Lúc không biết ở đâu bỗng xuất hiện một tên vô liêm sỉ đòi Thiển Thiển làm bạn gái của cậu ta, toàn bộ mạch máu của cậu ta sôi trào quá mức làm cậu ta có loại cảm giác muốn đánh người cực độ. Trước kia chỉ có cảm giác này khi đứng trước mặt tên Lý Nam Dương đáng đánh đòn thôi, ý niệm muốn đem tên này đánh một trăm lần so với việc đánh Lý Nam Dương một trăm lần còn mãnh liệt gấp vạn lần.
Cái loại kích động muốn "Xông lên tháo cằm của cậu ta, đánh cậu ta gãy tay, móc hai mắt cậu ta ra, may cái miệng của cậu ta, ném bó hoa hồng rách nát của cậu ta đi" đã bị một câu nói "Cậu là ai vậy?" của Thiển Thiển dập tắt rồi.
Lục Diệp đi tới phía trước một bước liếc mắt vui mừng nhìn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Thiển Thiển một cái, rất hả hê mà thầm nghĩ: Tên tiểu tử thối nhà ngươi có nghe thấy chưa, vợ tôi cũng đã quên mất cậu là ai rồi, cho nên đừng có lấy tình cảm bạn học cấp hai ra nói nữa, cầm bó hoa hồng rách nát của cậu mà cút đi nhanh đi! Tốt nhất là đến nước Mỹ vĩnh viễn đừng trở lại nữa!
Nhưng mà ánh mắt của tên nhóc kia cũng không có ý định buông tha như vậy, không chỉ không có, cậu ta còn nói về chuyện ngày trước với Thiển Thiển, thậm chí còn quỳ một gối xuống, lặp lại yêu cầu muốn Thiển Thiển làm bạn gái cậu ta một lần nữa! Điều này làm cho sự phẫn nộ của Lục Diệp lên thêm một bậc nữa. Phải biết rằng lúc này Lục Diệp tiếc nuối rằng tại sao khi mới sinh ra đã không quen biết Thiển Thiển luôn, mình và Thiển Thiển gặp nhau trước, trong cuộc đời của Thiển Thiển sẽ không xuất hiện những người không nên xuất hiện, lỡ như còn xuất hiện một người đẹp trai tài giỏi hơn mình nữa thì phải làm sao đây?! Xem như là mình không cao to đẹp trai, không xuất sắc, nhưng Thiển Thiển chỉ thích một mình mình đúng không?!
Còn quỳ một gối xuống, quả thực đây là tiết tấu trong vở kịch mà, không biết rằng cả đời của một người đàn ông chỉ có thể quỳ một gối xuống một lần, đó chính là lúc cầu hôn với vợ của mình sao? Chẳng qua mới chỉ bày tỏ ra ngoài một chút thì liền quỳ gối xuống, đây không phải có giá quá rẻ rồi sao?
Nhìn tứ chi của người kia không khác khúc củi là mấy, dáng người khô khan, sắc mặt thì xanh trắng, đôi mắt đen thâm quần như cá chết, vừa nhìn là biết đây là một trạch nam hết thuốc chữa! Nghe nói thẩm mỹ của trạch nam đều như nhau, các cô bé tất cả đều phải là da trắng dáng đẹp, ngực lớn, eo nhỏ, chân dài. Nhìn lại Thiển Thiển một chút, dáng người quá đẹp, da trắng, ngực lớn, eo nhỏ, chân dài, hoàn toàn phù hợp với phi tần được nuôi dưỡng. Trở thành điều kiện làm nhân vật chính trong trò chơi. Cho nên Lục Diệp có lý do hoài nghi tên trạch nam Phương Trình này sẽ thích Thiển Thiển, chẳng phải bởi vì Thiển Thiển giống nhân vật nữ chính trong hoạt hình sao.
Hơn nữa......còn nói dễ nghe như vậy, cái gì mà "Biết anh trai cậu thương cậu, muốn chờ tốt nghiệp mới bày tỏ với cậu.", không chừng đã ở nơi âm u nào đó mà chú ý Thiển Thiển lâu rồi. Vừa nghĩ đến vợ mình bị người đàn ông khác ngấp nghé đến, Lục Diệp liền tỏ vẻ là cậu ấy, thật, là, nhịn, không, được, rồi!
***
Thật ra Phương Trình quỳ một gối xuống đúng thật là có lòng riêng, bộ dạng Thiển Thiển rất xinh đẹp, dáng người lại đẹp, lúc trước không chú ý đến thì thôi đi, nhưng sau khi chú ý, cậu phát hiện mình không thể rời mắt được rồi.
Đó là vào một học kì học thể dục năm cấp hai, ngày đó khi ra ngoài ánh mặt trời, Thiển Thiển mặc áo thể thao tay ngắn cùng váy quần màu trắng đánh cầu lông cùng với Giang Đường. Áo thể thao cắt may vừa vặn phác họa dáng người xinh đẹp của cô, váy quần dưới chân cô cũng vừa thẳng vừa dài, hơn nữa ánh mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô lúc nào cũng ra vẻ vô tội.....Làm cho Phương Trình chỉ mới liếc nhìn, đã cảm thấy cô cực kỳ giống như được mình đang nuôi dưỡng thành nhân vật nữ chính trong trò chơi, từ đó về sau liền nhớ thương cô.
Cậu bắt đầu âm thầm chú ý Thiển Thiển, cậu cảm thấy Thiển Thiển vẫn chưa đủ tốt, mặc dù lúc cô cười lên rất đẹp, nhưng lúc không cười thì cô nhìn quá ngây người, không có một chút sức sống. Nhưng khi Thiển Thiển cùng vận động với Giang Đường thì giống như trở thành con người khác hẳn với việc Thiển Thiển đứng trên sân khấu chủ trì, tràn đầy sức sống vô cùng, cũng càng tiếp thêm hình tượng hoàn mỹ trong lòng cậu.
Nán lại một chút cũng không có việc gì, cậu nghĩ, chỉ cần Thiển Thiển đồng ý với cậu, thì cậu vẫn còn thời gian để cải tạo cô mà.
Cho nên việc cấp bách chính là phải bắt cô lại, hơn nữa không thể để cho bất cứ người nào cướp cô đi được. Không còn cách nào khác, dáng người Thiển Thiển rất đẹp, tính tình cũng đáng yêu, nhìn những bạn nam nghịch ngợm năm cấp hai cũng không trêu chọc cô thì cũng đủ biết rồi, cho nên nếu cậu tự mình tìm cô ở một chỗ yên lặng thổ lộ, sau khi cô đồng ý rồi, người biết bọn họ quen nhau rất ít, trong thời gian cậu không có ở đây nhất định sẽ có người có chủ ý với Thiển Thiển, lỡ như ý chí của Thiển Thiển không đủ kiên định mà bị người ta lừa đi mất rồi, vậy thì sẽ uổn phí thời gian của cậu mất.
Vì vậy cậu quỳ xuống, như vậy sẽ tạo thành một chuyện lớn, nếu như vào lúc này Thiển Thiển mà đồng ý, như vậy sẽ có nhiều người biết, một đồn mười, mười đồn một trăm, rất nhanh thì toàn trường sẽ biết Thiển Thiển lớp 10C7 là bạn gái của Phương Trình rồi, vậy người có chủ ý với Thiển Thiển sẽ giảm xuống rất nhiều rồi.
***
Ngay lúc Lục Diệp bước mạnh bước chân đầu tiên, tâm can của quần chúng xung quanh đều chấn động run lên một cái, cuối cùng Thiển Thiển cũng mở miệng.
Cuối cùng thì cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận xem mình đang trải qua chuyện gì, cô nở một nụ cười áy náy với Phương Trình, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, mình không thể đồng ý với cậu được."
Bước chân của Lục Diệp dừng lại.
"Vì sao?" Phương Trình vội vàng hỏi, "Cậu đã có người trong lòng rồi sao? Mình chưa từng thấy cậu thân mật với một bạn nam nào cả mà, trừ anh trai cậu ra.....à?"
Phương Trình dừng một chút, vẻ mặt có chút cổ quái chợt lóe lên.
"Người trong lòng?" Thiển Thiển nghiêng đầu một chút, nói: "Nếu cậu nói là loại khác phái.....Mình không có."
"Vậy là cậu lo lắng rằng mình sẽ thay lòng phải không? Mình có thể thề, tuyệt đối mình sẽ không như vậy!" Phương Trình lại hỏi: "Có nhiều bạn học làm chứng như vậy, mình sẽ không nuốt lời đâu, nếu như cậu vẫn không yên lòng, chúng ta có thể đính ước trước khi mình ra nước ngoài."
"Mình không có thích cậu, tại sao lại phải sợ cậu thay lòng chứ?" Thiển Thiển buồn cười hỏi ngược lại.
"Vậy là cậu cảm thấy yêu xa không có cảm giác an toàn đúng không? Nếu như cậu đồng ý, sau này mỗi tháng mình có thể về thăm cậu, sau khi tốt nghiệp cấp ba mình sẽ về đây học đại học, sau này cậu muốn ở lại Trung Quốc thì chúng ta sẽ ở lại Trung Quốc, cậu đồng ý cùng ra nước ngoài với mình thì chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài." Phương Trình nhất quyết không tha mà nói.
Thiển Thiển vẫn lắc đầu, nói: "Cậu không cần phải đoán nữa, lý do mà mình từ chối cậu thì vừa rồi mình cũng đã nói rồi. Không phải lo lắng là cậu thay lòng, cũng không phải do yêu xa mà không có cảm giác an toàn, chỉ là vì mình không thích cậu mà thôi. Chuyện không có trụ cột tình yêu hay kết hôn thì chỉ có nhừng người lớn tuổi không gả đi được mới lo lắng đến chuyện đó thôi, nhưng mà mình còn trẻ như vậy, dù muốn nói yêu thương, thì mình và đối phương cũng là hai bên phải tình nguyện. Hơn nữa nếu mình thích người đó, thì cho dù người đó ở Nam Cực, mình ở Bắc Cực, thì mình cũng lựa chọn quen người đó. Nhưng mà cậu đối với mình mà nói, thì chỉ là một người xa lạ thôi."
Thiển Thiển thích xem tiểu thuyết, nhưng cô lại chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày có người sẽ tỏ tình với mình bằng cách này, nếu đối phương là người mình thích thì cô sẽ rụt rè nhận lời, nếu đối phương không phải là người trong lòng lại phải làm như thế nào từ chối cho đối phương không tổn thương.....Những thứ này cô hoàn toàn không có nghĩ đến, vào lúc việc này thật sự xảy ra rồi, cứ thuận nước đẩy thuyền mà từ chối, không cần nghĩ trước trong đầu.
Phương Trình dường như còn muốn mở miệng nói thêm điều gì nữa, Thiển Thiển nhìn cậu ta nở nụ cười, giành nói trước: "Huống chi một người thích một người là một chuyện, còn anh tình em nguyện là chuyện của hai người, nhưng mà cậu xem đi, nơi này có bao nhiêu người? Nếu như chỉ đơn giản là tỏ tình thôi, thật sự cũng không cần phải huy động nhân lực nhiều như vậy, chúng ta vẫn chỉ là học sinh mà thôi."
Nhìn vẻ mặt của Phương Trình biến hóa nhanh chóng như vậy, Thiển Thiển mỉm cười nói bổ sung: "Hơn nữa mình dị ứng với phấn hoa. Nhưng mà không cần phải khẩn trương quá, đó là chuyện lúc còn học cấp hai, bây giờ đã chữa hết rồi. Nhưng mà từ sau khi kết thúc cấp hai thì cậu đã không gặp mình rồi, cho nên cậu sẽ không biết được chuyện này. Hôm nay cậu cầm bó hoa hồng này, chỉ làm sáng tỏ một chuyện rằng, căn bản là cậu không biết mình bị dị ứng với phấn hoa, ngay cả việc này cậu cũng không biết, tại sao lại có thể nói cậu thích mình rất lâu rồi cơ chứ? Cậu hãy trở về đi thôi, có thể qua Mỹ cậu có thể gặp được một cô gái phù hợp với mình."
Nói xong, Thiển Thiển vuốt vuốt hai gò má đã bị lạnh đến cứng lên của mình, xoay người trở về phòng học.
***
Phương Trình thấy thế, đứng dậy định đuổi theo: "Thiển Thiển cậu.... ....."
Lại bị một người cản đường đi.
"Ai cho phép cậu gọi cô ấy là Thiển Thiển vậy?" Lục Diệp ôm tay tựa vào trên khung cửa, dáng người của cậu cao, đứng nghiêng nghiêng như vậy, liền chặn toàn bộ hết cảnh cửa lại, nhìn Phương Trình từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: "Không nghe thấy vừa rồi cậu ấy nói gì với cậu à? Cậu ấy bảo cậu đi về đi."
Phương Trình không kiên nhẫn định trả lời một câu: "Mắc mớ gì đến cậu.", nhưng đối mặt với đôi mắt tràn đầy cảnh cáo cùng đe dọa của Lục Diệp, ánh mắt hung ác tàn khốc như vậy, giống như lãnh thổ của sói đã bị xâm hại vậy, chỉ có chút không cẩn thận, thì nó có thể sẽ nhào lên cắn đứt cổ họng của cậu.
Thậm chí cậu cũng phát không ra tiếng, cũng không biểu lộ ra bất cứ vẻ mặt nào, chỉ bằng một đôi mắt, cũng đủ làm cho Phương Trình có cảm giác máu toàn thân đã bị đông lại.
Cuối cùng cũng thấy Lục Diệp trả lời Phương Trình, trong lòng bạn học lớp 10C7 Nhất Trung "Lớp trưởng cùng bạn học Nhạc Thiển Thiển nói lí lẽ hai ba chuyện cùng với người ngoài" dù ít dù nhiều cũng mang đến cảm giác thỏa mãn trong lòng.
Sau khi đã dọa được Phương Trình thành công, Lục Diệp điều chỉnh tư thế đứng lại, vẫn ung dung nói: "Cậu có biết sau khi tốt nghiệp cấp hai, rõ ràng là cậu học chung cấp hai với Thiển Thiển nhưng chưa bao giờ gặp mặt cô ấy dù chỉ một lần đã chứng minh điều gì không?"
Cả người Phương Trình cứng đờ, thời tiết lạnh như vậy, nhưng cậu có thể cảm giác được sau lưng mình đã rỉ ra mồ hôi lạnh rồi, cậu nói ra như vẹt: "Chứng mình cái gì?"
"Chứng minh rằng trong đời này, duyên phận của cậu cùng Thiển Thiển cũng chấm hết từ lúc tốt nghiệp cấp hai rồi, cho nên......." Lục Diệp nói xong, nói chuyện như trên trời dưới đất rồi đột nhiên giọng nói trở nên sắc bén: "Cho nên hiện tại, từ chỗ nào đến thì chạy về chỗ đó nhanh đi, đừng để tôi thấy được cậu, lại càng không cho phép cậu xuất hiện trước mặt Thiển Thiển."
"Nếu không, tôi sẽ không khách sáo với cậu."
***
Đuổi Phương Trình đi xong, Lục Diệp trở lại vị trí của mình, bọn Giang Đường đang vây quanh Thiển Thiển hỏi cô ấy làm sao biết Phương Trình không thật lòng tỏ tình với cô.
"Có bốn điểm." Thiển Thiển nghĩ một chút rồi nói, "Đầu tiên là mình cảm thấy được, nếu như thích một người thì phải tìm hiểu sở thích của người đó, hoặc là nói bóng gió với người mình thích, hoặc là hỏi bạn tốt của người mình thích. Vào lúc học cấp hai.....Bạn học trong lớp có lẽ cũng biết bạn tốt của mình chỉ có một mình Đường Đường thôi, nhưng mà cậu ta tên là.....tên là gì ấy nhỉ?"
"Phương Trình, cậu ta tên Phương Trình." Giang Đường nhắc nhở.
"Đúng, cái cậu Phương Trình này, lại không thấy nói bóng gió gì với mình, cũng không có tìm Đường Đường hỏi thăm. Đường Đường, cậu ta có tìm cậu hỏi cậu mình thích cái gì không?" Thiển Thiển hỏi.
"Không có." Giang Đường thành thật lắc đầu.
"Vậy là đúng rồi không phải sao?" Thiển Thiển nói, "Ngay cả việc mình thích cái gì mà cậu ta cũng không biết, tại sao lại có thể nói là thích mình được cơ chứ?"
"Nói không chừng là cậu ta yên lặng quan sát cậu thì sao? Hay là cậu ta có tìm cậu hỏi thăm rồi, cậu không nhớ rõ thì sao?" Lâm Nhược Vân hỏi.
"Chỉ dựa vào việc tự mình quan sát thì quá phiến diện rồi, cậu ta có thể quan sát mình thích mặc quần áo màu gì, thích ăn những loại thức ăn nào, nhưng cậu ta không thể quan sát được khi ở nhà mình thích làm cái gì, không quan sát được mình bị dị ứng với thứ gì, hơn nữa thích một người là không có khả năng chỉ một hai lần là có thể tìm hiểu rõ ràng được." Thiển Thiển bĩu môi nói, bày tỏ bất mãn đối với Lâm Nhược Vân khi đã hoài nghi chỉ số thông minh của cô, "Việc ghi nhớ người khác thì mình cũng không thành thạo lắm, nhưng trí nhớ của mình cũng không tệ đâu nha. Mình chỉ là không muốn nhớ những người chỉ mới gặp qua một hai lần trông như thế nào thôi, nếu như có người xuất hiện trước mặt mình hai ba lần, xem như là dáng dấp của người đó có bình thường đi chăng nữa, mình cũng sẽ có ấn tượng. Lúc thích một người hay không thì cũng cần phải có loại tâm trạng này không phải sao? Hi vọng người trong lòng lúc nào cũng chú ý đến mình, cho mọi chuyện rõ ràng. Nhưng mà Phương Trình này, chính cậu ta đã không nói, mình sẽ không biết cậu ta là bạn học cấp hai của mình."
Hạ Văn nghe xong, vuốt cằm ra vẻ trầm lắng mà nói: "Ừ, cậu nói rất có đạo lý nha."
"Còn điểm thứ hai thì sao?" Giang Đường hỏi.
"Điểm thứ hai chính là hoa hồng." Thiển Thiển cười cười, nói: "Mọi người bên cạnh mình đều biết thân thể của mình không được tốt lắm, cho nên luôn rất quan tâm mình, ngồi lên xe cũng sẽ hỏi mình có nghe thấy mùi nước hoa trên xe không rồi. Lúc kết thúc kỳ huấn luyện quân sự lớp mình có quyết định đi ăn quán, lúc đó lớp trưởng còn hỏi mình một câu là mình có thể ăn ở đó được không, phải biết rằng lúc đó mình chỉ mới quen biết lớp trưởng thôi. Cậu nói xem một người chỉ vừa mới quen thôi mà đã suy nghĩ được như vậy, nói như vậy thì có vẻ hơi kiêu, nhưng Phương Trình này là bạn học cấp hai của mình, lại luôn miệng nói thích mình, vậy tại sao cậu ta lại không nghĩ đến điều này, lúc cậu ta đi mua hoa hồng có nghĩ đến việc mình bị dị ứng phấn hoa sao? Hiển nhiên là không có, nếu như có, thì lúc vừa đến cậu ta sẽ không chọt nguyên bó hoa hồng vào mũi mình rồi. Có lẽ là cậu ta nghĩ rằng không có cô gái nào không thích hoa hồng, dĩ nhiên là mình cũng thích, chỉ là do trước kia bị dị ứng, cho dù thích thì mình cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn thôi, cho nên cậu ta đã bỏ quên điểm này. Nhưng chính vì đã coi thường điểm này, nên mới vạch trần việc cậu ta không muốn hiểu biết về chuyện của mình thật."
Thiển Thiên luôn lười làm bài thi văn phân tích, điều này cũng dẫn đến việc người ta cảm thấy cô nói bừa bãi, nhưng vẫn có trật tự rõ ràng, điều này làm cho ba người Giang Đường cảm thấy thật bất ngờ.
"Điểm thứ ba thì mình cũng vừa nói qua rồi đấy, cậu ta chưa bao giờ nghĩ xem ý kiến của mình như thế nào, chứng minh rằng cậu ta không quan tâm là mình có thích cậu ta hay không, chỉ quan tâm là cậu ta thích mình mà thôi. Cậu ta nói sau khi tốt nghiệp cấp hai xong thì cậu ta không còn gặp mình làm cậu ta khổ sở, nhưng mà cậu ta có nghĩ đến biện pháp để liên lạc với mình sao? Bạn bè của mình không nhiều lắm, nhưng bạn bè của Đường Đường thì rất nhiều nha, cậu ta chỉ cần tùy tiện tìm vài người là có thể liên lạc với Đường Đường rồi, sau đó thì có thể liên lạc với mình, nhưng mà cậu ta không làm vậy." Thiển Thiển chìa tay ra nói, "Chứng minh rằng cậu ta không thích mình nhiều như cậu ta đã nói như vậy."
Lời nói này vừa nói ra khỏi miệng, nét mặt của Giang Đường, Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân càng khiếp sợ hơn, ngay cả Lục Diệp đang nghe lén ở bên cạnh, cũng toát vẻ ngạc nhiên trên mặt rồi, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng nhau nhìn kĩ vào khuôn mặt của Thiển Thiển. Không thể tưởng tượng được rằng bình thường Thiển Thiển luôn bày ra vẻ mặt không biết gì, hóa ra là giả trư ăn cọp mà, thời khắc mấu chốt này thì đầu óc tốt vô cùng, cái gọi là người tài vẻ ngoài đần độn, người xưa đúng là nói không sai nha.
Nhưng so với Lục Diệp, ba người Giang Đường còn có thêm một tầng sầu lo: Thiển Thiển này nha, rõ ràng có thể nhìn nhận thấu đáo như vậy, vậy tại sao lại không tin Lục Diệp có mưu đồ khác với cô vậy? Rốt cuộc là do thủ đoạn của Lục Diệp rất cao tay, hay là độ tin cậy của các cô quá thấp đây?
Lục Diệp [hừ hừ]: Thiển Thiển thông minh, là thông minh, mà thủ đoạn của mình, là luộc ếch trong nước ấm, chuyên khắc chế thông minh.
***
"Về phần điểm thứ tư là....." Thiển Thiển thông suốt đầu óc, liền ấp úng nói không được nữa.
Thấy cô như vậy, lòng hiếu kỳ của ba người Giang Đường cũng bị khơi gợi lên rồi, vội hỏi tới: "Như thế nào? Điểm thứ tư là cái gì?"
"Điểm thứ tư, chính là....." Thiển Thiển chần chừ nói, "Các cậu không cảm thấy cái tên Phương Trình này.....Đặt ra rất tùy tiện sao? Để cho mình vừa nghe đến đã nghĩ đến toán học rồi....Mình ghét nhất là toán học mà. Cậu nói xem nếu mình đồng ý làm bạn gái cậu ta, sau này mình ra ngoài cùng cậu ấy, gặp được người quen, chẳng phải là phải giới thiệu "Đây là bạn trai con, Phương Trình", vậy không bằng mình giới thiệu là "Đây là bạn trai con, toán học" sao. Vừa nghĩ đến việc mình phải yêu thương cùng "toán học", thì cả người mình liền khiếp sợ rồi."
Nghĩ rằng Thiển Thiển sẽ nói ra chuyện gì gây khiếp sợ lắm, đám người Giang Đường: "... ........"
Thiển Thiển vừa nói ra xong, trong đầu ba người Giang Đường đều toát ra cùng một suy nghĩ, những lí do thoái thác hiên ngang lẫm liệt phía trước đều dùng để ứng phó với các cô cái suy nghĩ ngốc nghếch này đây. Đối với Thiển Thiển mà nói, cái điểm không đáng tin cậy thứ tư này, mới là nguyên nhân căn bản cô từ chối Phương Trình.