Chuyện này cũng đã rơi vào tai của lãnh đạo, đương nhiên là họ muốn áp chế chuyện này xuống, thế nhưng chuyện kia cũng đã truyền ra ngoài rồi, đầu tiên là họ không thể quay ngược thời gian trở lại được, hai là không thể tẩy trí nhớ của toàn bộ học sinh trong trường được. Cho nên sau khi chủ nhiệm lớp nghiêm khắc phê bình xong, ban lãnh đạo càng thêm quan tâm phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Không cho bọn học sinh toại nguyện, áp chế chuyện này xuống? Bọn học sinh đang trong giai đoạn trưởng thành không phải người nào cũng hiền lành, càng muốn áp chế bọn chúng, thì bọn chúng càng làm đến cùng, hoàn toàn ngược lại, chỉ biết ngang ngược, cho nên cần phải sử dụng chính sách dụ dỗ, lần lượt gỡ từng sợi lông của bọn chúng.
Cứ liều mạng như vậy, để mặc cho bọn chúng lấy thời gian học tập trên lớp để đi chơi sao? Cái này cũng không được, đầu tiên là vấn đề an toàn của bọn học sinh, trên dưới Nhất Trung có tổng cộng ba ngàn học sinh, cho dù chỉ có một học sinh gặp chuyện không may, tạm thời không nói đến việc không nguy hiểm đến tính mạng, cho dù là nếu tổn thương đến cánh tay hay chân, thì phụ huynh của học sinh kia cũng có thể gây phiền toái đến cho trường. Giờ đi học thì nên dùng để đi học, trường học này không dạy, lại còn đưa học sinh ra ngoài đi chơi làm cho học sinh bị thương, không tìm trường học thì tìm ai đây? Hơn nữa cũng không nên làm cho những học sinh này đắc ý được, không cẩn thận liền dễ dàng bị giẫm hết mặt mũi, sau này còn muốn giữ bọn họ lại, như vậy cũng có chút khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, trường học đưa ra phương án giải quyết cuối cùng là: sẽ cho hai lớp đi chơi một ngày, một lớp đi buổi sáng, sẽ trở lại vào trước giờ ăn trưa, một lớp đi buổi chiều, sẽ trở lại vào trước giờ ăn tối, trước là lớp mười, sau là lớp mười một, lớp mười hai xem như xong, yên phận ở lại trường học tập thôi. Địa điểm đi chơi là ngọn núi nhỏ phía Nam của thành phố A, phương tiện giao thông là xe của Nhất Trung một năm khó khăn lắm mới được sử dụng một lần. Cứ như vậy, mới có thể bảo hộ được thân thể của học sinh thật an toàn.
Tuy rằng địa điểm đi chơi ở ngoại thành cùng với tuyến đường đã bị giới hạn rồi, nhưng sự nhiệt tình của bọn học sinh cũng không giảm bớt dù chỉ một chút.
Dựa theo thứ tự lớp học, lớp 10C7 sẽ đi chơi vào sáng ngày thứ năm, Thiển Thiển đối với hoạt động này thì tỏ ra vô cùng thích thú, mặc dù tiếc là không thể cùng anh hai đi chơi cùng, nhưng cô vẫn hưng phấn đến mức mấy ngày nay đi học cũng không ngủ gật, mà sáng sớm liền lôi kéo Nhạc Kỳ Sâm đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, kết quả là còn chưa đến thứ năm, đồ ăn đã bị cô ăn sạch, hai người không thể không đi mua thêm lần nữa.
Sáng sớm thứ năm, Nhạc Kỳ Sâm gọi Thiển Thiển dậy, mở cửa phòng Thiển Thiển ra, hiếm khi thấy được cô đã mặc quần áo xong xuôi ngồi trên giường rồi, anh mím môi cười, nói một câu hài lòng, bởi vì trước tiên phải đứng trước cửa trường học xếp hàng để lên xe, để tránh ảnh hưởng đến giờ học bình thường của trường học, nhà trường yêu cầu những học sinh đi chơi phải tập trung ở cổng trường trước 30 phút, 10 phút xếp hàng lên xe rồi khởi hành, trễ giờ sẽ không đợi. Thiển Thiển sợ mình ngủ quên sẽ bị bỏ lại, quyết định đặt 6 cái đồng hồ báo thức, bắt đầu từ 6h30, cách 5 phút báo một lần, còn cố ý nhờ Nhạc Kỳ Sâm nhớ gọi cô dậy, cho mình hai cái bảo hiểm an toàn.
Nói tạm biệt với anh trai trước cửa trường học, Thiển Thiển vác túi đồ ăn vặt căng đầy cả ba lô đi vào hàng của lớp 10C7, cô đứng bên cạnh Giang Đường, dùng sức đưa túi xách vang lên hai tiếng "thình thịch", rất đắc ý nhìn qua Giang Đường, Hạ Văn cùng Lâm Nhược Vân nói: "Đường Đường, Văn Văn, Nhược Vân, hôm nay mình mang theo rất nhiều đồ ăn nha! Cho dù các cậu không có mang gì theo, đồ ăn của mình mang theo cũng đủ cho bốn người ăn luôn á!
Hạ Văn nghe vậy, cũng lập tức túm ba lô của mình lại, mở dây kéo ra cho Thiển Thiển nhìn, vui mừng nói: "Thiển Thiển, mình cũng mang theo rất nhiều đồ ăn nha! Còn có một ít đồ ăn vặt do chú của mình mang từ nước ngoài về nữa, hôm nay mình mang toàn bộ đến, chúng ta cùng nhau ăn nha.
"Trên thế giới này đúng là chỉ có ăn mới là chân thật nhất, ai da!"
Thiển Thiển nói xong, liền giơ hai tay lên, vui mừng hớn hở đập tay cùng với Hạ Văn.
Giang Đường yên lặng dời tầm mắt đi, không chịu được mà liếc mắt xem thường về phía không người, đối với hai con người này mà toát ra một loại khinh bỉ mãnh liệt.
Lâm Nhược Vân cũng xê dịch qua bên cạnh một chút không dấu vết, nghe hai người Thiển Thiển cùng Hạ Văn mừng rỡ thảo luận cậu mang theo đồ ăn gì tôi mang theo đồ ăn gì, thầm than trên thế giới này quả nhiên chỉ có ăn mới khiến con người ta dễ dàng thỏa mãn.
***
Xe trường học là 60 chỗ ngồi, mà lớp của Thiển Thiển có đến 67 học sinh, nói cách khác là có 7 người không có chỗ ngồi. Mặc dù trong lớp nam và nữ thường cãi nhau ầm ĩ, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn vẫn thân sĩ phong độ, có mấy bạn nam đã ngồi xuống rồi nhưng bắt gặp bạn nữ vẫn còn đứng, cười đùa cậu đẩy ta cướp đứng lên nhường chỗ, mặt dày đi đến chỗ bạn tốt giành chỗ ngồi.
Lục Diệp không cướp được chỗ ngồi gần Thiển Thiển, cũng định không ngồi, đứng ở bên cạnh chỗ ngồi của Thiển Thiển, chìa tay vịn vào lưng ghế của cô.
Xe của trường lảo đảo chạy khoảng một giờ, đi đến chân núi, Thiển Thiển đã ổn định giấc ngủ ở trên xe rồi, lúc này tỉnh lại, cô một tay kéo Hạ Văn một tay kéo Lâm Nhược Vân đi theo đại bộ phân cùng nhau leo núi, thỉnh thoảng còn cố ý đạp gót chân của Giang Đường.
Nhưng khả năng của Thiển Thiển vẫn còn kém xa các học sinh khác, cho nên đi tới đi lui liền tụt lại phía sau, cũng may là bọn Giang Đường đều không sao cả, dù sao độ cao của ngọn núi này cũng chỉ tầm 1000 mét, mà bọn họ có thời gian là cả một buổi sáng, cho dù tốc độ của Thiển Thiển như rùa bò, họ cũng có thể trèo lên đến đỉnh được, sớm một chút trễ một chút cũng như nhau, cũng đi chậm lại cho phù hợp với cô.
Phía trên khoảng ba bốn bước, Lục Diệp mặc áo khoác màu đen rộng thùng thình cùng quần dài, đeo một cái ba lô màu đen, hai tay đút vào trong túi quần, chân dài không nhanh không chậm mà bước, tư thế nhàn nhã giống như đang tản bộ trong sân. Cách một bước cậu sẽ xoay đầu nhìn Thiển Thiển một cái, mặc kệ là thấy cô đang làm gì, vẻ mặt của cậu chỉ là dịu dàng như nước.
Một giờ sau, đoàn người chậm như rủa của Thiển Thiển cũng đi tới đỉnh núi, các bạn học đi trước bọn họ khoảng 20 phút đã chọn xong "cứ điểm", đã trải những tấm thảm bằng bố đã chuẩn bị sẵn lên mặt đất xong xuôi hết, mọi người đều an ổn vị trí hết, hoặc là vui chơi, hoặc là nói chuyện trên trời dưới đất, có người thì cầm máy ảnh chụp phong cảnh, cũng có người kết bạn với những người đi leo núi chơi.
Đến vẻ mặt của cô giáo Lương là ăn trước dọn sau, bọn người Thiển Thiển cũng đã tìm được vị trí dưới bóng cây, trải tấm thảm bố lấy ra từ trong túi xách, năm người liền ngồi xuống.
Thiển Thiển hào phóng tự mình kéo túi xách ra, mở khóa kéo, trực tiếp úp ngược đáy túi xách lên trời, dùng sức mà xóc xóc, một đống đồ ăn màu sắc sặc sỡ liền rơi vào vòng tay của năm người, Thiển Thiển phất phất tay, nói đầy khí phách: "Ăn! Thoải mái ăn vào bụng! Muốn ăn thế nào thì ăn thế đó! Đừng khách sáo......Chỉ là bánh ngọt và chà bông thì để lại cho mình hai cái."
Hạ Văn cười đến mức hai mắt híp lại chỉ còn một đường, cũng bắt chước đổ đồ ăn vặt của mình ra hết, hơn nữa đồ ăn trước mặt Giang Đường cùng Lâm Nhược Vân, Thiển Thiển cũng đã chất thành núi rồi.
Cuối cùng, bốn cô gái đưa ánh mắt hướng về phía một người không được coi là con trai.
Xét thấy Thiển Thiển đã dặn dò phía trước rằng "Chúng ta phải hòa thuận với nhau", nếu không thì Giang Đường đã châm biếm Lục Diệp "Một đứa con trai không nên xen vào trong phạm vi của bốn đứa con gái" rồi, đành phải trừng mắt với Lục Diệp, nghĩ rằng nếu cậu ta trong lúc ăn mà dám đụng vào bốn đứa con gái, cô nhất định sẽ đuổi cậu ta đi!
Đôi khi Giang Đường cũng cảm thấy mình rất kỳ quái, rõ ràng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lục Diệp thôi, cô liền sợ đến mức không dám nói tiếp nữa. Nhưng khi mỗi lần nhìn thấy Lục Diệp nhìn Thiển Thiển bằng ánh mắt có ý đồ bất chính, thì trong cơ thể của cô không hiểu sao lại tuôn ra một cỗ dũng khí rất lớn thúc đẩy cô đối nghịch với Lục Diệp.
Cô cũng hi vọng mình giống như Hạ Văn vậy, thần kinh cũng giống như Thiển Thiển vậy, không cảm giác được lớp trưởng có ý đồ với Thiển Thiển, hoặc là giống như Lâm Nhược Vân vậy, mừng rỡ nhìn hai người Lục Diệp và Thiển Thiển mà không hề hao tâm tổn trí, làm người ở ngoài thông mình biết giữ mình đồng thời có khả năng thích hợp thì thêm mắm thêm muối một vài câu, sau đó nâng trà thưởng thức chuyện cười của lớp trưởng. Nhưng mà.....nếu sử dụng lời kịch kinh điển cho phù hợp thì chính là "Nô tì thật sự là không làm được nha!" Tuy rằng so với cô thì Thiển Thiển lớn hơn một chút, nhưng đã có thói quen quan tâm Thiển Thiển nên cô tự cho là mình là chị của cô ấy, nào có chị nào khi thấy em mình bị người ta theo dõi mà không khẩn trương đây?
Nghĩ đến đây Giang Đường sẽ không cho phép mình lớn tuổi hơn mà rơi lệ. Vì vậy, lớp trưởng khó chịu với cô cũng không phải ngày một ngày hai rồi, không chừng ngày nào đó liền thừa dịp không có ai mà bắt cô lại, ngay cả thi thể cũng đã chặt ra thành vụn rồi sau đó ném vào cống thoát nước....
Cô càng nghĩ thì càng thấy trong lòng khổ sở, trong hốc mắt xuất hiện nước mắt, lặng lẽ nhìn Thiển Thiển một cái: Thiển Thiển, nếu có một ngày, mình chết không minh bạch, hi vọng cậu có thể biết rằng, mình vì cậu mà chết.
Bất thình lình Thiển Thiển bị Giang Đường "Vừa nhìn vừa tình cảm bi thương" làm cho mơ hồ, cô gãi gãi ót, nghĩ lại không phải vừa rồi mình vừa làm cái gì có lỗi với Giang Đường chứ, lúc đi dạo siêu thị quên mua đồ ăn vặt mà Giang Đường thích à? Cô vội vàng xem lại núi đồ ăn vặt trước mặt, một lòng thở phào trong bụng: đồ ăn mình mang đến có hơn một nửa là Giang Đường thích rồi!
Nếu thật sự là không làm chuyện gì có lỗi với Giang Đường, cô có thể yên tâm thoải mái nghĩ rằng Giang Đường sẽ có lúc lên cơn động kinh nên có thể không cần để ý tới cậu ấy!
Vì thế Thiển Thiển làm nũng nháy mắt với cô ấy mấy cái, sau đó nhìn đến túi xách của Lục Diệp.
Lục Diệp tỏ vẻ cậu đang bề bộn công việc mà không quan tâm đến mọi người. [Mọi người: lúc cậu không bận rộn cũng không thấy cậu chú ý đến chúng tôi] , cho nên cũng chỉ cười cười với đôi mắt đang chăm chú nhìn mình của Thiển Thiển, kéo túi xách ra, từ trong túi xách lấy ra nước suối quý giá.
Một chai, hai chai, ba chai, bốn chai.
Sau khi lấy ra bốn chai nước suối từ trong túi xách, cậu lại lấy ra một cái túi có màu sắc khác, một hộp sữa chua.
Nhìn cậu vác toàn một ba lô nước suối, bốn người Thiển Thiển mới kịp phản ứng, nhịn không được có chút nóng mặt. Bên trong nào là....lúc các cô đi siêu thị cũng chỉ lo càn quét thức ăn, mà đã quên mất rằng trong sinh mệnh của con người thì nước mới là điều không thể thiếu được!