Thiển Thiển lại vội vàng múc một muỗng dưa hấu đưa vào miệng, trấn an trái tim nhỏ bé của mình đã bị kinh sợ, lặng lẽ cảm tạ người nào đó đã tố cáo nhà trường thu thêm học phí của học sinh. Tiện thể bày tỏ sâu sắc sự cảm thông đối với anh hai phải đi học bù vào thời tiết nắng nóng như thế này.
Dựa theo chế độ giáo dục rộng lớn của chúng ta mà nói, vừa đến kỳ nghỉ dài hạn, trường học sẽ sắp xếp học thêm, nếu muốn học thêm, vậy thì phải biết ý biết tứ mà đóng tiền học phí. Việc học thêm của Nhất Trung khi nghỉ hè đều đã thông báo xuống hết rồi, ban đầu là kỳ nghỉ định kỳ là hai tuần lễ, trước khai giảng lại có thêm một tuần nữa, tổng cộng là ba tuần lễ, hai mươi mốt ngày, mỗi tuần được nghỉ một ngày. Cũng nói thêm về phí học thêm là 400 đồng, chia đều ra là một ngày cũng hai mươi mấy đồng, so với các lớp luyện thi ở bên ngoài một buổi cũng là vài chục hoặc thậm chí là vài trăm đồng, đây thật sự cũng chỉ là củ cải trắng mà thôi. Việc học thêm cấp ba ở thành phố A này hầu như đều là giá này, Hoa Trung thì đắc một chút, ba tuần thu học phí là 1200 đồng, nhưng mà tính vào sự tiện nghi. Có thể xem là tiện nghi nhưng vẫn có người không chịu nể mặt mũi, không biết là cha mẹ của học sinh trường nào, nghe nói học thêm ở trường phải thu học phí, gọi điện thoại đến sở giáo dục tố cáo. Mặc dù học thêm trong thời gian nghỉ hè là bí mật mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng nếu người ta đã tố cáo, nếu không chịu xử lý thì sẽ dễ xảy ra vướng mắc, cho nên một tờ công văn được gửi xuống dưới, bất kỳ trường cấp ba nào ở thành phố A năm nay đều không được học thêm.
Miếng dưa hấu trong veo từ thực quản chảy xuống dạ dày, một phần mát mẻ này làm cho cảm giác nóng bức ở bên ngoài bị xua tan đi.
Thiển Thiển thoải mái nheo mắt lại, duỗi cái lưng mỏi của mình, mùa hè là cái gì chứ? Mùa hè chính là máy điều hòa, dưa hấu ướp lạnh, kem! Mà không phải khổ sở ép mình mặt trời đang trên đỉnh đầu chói chang như vậy mà đi học thêm! Một năm cũng chỉ có hai tháng này là nóng nhất, mẹ và anh hai mới có thể cho phép cô ăn những món mà bình thường không thể ăn này, sợ cô bị đau bụng. Còn có thể danh chính ngôn thuận không bước ra khỏi nhà, quả thực là thiên đường của trạch nữ mà!
Một tiếng "lạch cạch" thật nhỏ, cửa phòng lầu hai bên trái được mở ra, Nhạc Kỳ Sâm một tay cầm sách giáo khoa đi ra, anh đóng cửa phòng nhẹ nhàng, tiện tay vuốt lại mái tóc có chút rối vì vừa ngủ dậy của mình, đi xuống dưới lầu.
Nghe tiếng bước chân xuống lầu, Thiển Thiển nghiêng người qua nhìn nhìn, vừa nhai dưa hấu, vừa không rõ mà hỏi: "Anh hai, dậy rồi hả?"
"Ừ." Nhạc Kỳ Sâm trả lời một tiếng, thấy cô đang ôm trong lòng nửa trái dưa hấu, nhíu mày: "Trái dưa hấu lớn như vậy, sao một mình em có thể ăn vậy? Không sợ ăn xong sẽ bị tiêu chảy hay sao?"
Thấy anh chĩa mũi nhọn vào trái dưa hấu của mình, Thiển Thiển vội vàng ôm chặt lấy trái dưa hấu, chỉ sợ anh chạy đến cướp đi không cho mình ăn, nói: "Là mẹ cho em, mẹ đồng ý mà!"
Nhạc Kỳ Sâm day day thái dương, đau đầu nói: "Em quên rằng mấy ngày trước bởi vì ăn kem nhiều quá mà bị tiêu chảy rồi hay sao? Anh nói sao em chỉ biết ăn mà không biết nhớ vậy chứ?"
Thiển Thiển lè lưỡi, không dám trả lời.
"Ăn bao nhiêu rồi?" Nhạc Kỳ Sâm hỏi.
Thiển Thiển cúi đầu nhìn xuống một chút, một đống vạch đen rơi vào ót của cô, cô ăn dưa hấu lúc đang xem ti vi, nói cách khác là lúc cô múc dưa hấu căn bản là không có nhìn xuống, mà bây giờ nhìn lại, trái dưa hấu quả thực là bị cô làm cho thê thảm, có nhiều chỗ đã múc đến vỏ, mà cũng có nhiều chỗ vẫn còn một tầng dưa hấu thật dày, nhưng nói tóm lại......còn thừa không nhiều cho lắm. Cô tính toán trong lòng một chút, ấp a ấp úng nói: "Ăn, ăn hơn một nửa............"
"Vậy hôm nay không được ăn kem nữa." Nhạc Kỳ Sâm không cho phép, phản bác nói.
Thiển Thiển trong nháy mắt bị sự tàn khốc vô tình của anh làm cho sợ ngây người, dưa hấu trên muỗng cũng rơi vào trong trái dưa hấu, thật lâu sau, mới có thể tiếp nhận "A" một tiếng.
"A cũng vô dụng thôi." Nhạc Kỳ Sâm đi đến nơi đổi giày ở trước cửa, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Em đã ăn nhiều dưa hấu như vậy, còn muốn ăn kem nữa hay sao?"
"Nhưng mà đã được mẹ đồng ý rồi mà." Thiển Thiển nhảy dựng lên trên sô pha, đặt dưa hấu lên bàn trà, nhảy đến trước cửa, vội vàng quơ cái muỗng nói.
"Mẹ đồng ý cũng không được tính, anh đồng ý mới có thể được." Nhạc Kỳ Sâm liếc mắt nhìn chân của cô, híp mắt: "Giày."
"Oh." Thiển Thiển vội quay lại mang dép lê vào, sau đó quay lại nhìn Nhạc Kỳ Sâm.
"Thiển Thiển ngoan nào.", thế này Nhạc Kỳ Sâm mới vừa lòng, "Anh hai đi học trước đây."
Đối với học sinh lớp mười mà nói, không học thêm là một chuyện vô cùng tốt, dù sao cũng chẳng có người nào bằng lòng rời khỏi phòng điều hòa mát mẻ như thế này, lại còn đội nắng chói chang đi học. Nhưng đối với học sinh lớp mười một mà nói, không học thêm ngược lại lại là một chuyện xấu, nếu không thể dùng thời gian của việc nghỉ đông và nghỉ hè để tranh thủ, vậy thì có nghĩa là thời gian bổ sung để dành cho việc xét tuyển vào trường đại học đúng là không đủ.
Cho nên dù cấp trên có hạ quy định, thì các trường đại học và cao đẳng vẫn lén lút tổ chức học thêm cho học sinh lớp mười một.
Hành động lần này dĩ nhiên không gạt được cấp trên, nhưng mà cũng biết là việc học thêm đối với học sinh lớp mười một quan trọng bao nhiêu, nghĩ rằng chỉ cần không ai đến làm náo loạn nữa, mở một mắt nhắm một mắt, giả vờ như không thấy.
Cảnh tượng Thiển Thiển ngồi điều hòa ăn dưa hấu, Nhạc Kỳ Sâm đội nắng đi học mới có lần này.
Nhạc Kỳ Sâm mở cửa phòng ra, ánh nắng mặt trời liền chiếu vào mắt của Thiển Thiển, Thiển Thiển có chút lo lắng liếc nhìn anh hai ôn hòa như ngọc của mình, có chút lo lắng cho anh cứ đi ra ngoài như vậy sẽ bị nắng thiêu cháy mất.
Thiển Thiển nhón chân nhìn ra bên ngoài, lo lắng nói: "Anh hai, bên ngoài nắng gắt lắm đó, anh ngồi xe đến trường đi, đừng để nắng nóng làm cháy đấy."
Nghe thấy Thiển Thiển quan tâm mình, sắc mặt của Nhạc Kỳ Sâm dịu đi một chút, anh dịu dàng vỗ vỗ trên đầu Thiển Thiển, cười nói: "Được, anh hai biết rồi."
Cảm thấy cảm xúc của Nhạc Kỳ Sâm đã thay đổi, vẻ mặt của Thiển Thiển lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, lấy lòng nói: "Vậy kem......"
"Vẫn không được." Nhạc Kỳ Sâm cười tủm tỉm nói: "Nếu anh hai về mà phát hiện kem bị thiếu đi, sẽ không làm canh nấm tuyết ướp lạnh cho em. À đúng rồi, nhớ nói cho mẹ biết, mẹ cũng không được ăn kem, đó là phạt mẹ đã tùy tiện cho em ăn nửa trái dưa hấu, nếu mà mẹ dám ăn vụng......Sẽ để tự mình mẹ nấu cơm, giặc giũ quần áo và quét dọn vệ sinh."
Thiển Thiển: "..............."
***
Nhạc Kỳ Sâm nói xong thì cũng đi học, cửa chống trộm dày và nặng chậm rãi đóng lại trước mặt của Thiển Thiển.
Quả thực là ma quỷ mà!
Trời nóng như vậy, không cho cô ăn dưa hấu ướp lạnh và kem, đây đúng là đang ngược đãi cô mà!
Còn dùng việc không làm canh nấm tuyết ướp lạnh để uy hiếp cô, không phải ma quỷ mà là thần thánh luôn rồi!
Ngay cả mẹ cũng không may mắn tránh khỏi được, còn có người con nào như anh ấy không chứ!
Cô tức giận, quyết định bỏ nhà ra đi!
Vì để tỏ ra mình không sợ mạnh. Dữ dội, nơi nào có áp bức thì nơi đó có tinh thần phản kháng không biết sợ, Thiển Thiển trở về phòng thu dọn đồ đạc, tính đợi đến khi mặt trời lặn, liền "bỏ nhà ra đi" đến nhà ông bà ngoại ở mấy ngày hưởng cuộc sống hạnh phúc.
Mẹ của Thiển Thiển ngủ trưa dậy thì nghe kể Nhạc Kỳ Sâm đã nói những lời đại nghịch bất đạo này với mình, cũng anh dũng quyết định ủng hộ Thiển Thiển hai tay hai chân, còn chủ động lãnh trách nhiệm lái xe đưa Thiển Thiển đến nhà ông bà ngoại.
Đến nước này, hai mẹ con nhà họ Nhạc nổ súng phát động trận chiến đầu tiên.
***
Nhà ông bà ngoại thật tốt, nhà ông bà ngoại tuyệt vời, nhà ông bà ngoại không chê vào đâu được!
Thiển Thiển thoải mái nằm trên xích đu của ông ngoại, tay bên trái là một bàn nho được lấy ra từ trong tủ lạnh, tay bên phải là một bàn dưa hấu mới được cắt xong, phía trước là màn hình ti vi đang phát tiết mục giải trí hài hước, bên cạnh là máy điều hòa đang phả ra hơi mát, trong phòng bếp là mùi thơm của cánh ngỗng kho của bà ngoại đang tỏa ra khắp nhà.
Đây mới là cuộc sống nha!
Không có anh hai lải nhải cằn nhằn, cũng không có anh hai trông nom cái này trông nom cái nọ, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. So với ở nhà thì ở đây sung sướng hơn có phải không?
Thiển Thiển thỏa mãn thở dài một tiếng, lại ngắt một trái nho đưa vào miệng, đang lúc đang nhấm nháp trong miệng, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cô vừa quay đầu thì nhìn thấy, nhìn thấy ông ngoại đã bảy mươi tuổi mang theo hai túi lớn túi nhỏ đi vào.
Thiển Thiển vội vàng đứng dậy đón lấy, nhận đồ vật vào trong tay của mình, dìu ông đổi dép lê xong, oán trách nói: "Ông ngoại, sao một mình ông lại đi ra ngoài mua đồ được chứ, trời nóng như vậy, nếu ông muốn mua này nọ thì cứ bảo con ra ngoài mua giúp là được rồi."
Bị cháu ngoại trách móc, ông ngoại cũng không tức giận, cười ha hả chỉ trong túi đồ: "Cháu ngoan thích ăn kem, hôm qua đến quá muộn rồi, không kịp đi mua, ngày hôm nay ông ngoại đi mua về cho cháu. Lúc ra ngoài thấy cháu vẫn còn ngủ say, nên không gọi cháu, nhưng mà khẩu vị của mấy người trẻ tuổi các cháu, ông ngoại cũng không hiểu, cháu tự mình nhìn xem, nếu không thích thì nói với ông ngoại, ông ngoại đi mua cái khác cho cháu."
Lúc này Thiển Thiển mới chú ý trong túi có những gì, một túi thì chất đầy kem, một túi thì chất đầy hoa quả và đồ ăn vặt.
Thiển Thiển cũng không nhìn kỹ, miệng ngọt ngào nói: "Ông ngoại thật là lợi hại nha, tuy rằng không biết khẩu vị của Thiển Thiển, nhưng mua về cái gì Thiển Thiển nhìn thấy cũng thích ăn hết. Ông ngoại đã mua nhiều đồ ăn như vậy rồi, Thiển Thiển cũng phải ăn một thời gian mới hết được, cho nên lần sau đừng có đội nắng chói chang như vậy ra ngoài nha."
"Được, được, được." Ông ngoại cười đến híp cả mắt, tuy rằng ông lớn tuổi, nhưng không có già mà hồ đồ, biết Thiển Thiển nhìn cũng còn chưa nhìn liền nói như vậy cho ông vui vẻ, còn không muốn một mình ông ra ngoài trong thời tiết nắng nóng như thế này, liền nói: "Cháu ngoan yên tâm, thân thể ông ngoại còn rất khỏe mạnh, đi mua một ít đồ ăn vặt cho cháu ngoan thì vẫn có thể chịu được mà. Nơi này của chúng ta, cũng không phải vùng vắng vẻ gì cả, đi không xa thì đã có siêu thị, xung quanh đều là hàng xóm quen biết, không xảy ra chuyện gì lớn được đâu. Lại nói những thứ này cũng không phải ông ngoại xách về đâu, ông đi được nửa đường, cũng không biết có một cậu trai trẻ ở đâu xuất hiện, chắc là cháu trai của bà nào đó về nghỉ hè ở đây, nhìn cũng thân thiết lắm, lòng dạ cũng nhiệt tình, nhất định giúp ông xách đồ, ông mời nó vào đây ngồi một chút rồi, nhưng nó lại thừa dịp ông mở cửa thì lặng lẽ rời đi, bây giờ những đứa trẻ đúng là, tấm lòng thật tốt."
"Dạ, dạ, dạ." Thiển Thiển đáp, đỡ ông ngoại ngồi xuống xích đu, "Vậy cũng không thể trong lúc trời nắng nóng như thế này mà đi ra ngoài nha, siêu thị cũng ở đó thôi, đâu có chạy đi nơi nào khác được, ít ra thì ông cũng phải đợi mặt trời lặn rồi hãy đi ra ngoài. Sau này muốn mua cái gì, ông bảo con đi mua là được rồi, con là người trẻ tuồi, lao động được là tốt!"
Giống như cũng không còn tốt như vậy..........Thiển Thiển chột dạ thầm nghĩ.