Bạn học vừa nói xong liền mang theo nét mặt "Tôi không phải Lôi Phong, xin gọi ta là khăn quàng đỏ" mà rời đi, để lại Thiển Thiển mờ mịt suy nghĩ xem ẩn ý cùng bóng lưng của cô ấy, lại nhìn ra cửa phòng học một chút, sau đó không hiểu gì mà đi ra ngoài.
Chân trước của cô vừa đứng lên, Lục Diệp ngồi ở phía sau cô liền đặt bút xuống đi theo cô ra ngoài.
***
Ngày này mỗi năm là lễ tình nhân, khó lắm mới có dịp ông trời cho có một dịp phóng túng như vậy, âm u gần một tháng mới lộ ra được nửa bên mặt trời, trong trường không khí màu hồng còn đậm hơn so với hai ngày lễ Giáng sinh cùng đêm Giáng sinh, trên đường đi bắt gặp nữ sinh còn có phần thẹn thùng hơn so với ngày bình thường hai lần.
Thiển Thiển mặc kệ là ngày thường hay ngày lễ, cô chỉ biết thời tiết hôm nay không tệ, cô cảm thấy ngồi trong phòng học chân không bị lạnh như lúc trước, cũng làm cho chứng ngủ gật của cô càng phát huy mãnh liệt.
Hai tiết đầu tiên của buổi sáng là số học làm cho người mệt mỏi nhất, Thiển Thiển miễn cưỡng giữ vững tinh thần mà nghe giảng, nhưng vẫn bị những thứ công thức cùng với định lý kia làm cho hoa cả mắt, cô sử dụng hết toàn bộ sức mạnh của người trẻ ra chống đỡ, đầu óc hỗn loạn của cô mới có thể vượt qua hai tiết này.
Sau khi tan học, không biết tại sao loa phát thanh của trường lại không vang lên bản nhạc thông báo học sinh phải xuống lầu tập thể dục, điều này làm cho bọn học sinh Nhất Trung cảm thấy trường mình thật có nhận thức mà, thời tiết tốt như vậy mà không cho học sinh đi xuống tập thể dục, rõ ràng là dành thời gian cho người ta đi thổ lộ không phải sao!
Mà trong lúc phần lớn học sinh ở đây đều cảm kích trường học "thật lương thiện", thì trong đầu của Thiển Thiển cũng nghĩ là: mình nên dùng 20 phút này để ngủ một giấc, hay là nên đi rửa mặt một chút cho tỉnh ngủ đây?
Việc đầu tiên ngủ đến lúc tan học là một việc mạo hiểm, còn việc sau dùng nước lạnh rửa mặt thì hiệu quả không kéo dài bao lâu. Cho nên Thiển Thiển do dự không biết phải làm cái nào.
Cô chưa kịp ra quyết định, bạn học chuyển đến cho cô một "tin tức tốt" kinh thiên động địa.
***
Thiển Thiển mang vẻ mặt nghi hoặc đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa phòng học, một bó hoa hồng tinh xảo đột nhiên xuất hiện trước mặt của cô, bởi vì dùng sức khá mạnh, những cánh hồng này suýt nữa thì đâm vào mặt của Thiển Thiển, cô bị sợ phải lùi về sau nửa bước, mới ngẩng đầu nhìn người cầm bó hoa kia là ai.
Đó là một bạn mặc đồng phục của nam, mái tóc màu đen mềm mại, ngoại hình không tồi, lịch sự tuấn tú, còn mang một mắt kính gọng đen, ánh mắt sau tròng kính vui sướng nhìn Thiển Thiển đang mở to hai mắt ra nhìn mình, sự thẹn thùng cùng dè dặt đã thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt ngây ngô.
Thiển Thiển không biết phải làm sao với tình huống này, bèn dời tầm mắt đến bó hoa trước mặt mình, trong đôi mắt đang trừng to của cô lộ ra vẻ muốn hỏi thăm.
Câu hỏi cô muốn hỏi là, chủ ý ban đầu là muốn hỏi bạn nam đang cầm hoa kia: Cậu là ai thế?
Nhưng có thể thấy rằng bạn nam này đã hiểu sai ý của Thiển Thiển, sắc mặt của cậu ta không kìm chế được mà trở nên kích động, trên gương mặt trắng nõn có thêm vài phần ửng đỏ, cậu ta hắng giọng một cái, dường như là muốn kiềm chế cảm xúc một ít, nhưng hiệu quả thì không được tốt lắm, bởi vì giọng nói khi cậu ta nói chuyện khá run rẩy: "Nhạc, bạn học Nhạc Thiển Thiển, mình.....Cái đó, mình thích cậu, từ lúc, từ lúc học cấp hai mình đã bắt đầu thích, vẫn rất thích cậu, cho nên......Cho nên hi vọng cậu có thể.....?"
Trọng yếu nhất, cũng là câu nói mà khán giả đang chờ mong nhất còn chưa được nói ra, cậu ta liền dừng lại, giống như là bị nghẹn, môi khép mở rất nhiều lần, lại ấp úng nói không ra lời, chẳng qua khuôn mặt lúc đầu chỉ có chút phiếm hồng bây giờ dần trở nên đỏ bừng.
Thấy ánh mắt của Thiển Thiển từ hoảng sợ chuyển thành lo lắng, xem ra tình huống này có chút nguy cấp nha, có phải là cô nên lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu không? Lỡ như cậu ta không thở được mà ngất xỉu thì phải làm sao?
Rồi sao đó chuyển thành hoảng sợ ở trong lòng, lúc thổ lộ với mình cũng không nên để trên đầu cô vậy chứ?
Quần chúng đang vây xem nôn nóng đến mức có thể tự mình thay thế người trong cuộc, lúc giúp cậu ta nói ra câu nói kia, cuối cùng cậu ta cũng hài lòng thì công tác chuẩn bị của mình, nhắm hai mắt lại, giống như là anh dũng hi sinh mà nói lên một câu: "Cho nên hi vọng cậu có thể làm bạn gái của mình!"
***
Nghe nói có người ở lớp khác thổ lộ với Thiển Thiển, Giang Đường đang làm trực nhật bỗng vứt cái khăn lau bảng xuống, cũng không thèm lau bảng, Hạ Văn vứt luôn bữa ăn sáng vẫn còn lại một cái trứng luộc của mình, cũng không thèm ăn trứng luộc, Lâm Nhược Vân đang chuẩn bị đi ra phía sau phòng học vứt rác cũng thuận tay buộc lại, cũng không thèm đi vứt rác, cầm toàn bộ đến cửa phòng học xem xem cuối cùng là người nào ăn gan hùm mật gấu, tên bụi đời nào mà dám chưa được sự đồng ý của các cô mà đã đi thổ lộ với Thiển Thiển rồi.
Một hàng ba người các cô vừa kêu lên "Nhường cái nhường cái" vừa ra sức gạt vòng vây ra đi vào trong, thật vất vả mới chen được vào phía trong, Giang Đường thấy rõ ràng người đến tỏ tình là ai rồi, giật mình nhỏ giọng kêu lên một tiếng: "Thì ra là cậu ta!"
Nghe được giọng hô nhỏ của cô giống như đã biết được nội tình, không chỉ có Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân, các bạn nữ có quen biết với họ ở chung quanh cũng đều bu lại, ồn ào lộn xộn hỏi: "Cái gì thế, Đường Đường biết cậu ta à?"
"Biết, dĩ nhiên là biết....." Khóe miệng Giang Đường không khống chế được mà run rẩy, nâng trán lên nói: "Cậu ta cùng mình và Thiển Thiển, học chung lớp hồi cấp hai."
Sau khi tiết lộ bí mật làm người ta hoảng sợ này xong, các bạn học nữ đang đứng bên cạnh Giang Đường càng thêm nhiệt tình.
"Là bạn học chung năm cấp hai sao? Thảo nào vừa rồi cậu ta vừa mới nói từ cấp hai đã thích Thiển Thiển rồi! Thế nào Đường Đường, chuyện này cậu có biết không?"
"Thật là không thể khinh thường cái cậu này được nha, xem bó hoa hồng kia kìa, ít nhất thì cũng có 99 đóa phải không? Trước kia cậu ta có bày tỏ với Thiển Thiển lần nào chưa? Lúc bày tỏ cậu có ở đó không?"
"Dáng dấp của cậu ta cũng được nha, Đường Đường, cậu với Thiển Thiển chơi thân với nhau như vậy, cậu cảm thấy Thiển Thiển có đồng ý với cậu ta không?"
... ...... ....
Giang Đường bị bọn họ làm cho gân xanh nhảy "thình thịch" đầy trán, nhưng vẫn cố kìm nén tâm trạng mà trả lời từng người một.
"Không biết."
"Chưa từng thổ lộ, trước kia trừ lúc trước khi đến trường cùng với lúc sau khi tan học thì tất cả thời gian còn lại là mình đều ở cùng với Thiển Thiển, cho nên mình có thể khẳng định với các cậu là cậu ta chưa từng thổ lộ với Thiển Thiển."
"Thiển Thiển sẽ không đồng ý đâu, bởi vì điều đầu tiên khẳng định là anh trai cậu ấy sẽ không đồng ý, hơn nữa Thiển Thiển cậu ấy......còn nhớ cậu ta hay không cũng là một vấn đề."
***
Đúng như dự đoán, lời nói của Giang Đường vừa dứt, Thiển Thiển ở bên kia liền trung thực hỏi ra một câu: "Cái đó.....Cậu có thể nói cho mình biết trước, cậu là ai vậy?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm quần chúng đang vây xem lạnh cóng lộn xộn trong gió, người ta cũng nói là bạn học hồi cấp hai rồi, cậu lại còn hỏi người ta là ai?!
Nhưng mà bạn nam này cũng có vẻ hiểu một chút đối với tính tình của Thiển Thiển, nghe cô hỏi như vậy cũng không có chút đả kích nào, mà bình phục tâm trạng một chút, dùng hết tất cả những lời nói ngắn gọn nói ra: "Mình, tên của mình là Phương Trình, chúng ta....mình và cậu, còn có Giang Đường, chúng ta là bạn học cấp hai, có lần mình còn ngồi phía trước bàn của cậu nữa.....Mình biết là cậu không nhớ mình, mình nghĩ bây giờ những bạn học cấp hai thì chắc cậu cũng chỉ nhớ có mỗi Giang Đường thôi.....Vậy cậu có nhớ hay không, sau khi kết thúc buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ năm ngoái, mình còn đến tìm cậu đấy? Bởi vì, bởi vì mình không gặp được cậu ở trong trường, mình còn nghĩ rằng cậu sẽ không học trường này rồi. Lúc đầu mình định nhìn trộm giáo viên chủ nhiệm xem cậu điền tên trường nào, nhưng mà không thể xem được.....Lúc nghe trên loa phát thanh thông báo danh sách người chủ trì có tên của cậu, mình vui muốn chết đi được, còn chạy đến cổng xem, nhưng mà lúc đến đó thì không nhìn thấy cậu đâu.....Làm cho mình còn tưởng rằng chỉ là trùng họ trùng tên, buồn bã một lúc, bởi vì mình.......Cho dù là một lần, mình cũng chưa chạm mặt cậu. Nhưng trong buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ thì người chủ trì đúng thật là cậu, mình đã rất hoảng sợ, thật là hoảng sợ! Bạn học khều mình hơn mười lần, mình mới hồi phục tinh thần lại được, về mấy đêm sau mình còn tiếc rằng không được học chung lớp với cậu, sau khi học xong tiết 4 ngày hôm sau mình liền chạy đến tìm cậu......Xem như cậu không nhớ rõ.....Nhưng mà không sao, cái đó.....Mình nói là, mình thật sự, thật sự vẫn rất thích cậu, nhưng mà.....Mình biết anh trai cậu sợ cậu bị tổn thương, nếu cấp hai mình mà thổ lộ với cậu, khẳng định là cậu sẽ không đồng ý, cho nên mình vốn định tốt nghiệp cấp ba mới.....bày tỏ tình cảm với cậu....."
Nhìn người vây xem ở xung quanh càng lúc càng đông, bạn nam tên Phương Trình kia khẩn trương đến mức trán cũng rịn ra mồ hôi, nhưng mà cậu ta không có cách nào khác, cậu ôm một bó hoa hồng lớn như vậy, mặc kệ là đi đến nơi nào thì cũng trở thành tiêu điểm, mặc kệ là gọi bạn nữ nào thì cũng bị người ta vây xem. Nói ở cửa lớp học, ít ra thì chiều rộng của hành lang cũng hạn chế, người có khả năng đi xem thực ra cũng không nhiều, hơn nữa vào hôm nay, hôm nay là cơ hội cuối cùng của cậu.....
".......Mình chờ không được nữa, ba mình.....Bởi vì công việc có chút thay đổi, cả nhà mình tuần sau phải chuyển qua Mỹ, mình có suy nghĩ muốn ở lại, nhưng mà ba mẹ mình đều không đồng ý, người nhà của mình đều ở nước ngoài hết, không thể nào chỉ có một mình mình ở lại. Sự thật là hôm nay ba mẹ mình đến trường xin phép cho mình nghỉ học rồi, nếu mình không thổ lộ ngay hôm nay, thì mình vốn không còn cơ hội nữa, cho nên mình nghĩ....."
Phương Trình nói xong, chợt trong lúc có nhiều người vây coi như vậy mà quỳ một gối xuống, giơ bó hoa hồng trong tay cao lên, ngẩng đầu nhìn Thiển Thiển như bị giẫm phải đuôi mèo mà giật bắn người lên, ngượng ngùng mà kiên định nói: "Xin cậu đồng ý, làm bạn gái của mình!"
Giọng nói của cậu ta vang lên có lực, nói năng có khí phách.
***
Nhìn cử chỉ kinh người mà Phương Trình đã làm ra, Giang Đường cũng ngây ngẩn cả người, tính cách của cô rộng rãi, cho nên lúc học cấp hai mặc kệ là nam hay nữ thì cô đều có thể chơi đùa thoải mái. Nhưng mà Thiển Thiển và cô khác nhau, Thiển Thiển này làm cái gì cũng có vẻ lười biếng, ngay cả kết bạn cũng như vậy. Bởi vì tính cách của Thiển Thiển rất đáng yêu, trong lớp mọi người đều rất thích Thiển Thiển, mà bản thân của Thiển Thiển khi gặp mọi người cũng bày ra khuôn mặt tươi cười ấm áp với họ, cho nên phá lệ mà trêu chọc. Mà cũng bởi vì Thiển Thiển rất ngốc, bất luận là lúc nào bắt gặp cô thì bộ dạng của cô giống như trong đầu cô thiếu mất một dây cung vậy, có đôi khi trò chuyện với Thiển Thiển cả ngày thì mới biết cô đã đi vào cõi thần tiên vũ trụ nào đó rồi, điều này làm dập tắt ý định của những người có ý định muốn kết bạn với Thiển Thiển, trừ cô ra, đây chính là vì cô chịu cực chịu khổ vượt qua mới có thể có cái ngoại lệ như thế này!
Nhưng mà bởi vì thân thể của Thiển Thiển không tốt, dáng dấp lại đẹp, cho nên mặc dù là trong lớp có học sinh nam nghịch ngợm, thì nhìn thấy Thiển Thiển xách cái này cái nọ đứng ở đó, lúc với không tới được chỗ cao để lau bảng, đều vui vẻ đến giúp một tay, nhưng mà cũng chỉ có như vậy thôi, chưa từng thấy có bạn nam nào đối xử đặc biết tốt với Thiển Thiển.
Quả thật đối với bạn học cấp hai Phương Trình này, Giang Đường cũng chỉ có một chút ấn tượng thôi, cái này không thể trách trí nhớ của Giang Đường không tốt được, chỉ trách là tính cách của Phương Trình hướng nội, ở trong lớp không đủ bắt mắt, Giang Đường là một nữ sinh, sao có thể đi làm phiền một người có tính cách hướng nội như Thiển Thiển được, bởi vì tính cách hai người cũng khá giống nhau, cũng không tiện đi dây dưa với người hướng nội như Phương Trình được. Dù sao nam nữ cũng có sự khác biệt, có việc gì chơi vui thì cũng chỉ gọi một hai tiếng, cậu ta không đến thì thôi. Trí nhớ khắc sâu duy nhất chỉ có một chuyện chính là Phương Trình thích chơi game và xem hoạt hình, tan học chơi game, xem hoạt hình, có khi đi học cũng len lén chơi game, xem hoạt hình, hoạt động trong ngày nghỉ mà lớp tổ chức cậu ta cũng ít khi tham gia, bất luận là ngoại hình hay tính cách thì 100% là cậu ta phù hợp với tiêu chuẩn của trạch nam.
Bây giờ nghĩ lại một chút, hình như là những lần hiếm hoi cậu ta tham gia hoạt động của lớp, thì Thiển Thiển cũng có mặt ở đấy.
Không nghĩ thì không biết, vừa nghĩ thì đã giật mình, điều này cũng giấu quá kĩ rồi!
Quả nhiên trạch nam mới là loại sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này, thích một người lâu như vậy cũng giữ trong lòng không nói với ai, nói không chừng do lần này gia đình chuyển ra nước ngoài gấp quá làm cậu ta trở tay không kịp, nếu không thì cậu ta chắc đợi đến lúc tốt nghiệp cấp ba mới nói ra.
Nhưng mà bạn học Phương Trình, cậu cũng đã biến Thiển Thiển nhà chúng ta trở thành một cô gái vĩ đại đến cỡ nào rồi, chẳng lẽ cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ đến tình huống lúc tốt nghiệp thì Thiển Thiển đã là hoa đã có chủ rồi sao?
Đợi chút, hoa đã có chủ?
Lại nói tiếp, nhất định là sẽ có bạo hành nổi lên đây, nhưng bề ngoài có vẻ im lặng quá......
Giang Đường nghĩ, cái đầu chuyển động một chút, liền nhìn thấy Lục Diệp đang đứng trong trạng thái thịnh nộ sắp bùng phát.
Bộ dạng của Lục Diệp vào giờ phút này, quả thực không kém bao nhiêu trong trò chơi cuồng hóa, sắc mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực, phồng lên đến mức có thể thấy được quai hàm cũng đủ thấy cậu ta cắn chặt bao nhiêu, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không nhưng mà giờ phút này Giang Đường dường như nghe thấy được âm thanh "ken két" của khớp hàm Lục Diệp va vào nhau, ánh mắt hung ác giống như là giây tiếp theo sẽ ném Phương Trình đang quỳ một gối ở nơi đó xuống lầu vậy, gân xanh trên trán đã muốn lan khắp ra hai bên má rồi, hai tay đặt trước người, một chút xoay qua trái một chút xoay qua phải, trên mu bàn tay nổi gân xanh, căn lên rõ ràng, mắt thường cũng có thể thấy được không khí xung quanh đã bị bóp méo rồi.
Mà vốn là những người đứng bên cạnh Lục Diệp đang xem cũng đều theo bản năng mà lui binh hết rồi, cũng không còn chú ý đến tình hình đang tiến triển thế nào nữa, mỗi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy Lục Diệp.
Trên ót của Giang Đường đã chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, bỏ ngay ý nghĩ vừa rồi của mình, không phải là "Người nào ăn gan hùm mật gấu, tên bụi đời nào mà dám chưa được sự đồng ý của các cô mà đã đi thổ lộ với Thiển Thiển rồi" mà phải là "Người nào ăn gan hùm mật gấu, tên bụi đời nào dám đụng đến tiểu bạch thỏ của sói xám đây.", vì vậy lại nhìn về phía Phương Trình thì ánh mắt của Giang Đường đã không tự chủ được mà tỏ ra đồng cảm.
Như thế này thì cô nên báo cảnh sát trước hay nên gọi 120 trước đây?