Sau giờ học buổi sáng, Thiển Thiển liền bị mấy người Giang Đường kéo đến một khúc quanh. Nét mặt của ba người bọn họ như đang so tài xem ai nghiêm túc hơn, làm Thiển Thiển cũng không khỏi căng thẳng lên: "Thế nào? Xảy ra chuyện lớn gì sao?"
"Đúng là có chuyện lớn." Mặt Giang Đường trầm trọng nói, "Cậu còn nhớ buổi tối thứ sáu tuần trước đã xảy ra chuyện gì không?"
"Buổi tối thứ sáu tuần trước?" Thiển Thiển nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói, "Không phải là lớp chúng ta liên hoan sao?"
"Đúng vậy, cậu còn nhớ khi liên hoan cậu đã làm gì không?" Hạ Văn tiếp lời hỏi tới.
"Làm cái gì? Ừ, để mình suy nghĩ một chút. . . . . . Cũng chỉ là ăn vài món và uống rượu thôi mà." Thiển Thiển kỳ quái hỏi ngược lại, "Còn có chuyện đặc biệt gì sao?"
"Sau khi uống rượu?"
"Sau khi uống rượu. . . . . . Hình như tất cả mọi người đều uống say."
"Ừ, sau khi uống say?"
"Sau khi uống say. . . . . ." Thiển Thiển nghĩ đi nghĩ lại liền nhíu mày, sau đó thẳng thắn nói, "Mình chỉ nhớ mình đi toilet, thiếu chút nữa vấp ngã, là trưởng lớp đỡ mình, kết quả hình như là bị Văn Văn hay là Nhược Vân thấy được? Tóm lại sau khi chờ mình trở lại các cậu liền ép hỏi mình là giữa mình và lớp trưởng không phải có bí mật gì đó không thể cho mọi người biết, mình vì chứng minh mình và lớp trưởng không có gì cả, liền uống hết ly rượu, lát sau mình liền cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, và sau đó. . . . . . Mình không nhớ lắm."
"Thật sự không nhớ rõ?" Giang Đường hoài nghi hỏi tới.
"Thật không nhớ rõ." Thiển Thiển ngoan ngoãn mà lắc đầu.
"Cậu không nhớ sau khi cậu uống say cả người đều dựa vào trong ngực Lục Diệp hả?" Hạ Văn không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Thiển Thiển dùng khoảng nửa phút để hiểu Hạ Văn đang nói cái gì, sau đó cười tươi: "Văn Văn khi nào thì cậu cũng học nói dối gạt người như Đường Đường vậy? Mình không quen với trưởng lớp, cho dù mình thật sự ngang nhiên dựa vào cậu ấy chắc chắn cậu ấy cũng sẽ đẩy mình ra, mình cảm thấy cậu ấy không phải là người tùy tiện như vậy. A, mình biết rồi, nhất định các cậu còn tưởng rằng mình nói mình té nhào vào trong ngực trưởng lớp vì chân trợt giẫm hụt là bày trò để lừa gạt các cậu, cho nên mới liên hiệp lừa mình? Tỉnh lại đi, cái gì các cậu cũng không gạt được, mình và trưởng lớp là trong sạch."
Nhưng mấu chốt chính là biểu hiện của cậu ta đã tùy tiện như vậy.
Hạ Văn chỉ hận bản thân mình lúc đó không nhanh nhẹn cầm điện thoại chụp lại cảnh tượng Lục Diệp dịu dàng thuận tiện quang minh chính đại đỡ cô, ít nhất cũng không cần phải khổ cực giải thích như bây giờ.
Đầu của Thiển Thiển vĩnh viễn chậm chạp hơn người bình thường, chỉ cần cô đã cho rằng đó là sự thật thì sẽ rất khó thay đổi lại. Giống như bây giờ, ‘Đường Đường, nhất định là họ liên hiệp muốn lừa mình’ Suy nghĩ này đã được tạo thành trong đầu cô, cho nên mặc kệ Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân nói ‘Cậu có nhớ khi cậu uống say nhầm Lục Diệp thành anh trai cậu lại còn làm nũng với người ta hay không?’, ‘Cậu có nhớ Lục Diệp đưa cậu về hay không?’, ‘Cậu có nhớ khi Lục Diệp dẫn cậu đi ra còn làm bộ như vô tình sờ soạng cô một cái hay không?’, nhưng cô chỉ cho rằng là bọn họ lừa cô, vẫn lắc đầu, dù sao cô cũng không nhớ rõ, nhưng cô cảm thấy Lục Diệp này rõ ràng rất lịch sự, sẽ không XXX như các cậu ấy nói.
Thấy Thiển Thiển cố chấp, bọn người Giang Đường cũng bỏ qua, làm sao bọn họ có thể nói tiếp với Thiển Thiển khi vẻ mặt cô là ‘Mặc kệ các cậu nói gì mình cũng sẽ không tin.’
Trong chốc lát chuông vào học vang lên, bọn người Thiển Thiển chờ từng người một trở lại vị trí của mình, chống lại cặp mắt trầm tĩnh của Lục Diệp, Thiển Thiển còn áy náy cười cười vì bạn tốt của mình đều đang hoài nghi nhân phẩm của cậu ấy, mặc dù cậu ấy cũng không biết chuyện này.
Tiết thứ nhất chính là tiết tiếng Anh của chủ nhiệm lớp, sau khi cô đi tới cũng không bắt đầu giảng bài liền, mà là tuyên bố một chuyện không thua gì sấm sét giữa trời quang đối với một nửa học sinh trong lớp, thứ hai trường học sẽ tiến hành khảo sát chất lượng đầu năm với học sinh mới theo thường lệ, ngoại ngữ, sử, lý, hoá, sinh mỗi môn đều phải thi.
Đây là quy định ‘Luật bất thành văn’ của bốn trường cao trung nổi tiếng nhất thành phố A gồm: Hoa Trung, Nhất Trung, A Trung, Nhân Trung, mặc dù hàng năm đều bị Hoa Trung đày rất thảm, nhưng đối với Nhất Trung mà nói, ít nhất còn có thể tìm được một chút cân đối hơn A Trung và Nhân Trung.
Nhưng năm nay, hừ hừ, ai đày ai còn chưa biết.
Mặc dù cô Lương đã nhấn mạnh thêm cuộc thi lần này chỉ là trắc nghiệm trình độ của học sinh, bởi vì khi thi cấp ba có người yếu kém cũng có người phát huy vượt xa người thường, cũng sẽ không ghi vào tổng thành tích, mọi người bình tĩnh thi là được rồi. Nhưng đợi sau khi cô giáo nói xong, trong phòng học lập tức liền tử trận hơn phân nửa.
Lại nói mấy câu trấn an một phen, cô Lương mới cầm sách giáo khoa dạy từ mới.
Gần đây nhất, ngay cả Hạ Văn ngoài miệng luôn nói không quan tâm đến thành tích cũng bận rộn, dù sao đã vui chơi một kỳ nghỉ hè, đa số mọi người đều cảm thấy đầu óc của mình đã chậm chạp, ở sơ trung đã từng học cái gì cũng sớm quên sạch, còn phải lật sách xem lại mới nhớ được. Đương nhiên cũng không có ai rãnh rỗi đuổi theo hỏi giữa Thiển Thiển và Lục Diệp có chuyện gì mờ ám.
Học sinh có thể thi đậu vào Nhất Trung thì trình độ cũng không tệ, ít nhất học kỳ mới bắt đầu không ai là không học. Kết quả mỗi ngày Thiển Thiển đều nghĩ làm sao để lười biếng đã trở thành một trong những người nhàn rỗi nhất trong lớp, vừa lên lớp tự học không phải xem tiểu thuyết thì chơi trò chơi, nếu không liền nằm sấp trên bàn ngủ, chỉ khi Giang Đường không chịu nổi níu lấy cổ áo của cô giật giật một phen, cô mới có thể ứng phó xem hai trang sách, sau đó vẫn trở về như cũ.
“Người rãnh rỗi nhất trong lớp” chỉ có hai người trong danh sách, người đó là ai, chính là Lục Diệp rồi.
Nam sinh liếc mắt nhìn học thần ngồi cùng bàn với mình cho đến bây giờ đang dùng một tay chống đầu một tay nhàn nhã viết chữ vẽ tranh lên giấy, từ đầu tới đuôi cũng không thấy cậu ta lấy đề cương luyện thi ra, cho dù qua loa nhìn một cái cũng không có, cảm thán trong lòng một tiếng, đúng là cùng người không cùng số mệnh, chấp nhận cầm sách lên.
Cùng lúc đó Lục Diệp cũng không biết đã đâm bao nhiêu điểm đen lên giấy, chán đến chết mà thở dài.
Ai, thật muốn biết hôm nay Thiển Thiển mặc quần lót màu gì. . . . . .
Một cái chớp mắt một tuần đã trôi qua, mặc dù chỉ là đề thi chung năm thứ nhất cấp 3, nhưng bởi vì bốn trường cao trung liên kết kiểm tra, đối với lần thi này nhà trường cũng không coi trọng, chỉ qua loa bố trí thứ tự phòng thi.
Thật bất hạnh, ba người Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân không có ai thi chung phòng với Thiển Thiển.
Rất may mắn, Lục Diệp và Thiển Thiển thi chung một phòng.
Sau khi tìm được phòng thi của từng người trên danh sách, trong lòng ba người Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân đều gầm thét: Lục Diệp cậu đã làm thế nào để hối lộ thầy phụ trách địa điểm thi vậy.
Bên đây Thiển Thiển còn rất vui mừng nói với Lục Diệp: "Thật sự là quá tốt, mình còn tưởng rằng không ai thi chung phòng với mình. Trưởng lớp, trước khi thi nhất định mình phải ngủ nếu không khi thi mình sẽ mệt rã rời, cho nên phiền cậu nhất định phải đánh thức mình dậy trước khi thi nha."
Lục Diệp nhìn như tùy ý đáp một tiếng "Được.", giọng nói thanh thanh lạnh lạnh, giống như không có gì khác biệt khi trả lời với người khác, nhưng khẽ lên giọng trong lúc lơ đãng tiết lộ trong lòng anh có chút vui vẻ.
Hai ngày sẽ phải thi chín môn, thời gian thật là gấp rút, thứ hai buổi sáng tám giờ bắt đầu thi, môn thi đầu tiên là Ngữ Văn thời gian 60 phút, giải lao nửa giờ, tiếp theo thi Vật Lý 60 phút; buổi chiều hai giờ rưỡi bắt đầu thi, môn đầu tiên là Số Học thời gian 120 phút, giải lao nửa giờ, tiếp đó là Hóa Học thời gian 60 phút; buổi tối bảy giờ rưỡi bắt đầu thi, Sinh Học 60 phút, buổi tối tự học một tiếng trở lên mới tan học. Thứ ba nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tám giờ bắt đầu thi, đầu tiên là môn Tiếng Anh thời gian 120 phút, giải lao nửa giờ, môn Chính Trị 60 phút; chiều hai giờ rưỡi bắt đầu thi, môn Lịch Sử 60 phút, giải lao nửa giờ, môn Địa Lý 60 phút, buổi tối l2 lớp tự học như bình thường.
Thiển Thiển nói được là làm được, vừa đến trường thi liền úp mặt lên bàn bắt đầu ngủ, điều này cũng nhờ thứ sáu tuần trước Giang Đường đặc biệt dẫn cô đi một lượt từ cửa trường học đến phòng thi của cô, nếu không lúc này còn không biết cô đang ở cái góc nào trong trường học nữa.
Lục Diệp vừa đi vào phòng thi liền thấy Thiển Thiển đang ngủ, cô mặc áo sơ mi trắng và quần ngắn màu đen, vạt áo sơ mi được bỏ vào trong quần, cho dù nằm như vậy, bụng vẫn thon gọn, một chút thịt dư cũng không nhìn thấy, hai chân lười biếng duỗi dưới bàn học cũng vừa thẳng vừa dài.
Lục Diệp một chút tự giác vô lễ chớ nhìn cũng không có, cứ như vậy đứng ở cửa phòng thi dùng ánh mắt như tia X-quang thừa dịp cô đang ngủ quan sát người ta một lần, cuối cùng còn ghét bỏ mà nghĩ: Quá gầy, rốt cuộc ăn cái gì lớn lên, cũng chỉ lớn. . . . . .
Ánh mắt của Lục diệp không được khống chế trượt xuống, giống như muốn giật cúc áo sơ mi, mắt tinh tường phát hiện giữa cút áo thứ hai và thứ ba còn khâu một chiếc cút nhỏ.
Cũng may, ý thức cơ bản tự bảo vệ mình cũng có. Lục Diệp vui mừng thầm nghĩ.
Cho đến khi các học sinh cùng phòng thi nhìn mình bằng mắt quái dị, Lục Diệp mới hoàn hồn đã chạy đến nơi nào của mình, cúi đầu tìm kiếm chiếc bàn có dán số báo danh của mình.
Sau khi ngồi xuống, Lục Diệp coi như hài lòng với vị trí này, chỉ cần thoáng nghiêng đầu qua bên phải, là có thể thấy Thiển Thiển đang nghiêm túc làm bài.
Bảy giờ bốn mươi, thầy giám thị ôm bài thi đi vào phòng học, liếc nhìn Thiển Thiển đang ngủ không biết trời đất, nhíu nhíu mày không nói gì.
Lại qua mười phút, Lục Diệp nghĩ tới trước khi thi vẫn còn phải đi nhà vệ sinh, liền đi qua vỗ Thiển Thiển nhè nhẹ.
Thiển Thiển vuốt mắt ngẩng đầu lên, thấy Lục Diệp đứng trước mặt, nói lầm bầm: "Là trưởng lớp à. . . . . . Thế nào, sắp thi rồi hả?"
"Ừ, còn mười phút nữa. Đứng lên cho tỉnh táo, đến nhà vệ sinh rửa mặt. Đúng rồi, ăn điểm tâm chưa?" Lục Diệp hỏi.
"Ăn rồi, buổi sáng anh mình làm sandwich." Thiển Thiển gật đầu một cái, cô ngủ gật còn chưa tỉnh, nhưng vẫn xộc xệch đứng lên đi ra ngoài, "Vậy mình đi vệ sinh cái đã."