Đế Quốc.

Nhưng rồi cậu nhóc dưới sự bao vây của rất nhiều tàu chiến mà bị đánh bại.

Anh phải thừa nhận con trai mình rất mạnh, tính cách Lệ Trầm quật cường như vậy, sao cứ muốn đối đầu với nhiều người như vậy chứ?

Giản Thành Hi nghĩ đến hình ảnh kia mà lòng hoảng sợ, anh không muốn con trai mình bước vào con đường tăm tối này.

“Chuyện này, không phải là thiết kế một ngôi nhà ấm áp cho bạn hamster à?” Giản Thành Hi muốn dẫn con trai về con đường đúng đắn: “Có phải chúng ta nên thiết kế một vài đồ dùng tiện nghi ấm áp thoải mái cho bạn ý không? Căn nhà hiện tại này của bạn hamster ở đâu cũng đều là cơ giáp, bạn ấy ngày nào cũng bận rộn….bận rộn đánh bại các bạn hamster khác như vậy, có thể giành chiến thắng được sao?”

Lệ Trầm đáp: “Có thể giành được chiến thắng ạ.”

Giản Thành Hi ngờ vực.

Anh nhìn cậu con trai mình đang ngồi trước sa bàn điện tử, còn cả khuôn mặt thanh tú và ánh mắt kiên định sáng ngời của con: “Cuối cùng chỉ có bạn hamster của con sống sót, không phải sẽ giành được chiến thắng sao?”

“………”

Cách thức giành chiến thắng ấm áp ghê.

Nghe thôi đã thấy không tồi……mới là lạ!!!

Trong lòng Giản Thành Hi băn khoăn bối rối. Làm một người cha cá mặn chỉ muốn một cuộc sống bình thường, trong lòng anh đang rất đau khổ đó nha.

Này anh phải làm sao để dạy bảo con cho đúng đây?!

…….

Đang mải nghĩ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân. Lệ Lăng Phong đi vào, nhìn anh đang đứng trong phòng, hỏi: “Mấy ba con đang làm gì đấy?”

Giản Thành Hi nhìn thấy hắn xuất hiện lập tức trở nên vui vẻ.

Tốt quá! Người ba ba này không dạy bảo nổi con cái, vậy thì trông cậy vào người cha này đi!

Nhanh, mau dạy dỗ con trai anh cho tốt đi!!

Giản Thành Hi nháy nháy mắt với hắn, một bên điên cuồng ám chỉ, một bên chỉ sa bàn điện tử của Lệ Trầm: “Tiểu Trầm tự mình thiết kế một ngôi nhà ấm áp cho bạn hamster đấy.”

Lệ Lăng Phong bước tới.

Hắn cúi đầu nhìn mô hình thiết kế của cậu nhóc, khẽ nhíu mày lại.

Giản Thành Hi trong lòng cực kỳ hy vọng. Sao rồi? Anh cũng thấy ngôi nhà này cùng ngôi nhà ấm áp không liên quan tí nào đúng không? Đúng, chính là thế đấy! Mau chỉ ra đi!!

Lệ Lăng Phong trầm giọng lên tiếng: “Mô hình này của con…..”

Lệ Trầm cùng Giản Thành Hi cùng ngẩng đầu nhìn hắn.

Dáng người Lệ Lăng Phong cao to đứng trong phòng trẻ con, vị tướng quân hàng năm chinh chiến trên chiến trường lúc này chỉ tay về bản thiết kế mô hình, nói: “Chỗ này có vấn đề. Con mới chỉ nghĩ đến sân trước, chưa tĩnh đến sân sau đúng không?”

Lệ Trầm nhìn theo tay hắn chỉ.

Giọng Lệ Lăng Phong trầm ấm vững vàng: “Con dành quá nhiều tâm tư vào sân trước. Chiếc tàu chiến này của con vẫn có chút thiếu sót, ở chỗ này thì chưa phòng bị đủ, một khi bị người khắc nắm lấy điểm yếu, sẽ bị tổn thương ngay chỗ nguy hiểm.”

Trên khuôn mặt nhỏ của Lệ Trầm là sự nghiêm túc chưa bao giờ thấy.

Cậu nhóc be bé trước mặt người cha cao to của cậu chỉ như một con búp bê nhỏ, cậu nhóc nói với cha: “Sách mô hình tàu chiến con đọc được ghi như vậy.”

Lệ Lăng Phong cũng không vì con trai mới ba tuổi mà cho qua, mà là nghiêm túc nói: “Con chưa được trải nghiệm điều khiển tàu chiến thực tế, cho nên không biết điểm yếu mấu chốt của nó. Tàu chiến quân đội cũng thế, nơi dễ bị tấn công nhất không phải là ở đuôi hay cánh gì cả, mà là ở chỗ cửa kính, cũng giống như căn nhà này của con vậy…..”

Hai người một lớn một nhỏ nghiêm túc bàn bạc với nhau.

Giản Thành Hi xem mà mắt trợn tròn mồm há hốc.

Sau đó———

Lệ Lăng Phong tự động tay sửa lại mô hình cho Lệ Trầm, sửa lại tuyến phòng thủ ngoài sân thật kiên cố, mới vừa lòng gật đầu: “Được rồi, không còn vấn đề gì nữa đâu.”

Đôi mắt Lệ Trầm sáng lấp lánh. Cậu nhóc nhìn bản cải tiến của sân vườn trước mắt mà kích động vô cùng.

Một dáng vẻ mà Giản Thành Hi chưa thấy bao giờ ở con trai mình.

Cho dù anh không hề muốn con trai đi theo con đường này. Nhưng nhìn thấy Lệ Trầm vui vẻ như vậy, cảm xúc trong lòng anh bỗng trở nên bối rối.

Lệ Trầm xoay người nhìn anh, cậu nhóc vẫn luôn trầm tính ít khi biểu lộ cảm xúc lúc này lại có đôi mắt ngập ý cười, nhỏ giọng khoe: “Cha làm cho con này.”

Giản Thành Hi bỗng thấy nghẹn ngào chua xót.

Con anh đã chịu đủ loại vất vả khổ sở, nếu bộ mô hình chính là điều duy nhất khiến con trai anh hạnh phúc, vậy tại sao lại không chứ?

Giản Thành Hi bước qua xoa đầu xoa xoa đầu con trai, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Trầm con thích không?”

Lệ Trầm gật đầu: “Thích ạ! Sau con muốn trở thành một người giống như cha!”

Trong lòng Giản Thành Hi xuất hiện tia hy vọng.

Lệ Lăng Phong chính là nguyên soái của cả Đế Quốc này, là một tấm gương tốt cho con. Nếu sau này có thể trở thành một vị tướng bảo vệ người dân, đây chắc chắn là chuyện tốt!

Người ba già kích động hỏi: “Thật thế à?”

“Dạ.” Ánh mắt Lệ Trầm ngập tràn ánh sáng tin tưởng: “Nếu được như vậy, con sẽ không bỏ sót bất cứ bạn hamster nào khác.”

Giản Thành Hi: “……”

Có cố gắng, chỉ là không nhiều lắm mà thôi.

*

Sau khi ăn cơm xong, trời cũng đã tối rồi.

Mỗi lần bọn họ ăn, con chó Vượng Tài không thích ăn thức ăn cho chó nhà bọn họ đều trở nên kích động, đứng bên ngoài cửa kính trông mòn con mắt.

Giản Thành Hi nhìn thấy mà buồn cười. Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng chữa chân cho Vượng Tài, chỉ là không hiểu sao chân nó mãi vẫn chưa tốt lên. Cũng bởi vì chân nó mãi chưa khỏi, nên kế hoạch thả nó đi cũng phải hoãn lại.

Lệ Lăng Phong bước ra sân khoác áo khoác cho anh.

Bên ngoài cũng có chút lạnh thật.

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhẹ nhàng cảm thán: “Có phải sắp đến mùa đông không vậy?”

Mặc kệ là ở hành tinh nào, mỗi khi đông đến thì cuộc sống đều sẽ trở nên vất vả hơn.

Lệ Lăng Phong trả lời: “Còn phải hai tháng nữa.”

Giản Thành Hi nhẹ nhõm hơn không ít, anh nhìn Vượng Tài đang ăn đĩa thịt viên đằng kia, lên tiếng: “Anh xem, nó cũng đâu kén ăn lắm, ngoại trừ thức ăn cho chó thì cái gì cũng ăn.”

Lệ Lăng Phong nhìn anh chăm chăm.

Giống như đang nói trong thầm lặng, em cảm thấy một con chó không chịu ăn thức ăn cho chó còn không phải là kén ăn à?

Giản Thành Hi ngượng ngùng cười cười: “Cũng khá dễ nuôi mà.”

Lệ Lăng Phong nhìn Vượng Tài: “Chân nó, mai em đưa nó đến bác sĩ xem sao đi.”

Giản Thành Hi gật đầu. Bây giờ anh đã quen với chuyện có cái gì cũng nên bàn bạc trước với Lệ Lăng Phong: “Đôi khi bác sĩ không ở bên này. Em tính định về Thành Phố Ngầm một chuyến, tiện đưa theo Vượng Tài đi cùng luôn vậy.”


Lệ Lăng Phong nhìn sang: “Vậy để tôi đưa các em đi.”

Giản Thành Hi cũng không từ chối, chỉ là sau chuyện sáng nay, Giản Thành Hi lại muốn trở về thu hoạch trái cây. Nhưng việc bày sạp hàng bán không thiết thực cho lắm, nếu có thể thuê được mặt bằng mở cửa hàng bán thì tốt. Chuyện khai trương cửa hàng này hẳn là bác sĩ sẽ có kinh nghiệm giúp đỡ anh nhỉ.

“Thế cũng được. Ngày mai các con được nghỉ, em đưa các con đi chơi một chút cũng tốt.” Giản Thành Hi nói tiếp: “Thuận tiện xin ít kinh nghiệm của bác sĩ.”

Anh tạm thời vẫn chưa định nói chuyện mình muốn mở cửa hàng, anh sợ chuyện không thành.

Lệ Lăng Phong quay sang nhìn anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm, nhướng mày hỏi lại: “Xin kinh nghiệm cô ấy?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Đúng thế. Em cảm thấy bác sĩ khá lợi hại, em thường xuyên học được khá nhiều thứ từ cô ấy.”

Lệ Lăng Phong thong thả hỏi anh: “Ý em là gói thuốc kia, với cả phòng ngủ tình thú gì đó ấy hả?”

Giản Thành Hi: “…..”

Khụ.

Không phải là mấy cái đấy!

*

Hôm sau.

Hôm nay trời nắng rất đẹp.

Các con được nghỉ. Sáng sớm, Giản Thành Hi định đeo dây xích chó cho Vượng Tài.

Kết quả nhóc rồng hoàn toàn không chịu phối hợp, không ngừng chạy nhảy khắp nơi, đắc ý tránh đi dây xích trong tay anh, chỉ hận không thể né xa anh chục mét!

Đồ tinh linh ngốc nghếch, nghĩ muốn đem rồng cao quý ta đây dắt như chó là được chắc!

Nó thà chết cũng không chịu khuất phục!!!

Giản Thành Hi đuổi đến mệt thở hồng hộc.

Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm từ trong nhà bước ra thì thấy một màn này.

Giản Thành Hi chống eo, thở hổn hển, bất lực mắng: “Em chạy cái gì…..”

Chân Lệ Trầm đang trong giai đoạn điều trị, nhưng đã khá hơn nhiều, đi đường chỉ hơi tập tễnh chút. Lệ Toái Toái mặc váy đáng yêu cũng bước ra xem.

Lệ Toái Toái nghi hoặc nhìn sân vườn: “Ba ba, Vượng Tài không chịu đeo dây xích ạ?”

Giản Thành Hi gật đầu.

Lệ Toái Toái nhìn bộ dáng thà chết cũng không chịu khuất phục của Vượng Tài, bé đáng yêu cất giọng nói: “Hay là thôi đi ba ạ, con nghe Alice nói ma thú sủng nhà bạn ấy cũng không cần dắt.”

Nhóc rồng nghe vậy thì cực kỳ đồng ý, chỉ hận không thể gật đầu như bổ củi.

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: “Thật thế á?”

“Dạ, sau đó ma thú sủng nhà bạn ấy đi khám mới biết đầu óc có chướng ngại.” Lệ Toái Toái nhìn bé đen đen phía xa, nói: “Vượng Tài đáng thương ghê, khả năng nó cũng là một con chó ngốc nghếch rồi.”

Nhóc rồng: ??!!

Nó đâu phải vì nguyên nhân này!!!

Lệ Trầm ở bên cạnh cũng nhìn qua: “Này cũng bình thường mà, trông nó cũng đâu có thông minh lắm đâu.”

Nhóc rồng: ???

Ngươi có thể chê ta xấu, nhưng không được chê chỉ số thông minh của ta nha!!!

Giản Thành Hi thở dài: “Thế xem ra Vượng Tài cũng chẳng hiểu ý ba rồi…..”

Anh vừa mới nói.

Nhóc rồng đã bị chọc giận từ góc sân chạy lại, gâu gâu mấy tiếng rồi gặm dậy xích lên.

Ánh mắt nó cực kỳ kiên định.

Nhân loại ngu xuẩn, ta đây mới không phải đồ ngốc!

Giản Thành Hi mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn hành động này của Vượng Tài.

Lệ Toái Toái chỉ vào nó: “Ba ba nhìn kìa. Mới vừa rồi Vượng Tài còn không chịu, bây giờ tự nhiên lại lật lọng tự mình mang dây xích đến kìa ba. Nó quả nhiên không thông minh lắm.”

Giản Thành Hi ngẫm nghĩ: “Hình như đúng thế thật.”

Nhóc rồng: “……”

Ta muốn gặm chết các ngươi!

Gào!!!

*

Giản Thành Hi đưa tụi nhóc cùng đến phòng khám.

Bác sĩ trước tiên là giúp anh xem xét chân Vượng Tài, cô quan sát một hồi lâu mới nói: “Chân nó ý hả, hình như không phải là do bị đánh, mà là giống như bị cắn thương hơn.”

Giản Thành Hi nghi hoặc nói: “Nhưng đâu có động vật nào khác bắt nạt nó đâu.”

Bác sĩ nhìn miệng vết thương, thở dài nói: “Tôi nghi là nó tự cắn chân mình.”

Giản Thành Hi bị kết luận này của cô làm ngạc nhiên.

Trước nay anh chưa từng nghe thấy vụ này, làm gì sẽ có động vật nào tự đi cắn chân mình đâu.

Giản Thành Hi hơi lo lắng hỏi: “Con chó này bị làm sao vậy?”

Bác sĩ kiểm tra Vượng Tài một lúc nữa mới đáp: “Qua bước đầu khám sơ bộ, thân thể nó không có vấn đề gì.”

Rồng con nghe thấy mà khịt mũi coi thường.

Nhân loại ngu xuẩn, nguỵ trang của loài Rồng đẳng cấp như vậy, các ngươi sao mà đoán ra được.

Giản Thành Hi hỏi lại: “Thế không có vấn đề gì sao nó không đâu lại đi tự cắn chân mình?”

Bác sĩ nhíu mày: “Hiện tại không xác định ngay được, tôi kiến nghị anh nên về quan sát thêm xem sao.”

Giản Thành Hi chỉ đành đáp ứng. Lúc nhận bé chó vào tay đột nhiên nghĩ ra cái gì, vội hỏi: “Có thể là vì chỉ số thông minh của nó có vấn đề không?”

Cả bác sĩ cùng Vượng tài đều ngẩn ra.

Sau đó———

Bác sĩ quan sát từ đầu đến đuôi nó, dưới ánh mắt Vượng Tài mà chán nản gật đầu một cái: “Không loại trừ khả năng này.”

Nhóc rồng: “…..”

Thù này nó nhớ!

*

Sau khi kiểm tra cho bé chó nhà mình xong, Giản Thành Hi trò chuyện với bác sĩ về ý tưởng của mình một chút.

Bác sĩ nghe xong thì nói: “Đúng là trái cây của anh bán được không tồi. Từ sau khi anh nghỉ không bán quả ngọt nữa, tôi đây ở Thành Phố Ngầm cũng chưa ăn được quả nhà nào ngon hơn quả nhà anh đâu.”

Mắt Giản Thành Hi sáng rỡ lên, vui vẻ phấn khởi hỏi cô: “Thật hả?”

Bác sĩ gật đầu, cô nói tiếp: “Nhưng mà, thời gian kết trái của quả này rất chậm đấy, nếu anh chỉ dựa vào bán trái cây cũng chẳng kiếm được bao nhiêu lợi nhuận đâu, cái này anh nên cân nhắc lại xem. Với cả, ngoại trừ anh nghĩ kĩ lại nên bán mặt hàng nào, anh cũng nên để tâm đến anh nhà anh một chút đi.”

Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi cô: “Để tâm cái gì chứ?”

Bác sĩ lộ ra biểu cảm ‘tôi nên bắt anh làm gì bây giờ’ nói: “Anh không biết à? Tối qua nhà tôi có nói với tôi, hôm nay quân đội thực hiện huấn luyện ngoài trời. Vốn nên là hoàng đế đến thị sát, nhưng kết quả lại là công chúa đi thay.”

Giản Thành Hi: “Công chúa đến thị sát hả?”

Bác sĩ trợn trắng mắt: “Nàng ta thì đi thị sát cái gì chứ, chắc chắn là muốn đến tìm tướng quân nhà anh rồi!”

Giản Thành Hi hai hôm trước đã nói chuyện với Lệ Lăng Phong rồi, biết hắn sẽ không cưới vợ bé cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, anh cười nói: “Tướng quân không có tâm tư gì với công chúa đâu.”

Bác sĩ chọc chọc anh: “Này tôi tất nhiên biết. Nhưng cho dù tướng quân không có tâm tư, nhưng công chúa đã bỏ cuộc đâu. Anh đề phòng cẩn thận chút vẫn hơn!”

Giản Thành Hi một bên đáp một tiếng, một bên cũng chẳng để tâm quá.

Anh vẫn tin tưởng con người Lệ Lăng Phong lắm, tuy rằng cách làm việc của hắn có chút tàn bạo, nhưng tuyệt đối sẽ không dối trá.

Nếu hắn đã nói không hứng thú, vậy chắc chắn hắn cũng chẳng ham.

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Giản Thành Hi không chút để tâm, bế con lên, nói: “Vậy chúng tôi về trước đây.”

Bác sĩ dặn dò anh: “Tuy rằng hôm nay phải duyệt binh, nhưng quân doanh vẫn cho phép người nhà đến thăm với tham quan đấy. Anh đừng có mà ngơ ngẩn cái gì cũng không thèm để ý, hiểu chưa?”

Giản Thành Hi thở dài đáp lời: “Biết rồi, biết rồi mà!”

Lúc đưa các con ra khỏi phòng khám cũng đã là giữa trưa rồi.

Giản Thành Hi cũng nhân dịp này ghé thăm căn nhà cây cũ của mình một chuyến. Sân vườn ở đây anh đều là nhờ bà Lý chăm sóc hộ.

Vườn cây ăn quả lúc này đã kết đầy trái rồi.

Bà Lý lại đúng lúc chẳng có nhà, Giản Thành Hi đưa các con đi hái chút quả trái.

Vượng Tài chạy nhảy khoe mẽ khắp khu vườn. Rồng có cảm giác rất mạnh với linh khí, mà khu vườn này đâu đâu cũng có linh khí, nó cực kỳ thích, chạy loạn khắp nơi.

Giản Thành Hi xách rổ cười cười: “Xem ra Vượng Tài khá thích cái sân này đấy nhở.”

Lệ Toái Toái ở bên cạnh xoa xoa đầu Vượng Tài, còn đút cho nó ăn quả trái: “Vượng Tài à, em ăn nhiều một chút nhé.”

Nhóc rồng cắn một miếng, càng ăn càng thích chí.

Nó vừa ăn vừa nhìn Lệ Toái Toái.

Xem ngươi bón rồng ta ăn, ta sẽ tha thứ cho con nhóc nhà ngươi!

Lệ Toái Toái nhìn nó ăn đến no căng bụng, cười tủm tỉm nói: “Em ăn no rồi khỏe hơn cao lớn hơn, như vậy chị có thể đưa em đi đánh bại con chó nhà A Hổ rồi!”

Nhóc rồng: ?

Lệ Toái Toái vỗ vỗ đầu nó: “Vượng Tài chắc chắn sẽ lợi hại hơn chó nhà A Hổ nhiều.”


Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi con gái: “Sao lại vậy thế?”

Nhóc rồng cũng dựng lỗ tai lên nghe.

Chẳng lẽ khí chất rồng ta lại bị một con nhóc phát hiện ra sao?

Lệ Toái Toái cực kỳ tự tin đáp: “Bởi vì Vượng Tài ngốc hơn chó nhà A Hổ nhiều, không biết sợ. Đến lúc đó nó điên lên, chắc chắn chó nhà A Hổ sẽ không đánh lại Vượng Tài nhà mình đâu ạ.”

Nhóc rồng: “……”

Nó chết mất.

*

Về nhà, dưới sự hỗ trợ của hai nhóc con , Giản Thành Hi xách giỏ trái cây mới hái được rửa sạch sẽ.

Quả sau khi rửa sạch nhìn căng mọng tròn trĩnh, vừa cắn một miếng đã ứa nước quả ra, ăn ngon lại ăn no, mang thêm chút vị ngon ngọt, có thể nói là quả lớn rất tốt.

Lệ Toái Toái cắn một miếng: “Quả ba ba trồng ngon hơn quả trong siêu thị nhiều.”

Giản Thành Hi: “Thật à con?”

“Dạ.” Lệ Toái Toái đưa ra kiến nghị: “Hay là về sau bữa chiều Toái Toái mang quả ba ba đến lớp ăn ạ?”

Trước anh toàn là dùng trái cây mua trong siêu thị cho các con mang đi làm bữa chiều.

Tuy rằng tuy rằng có chuẩn bị cơm trưa, nhưng bữa chiều đều là các bạn được người nhà chuẩn bị cho mang đi.

Giản Thành Hi hỏi con: “Chiều các bạn khác sẽ ăn gì?”

Lệ Toái Toái: “Cũng là trái cây thôi ạ. Cô giáo còn nói tuần sau nên mang nhiều một chút, còn chia cho các bạn cùng ăn nữa ạ.”

Giản Thành Hi nhìn quả nhà mình: “Thế Toái Toái là muốn mang quả ba ba trồng đến chia sẻ cho các bạn à?”

Lệ Toái Toái gật gật đầu.

Giản Thành Hi nghĩ một lúc, cảm thấy chỉ mang mỗi trái cây đến thì đơn điệu quá, không chừng bọn nhỏ Thành Thiên Không còn ghét bỏ trái cây Thành Phố Ngầm thì sao, đến lúc đó con gái mình lại bị bắt nạt thì chết.

Anh nhìn quanh một vòng phòng bếp, trên giá bếp gần đó còn có một ít trứng chim nhập khẩu anh mua.

Anh đột nhiên nảy ra một ý.

Giản Thành Hi nói: “Ba ba đi làm đồ ăn nhẹ cho Toái Toái nếm thử.”

Lệ Toái Toái nghi hoặc: “Đồ ăn nhẹ gì thế ạ?”

Giản Thành Hi có chút kích động: “Toái Toái cứ ra kia chơi với anh trai con đi, tí nữa là biết ngay ấy mà.”

Anh đứng dậy, lấy khay trứng trên giá xuống, đập trứng vào trong bát, dùng máy đánh trứng đánh đến khi bông lên.

Hai đứa nhỏ đang ở đằng kia vui đùa cùng Vượng Tài.

Giản Thành Hi nhìn trứng trong bát đã được đánh bông lên mới dừng lại, anh nói: “Như này là nướng thành bánh được rồi.”

Hệ thống nói: [ Nhưng anh làm gì có bột gì đâu? ]

Giản Thành Hi hơi do dự một lát, chợt anh nhìn thấy túi ngũ cốc nhập khẩu gần đấy, nói: “Để tôi thử nghiền cái này ra xem sao vậy.”

Đáng tiếc là hành tinh này không có cái gọi là máy nghiền.

Nhưng anh rất nhanh đã tìm ra được một thứ có thể thay thế máy nghiền. Trước anh vì muốn xay thịt ăn nên có mua một cái máy xay nhuyễn, công dụng cũng không khác nhau lắm.

Giản Thành Hi bỏ ngũ cốc vào máy xay xay nhuyễn thành bột mịn.

Giản Thành Hi nở nụ cười: “Bột mì!”

Hệ thống nhịn được cảm thán: [ Đúng là không gì cản nổi người đang lên cơn nghiện món nào đó ]

Giản Thành Hi không ngừng chỉnh sửa máy xay, bận rộn một hồi lâu cuối cùng cũng xay ra được một túi bột mì lớn. Trứng đã được đánh bông, anh bỏ bột mì vào rồi trộn đều. Nướng bánh cũng cần kỹ năng cao siêu lắm đấy.

Nhưng hồi trước lúc anh còn phải ăn nhờ ở đậu nhà họ hàng cũng học được không ít các kỹ năng.

Giản Thành Hi làm nóng lò nướng, phết một lớp dầu lên khuôn, cẩn thận chậm rãi đổ hỗn hợp bánh đã được trộn đều vào khuôn rồi bỏ vào lò, cuối cùng là đóng nắp lại.

Không lâu sau, mùi thơm lan toả khắp nhà.

Tụi nhóc cũng bị mùi thơm dụ vào phòng. Giản Thành Hi thấy cũng đến lúc rồi thì lập tức mở nắp lò nướng ra.

Bánh được nướng thành màu vàng kim đẹp mắt. Anh cẩn thận dùng găng lấy khuôn ra. Bánh không bị khô, vừa mềm vừa xốp, còn có mùi thơm của bột ngũ cốc.

Giản Thành Hi đặt bánh đã nướng lên đĩa, phết kem lên, rồi lại trang trí bằng trái cây ban nãy mình đã cắt thành hình, đều đều xếp lên, làm thành một chiếc bánh kem trái cây.

Lệ Toái Toái ghé đến: “Ba ba làm món gì vậy?”

Giản Thành Hi cắt một bánh cho cô nhóc: “Toái Toái nếm thử xem.”

Cô nhóc vừa cắn một miếng liền tròn mắt nhìn lên.

Giản Thành Hi hơi chần chừ hỏi con: “Có ngon không?”

Lệ Toái Toái gật đầu như bổ củi, dõng dạc đáp: “Ngon lắm ạ!”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười. Anh cũng không nghĩ thật sự có thể thành công, lập tức cắt thêm một miếng cho Lệ Trầm: “Tiểu Trầm cũng ăn thử xem.”

Lệ Trầm cũng ăn thử một miếng.

Thật ra Lệ Trầm có phần kén ăn hơn so Lệ Toái Toái, nhưng lúc này cũng chậm rãi ăn hết cả một miếng bánh lớn.

Giản Thành Hi rót cho các con mỗi đứa một cốc nước: “Không ăn tiếp được đâu, ăn nhiều tức bụng mất.”

Lệ Toái Toái ăn khá nhiều, trên mặt nhỏ còn bị dính cả kem bánh, cô nhóc ngẩng đầu nói: “Bánh ngon lắm, con muốn cha cũng ăn thử nữa.”

Giản Thành Hi nhớ lại lời Lệ Lăng Phong nói sáng nay: “Cha bảo hôm nay ở quân doanh khá bận rộn, có lẽ phải đến khuya mới về.”

Lệ Toái Toái ở một bên ăn nốt miếng bánh của mình, cô nhóc ngồi trên ghế vung vẩy chân, giọng nói ngọt ngào: “Nhưng chị bác sĩ đã nói rồi, ba ba có thể đến thăm cha được mà.”

“……”

Thế mà con cũng nghe được.

Giản Thành Hi nhìn đồng hồ, vẫn còn là buổi chiều, thời gian vẫn còn sớm, có lẽ đến thăm anh ấy một chuyến cũng được.

Chỉ là không biết liệu anh đến có phải làm phiền Lệ Lăng Phong không?

Giản Thành Hi nhìn các con, hỏi: “Các con muốn đến thăm cha không?”

Anh vốn nghĩ có lẽ tụi nhóc cũng không quá hứng thú với chuyện này.

Nào ngờ———

Lệ Trầm lại mở miệng đáp: “Có ạ.”

Giản Thành Hi hơi bất ngờ: “Vì sao vậy?”

Lệ Trầm đặt đĩa bánh xuống, trả lời anh: “Cha nói phải xem tàu chiến quân đội ngoài đời mới biết khác biệt thế nào, cho nên con muốn đến xem xem. Để đánh bại các bạn hamster khác, tàu chiến của con tuyệt đối không thể có khuyết điểm nào.”

“……”

Vụ nhà hamster này vẫn chưa xong à.

Anh đang nghĩ nghĩ, giọng Lệ Toái Toái cũng truyền đến bên tai: “Toái Toái cũng muốn đi ạ.”

Giản Thành Hi cúi đầu nhìn con gái: “Toái Toái cũng muốn đến xem tàu chiến à?”

Lệ Toái Toái lắc đầu: “Không phải đâu ạ.”

Giản Thành Hi dò hỏi: “Thế là vì……?”

“Vì Toái Toái vẫn muốn ăn thêm bánh kem ạ.” Lệ Toái Toái giơ hai tay lên: “Đến lúc đó cha chắc chắn sẽ chia cho Toái Toái cùng ăn với cha!”

“…….”

Cô nhóc này tinh ranh thật đấy.

*

Vốn Giản Thành Hi cũng không định đi, nhưng nhìn bộ dáng háo hức rất muốn đi của hai đứa nhóc nhà mình, nghĩ nghĩ một hồi anh vẫn quyết định nên đến một chuyến.

Nhưng mà trước đó, có lẽ anh nên báo một tiếng với Lệ Lăng Phong.

Gọi điện cho người đàn ông của mình lại chẳng ai nghe máy. Anh hơi do dự một lát, lại bấm số gọi điện cho phó chỉ huy.

Phó chỉ huy nhận điện thoại rất nhanh.

Giản Thành Hi nói: “Ngại quá làm phiền anh rồi, tôi muốn hỏi một chút, tướng quân đang bận à?”

Phó chỉ huy vội vàng đáp: “Là phu nhân à. Tướng quân đang giám sát binh sĩ điều khiển tàu chiến. Chúng tôi mới nghiên cứu phát minh ra chiếc tàu chiến có ngăn cách mọi tín hiệu, nên có thể vì thế mà không nhận được tín hiệu của anh. Anh muốn đến đây à? Nếu thế thì để tôi cho người đi đón anh.”

Giản Thành Hi yên tâm hơn: “Có tiện không?”

“Tiện!” Phó chỉ huy đáp: “Hôm nay là ngày tuần tra kiểm duyệt, các đơn vị đều phải trải qua kiểm tra. Anh là người nhà và người thân, đương nhiên có thể đến được.”

Giản Thành Hi mỉm cười, đáp: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Phó chỉ huy lập tức nói: “Phiền gì đâu, phiền gì đâu. Chỉ cần tâm tình anh tốt một chút, đừng giận dỗi gì tướng quân chúng tôi là được. Với cả lúc ở cùng tướng quân anh nhớ nói tốt cho tôi vài ba câu nhé, cho tôi có thể ngày nào cũng được về sớm giúp vợ sinh đứa thứ hai là được!”

Giản Thành Hi: “……?”

*

Quân doanh

Hôm nay là ngày thị sát.

Toàn bộ quân đội từ trên xuống dưới sẽ thống nhất một ngày để kiểm tra tình hình của từng đơn vị.

Lệ Lăng Phong đang kiểm duyệt con tàu chiến chiến đấu đời mới nhất. Con tàu này hoàn toàn là do một tay hắn thiết kế ra. Trong tình huống đặc biệt, con tàu sẽ không chịu bất cứ sự nhiễu loạn nào từ tín hiệu bên ngoài, không thể bị truy lùng, không thể bị khống chế.

Công chúa đi theo phía sau hắn.

Sĩ quan bên cạnh đang giảng giải tính năng con tàu, công chúa lại chẳng đặt chút tâm tư lắng nghe.

Lệ Lăng Phong nói với sĩ quan: “Dựa theo tiêu chuẩn này, có thể đưa đến tiền tuyến để thứ nghiệm trước. Nhưng hệ thống cảm ứng cần phải nâng cấp hơn…..”

Mọi người vừa bàn luận vừa đi ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, công chúa bỗng dưng kêu lên: “Ai da…….”

Nàng rõ ràng đã cố tình ngã về phía Lệ Lăng Phong, hắn cũng chỉ cần vươn tay là đỡ được nàng. Kết quả người đàn ông lại chỉ nhanh nhẹn lùi về phía sau một bước.

Công chúa ngã sấp xuống.

Các sĩ quan nhìn mà suýt xoa, cú ngã này nhìn đau lắm đấy nha.

Thân hình mảnh mai của công chúa run rẩy, mái tóc vàng bung xoã, cực kỳ ai oán ngoái đầu lại: “Tướng quân sao lại không đỡ em một tay chứ?”

Lệ Lăng Phong vô cảm: “Ở đấy tôi không đỡ kịp.”

“…….”

Anh còn dám nói mấy lời nói dối trắng trợn như vậy hả?

Công chúa tức phát điên lên, nàng muốn bùng nổ luôn rồi, nhưng nghĩ tới mục đích của mình lại chỉ đành cố nhịn xuống, hốc mắt đỏ ửng nói: “Em ngã đau quá, tướng quân đưa em vào phòng nghỉ ngơi được không?”

Lệ Lăng Phong lại quay sang phân phó sĩ quan bên cạnh: “Cậu đưa công chúa đi nghỉ ngơi đi.”

Sĩ quan: “Tuân lệnh.”

Công chúa tí nữa nghẹn thở, chỉ đành nhịn đau đứng dậy: “Thực ra em cũng không còn quá đau nữa.”

Lệ Lăng Phong thờ ơ nhìn nàng ta một cái.

Đúng lúc này, phó chỉ huy đi đến, ghé vào tai Lệ Lăng Phong nói gì đó.

Lệ Lăng Phong lập tức hỏi lại: “Bao giờ đến đây?”

Phó chỉ huy: “Ngài ấy chắc phải một lúc nữa, vừa rồi hoàng đế cũng truyền tin xuống, nói là có chuyện quan trọng mời ngài tham dự phòng họp video.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Được.”

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía công chúa: “Công chúa tự nhiên.”

Công chúa miễn cưỡng nở nụ cười.

*

Lệ Lăng Phong bước vào phòng họp, họp với hoàng đế không thể có người khác ở bên. Đến lúc bàn luận xong vừa ra cửa đã có người sốt ruột chạy đến: “Tướng quân! Công chúa mất tích rồi!”

Công chúa mất tích trong quân doanh hoàn toàn không phải chuyện nhỏ.

Con ngươi Lệ Lăng Phong loé lên: “Người đâu?”

Phó chỉ huy vò đầu bứt tóc nói: “Các máy theo dõi đều không thấy, nháy máy cái đã chẳng biết người chạy đâu rồi.”

Càng lúc này càng sốt ruột.

Lệ Lăng Phong ra lệnh: “Đi tìm đi, đừng để to chuyện.”

Phó chỉ huy: “Đã rõ.”

Anh ta mới đi vài bước lại vòng lại: “Phu nhân tới rồi ạ, tôi đã sắp xếp cậu ấy chờ ở phòng nghỉ của ngài.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Đã biết.”

Chuyện sống chết của công chúa hắn cũng không quá lo lắng, trực tiếp xoay người bước về phía phòng nghỉ.

Lệ Lăng Phong đi rất nhanh. Lúc về đến cửa phòng đang định đẩy cửa bước vào, tay hắn bỗng khựng lại một cái. Rồi hắn dùng lực đá văng cửa, lại nghe được tiếng ai đó “ai da” kêu lên.

Đang ngã ngồi trên mặt đất không ai khác lại chính là công chúa.

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Sao công chúa điện hạ lại đứng canh trước cửa phòng tôi?”

Công chúa nào dám nói là hoành huynh bảo mình làm, ánh mắt mơ hồ, lắp bắp nói: “Em, em bị ngã hơi đau, cho nên muốn tuỳ tiện vào một phòng nào đó…..nghỉ ngơi.”

Đôi con ngươi sắc lạnh của Lệ Lăng Phong dường như đã nhìn thấu hết ý định của nàng ta.

Người đàn ông xoay người: “Để tôi cho người tới đưa công chúa đi.”

Công chúa hoảng loạn muốn giữ lấy hắn: “Đừng, đừng…….”

Lại chưa kịp chạm lên người hắn đã bị hắn dùng lực ném ra.

Cũng may thiên sứ phản ứng nhanh, bung cánh ra giảm thiểu lực tác động nên không bị thương tổn gì mấy. Công chúa bị ném đập vào cạnh giường trong phòng nghỉ, bị va đập đau, đầu tóc nàng bù xù, cực ai oán nhìn Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong vẫn từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Công chúa tự trọng.”

Công chúa giận dữ nhìn hắn: “Anh….”

Lệ Lăng Phong nhìn người con gái trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một tia sát ý.

Ý định của hoàng đế hắn tất nhiên hiểu, chỉ là hắn không muốn nghe theo. Dựa theo tính cách hắn chỉ cần giết công chúa là giải quyết xong mọi chuyện, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất.

Đang định lên tiếng———

Bỗng cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

Giản Thành Hi đưa theo các con từ ngoài hành lang bước vào. Vừa vào phòng đã thấy công chúa quần áo lộn xộn chật vật chạy ra khỏi phòng Lệ Lăng Phong.

?

Công chúa thậm chí còn chẳng nhìn Giản Thành Hi lấy một cái đã thục mạng chạy đi.

Giản Thành Hi tròn mắt há mồm nhìn theo.

Anh ôm các bước tới bên Lệ Lăng Phong, nhìn căn phòng có chút hỗn loạn, người bình thường nhìn vào đều sẽ nảy ra mối nghi ngờ không biết liệu hai người có gian tình hay không.

Giản Thành Hi nhìn Lệ Lăng Phong, hỏi: “Anh với công chúa…..?”

Lệ Lăng Phong trầm mặc một lát mới nói: “Tôi với công chúa không có gì cả.”

Giản Thành Hi gật đầu: “Ồ.”

Lệ Lăng Phong không ngờ Giản Thành Hi sẽ tin tưởng bản thân mình đến thế.

Giản Thành Hi thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, cười nói: “Không phải anh bảo anh sẽ không cưới vợ bé rồi còn gì, em tin anh.”

Lệ Lăng Phong nhìn nụ cười của anh, tâm tình đang bực bội cũng thả lỏng ra nhiều.

Hắn đứng ở cửa một lúc, cảm nhận từng biến hoá trên người mình. Công chúa ban nãy có lẽ là bôi thuốc lên cửa, khiến ban nãy lúc hắn mở cửa bị dính phải.

Mức độ dính thuốc này đối với hắn cũng chẳng nghiêm trọng lắm.

Nhịn một chút là được.

Chỉ là vợ và con hắn đang ở đây.

Lệ Lăng Phong nhìn phó chỉ huy đang đứng phía sau, ra lệnh: “Anh đưa phu nhân với mấy đứa nhóc nhà tôi qua đằng kia nghỉ ngơi vui chơi trước đi.”

Phó chỉ huy gật đầu tuân theo.

Giản Thành Hi nói với các con: “Các con đi theo chú ấy trước đi, lát nữa ba ba qua.”

Hai nhóc đáp một tiếng, cũng không quấn quýt lấy ba ba nữa.

Giản Thành Hi thấy Lệ Lăng Phong không nói năng gì, giơ bánh kem trong tay lên mở lời: “Em có làm chút bánh ngọt nè, muốn cho anh ăn thử.”

Lệ Lăng Phong đứng yên tại chỗ. Người hắn cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, nhìn không có vẻ gì khác thường, chỉ là giọng nói có phần trầm khàn hơn chút so với bình thường: “Ừ.”

Giản Thành Hi bỗng dưng cảm thấy không ổn lắm: “Anh sao vậy?”

Lệ Lăng Phong bước vào phòng nghỉ.

Thuốc công chúa hạ cũng không quá khó khống chế, xui xẻo là hắn sắp bước vào thời kỳ hoá thú, giai đoạn này người thú rất mẫn cảm. Thực ra cũng chẳng có vấn đề gì quá to tát, chỉ là chàng vợ nhỏ của hắn vẫn luôn dán sát lại đây.

Giản Thành Hi đặt bánh kem trong tay xuống, kéo kéo cánh tay hắn: “Anh khó chịu ở đâu à?”

Lệ Lăng Phong kéo lỏng cổ áo, cởi mấy hàng cúc đầu ra, lắc lắc đầu.

Giản Thành Hi nhìn mà trố cả mắt ra.

Lệ Lăng Phong mở cửa phòng tắm bước vào, mở vòi vặn sang chế độ nước lạnh nhất, rồi mới nhìn về phía Giản Thành Hi, nói: “Tôi không có chuyện gì đâu, em cứ ra ngoài trước đi, lát nữa tôi ra sau.”

“…….Anh trông chẳng giống ‘không có chuyện gì’ tí nào cả!”

Giản Thành Hi cho dù có ngốc cũng phát hiện ra chuyện bất thường: “Có phải công chúa làm gì anh rồi không? Anh khó chịu chỗ nào? Em đi tìm bác sĩ!”

Lệ Lăng Phong quay đầu nhìn anh.

Nếu người trước mắt là công chúa, hắn sẽ không do dự mà quay đầu bỏ đi, thế nhưng người đứng trước mắt hắn bây giờ lại là Giản Thành Hi.

Hắn kéo kéo cổ áo, cả người nóng bừng lên.

Người đàn ông dùng giọng nói trầm ấm khàn khàn cực quyến rũ nói: “Cô ta dùng bột phấn trợ hứng.”

Giản Thành Hi còn chưa kịp nghĩ ra đây là loại bột gì, bỗng đối diện với đôi mắt đỏ ửng của Lệ Lăng Phong mới ngẩn người ra. Đến lúc nhận ra được đó là thứ gì, mặt mũi cũng theo đó đỏ au.

Lệ Lăng Phong giải thích xong, khàn khàn nói tiếp: “Không có vấn đề gì đâu, tôi tắm nước lạnh chút là được rồi.”

Giản Thành Hi vội vàng: “Tắm nước lạnh á?! Lạnh lắm đấy, không tốt cho thân thể đâu!”

Lệ Lăng Phong dừng bước, trên giương mặt anh tuấn của hắn hiện lên chút vẻ ham muốn, đôi mắt đen láy nhìn Giản Thành Hi, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn giúp tôi không?”

Giản Thành Hi cứng đờ người, nháy mắt trở nên hoảng loạn.

Lệ Lăng Phong nhìn bộ dáng này của anh, thu hồi ánh mắt: “Em không chịu nổi nỗi đau ấy đâu.”

Ngoại trừ tắm nước lạnh thì cũng chẳng còn cách nào khác đâu.

Người đàn ông xoay người, vừa định nước vào phòng tắm, bỗng bị một lực kéo kéo lại. Hắn xoay người, nhìn người vợ đang lôi kéo mình.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Giản Thành Hi đang gắt gao nắm lấy tay hắn. Anh ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh nước.

Lệ Lăng Phong hỏi: “Sao vậy?”

Hàng lông mi Giản Thành Hi khẽ run run, ánh mắt nhìn một chỗ trên người Lệ Lăng Phong, tay anh nắm hắn cũng có chút run rẩy. Vành tai anh đỏ rực, giọng nói bé xẹo: “Thật ra, cũng có thể thử xem sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK