• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Diệp mở cửa, quay đầu nhìn thấy bộ dạng "Tôi không có tò mò, tôi chỉ tùy tiện nhìn xem một chút thôi" của Thiển Thiển, không khỏi bật cười nói: "Thiển Thiển, đừng nhìn nữa. Mở cửa rồi, vào nhanh đi."

Nghe thấy giọng cười của Lục Diệp, đột nhiên Thiển Thiển có loại cảm giác làm chuyện xấu bị người khác phát hiện, cô ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, bước đến cửa phòng.

Lục Diệp đổi giày vào phòng, đầu tiên là tùy ý lấy từ tủ giày ra một đôi đặt ở trước cửa, nhận lấy thùng giấy từ trên tay của Thiển Thiển đặt trên nóc của tủ giày, nói: "Vào đi."

Thiển Thiển lại không nhúc nhích, cô nhìn vào màu nâu đỏ của sàn gỗ thật, do dự nói: "Mình không đi vào đâu.....Trên người của mình vẫn còn nhỏ nước đây này........"

Cô nhớ rõ lúc sửa nhà của mình, mẹ đã từng nói tu sửa sàn gỗ rất phiền phức, tốt nhất là đừng để thấm nước........

Lục Diệp lặng đi một chút, kịp phản ứng xem Thiển Thiển đang băn khoăn cái gì, cậu dở khóc dở cười nói: "Cậu cũng biết trên người của cậu vẫn còn đang nhỏ nước, không đi vào, cậu còn có thể đi đâu nữa chứ? Hơn nữa, không cho cậu vào, mình còn đưa cậu đến đây hay sao? Được rồi, đừng kỳ kèo mè nheo nữa, chỉ là một chút nước mà thôi, dùng khăn lau một chút là được rồi."

Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng Thiển Thiển vẫn kéo kéo váy lên phía trước, rồi mới đổi giày đi vào, không phải là cô kiểu cách, là bởi vì mẹ đã từng nói, đi ra khỏi nhà, vẫn là không nên mang phiền toái đến cho người khác thì tốt rồi.

Hôm nay Thiển Thiển mặc một cái đầm phong cách thủy thủ không có tay, bên hông là thắt lưng rộng chừng một ngón tay màu xanh biển, bởi vì thắt lưng trên có hoa văn ngang màu lam trắng, thắt lưng dưới là hoa văn thẳng màu lam trắng, vốn nên tạo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thuần túy cho người ta, lại bởi vì sau khi bị dính nước mưa nên quần áo đều dính sát trên người, làm cho dáng người có lồi có lõm của cô càng hiện rõ ràng vô cùng mê người. Mái tóc dài màu đen của cô cũng dính sát vào khuôn mặt, bộ dạng hết sức hỏng bét, lộ ra bộ dạng đặc biệt mỵ hoặc, kết hợp với gương mặt trong veo của mình, cặp mắt ngây thơ, cơ hồ mang đến lực sát thương trí mạng.

Đôi mắt của Lục Diệp tối sầm lại, yết hầu không tự chủ được mà chuyển động lên xuống, buồn bực vò mái tóc ướt sũng của mình, mới cầm tay của cô, đưa cô đến phòng tắm.

Gần như có thể nói động tác nhét Thiển Thiển vào phòng tắm có chút thô lỗ, cũng may là cậu vẫn còn chút lý trí để khống chế lực của mình không làm cho Thiển Thiển đau, cậu kéo cửa phòng tắm, dặn dò ngoài cửa cách âm: "Thiển Thiển, cậu tắm nước ấm trước đi, nhớ phải vặn nước nóng một chút, tránh để bị lạnh, nhưng mà cũng đừng nóng quá, cẩn thận bị phỏng. Van bên trái có dấu màu đỏ là van nước nóng, sữa tắm và dầu gội ở góc tường ấy, trong ngăn kéo bên phải bồn rửa mặt có khăn lông, tất cả đều là đồ mới, còn chưa mở bao, cậu có thể tùy ý dùng. Tắm xong nhớ rõ là phải dùng nước nóng xối vào hai đầu gối, ngực và lưng ít nhất là 1 phút, như vậy sẽ làm ấm người một chút. Nhớ kỹ chưa?"

Lục Diệp đợi một chút, nghe được bên kia phòng tắm truyền đến ba chữ "nhớ kỹ rồi", tâm trạng của cậu mới ổn định, bắt buộc mình rời khỏi cửa phòng tắm.

Mà trong phòng tắm, Thiển Thiển bị Lục Diệp mạnh mẽ nhét vào đây cũng còn chưa hồi phục tinh thần lại hoàn toàn, đã dựa theo lời dặn dò của Lục Diệp mà làm theo, cho đến khi nước nóng dội lên người của mình, cô mới hốt hoảng nhớ đến một việc, cô cứ nghe theo lời cậu mà tắm rửa như vậy, nhưng mà.....sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì cô nên mặc cái gì đây?!

Nghĩ đến đây, Thiển Thiển vội vàng để vòi sen xuống, xoay người nhìn quần áo của mình, váy thì cũng đừng nói, mặc dù là lúc mặc thì không cảm giác được, nhưng cởi ra rồi nhìn lại, lại thấy ẩm ướt mềm oặt rủ xuống, thỉnh thoảng còn nhỏ vài giọt nước xuống, làm người ta nhìn thấy thế nào cũng không muốn mặc lên người. Tình trạng của áo lót và quần lót cũng không tốt hơn bao nhiêu, cũng bị váy thấm vào thấm ướt một nửa, nhưng bởi vì không phải trực tiếp bị nước mưa xối vào, cũng không phải ướt hoàn toàn, sờ sờ trong tay chỉ hơi trơn, miễn cưỡng thì cũng có thể mặc được.

Chỉ mặc đồ lót.......cũng không có cái quỷ gì để mặc nữa nha.

Chẳng lẽ phải hỏi mượn áo khoác và áo sơ mi của lớp trưởng đến già hay sao chứ?

Thiển Thiển chống tay lên bồn rửa mặt, muốn khóc cũng không khóc được, không phải là không có kinh nghiệm chỉ mặc đồ lót cùng áo sơ mi và áo khoác mà ở cùng với nam sinh được, chỉ có một lần lúc chơi xuân, không thể nào có lần nào nữa được không?

Ít ra là lần trước đồ lót không có bị ướt, nhưng mà lần này.......Ngay cả đồ lót cũng hi sinh lừng lẫy.

Hơi nước dần dần bốc lên, phủ đầy mặt kính, hình dáng của cô mơ hồ trong gương. Thiển Thiển cứ sốt ruột soi mình trong gương như vậy một lát, cắn răng hạ quyết tâm, không quản nhiều như vậy nữa, tắm trước rồi tính sau. Dù sao.....Cũng không phải lần đầu tiên mất mặt!

***

Sau khi Lục Diệp rời khỏi cửa phòng tắm, tâm trạng lại vô cùng lo lắng, giống như vừa mới đốt ngọn lửa vậy, tiếng nước chảy róc rách bên kia phòng tắm truyền đến trêu chọc thần kinh của cậu, cậu phiền chán đi tới đi lui trong phòng khách hai lần, cảm thấy nếu mình mà làm bậy thì không thể sống được. Cuối cùng thì cậu đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một lon bia ra, uống một hơi hết một nửa lon, trong đầu của cậu mới cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này một mình cậu vốn là không nên uống rượu, nhưng mà mấy ngày nay thời tiết nóng như vậy, nóng bức như vậy, đành phải chuẩn bị một ít bia.

Cậu uống bia xong thì trở lại phòng khách, trong đầu lại tái diễn lại cảnh Thiển Thiển đang đứng ở trong phòng tắm, cởi đai áo xuống, kéo khóa kéo của váy, cởi từng cái từng cái xuống, hình ảnh áo lót và quần lót, nhiệt độ thật khó khăn lắm mới hạ được lại bắt đầu khơi dậy.

Cậu thầm mắng một tiếng, chợt trút toàn bộ bia cuối cùng vào trong miệng, đang chuẩn bị xoay người đi lấy lon tiếp theo, chợt nhớ đến Thiển Thiển, cô ấy.......Hình như là không có quần áo để thay.

Cậu giơ tay gõ lên đầu đang suy nghĩ miên man một cái, thay đổi phương hướng đi đến một phòng khác, đi ngang qua thùng rác tiện tay ném lon bia rỗng vào.

Cũng không lâu lắm, Lục Diệp cầm một cái đầm liền thân màu trắng ngà đi ra, cậu gõ cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong nhỏ đi một chút, cậu nói: "Thiển Thiển, mình tìm cho cậu một cái.....váy của mẹ mình, nếu như cậu không ngại, hay là mặc cái này đi."

Không cần mượn quần áo của lớp trưởng mặc, đương nhiên là Thiển Thiển vui, chẳng qua nghe lớp trưởng nói đây là quần áo của mẹ cậu.....

Cô cắn môi dưới, do dự nói: "Nếu, nếu cậu không ngại......."

Ngoài cửa, môi của Lục Diệp nở một nụ cười thản nhiên, cậu nói: "Nha đầu ngốc, nếu mà mình để ý, cũng sẽ không lấy ra đây đâu."

Hơn nữa, con dâu dùng đồ của mẹ chồng, đó là đạo lý hiển nhiên rồi.

Nghe cậu nói như vậy, Thiển Thiển mới yên tâm trả lời: "Vậy......Cảm ơn lớp trưởng, cậu, cậu để bên ngoài giúp mình là được rồi, tự mình lấy là được rồi."

Vậy mà bên ngoài cũng không có cái gì để vào, Lục Diệp nghĩ một lát, giắt cái đầm ngay tay cầm của cánh cửa phòng tắm, nói: "Mình đặt ở tay cầm cửa."

Chữ "Được." còn chưa nói hết câu, Thiển Thiển ở bên trong đã hắt xì, cô hít mũi một cái, ồm ồm nói: "Cảm ơn."

"Cậu không cần khách sáo như thế." Lục Diệp nhấn mạnh mà nói, trong lòng kêu một tiếng không xong, Thiển Thiển hắt xì rồi, nghe giọng nói của cô ấy, giống như bị nghẹt mũi, có khả năng là bị cảm rồi.

Cái này không thể được. Lục Diệp thầm nghĩ, cậu không cho phép lúc Thiển Thiển ở với mình mà bị cảm được. Mặc dù là đối với một người có thân thể khỏe mạnh, lúc mắc mưa bị cảm là chuyện hoàn toàn bình thường, đừng nói chi là thân thể Thiển Thiển vốn rất yếu.

Cậu lại đi vào phòng bếp. Tìm gừng từ trong tủ lạnh cậu mới mua về sáng nay, lấy dao thái gừng ra thành từng lát mỏng, động tác cầm dao của cậu rất cừng nhắc, động tác thái ra cũng rất xa lạ, bởi vì không thành thạo, độ dày miếng gừng cũng không đều nhau. Thật đúng là con người không ai hoàn hảo, lớp trưởng vạn năng cũng có lúc thành lớp trưởng vô năng, không sai, cậu vụn về chuyện nấu nướng [mặt không chút thay đổi]. Trong tủ lạnh có bày vẻ rau thịt, đều là vì cậu nhìn thấy Thiển Thiển và bà ngoại mua nên không kìm lòng được mà cũng mua một phần mang về. Cũng không phải là cậu không biết nấu cơm, chỉ là mười sáu năm qua cậu không có tiếp xúc qua kỹ năng này, ưu điểm lớn nhất là tự tin của lớp trưởng đại nhân đủ vững chắc, chỉ cần cậu muốn, hạng nhất kỹ năng nấu nướng còn khó hay sao? Ví dụ như hiện tại, cậu đã có thể nấu làm cho mì ở trong nồi không mềm oặt thành cháo rồi!

Lấy sức của chín con trâu hai con hổ để cắt gừng bỏ vào trong nồi, Lục Diệp lại lấy túi đường đỏ ra, múc hai muỗng bỏ vào trong nồi.

Sau khi nấu canh gừng, cậu lại lấy hòm thuốc chữa bệnh từ trong ngăn kéo ở phòng khách ra, cậu còn nhớ mẹ có chuẩn bị một ít thuốc thông thường trong đó, như là ho khan, nghẹt mũi, nhảy mũi, đến nóng sốt chảy nước mũi cũng đều có, cái gì cần có thì đều có hết. Sự thật chứng minh là cậu không có nhớ lầm, nhưng mẹ đã qua đời hơn một năm rồi, những thuốc này chắc cũng đều không còn đảm bảo chất lượng nữa.

Bộ dạng mẹ bóp mặt của cậu nói: "Có thể đừng có bày cái mặt của người chết ra cho mẹ xem được không? Cũng không phải là mẹ nghĩ nhiều, cái này gọi là mẹ phòng ngừa rắc rồi có thể xuất hiện." hiện lên trước mặt cậu, Lục Diệp nhìn về phía hòm thuốc này trầm mặc một lúc, đóng hòm thuốc lại, đặt nó về chỗ cũ.

Cậu quay đầu lại nhìn nhìn cửa phòng tắm, lo lắng lúc cô đi ra không thấy người sẽ sợ, liền đi qua nói với cô một tiếng: "Thiển Thiển, mình đi xuống mua cái này một chút, cậu đi ra không thấy mình cũng đừng sợ nha."

"Bên ngoài hết mưa rồi hả?"

"Chưa đâu."

Không chỉ là chưa hết mưa, còn mưa lớn hơn rất nhiều.

"........Nếu không có gì quan trọng, thì đợi hết mưa rồi hãy đi." Thiển Thiển lo lắng nói, "Mưa lớn như vậy mà."

Lục Diệp cười: "Không sao, mình sẽ về nhanh thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK