• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 53: Bị doạ nhũn cả chân không đi nổi

Bên ngoài trạm tiếp ứng trời mưa rất to, xa xa còn có tiếng sấm liên tục truyền đến.

Một con thỏ chia ra cho 15 bạn nhỏ, sức ăn của mỗi bạn cũng không kém, chẳng thể cho mỗi bạn đều có thể ăn no được. Bản thân Giản Thành Hi cũng chỉ ăn một chút để đảm bảo mình sẽ không bị đói đến mức váng đầu ngất đi, còn lại đa số là để cho con gái và các bạn nhỏ khác ăn.

Trời bắt đầu nổi gió.

Lúc Giản Thành Hi còn đang tính xem có nên đi bắt thêm một con thỏ nữa về không, khu vực rừng cách đó không xa bỗng có động tĩnh.

Alice là người phản ứng được trước tiên, cô bé lập tức nói: “Có người đang đến!”

Mấy bóng người chỗ bờ suối càng ngày càng tới gần.

Mấy bóng người kia dần dần xuất hiện. Có hai người, một người cao cao gầy gầy trông khá trang nhã, người còn lại thì vừa cao vừa to, làn da cháy nắng đen đen, còn có râu quai nón.

Bọn họ men theo bờ sông bước đến.

Bình Bình chớp chớp mắt, dẫn đầu nói: “Không phải ba ba.”

Là người lạ.

Trời mưa tí tách, ở bên ngoài chỗ trước cửa trạm tiếp ứng cũng chỉ còn có mỗi cái nồi.

Hai người đàn ông kia người mặc áo lông chồn bước lại gần, sau đó lập tức đối diện với đôi mắt tròn xoe của Giản Thành Hi. Bầu không khí cũng đồng thời chìm vào sự yên tĩnh đến lạ, cách đó không xa là tiếng sấm nổ đùng đùng, trên người hai người họ còn lấm tấm nước mưa.

Bọn nhỏ cũng trố mắt nhìn chằm chằm hai người lạ trước mặt.

Giản Thành Hi đứng dậy, nhìn bọn họ: “Các anh…….”

Bọn cướp vốn tưởng bên này chỉ còn lại mấy đứa con nít trẻ ranh, dù sao người lớn thì cũng đã bị bọn chúng cho khuất phục từ sớm rồi, thế nên lúc này chúng cũng chẳng mang súng tới, không ngờ ở đây vẫn còn người lớn, lại còn là một tinh linh xinh đẹp thanh tú như này.

Bọn chúng trở tay không kịp, có hơi luống cuống.

Thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rút dao ra nói chuyện.

Nào ngờ Giản Thành Hi chỉ hơi ngẩn người một chút, rồi nghi hoặc thử hỏi: “Các anh là người trường điều đến tìm bọn tôi đúng không?”

Bọn cướp chớp chớp mắt.

Trí nhớ Giản Thành Hi không tốt lắm, không dám xác định, hỏi lần nữa: “Chỉ có hai người các anh thôi à?”

Bọn cướp bị mấy câu hỏi này làm cho sững sờ. Bọn chúng không ngờ tính huống sẽ phát triển thành dạng này, dù sao bình thường chỉ cần nhìn thấy bọn hắn, những người khác ai chẳng hoảng sợ kêu la.

Thế mà Giản Thành Hi chỉ ngẩn người một lát rồi thôi.

Phó thủ lĩnh lập tức nở nụ cười: “Đúng vậy, đúng là chúng tôi được trường điều đến đây tìm mọi người đấy. Trời đang mưa còn gì, chúng tôi sợ mọi người xảy ra chuyện gì nên vội tới xem.”

Bọn họ cùng nở nụ cười, rồi lại bị mùi thơm bên trong trạm thu hút sự chú ý.

Tên râu quai nón ngày nào cũng chỉ được gặm cỏ ăn, gã cũng tưởng mình sắp biến thành động vật ăn cỏ luôn rồi, lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Này là ai nấu vậy?”

Giản Thành Hi mở miệng đáp: “Là tôi nấu đấy. Bọn nhỏ đói quá, tôi thấy chúng đói như vậy, lại vừa lúc bắt được con thỏ nên nấu cho chúng chút gì đấy bỏ bụng thôi.”

Bọn cướp đã từng vào Nam ra Bắc, cũng từng được nếm thử không ít các loại sơn hào hải vị.

Lại chưa từng ngửi thấy món nào thơm như này, không chỉ có mùi thơm của thịt thỏ mà còn cả mùi cay cay khá nồng rất tạo cảm giác thèm ăn. 

Giản Thành Hi nhìn thấy hai người họ mà như được thả lỏng: “Tôi còn đang tính xem có nên tìm cách liên hệ với người dưới chân núi không đấy, cũng may các anh đến rồi. À! Đúng rồi! Lúc trên đường các anh có gặp các vị phụ huynh khác không? Bọn họ ra ngoài tìm đồ ăn, thế nào mà đến bây giờ vẫn chưa thấy về.”

Bọn cướp nghĩ ở trong lòng, tất nhiên là họ có thấy rồi.

Còn vẫn được được trói trên cây kia kìa.

Thế nhưng chúng vẫn đáp: “Không thấy. Bọn họ đi tìm ở xung quanh đây à?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Đúng thế, những vẫn chưa thấy ai về.”

Bọn cướp liên ngân hà giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối: “Nhưng chúng tôi thật sự không gặp được họ. Nhưng mà bây giờ trời đang có mưa, chắc bọn họ cũng đang tìm chỗ nào đấy trú tạm rồi.”

Giản Thành Hi đáp: “Có lẽ là thế, hy vọng bọn họ không sao.”

Bọn cướp liên ngân hà nghĩ, chắc chắn là không sao đâu.

Cái cây kia vừa to vừa an toàn lắm đấy!

*

Mọi người cùng quay vào trong trạm.

Lũ cướp liên ngân hà cứ tưởng mình sẽ phải trải qua một tình huống đầu rơi máu chảy, ai ngờ lại hoà bình khách sáo như này.

Giản Thành Hi dẫn theo bọn nhỏ, hỏi chúng: “Bây giờ chúng ta sẽ xuống núi à?”

Gã râu quai nón gần như không hề do dự mà lập tức nói: “Đương nhiên không được! Đến đây rồi còn muốn……”

Phó thủ lĩnh ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói thay: “Bên ngoài vừa mưa vừa gió, lúc này mà đưa các cháu xuống núi có hơi nguy hiểm, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên ở lại đây một đêm thôi.”

Giản Thành Hi không muốn ngủ qua đêm trên núi.

Nhưng hai người họ nói đúng, trời đang trở gió, nếu bọn nhỏ mà bị trúng gió rồi ốm thì anh biết làm sao chứ.

Nghĩ vậy———

Giản Thành Hi cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ là vẫn còn hơi do dự: “Thế để tôi nhắn cho anh nhà tôi cái tin đã, anh ấy vốn sắp xếp lịch bảo muốn tối nay đến đón tôi với con.”

Đáy mắt bọn cướp xẹt qua một tia sáng khác thường, nhưng chúng vẫn điềm nhiên như không mà nói: “Trời mưa, khả năng trên núi không có tín hiệu đâu.”

Giản Thành Hi khựng người lại một chút. Anh vội ấn mở vòng liên lạc, quả thật đúng là đã bị mất tín hiệu.

Một cảm giác bất an dần lan ra trong lòng anh.

Giờ phút này anh thực sự cảm thấy cảm kích việc Lệ Lăng Phong lúc trước đã giúp anh rèn luyện ra một tâm lý vững vàng, nhờ vậy mà bây giờ cho dù anh có hoảng loạn cũng không bị luống cuống tay chân.

Giản Thành Hi chậm rãi buông tay, nói vói hai người kia: “Vậy xem ra đêm nay chỉ có thể ngủ lại ở đây rồi, nhưng mà trong cái trạm tiếp ứng này cũng chẳng có túi ngủ hay là đồ dùng gì……”

Tên phó thủ lĩnh lập tức nói: “Mọi người không cần lo lắng vấn đề này, bên trọng trạm tiếp ứng có đồ dùng khẩn cấp, vào tìm một hồi là thấy ấy mà.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa bước đến một bên nắm lấy tay con gái, vừa nhân tiện nói mấy lời khích lệ: “Quả nhiên không hổ là nhân viên công tác nhỉ, chúng tôi tìm mãi vẫn chẳng thấy gì.”

Tên phó thủ lĩnh nhìn tinh linh xinh đẹp dịu dàng trước mắt, nở nụ cười nhẹ: “Nào có nào có, là do phía trường học chúng tôi chưa sắp xếp mọi chuyện chu toàn, mới phải để anh và các cháu ở lại trên núi một đêm.”

Gã càng như vậy, càng trông có vẻ đáng tin hơn.

Hai tên cướp liên ngân hà đi vào trong trạm tiếp ứng bắt đầu tìm kiếm đồ dùng khẩn cấp. Giản Thành Hi đứng ở bên ngoài, bàn tay đang nắm tay con gái lại không tự giác mà nắm chặt hơn, thậm chí lúc này sau lưng anh cũng đang liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Lệ Toái Toái ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi ba ba: “Ba ơi, sao thế ạ?”

Giản Thành Hi thấy hai người kia đang ở bên trong tập trung tìm đồ mới cúi đầu nói nhỏ: “Trên người bọn họ không có phù hiệu nhân viên công tác của trường.”

Là ngôi trường đứng đầu của của Đế Quốc, mỗi nhân viên công tác của trường đều phải có thẻ nhân viên và phù hiệu, mà hai người kia trên người lại trống trơn chẳng có gì.

Quan trọng nhất chính là.

Giản Thành Hi không dám nói với con gái, anh ngửi thấy mùi máu tươi trên người bọn họ.

Lệ Toái Toái nắm chặt tay ba ba, nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, thế bọn họ là người xấu ạ?”

Giản Thành Hi cố tỏ ra bản thân mình trông vẫn bình thường, giả vờ ngồi xổm xuống giúp con gái chỉnh chỉnh lại quần áo, một bên khác lại nhỏ giọng nói: “Lát nữa ba ba sẽ cố tìm cơ hội cho con chạy, con phải chạy xuống núi, biết chưa?”

Con gái anh mới có ba tuổi.

Khuôn mặt trắng nõn đáng yêu kia nhìn chằm chằm Giản Thành Hi, đôi mắt bé đơn thuần mà sáng ngời, rất dũng cảm gật đầu: “Dạ.”

Các bạn nhỏ khác vừa được ăn xong, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế ngoài đại sảnh.

Phó thủ lĩnh và và tên râu quai nón từ bên trong đi ra.

Trên mặt còn tỏ vẻ xin lỗi: “Có vẻ như lều trại và đồ ăn tiếp tế ở cái trạm này không dùng được nữa rồi. Hay là chúng ta cùng đến trạm tiếp ứng tiếp theo đi, cũng ngay gần đây thôi.”

Giản Thành Hi khẽ kéo tay con gái, hơi do dự hỏi lại: “Không phải bên ngoài đang có gió……”

Tên râu quai nón chẳng chút để ý, nhìn con mưa phùn bên ngoài mà nói: “Cứ đi theo đường mòn là được rồi, ven đường hai bên có cây to chắn cho sẽ không có gió đâu, đêm nay là không có chăn có đệm gì là lạnh lắm đấy.”

Nghe vậy, Giản Thành Hi cũng chỉ đành gật đầu: “Vậy được rồi.”

Nhưng có một bạn nhỏ lại không đồng ý.

Bình Bình ngồi ở trên ghế, nói: “Cháu muốn ở lại chờ ba ba!”

Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn Bình Bình, cũng lập tức bắt được tia sáng đầy sát ý vừa loé qua trong ánh mắt hai tên cướp.

Nhưng còn chưa để anh kịp nói gì———

Lệ Toái Toái nhìn Bình Bình, giọng bé mềm mại tựa sữa: “Vậy Bình Bình ở lại một mình nhá, bọn mình đi đây~”

Lúc này trông Bình Bình đáng thương vô cùng.

“Ba ba nói trên núi có sói đấy.” Lệ Toái Toái tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Đến lúc đó còn mình Bình Bình ở đây, nói không chừng là có thể thấy được đấy.”

Bình Bình quả nhiên bị doạ sợ: “Có, có thật á?”

Lệ Toái Toái an ủi bạn: “Nhưng mà Bình Bình gặp được các bạn sói cũng không cần phải sợ đâu.”

Bình Bình nghi ngờ hỏi: “Vì sao chứ?”

Trông đôi mắt Lệ Toái Toái ngập ý cười: “Bởi vì cậu sợ cũng vô dụng thôi!”

Bình Bình: “……..”

Hu hu!!!

Cô bé khóc lớn!!!

Cho dù trước giờ bé có là một cô bé ương ngạnh kiêu căng thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ con mới có ba tuổi bọ. Cô bé sau khi nghe mấy lời này thì nước mắt lập tức lăn xuống, vội vàng nhảy xuống ghế, cũng chẳng dám náo loạn đòi hỏi gì nữa.

Hai tên cướp kia ở một bên quan sát mà cũng sững sờ.

Tên thủ lĩnh với bộ râu quai nón cười cười nhìn Lệ Toái Toái: “Con bé này thông minh phết đấy.”

Có chút gì đó khá giống với gã khi còn nhỏ.

Trời mưa gió càng ngày càng lớn, cũng không có dấu hiệu nào là sẽ sớm dừng lại.

Giản Thành Hi xót con nhất, anh sợ con gái bị ướt, vội ôm con lên rồi cởi áo khoác của mình ra phủ lên người con, đồng thời cũng cẩn thận trông chừng các bạn nhỏ khác để không bé nào bị lạc mất.

Mọi người đi bộ tầm mấy trăm mét.

Càng đi xung quang càng tối tăm, mà nơi này cũng chẳng phải trạm tiếp ứng nào cả, mà là một cái hang động rất lớn, bên trong hang còn có mấy tên cướp khác. Bọn họ đốt lửa sưởi ấm, quần áo trên ngoài khá hỗn độn bẩn thỉu, có người trên mặt có vết sẹo dài.

Bọn nhỏ phía sau đứng ngây ngốc.

Tên râu quai nón vào được hang ổ bản thân rồi cũng chẳng thèm giả vờ nữa, hung dữ gào lên: “Mau vào đây!”

Tiếng rống này của gã lập tức doạ bọn trẻ sợ đến choáng váng.

Mà gã râu quai nón cũng thò tay xuống chạm vào súng, xem đứa bé nào dám nháo dám khóc thì lập tức lấy nó khai đao, để gã xem có ai còn không chịu tự giác đến làm con tin.

Mắt thấy có mấy bạn chuẩn bị khóc lên———

Giản Thành Hi chợt đứng dậy, vỗ vỗ tay: “Được rồi, cả nhà(*) mau vào thôi!”

(*): ở đây mình để thế là để thể hiện sự thân thiết nha, kiểu lớp mình là một gia đình ý.

Bọn nhỏ cùng quay đầu lại nhìn Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi nở nụ cười đầy dịu dàng: “Đây là buổi cắm trại trường sắp xếp cho chúng ta đấy, trường còn cử mấy chú này đến hỗ trợ chúng ta nữa này. Bạn nào có biểu hiện tốt sẽ có cúp đấy nha.”

Mấy đứa bé đứa nào cũng ngẩn người ra.

Có bé đang định khóc, nghe Giản Thành Hi nói vậy cũng không khóc nữa: “Thật ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Giản Thành Hi cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua tên râu quai nón: “Không tin cháu hỏi chú ấy xem đi, có đúng vậy không?”

Một lớn và một bầy nhỏ với những đôi mắt ngập nước cùng quay nhìn chằm chằm gã.

Râu quai nón: “…….”

Làm chuyện ác bao nhiêu năm nay, lần đầu gã hiểu cảm giác bị trói buộc đạo đức.

Nhưng mà

Chỉ cần mấy đứa này không phản kháng, vậy cũng bớt rách việc cho gã.

Gã râu quai nón rất không tình nguyện gật đầu: “Đúng thế.”

Bọn nhỏ cũng yên tâm. Bọn chúng vốn dĩ cũng mới có ba tuổi, là độ tuổi mới đang học nhà trẻ, được sống trong sự nuông chiều từ bé, càng chưa từng trải qua sự hỗn loạn chết chóc của Thành Phố Ngầm, nào biết được người xấu trông như nào đâu.

Bình Bình là người đầu tiên hứng thú chạy đến: “Đây là lửa trại ạ?”

Ngọn lửa cháy rất cao.

Thì ra tất cả đồ trong trạm tiếp ứng đều bị họ chuyển vào đây.

Chăn lông, rồi đồ ăn đồ uống đủ cả.

Bọn nhỏ sau khi chạy vào nhìn thấy những thứ này, cũng chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Ở đây có tất cả những thứ mà trạm tiếp ứng nên có, thậm chí còn có rất nhiều trái cây nữa.

Đã sớm có bạn bụng đói meo rồi.

Sau khi biết đây là sắp xếp của trường học thì bọn chúng cũng không còn thấy sợ nữa, vội chạy đến bàn muốn với lấy thứ mình muốn ăn.

Tên thủ lĩnh rất không vui: “Bọn mày……”

Còn chưa để gã mắng———

Alice đã đứng dậy, nói to: “Bình Bình! A Kiều! Sao các cậu chưa gì đã tự tiện lấy ăn rồi! Cô giáo dạy là phải biết làm một em bé ngoan mà!”

Lời nói của lớp trưởng vẫn luôn là lời có lực uy hiếp nhất.

Các bạn nhỏ cũng ngoan ngoãn đặt đồ vật trong tay xuống, quay sang với bọn cướp, cùng nói: “Bọn cháu xin lỗi ạ.”

Bọn cướp: “…….”

Ấy, thực ra cũng không cần phải thế đâu.

Giản Thành Hi bước tới nói: “Cả nhà mình mau lại đây xếp thành hàng nào. Trước tiên phải cởi áo khoác bị ướt ra rồi phơi bên cạnh lửa đã nhé, nếu không sẽ bị ốm đấy.”

Trải qua một khoảng thời gian này ở cùng Giản Thành Hi, có thể nói sự tin tưởng của bọn nhỏ đối với anh đã cao vọt, nghe theo không chút nghi ngờ nào.

Đám nhóc ngoan ngoan xếp thành hàng, từng bạn từng bạn bước đến để Giản Thành Hi cởi áo khoác cho.

Giản Thành Hi một bên vắt quần áo lên phơi cho bọn nhỏ, một bên nói: “Đây đều là nhờ các chú nhân viên công tác dẫn chúng ta tới đây thì cả nhà mình mới có chỗ ăn chỗ ngủ, các chú ấy đã đối xử với chúng ta rất tốt đúng không, vậy chúng mình phải nói gì nhỉ?”

Bọn nhỏ cùng xoay người nhìn về phía gã râu quai nón, đồng thanh: “Cảm ơn các chú ạ!”

Tên thủ lĩnh nhóm cướp: “…….”

Ấy.

Gã làm thế cũng đâu phải vì lý do này đâu.

*

Lúc này trời đã tối mù tối mịt.

Dưới chân núi vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Trường học đang loạn cào cào hết cả lên, dù gì chuyện 15 cháu nhỏ và các phụ huynh thất lạc lúc leo núi tuyệt đối chẳng phải chuyện nhỏ.

Lúc xảy ra chuyện, việc đầu tiên trường học nghĩ đến là làm thế nào để áp tin tức xuống, giải thích với mọi người là chỉ do nguyên nhân thời tiết mới thế, sau đó âm thầm cử người lên núi tìm kiếm.

Thế nhưng trời mưa quá to.

Oái oăm nhất là, không hiểu vì sao, tất cả các tin hiệu trên núi đều bị ngắt mất, bọn họ tìm đủ mọi cách vẫn không liên lạc được với bất cứ ai.

Lúc này lãnh đạo trường học mới bắt đầu luống cuống.

Mà hầu như khi Sở Cảnh Sát nhận được tin báo từ nhà trường thì cũng chẳng ai nghĩ đây là chuyện lớn, dù sao cũng chỉ là đại hội thể thao của trường học và việc tín hiệu kém lúc trời mưa gió cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng mà———

Ở Thành Phố Ngầm.

Phó chỉ huy vội vàng tìm đến vị tướng quân đang thẩm vấn tên đồng bọn của băng đảng cướp, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Tướng quân, phía Sở Cảnh Sát bên kia nhận được báo án của trường học, nói là đại hội thể thao được tổ chức ở ngọn núi phía Nam bỗng nhiên bị mất liên lạc với bọn nhỏ, có thể là do mưa to. Bọn họ đang phái người bên Sở Cảnh Sát đến tìm kiếm rồi.”

Lệ Lăng Phong đứng dậy, nhíu mày hỏi lại: “Ngọn núi nào cơ?”

Phó chỉ huy nghĩ nghĩ: “Hẳn là núi Kỳ Mộng nhỉ, không gần chỗ chúng ta lắm.”

Theo lý mà nói, mấy chuyện này cứ giao lại cho Sở Cảnh Sát xử lý là được rồi.

Lệ Lăng Phong lại gần như ngay lập tức phản ứng lại: “Là ngọn núi nơi Giản Thành Hi đang ở.”

Tên đồng bọn băng đảng cướp người đầy máu nằm chết ngất trên mặt đất, Lệ Lăng Phong mặt mày vô cảm đá gã ra chỗ khác, trên người còn mang theo mùi máu tươi, bên trong khu chợ đen lúc này đã biến thành một mớ hỗn độn. Hắn vừa cất bước vừa nói: “Bảo những đội khu vực phụ cận đến núi Kỳ Mộng chờ lệnh, đồng thời cử tiểu đội ba chuẩn bị tàu chiến để sẵn sàng nổ súng khai chiến trên núi Kỳ Mộng.”

Phó chỉ huy ngẩn người, một dự cảm xấu nảy lên trong lòng: “Ý ngài là, Mông Tạp có khả năng đang ở núi Kỳ Mộng?!”

Bọn cướp liên ngân hà này thực ra là một đám tội phạm buôn lậu.

Con tàu cướp của bọn họ rơi vào tay Lệ Lăng Phong sở dĩ cũng bởi vì bọn chúng dám ngang nhiên đến đánh cướp các phi thuyền vận chuyển vật tư của Đế Quốc, còn cướp đoạt không ít các tài nguyên khác.

Vài năm trước khi Ike vẫn còn là Chỉ Huy Quân Sự, Đế Quốc thậm chí còn phải nộp phí bảo kê cho bọn chúng.

Bây giờ Mông Tạp lại phái người đến tiếp tục giở trò cũ, lại không ngờ lần này gặm phải ngay khúc xương cứng, bị quân đoàn của Lệ Lăng Phong tí nữa diệt sạch toàn quân.

Ít ai biết, Mông Tạp thật ra cũng là người có xuất thân từ Thành Phố Ngầm.

Lệ Lăng Phong đứng dưới ánh đèn mờ, sắc mặt lạnh lùng: “Phi thuyền mà Mông Tạp cướp đều là các phi thuyền vận chuyển lương thực, giữ gã lại vẫn còn tác dụng, vốn cũng chẳng đến mức phải xử tội chết…..”

Căn phòng toàn mùi máu tươi.

Phó chỉ huy ngập ngừng hỏi: “Ý của tướng quân là……”

Suy cho cùng, tên Mông tạp kia cũng là một tên cướp nổi danh với sự tàn nhẫn và gian trá.

Nhưng bảo vật và tài sản trong tay hắn quả đúng là khá khách quan.

Vốn bọn họ mà muốn bắt giữ hoàn toàn băng nhóm của gã cũng phải tốn khá nhiều công sức, nào ngờ Mông Tạp thế mà lại đang trốn ở ngọn núi Kỳ Mộng kia.

Lưỡi kiếm màu bạc trong tay Lệ Lăng Phong còn đang nhỏ máu, nó phản chiếu một ánh sáng sắc lạnh, mà ánh mắt hắn lúc này cũng tăm tối lạnh lùng đến đáng sợ: “Nếu gã dám đụng tới em ấy…..”

Lưỡi dao lạnh băng được thu vào trong vỏ.

Đi cùng lại là giọng nói làm lòng người lạnh buốt.

Lệ Lăng Phong bước đi trên mặt đất hỗn độn, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi phía xa xa, vô cảm nói: “Vậy thì giết.”

*

………

Nửa đêm, trong hang động lúc này vẫn toả ra luồng sáng ấm áp.

Giản Thành Hi cho bọn nhỏ ăn chút trái cây bỏ bụng. Thời gian dần dần trôi, rồi cũng tới thời gian đi ngủ bình thường của các bé.

Lệ Toái Toái rúc vào lòng ba ba: “Ba ba ơi, con không ngủ được.”

Giản Thành Hi vỗ về lưng con: “Thế ba ba kể chuyện cổ tích cho con nhé.”

Lệ Toái Toái gật đầu.

Các bạn nhỏ khác cũng đang chải chăn nằm ngủ xung quanh. Các bạn nhỏ ba tuổi hôm nay phải rời đi ngôi nhà quen thuộc, còn phải ngủ lại cái nơi đầy lạ lẫm này, bên ngoài tiếng sấm đánh không ngừng, bọn chúng lúc này cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, thậm chí có bạn cứ quậy mãi không chịu yên.

Giản Thành Hi vỗ vỗ lưng con, giọng anh dịu dàng lại cũng đầy kiên nhẫn: “Câu chuyện này có tên là ‘Vườn hoa của người khổng lồ’, kể về rất rất lâu về trước, có một người khổng lồ nọ, ông ấy có một vườn hoa cực kỳ xinh đẹp, trong khu vườn cũng có rất nhiều các loại cây cối hoa lá tuyệt đẹp. Người khổng lồ vô cùng yêu vườn hoa và những cái cây của ông ấy. Nhưng rồi một ngày nọ, sau khi ông ấy đi du lịch về, lại phát hiện trong vườn hoa xinh đẹp của ông bỗng nhiên có vài bạn nhỏ đang vui vẻ nô đùa. Người khổng lồ cực kỳ tức giận, ông lớn tiếng mắng: ‘Ai cho các cháu vào vườn hoa của ta chơi hả! Mau biến đi!’.”

Nghe anh kể chuyện, các bạn nhỏ khác cũng không nhịn được mà lén dựng lỗ tai lên nghe.

Lệ Toái Toái tò mò hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

Giản Thành Hi: “Sau đó tất cả các bạn nhỏ đều bị doạ sợ, vội vàng chạy trốn mất. Sau khi người khổng lồ vào trong nhà, lại phát hiện vườn hoa xinh đẹp của ông không biết từ lúc nào đã biến thành một khu vườn u ám lạnh lẽo. Rõ ràng đang là mùa xuân, nhưng khu vườn lại trông vô cùng cô đơn tịch mịch. Người khổng lồ băn khoăn suy nghĩ, vì sao mùa xuân vẫn chưa đến với khu vườn nhỏ của ông ấy chứ?”

“Mãi cho đến một ngày nọ, người khổng lồ lại nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ của bọn trẻ con trong sân vườn. Ông ta một lần nữa tiếp tục lớn tiếng mắng bọn nhỏ, doạ các bạn ấy sợ hãi bỏ chạy mất. Nhưng ngay sau đó, ông ta phát hiện ra chỗ các bạn nhỏ chơi đùa vừa nãy lại đang mọc lên một mầm cây xinh đẹp.” Giản Thành Hi kể: “Người khổng lồ lúc này mới vội ôm ấy các bạn nhỏ, vui sướng nói, hoá ra mùa xuân mãi vẫn chưa tới, chính là bởi vì trái tim ta đã quá lạnh lẽo, ta xin lỗi, thiếu chút nữa ta lại đuổi mùa xuân của ta đi mất rồi, cảm ơn các cháu!”

Trong hang động ấm áp, giọng Giản Thành Hi vừa dịu mềm vừa nhẹ nhàng chậm rãi.

Alice vẫn luôn là cô bé có tính giác ngộ rất cao, bé nằm bên cạnh Lệ Toái Toái , nhỏ giọng nói: “Người khổng lồ đã hiểu rằng phải biết chia sẻ với mọi người, thật tốt quá!”

Giản Thành Hi cũng nở nụ cười đầy tự hào.

Nào ngờ———

Lệ Toái Toái lòng lồng ngực anh lại ‘hừ’ một tiếng, bé nói: “Rõ ràng người khổng lồ rất đáng thương còn gì. Đó vốn là khu vườn của riêng ông ấy, thế mà đám trẻ kia cứ một hai phải tới chơi bằng được, đã thế còn mang mùa xuân đi mất nữa chứ.”

Alice sững sờ: “Toái Toái à, không phải như thế……”

Lệ Toái Toái ngoảnh mặt đi: “Nếu là Toái Toái, cho dù mùa xuân không tới nữa, Toái Toái cũng chẳng chia sẻ khu vườn của mình cho người khác đâu.”

Alice nghe vậy mà sửng sốt, bé gái lương thiện nào đã nghe qua mạch suy nghĩ kì lạ như này bao giờ đâu.

Cô bé nghĩ nghĩ một lúc, sau đó thử nói: “Thế, thế cả khu vườn đẹp như vậy, Toái Toái cũng không muốn chia sẻ cho ai khác sao?”

Lệ Toái Toái không chút do dụ đáp: “Không muốn!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Alice xuất hiện chút vẻ u buồn. Từ lúc còn bé, cô bé đã được dạy rằng phải biết chia sẻ, làm một người hào phóng và khẳng khái, nên trong lúc nhất thời bé không thể hiểu được mạch suy nghĩ bá đạo của Lệ Toái Toái.

Nhưng mà———

Lệ Toái Toái khẽ liếc bạn một cái: “Nhưng mà Toái Toái có thể cho Alice tới chơi.”

Đôi mắt Alice lập tức sáng rỡ lên: “Thật ư? Vì sao vậy?”

Là bởi vì bé ở trong lòng Toái Toái không giống với những bạn khác đúng không?

Bé…..

Bé là đặc biệt ư?

Trong lòng Alice lúc này đang cảm thấy ngọt ngào tựa mật, thậm chí trên mặt cô bé còn ửng hồng lên.

Lệ Toái Toái lại quyết đoán đáp: “Bởi vì Alice sẽ mang sách đến cho Toái Toái mà, còn các bạn khác thì không, Toái Toái chẳng cần!”

Alice: “…….”

Bé khổ quá mà……

Giản Thành Hi ở bên cạnh nghe các con nói chuyện mà cũng thấy dở khóc dở cười, anh không biết cái bộ dáng em bé ham lời này của con gái là học theo ai nữa.

Bình Bình lúc này lại ghé đến: “Thế vườn hoa của người khổng lồ ở đâu thế ạ?”

Giản Thành Hi nghĩ ngợi một lúc, cũng không trả lời là nó không tồn tại, mà nghĩ ra một câu trả lời khác: “Nó ở một nơi cực kỳ thần bí nha.”

Một bạn nhỏ khác lại ngồi dậy, trả lời thay anh: “Chắc chắn là ở một hòn đảo nhỏ nào đó ở trên Thành Thiên Không đấy ạ.”

Giản Thành Hi tò mò hỏi lại cậu bé: “Vì sao vậy?”

Đứa bé kia đắc ý rung đùi: “Vì ở Thành Phố Ngầm làm gì có nơi nào đẹp đẽ được như vậy đâu cơ ạ.”

Cậu bé vừa nói dứt———

Tên râu quai nón ngồi trên một cái bàn gần đó bỗng găm mạnh con dao xuống mặt bàn, lớn tiếng nói: “Có cái đầu nhà mày ý! Nói chuyện chướng tai nó vừa vừa thôi!”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn gã.

Gã râu quai nón hừ lạnh một tiếng: “Thành Thiên Không cái gì chứ! Mấy hòn đảo Thành Thiên Không mà bọn mày đang ở đều là được tách ra từ Thành Phố Ngầm đấy, mỗi hòn đảo Phù Không ấy đều cũng chỉ từng là thuộc địa của Thành Phố Ngầm mà thôi! Thế nhưng lũ người Thành Thiên Không bọn mày thì sao?! Cứ một hai phải nói mấy lời đấy! Tất cả bọn mày cũng đều là người Thành Phố Ngầm!!!”

Trong hang động lập tức chìm vào yên tĩnh.

Bọn nhỏ nào đã gặp phải chuyện như thế, đặc biệt là Bình Bình. Cô bé sụt sịt mũi mấy cái, sau đó bé gái bị doạ sợ mà “Oa!” một tiếng, bật khóc.

Mà tiếng khóc của bọn trẻ con chính là thứ dễ lan truyền nhát.

Cô bé vừa khóc, các bạn khác cũng khóc theo.

Gã râu quai nón nghe mà thấy phiền, nhỏ giọng chửi một tiếng, sau đó an ủi: “Khóc khóc con mẹ nó! Khóc nữa tao ném ra ngoài cho sói đến ăn thịt hết cả lũ bây giờ!”

Mắt thấy gã chuẩn bị dùng bạo lực để trấn áp bọn nhỏ, Bình Bình nghe vậy lại càng khóc to hơn.

Giản Thành Hi vội vàng vỗ vỗ lưng cô bé, thầm thở dài một hơi ở trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nào, chú kể câu chuyện cổ tích nữa cho các cháu nghe nhé?”

Bình Bình vẫn tiếp tục gào khóc. Bọn nhỏ cùng nhau khóc lớn đến hụt cả hơi.

Giản Thành Hi hít sâu một hơi: “Hay là chú nấu thịt cho các cháu ăn nhỉ?”

Tiếng khóc của Bình Bình chợt im bặt. Cô bé thút thít mấy tiếng, dùng đôi mắt đầy mong chờ chớp chớp nhìn anh.

“……..”

Trải qua một ngày bôn ba, ai ai cũng vừa đói vừa mệt. Đồ ăn trong hang động cũng chẳng có đủ, chia ra mỗi bạn cũng chỉ được có tí. Đang độ tuổi phát triển, sao mà không thấy đói cơ chứ.

Giản Thành Hi có hơi do dự, ngập ngừng nói: “Nhưng bây giờ muộn quá rồi, không có thỏ…...”

Anh còn chưa nói dứt———

Gã râu quai nón dường như là đã đợi cả nửa đời chỉ chờ câu nói này của anh, gã lập tức vỗ bàn: “Lão nhị, mau bảo mấy thằng kia đi bắt mấy con về!”

Phó thủ lĩnh đang ngồi xem tin nhắn cạn lời: “Đã bảo đừng có mà gọi tôi như vậy rồi mà.”

Gã râu quai nón cười cười: “Tiểu nhị(*), mau đi đi!”

(*) tiểu nhị nghĩa là mấy cậu chân chạy vặt của mấy quán ăn hoặc quán trọ ấy.

“……..”

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặm đầu anh!

Bọn cướp hành động rất nhanh.

Mấy con thỏ khi đến tay Giản Thành Hi đều đã được xử lý sạch sẽ. Anh ra ngoài hang rửa thịt cho sạch, sau đó thì chuẩn bị gia vị. Ở đây đã có nồi sẵn, anh chỉ cần dùng luôn là được.

Khử mùi tanh cho thịt thỏ.

Ớt thì ép lấy dầu ớt cay cay, sau đó là hầm thịt.

Mấy tên cướp vốn đang nằm vất vưởng mệt mỏi phía đằng kia, ngửi thấy mùi thơm lập tức phấn chấn trở lại, thi nhau liếc nhìn về phía bên này.

Bọn chúng phải trải qua hàng năm phiêu bạt ngoài vũ trụ bao la, uống dịch dinh dưỡng. Cho dù có được ăn thịt nướng, thì vẫn chưa từng được nếm thử cách nấu mới lạ này, mùi hương thơm đến mê người.

Gã râu quai nón rảnh rỗi sinh nông nổi, thò đến đây: “Tay nghề nấu nướng của anh cũng không tệ nha, học ở đâu đấy?”

Giản Thành Hi nhẹ giọng đáp: “Tự mình học được thôi.”

Gã râu quai nón cười cười: “Haizz, anh con mẹ nó quả đúng là nhân tài đấy. Nấu ăn thôi mà cũng thơm như vậy. Người Thành Thiên Không nào biết hưởng phúc thế không biết, cưới được người vợ tốt như vậy.”

Giản Thành Hi một bên đảo đảo nồi thịt, một bên nói : “Chồng tôi cũng là người ở Thành Phố Ngầm thôi.”

Gã râu quai nón ngẩn người: “Thế sao nhà các anh lại học trên Thành Thiên Không?”

Giản Thành Hi cảm thấy hơi có điềm, chỉ có thể nói bừa linh tinh: “Ừ……sau này lại ly hôn ấy mà, rồi tôi lại gả đến Thành Thiên Không.”

Ánh mắt gã râu quai nón nhìn anh có chút vi diệu: “Vậy số anh cũng khổ quá nhở?”

Dù gì cũng là tái hôn, lại còn là người Thành Phố Ngầm, gả đến Thành Thiên Không còn không phải là làm vợ bé cho nhà người ta à. Mấy cái người quý tộc kia đời nào thèm tự xuống bếp nấu cơm, này vừa nhìn đã biết là không được sủng ái rồi.

Giản Thành Hi cười cười, đáp: “Thực ra tôi sống khá hạnh phúc.”

Gã râu quai nón tất nhiên không tin, khảng khái nói: “Hôm nay đám Thành Thiên Không có khác gì một con rùa rụt cổ hèn nhát đâu! Chỉ có đàn ông Thành Phố Ngầm chúng ta mới vừa chân thành vừa biết thương người như vậy thôi.”

Giản Thành Hi nghĩ ngợi, gật gù tỏ vẻ đồng tình: “Đúng là thế thật.”

Thật ra tướng quân nhà anh cũng rất biết thương người mà.

Anh nhìn ra được điều đó.

Râu quai nón thấy anh đồng tình, nổi lên tâm tư muốn cướp đầu bếp nhà người ta: “Nếu sau này anh lại tái giá, vậy để tôi an bài cho anh!”

Dù sao gã cũng có rất nhiều thằng đệ đến giờ vẫn chưa có vợ.

Giản Thành Hi do dự: “Này không tốt lắm đâu, anh nhà tôi mà biết sẽ không vui mất.”

Gã râu quai nón ‘hừ’ nhẹ một tiếng: “Anh cứ để mặc hắn đi. Tôi đây lăn lộn trong giang hồ bấy lâu còn chưa phải sợ ai đâu, cũng chẳng có người nào dám chọc vào tôi! Tôi xem ai dám có ý kiến!”

Giản Thành Hi: “…….”

Có lẽ là anh muốn xuống kia cùng Vương Triết rồi.

*

Dưới chân núi

Hàng loạt các con tàu chiến bao vậy xung quanh ngọn núi này.

Lúc Lệ Lăng Phong chuẩn bị muốn lên núi———

Bỗng một bóng người từ xa chạy vội đến.

Người tới mặc bộ áo bào trắng thánh khiết cao quý. Công chúa dưới cái nhìn của mọi người bước nhanh tới trước mặt Lệ Lăng Phong: “Tướng quân, em đến cùng anh đi cứu người!”

Lệ Lăng Phong dường như nghe không rõ, hỏi lại: “Công chúa điện hạ tới làm gì?”

Công chúa lập tức giải thích: “Lúc em xem thời sự thì nghe được tin tức. Không dám giấu giếm gì tướng quân, trọng mấy đứa nhỏ kia cũng có cháu gái nhỏ của em. Bây giờ ở Thành Thiên Không xảy ra chuyện lớn như vậy, sao em có thể ngồi không coi như chẳng có chuyện gì được chứ!”

Nàng nghĩ kĩ rồi.

Nếu muốn được Lệ Lăng Phong lau mắt mà nhìn.

Chỉ dựa vào vẻ đẹp và quyền lợi với dụ dỗ thì không được.

Nàng phải biết tận dụng ưu điểm của bản thân.

Và ưu điểm lớn nhất của nàng chính là tư duy độc lập và năng lực thể chất. Nàng chính là một nàng công chúa, mà cái tên Giản Thành Hi kia, chỉ là một tên bán tinh linh không có năng lực gì mà thôi.

Bây giờ nàng nhất định phải thể hiện thật tốt, phải để có tướng quân biết.

Rằng chỉ có nàng, mới là người duy nhất để sánh vai bên cạnh hắn!

Trong khoảng thời gian này nàng ta vẫn luôn cố gắng tìm cơ hội biểu hiện bản thân, mà cuối cùng ông trời không phụ lòng người, thời cơ của nàng mong chờ bấy lâu cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

Lệ Lăng Phong chỉ lạnh nhạt nói: “Trên núi nguy hiểm, công chúa vẫn nên trở về thì hơn.”

Trên mặt công chúa xuất hiện nụ cười có chút thẹn thùng: “Tướng quân đang quan tâm em sao? Thực ra cũng không cần phải thế đâu, em cũng đã từng được huấn luyện…..”

Lệ Lăng Phong mặt mày vô cảm cắt ngang: “Nếu không tí nữa có tranh chấp, công chúa ở lại mà nói chỉ tổ thêm phiền.”

Công chúa: “……..”

Cái tên cứng đầu cổ hủ nhà anh!

*

Trên núi

Đại đội quân dầm mưa đã lâu.

Tiếng sấm nổ liên tục truyền đến.

Đội quân của Lệ Lăng Phong vốn đã được trải qua các buổi huấn luyện bài bản kĩ càng từ trước. Năm đó lúc họ bắt giữ Trùng Chúa hoàn cảnh cũng vô cùng ác liệt.

Đến một thân cây nào đó, họ đã giải cứu được gần như toàn bộ các vị phụ huynh đang bị trói chặt. Mấy vị phụ huynh ai nấy mặt cũng mếu máo khóc lóc, có người thậm chí còn khóc đến mất cả giọng khi được giải cứu.

Mấy vị quý tộc này bình thường được sống trong nhung lụa, đã bao giờ phải chịu khổ như này đâu.

Đặc biệt là gã người hổ, bình thường gã kiêu ngạo phách lối, lúc được giải cứu thì giọng cũng lạc hẳn đi, oan ức trách móc: “Mọi người cuối cùng cũng chịu đến rồi.”

Công chúa vội vàng bước đến đỡ lấy gã: “Chú, chú sao vậy?!”

Gã người hổ bị mưa gió xối xả làm ướt rượt, thều thào nói: “Chú cũng mấy người khác ra ngoài kiếm xem có gì ăn không, đám người kia bỗng nhiên xông ra, vừa có dao vừa có súng, bọn chú hầu như không hề có cơ hội phản kháng!”

Trái tim công chúa nặng trĩu, vội hỏi: “Thế Bình Bình đâu ạ?!”

Gã người hổ trông thật chật vật trong nước mưa và bùn đất: “Con bé ở trạm tiếp ứng, cùng…….với Giản Thành Hi.”

Lệ Lăng Phong bước đến, đôi giày quân ủng của hắn đạp lên mặt bùn lầy lội, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người.”

Gã người hổ lắc đầu: “Bọn cướp quá hung ác, tôi gần như chẳng thấy được gì. Tôi đoán là bọn chúng không có nhiều người lắm, tuy vậy Giản Thành Hi chắc chắn vẫn chẳng phải đối thủ của bọn chúng, khả năng cao anh ta với bọn nhỏ đã bị bắt mất rồi, không biết sẽ bị tra tấn như thế nào nữa……..Mau! Mau đi cứu bọn nhỏ!………”

Ánh mắt Lệ Lăng Phong lạnh băng, trực tiếp vứt gã xuống mắt đất.

Phó chỉ huy bước tới, cũng nhân tiện đá vào chân gã người hổ một phát, vội vàng báo cáo: “Tướng quân, hệ thống định vị của chúng ta đã xác định được rồi, cứ điểm của bọn chúng đang ở trên núi!”

Sắc mặt Lệ Lăng Phong càng trở nên sắc lạnh hơn: “Cho người đi lên bao vây, nếu thủ hạ của Mông Tạp có phản kháng……..”

Một tia sét đánh xuống.

Trên trời dưới đất bao trùm bởi sự căng thẳng lạnh lẽo.

Lệ Lăng Phong gằn từng chữ, mang theo cái rét lạnh thấu xương: “Lập—tức—giết—chết!”

*

Trên núi, trời mưa to không nhìn thấy cả đường đi.

Những chiến binh bọn họ đã sớm quen chiến đấu trong thời tiết khắc nghiệt như vậy. Hồi còn mắc kẹt trong hố đen của lũ Trùng tộc, thời tiết ở đó cũng thường xuyên thay đổi thất thường, khi chạm trán kẻ địch cũng có sự thay đổi xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Nhưng cho dù có gặp phải hoàn cảnh khốn khổ đến mức nào, Lệ Lăng Phong vẫn chưa từng có dù chỉ một chút cái gọi là dao động hay sợ hãi gì.

Từ nhỏ hắn đã thiếu thốn tình cảm.

Đến cả mẹ ruột cũng coi hắn thành loại quái vật mà sợ hãi ghét bỏ.

Thế nhưng rồi hắn nhìn thấy gã người hổ phải chịu trói dưới tàng cây, chịu tra tấn xước xát hết cả tay chân và bị hoảng sợ tột độ.

Chàng vợ nhỏ và con gái hắn yếu ớt như vậy, là những người mà hắn ngày ngày nâng niu trong lòng bàn tay cũng sợ mình sẽ làm họ bị thương, sao họ có thể chịu đựng loại tra tấn ấy được chứ.

Nếu hai ba con em ấy xảy ra chuyện gì……..

Sự phẫn nộ và sát ý ngập trời bao phủ khắp cõi lòng hắn.

Toàn bộ xương cốt trong người hắn như thể đang run lên vì phẫn nộ, đôi mắt hắn tối sầm lại, chứa toàn là sát ý lạnh lùng.

*

“Bùm!”

Phía trong hang động lập tức bị đánh phủ đầu bằng một làn lựu đạn khói.

Một nhóm binh lính đã mai phục từ trước cũng đồng thời xông vào, lập tức bắt giữ được toàn bộ bọn cướp.

Lệ Lăng Phong bước vào, nhìn vào phía trong hang động. Vốn hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải nhìn thấy một màn tra tấn đau đến quặn lòng, đang định xông vào cứu người———

……..

Trong hang động rất yên tĩnh.

Mà ở phía một cái bàn dài gần đó, các bạn nhỏ đang tụ lại một chỗ, trước mặt mỗi bé là một đĩa thịt.

Thủ lĩnh bọn cướp còn đang gặm đầu thỏ sốt cay. Giản Thành Hi thì ở một bên cho Lệ Toái Toái uống nước. Cả một nhóm người đang ăn uống vui vẻ thì bỗng các binh lính từ ngoài lao vào.

…….

Hai bên tròn mắt nhìn nhau, xung quanh là sự yên ắng đến lạ.

Giản Thành Hi mắt chạm mắt với người đàn ông nhà mình, đầu tiên là khựng lại một chút, sau đó anh ngượng ngùng nở một nụ cười lấy lòng: “Hi.”

“………”

Công chúa bỗng từ phía sau vọt đến, lớn tiếng kêu lên: “Bình Bình!”

Bình Bình đang ngồi cạnh Alice, quanh miệng còn đang bóng nhẫy thịt mỡ. Bé đang tập trung ăn, bỗng nhìn thấy công chúa thì nghi hoặc hỏi: “Cô ạ?”

Công chúa vội vàng hỏi han: “Cháu có sao không?”

Các bạn nhỏ ai nấy cũng bày ra vẻ mặt mông lung. Bọn chúng được Giản Thành Hi quan tâm chăm sóc tốt lắm, trước khi đi ngủ còn được kể chuyện cổ tích cho nghe, mà các chú khác cũng cho bọn chúng thịt ăn kia mà?

Giản Thành Hi vội đứng dậy: “Chuyện này…….”

Anh vẫn chưa kịp nói gì.

Gã râu quai nón bỗng đập bàn cái ‘Rầm!’, rồi gã chĩa súng về phía Bình Bình: “Con mẹ nó, ăn cơm cũng *éo yên, bọn mày liệu hồn thì đứng yên đấy!”

Công chúa lại trong nháy mắt xoè cánh chim, kiếm thần lực của thiên sứ cũng xuất hiện. Nàng ta ỷ vào xung quanh đều là các binh sĩ, thế mà dám ngang nhiên chỉ thẳng kiếm vào mặt gã: “Thả bọn họ ra! Ông ra tay với trẻ con thì bản lĩnh gì chứ!”

Mọi người ai cũng kinh ngạc.

Nhưng mà———

Hiển nhiên là nàng ta đã xem nhẹ cái băng cướp liên ngân hà này rồi.

Có thể nhởn nhơ ngoài vũ trụ, trốn thoát khỏi sự vây bắt thì tuyệt đối không phải dạng vừa. Một bóng người xông đến, công chúa cũng lập tức bị khống chế.

Tên phó thủ lĩnh vọt ra từ phía sau, kề một con dao lên cổ công chúa: “Lui hết về sau đi! Không tao sẽ lập tức giết ả ta đấy!”

Bầu không khí lập tức đông cứng lại.

Gã râu quai nón nhìn về phía Lệ Lăng Phong đang đứng ở cửa hang, mở miệng cười cười: “Không ngờ nhanh thế mà đã bị mày tìm thấy rồi, cũng đúng, trước kia mày cũng là người trong giang hồ mà, sao có thể không tìm thấy bọn tao, nhở?”

Lệ Lăng Phong vẫn không có biểu cảm gì: “Mông Tạp, thả bọn họ ra, tôi sẽ tha cho ông một mạng.”

Hắn thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện mình đánh không lại bọn gã.

Mông Tạp liên tục nở nụ cười lạnh: “Đây hẳn là công chúa của Đế quốc nhỉ. Mày sai người chuẩn bị cho tao một phi thuyền để bọn tao trốn đi, tao sẽ tha cho bọn họ. Mày cũng biết tao có thể làm những gì mà, cho dù phải chết, tao nhất định sẽ kéo theo một hai đứa nữa chết cùng được thôi. Còn nếu mày không muốn bọn họ phải chết, vậy thì đáp ứng yêu cầu của tao!”

Thật ra là lúc nói mấy lời này, trong lòng gã cũng hoảng loạn đến cực điểm rồi.

Vài năm trước đấy gã đã từng giao chiến với Lệ Lăng Phong, lúc đó Lệ Lăng Phong vẫn đang là thợ săn tiền thưởng.

Hắn là cái loại tàn nhẫn độc ác đến gã cũng phải kiêng dè.

Không tình không nghĩa, cũng không có nhược điểm gì.

Lệ Lăng Phong lại không chút do dự: “Được.”

Mông Tạp sững sờ.

Lệ Lăng Phong nhìn gã: “Nhưng Mông Tạp, chắc ông cũng hiểu hậu quả của việc không giữ lời hứa nhỉ.”

Lúc này trong lòng Mông Tạp đã vừa hoảng loạn vừa sợ hãi: “Chuyện này thì đương nhiên rồi. Tao là người đoàng hoàng mà, chỉ cần bọn mày phái phi thuyền đến đây, tao lập tức thả người, nhưng nếu bọn mày muộn một giờ, vậy tao giết một đứa!”

Bọn nhỏ bị một màn đầy sát ý này doạ sợ.

Phó chỉ huy ở phía sau thương lượng: “Nếu muốn bọn tôi phái phi thuyền tới, vậy ông cũng thể hiện chút thành ý đi, thả một người ra.”

Mông Tạp do dự: “Nếu bọn mày đang nghĩ đến chuyện bảo tao thả công chúa thì đừng……”

Hốc mắt công chúa ửng hồng, đang định nói Lệ Lăng Phong không cần vì mình làm liều, lại không ngờ———

Lệ Lăng Phong không cả do dự, nhìn thẳng về phía Giản Thành Hi: “Lại đây.”

Công chúa: “……..”

Sao anh ta phiền thế không biết!

Giản Thành Hi được điểm tên, anh nắm tay con gái, nhìn Mông Tạp nói: “Vậy tôi đi nhé.”

Mông Tạp trợn mắt há mồm.

Gã chưa lường trước được mọi chuyện sẽ xảy ra như này đâu.

Nhưng đúng lúc này———

Ngoài cửa hang động bỗng truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là gã người hổ lết người vào, dựa vào cửa hang mà lớn tiếng gọi: “Bình Bình!”

Hiện trường đầy mùi khói thuốc súng căng thẳng, từ lúc nhìn thấy công chúa Bình Bình đã bị doạ đến choáng váng rồi. Cô bé lập tức oà khóc: “Ba ơi!”

Chỉ cần một đứa bé khóc thì những đứa khác cũng sẽ khóc theo.

Bọn nhỏ vừa mới bị doạ sững sờ, nghe thấy tiếng Bình Bình khóc, rồi lại phải chứng kiến một màn này, tức khắc tiếng gào khóc vang vọng khắp trong hang động.

Mông Tạp phiền muốn chết, lập tức chĩa súng về phía Bình Bình: “Nín! Khóc nữa tao giết!”

Bình Bình vẫn khóc tiếp.

Công chúa lại lên tiếng: “Ông định làm gì bọn nhỏ?! Nếu ông dám làm gì cháu gái tôi thì ông cũng đừng hòng sống sót bước khỏi đây!”

Đời này Mông Tạp ghét nhất là bị uy hiếp, nghe mấy lời này của nàng mà bật cười: “Tao có thể sống sót bước khỏi đây hay không là do mày quyết định à. Không ngại nói cho mày biết, Mông Tạp tao đến sống đến giờ rồi vẫn chưa phải sợ ai đâu. Không tin thì mày cứ đi khắp nơi hỏi thử thanh danh tao xem, năm ấy tao chính là……”

“Boong!”

Âm thanh nặng nề vang lên.

Trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Giản Thành Hi buông cái nồi trong tay xuống. Anh là bác sĩ, anh biết đập chỗ nào có thể khiến người ta lập tức té xỉu.

Mông Tạp cũng ngã xuống.

Những người khác trong hang động ai cũng sốc trước hành động của anh. Có tên cướp chĩa súng về phía Giản Thành Hi mà gào lên: “Mày dám đánh đại ca bọn tao! Tao giết……”

Giản Thành Hi quay đầu sang nhìn.

Mà cũng trong nháy mắt này, Lệ Lăng Phong rất nhanh, nhanh đến mức thậm chí mọi người còn không kịp nhìn ra hắn hành động như nào, tên cướp đang chĩa súng về phía Giản Thành Hi bỗng bị đá văng ra xa. Anh ta ngã đè lên cái bàn, cái bàn cũng lập tức bị vỡ thành trăm mảnh.

Tiếng vang rất lớn vang vọng khắp hang động.

Những tên cướp khác đang đứng xung quanh cũng lập tức định nổi dậy phản kháng.

Ở ngay lúc bọn chúng có thể gây nguy hiểm cho bọn nhỏ———

“Ai da”

Cũng không biết ai là bắt đầu.

Rất nhiều tên cướp trong hang động bỗng ôm chặt lấy bụng.

Cơn đau đớn kịch liệt liên tục lan ra khắp cơ thể, đau đến mức súng bọn chúng cũng chẳng cầm nổi nữa.

Công chúa kinh ngạc nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, nghi hoặc hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”

Lệ Toái Toái đang đứng cạnh Giản Thành Hi bỗng nấp vào sau người ba ba.

Nhân cơ hội này, phó chỉ huy lập tức dẫn người lên vây bắt bọn chúng. Các binh sĩ được huấn luyện kĩ càng hành động vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bắt giữ được bọn cướp.

Trong hang động được dẹp yên.

Tất cả những tên cướp bị bắt được đều sẽ được đến ngục giam vũ trụ chờ xét xử.

Mà bọn nhỏ cũng được nhân viên của trường học đến đón, chia ra mà đến bệnh viện. Nồi thịt thỏ kia bị bỏ thuốc, tất cả những ai ăn đều phải đến bệnh viện làm xét nghiệm, mà không ăn cũng phải đến kiểm tra.

………

Chỉ trong phút chốc trong hang động đã vắng tanh vắng ngắt.

Quanh người Lệ Lăng Phong vẫn còn mang theo vẻ u ám và lạnh lùng, hắn bước đến trước mặt Giản Thành Hi rồi cúi đầu xuống nhìn anh, đôi mắt hắn tăm tối sâu thăm thẳm nhìn thẳng anh.

Giản Thành Hi lúc này cũng có phần trông khá chật vật.

Áo khoác bị mưa xối ướt, tay dính bùn đất, trên mặt thì lấm lem tro bụi.

Nhưng dù thế———

Giản Thành Hi vẫn cố nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trầm đâu? Sáng nay em có đưa con đến bệnh viện, chân con cần được an dưỡng, em cũng có nói với con là tối nay sẽ đến đón…….”

Lệ Lăng Phong chỉ trầm giọng đáp: “Con không sao.”

Giản Thành Hi khựng lại một chút, rồi mới gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Tâm trạng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng.

Lệ Lăng Phong nhấc tay, dùng lòng bàn tay có vài vết chai cẩn thận vuốt ve khuôn mặt Giản Thành Hi. Tinh thần lực vốn vì lo lắng sốt ruột vì anh mà không ổn định đến giờ mới từ từ bình tĩnh lại được.

Đến bây giờ hắn cũng mới có tâm tình để ý mấy chuyện khác.

Người đàn ông nhìn thoáng qua cái nồi trên mặt đất, cong môi cười: “Lá gan em cũng lớn phết nhỉ.”

Giản Thành Hi cúi đầu, anh thấy hơi ngượng, lí nhí nói nhỏ nhưng lại truyền đến tai Lệ Lăng Phong rất rõ ràng: “Còn không phải do em biết có anh ở đây à.”

Anh có một cảm giác tín nhiệm vô cùng đối với hắn.

“Em biết anh sẽ đến.” Đôi mắt Giản Thành Hi sáng ngời, trên môi là nụ cười tươi không che giấu: “Cho nên em không sợ.”

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn anh, lập tức được đối diện với đôi mắt đầy tin tưởng ỷ lại của chàng vợ nhỏ của mình.

Bỗng chốc, một cảm giác lạ lẫm chợt xuất hiện trong lòng hắn.

Chưa có ai coi sự xuất hiện của hắn là một điều đáng để vui vẻ hay tin cậy.

Cho dù có là mẹ đẻ của hắn.

Tất cả mọi người ai ai cũng cảm thấy hắn là một con quái vật vô tình dị dạng,  cũng chỉ có chàng vợ nhỏ của hắn mới nở nụ cười sảng khoái như vậy với hắn.

Đôi mắt Lệ Lăng Phong đen láy lại sâu lắng, người đàn ông không nói gì, chỉ im lặng rồi nhẹ nhành nắm lấy tay Giản Thành Hi: “Đi thôi.”

Tay Giản Thành Hi lập tức được một bàn tay to lớn bao lấy.

Lệ Lăng Phong nắm tay anh, lại chẳng thấy anh có động tĩnh gì, bỗng khó hiểu mà khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Chẳng lẽ………

Em ấy không muốn mình chạm vào à?

Tim Lệ Lăng Phong chợt trầm xuống, định bụng đành thả tay Giản Thành Hi.

Nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mắt mếu máo cực tủi thân của chàng vợ nhỏ của mình, còn có thêm vẻ ngượng ngùng. Mặt Giản Thành Hi đỏ ửng lên, mềm giọng nói: “Chân…….chân em tê rần rồi.”

Lệ Lăng Phong nhíu mày, còn tưởng là mình nghe nhầm: “Gì cơ?”

Giản Thành Hi từ bỏ, nhắm chặt hai mắt lại: “Vừa rồi em bị doạ nhũn cả chân rồi, không nhấc nổi chân nữa…..”

“………”

Lệ Lăng Phong cạn lời.

Mình còn tưởng lá gan em ấy lớn lắm chứ.

Hoá ra vẫn bé tẹo vậy thôi.

Khoé miệng người đàn ông khẽ cong lên.

Lúc Giản Thành Hi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lệ Lăng Phong ôm lên vào trong ngực. Bờ vai vững chắc rộng lớn của hắn như cản đi bao nhiêu mưa gió, cho anh một nơi che chắn an toàn.

Chỉ là———

Giản Thành Hi hơi giận dỗi: “Có phải vừa rồi anh cười em không đấy?”

Lệ Lăng Phong bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa trả lời: “Tôi không.”

“Anh lừa em, em nhìn thấy anh cười rồi!”

“Ừ, đúng là tôi có.”

Giản Thành Hi: “………”

Hu hu hu!

Người xấu kìa!

*

Hôm sau

Chuyện bặng cướp liên ngân hà đã tạo nên một làn sóng dư luận.

Công chúa xuất hiện trước truyền thông với tư cách là người của công chúng. Chuyện nàng ta dũng cảm cùng quân đội cùng nhau nghĩ cách giải cứu bọn nhỏ đã gây nên trận xao động lớn, còn vì là thành viên của hoàng thất, công chúa đã giành được phần lớn lòng dân.

Cũng vì thế, sự chú ý của đại đa số quần chúng dần dần chuyển lên người hoàng thất, ngược lại đối với chuyện bọn cướp lại yếu đi nhiều.

Phó chỉ huy bước đến báo cáo: “Tướng quân, dựa theo mệnh lệnh của ngài, hiện Mông Tạp và toàn bộ các thủ hạ của gã đã chịu giao ra vị trí của nơi bọn chúng cất giữ một phần vật tư. Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ triển khai kế hoạch bí mật thả gã đi.”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Chuyện này nhớ phải triển khai trong âm thần, đừng để người khác phát giác ra.”

Việc giữ Mông Tạp lại vẫn còn tác dụng lớn.

Gã là một tên cướp liên ngân hà có xuất thân đến từ Thành Phố Ngầm, đồng thời gã cũng buôn lậu một số lượng nhiều không đếm nổi các loại súng ống đạn dược và hàng hoá khác.

Đầu cơ đến Thành Thiên Không thì bán vói giá cao trục lợi, còn cho các bá tánh nghèo khổ dưới Thành Phố Ngầm thì bán giá thấp.

Phó chỉ huy cảm khái: “Gã cũng coi như là một quý ông đi!”

Lệ Lăng Phong nhìn tin mật báo của hoàng đế trong tay mình, chậm rãi lên tiếng: “Hoàng đế truyền tin xuống, yêu cầu phải công khai xét xử Mông Tạp, lưu đày giam giữ gã.”

Phó chỉ huy cười cười hỏi hắn: “Thế tướng quân định xử lý sao?”

Lệ Lăng Phong trầm giọng nói: “Trước mặt công chúng phạt đánh 50 roi, sau đó giam lại.”

Phó chỉ huy gật đầu. Dù sao 50 roi đối với một thú nhân mà nói cũng chẳng phải chuyện gì to tát quá, chỉ là nhìn sẽ có vẻ khá nghiêm trọng mà thôi. Xem ra tướng quân cũng bội phục cách làm người của gã.

“Cũng được, tôi nhớ tướng quân ngài và gã cũng là đồng hương với nhau, làm thế cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.” Phó chỉ huy tiếp tục cảm khái: “Ngày tháng mà gã phải trải qua trong tù hình như cũng tốt quá, cả ngày không có việc gì làm xong cứ mặc sức suy nghĩ viển vông, chịu Hình là cũng nên.”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn phó chỉ huy, hỏi: “Gã nói gì?”

Phía sau phó chỉ huy chính là quản ngục trưởng.

Nghe hắn hỏi thì đứng lên đáp: “Thật ra gã cũng chẳng nói gì lắm, chỉ là cứ mãi canh cánh trong lòng vụ hôm đó bị đánh lén, còn nói gì mà rất nhớ món thịt thỏ hôm đó nữa. Gã còn nhờ tôi hỏi ngài, tới này lúc gã được thả ra, có thể đưa anh chàng tinh linh ngày hôm đó nấu thịt thỏ cho gã ăn cho gã không, còn đảm bảo sẽ giao ra thêm vài phần vật tư nữa để trao đổi, tuyệt không hai lòng.”

“………”

Bầu không khí trầm mặc mất một lúc.

Nhiệt độ xung quanh nháy mắt giảm xuống âm độ.

Lệ Lăng Phong chậm rãi nâng bút biết xuống giấy truyền lệnh, chậm rãi nói: “200 roi, lập tức thi hành.”

Phó chỉ huy: “……..”

Có tình nghĩ đồng hương đấy.

Nhưng không nhiều cho lắm.

Yayyy, vậy là đến Tết rồi.Thông báo nhỏ là Tết mình vẫn lên chương nha, nhưng lịch sẽ không đồng đều lắm đâu vì cũng khá bận, các bạn thông cảm nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK