• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tên mặt sẹo đó đến, nhìn thấy thi thể của mình nằm trên mặt đất, cả mặt đều ngơ ngác.

Rất rõ ràng, hắn không hề biết bản thân đã chết, lúc ông cố tôi nói với hắn, nét mặt của tên mặt sẹo trông rất buồn thảm.

Thế nhưng cho dù có buồn thế nào, người đã chết rồi không thể sống lại được nữa. Ông cố tôi nói với tên mặt sẹo, ngươi hãy nén bi thương thuận theo tự nhiên đi, ta sẽ niệm cho ngươi một đoạn chú vãng sanh. Có điều trước khi niệm chú vãng sanh, ngươi bắt buộc phải giúp ta một chuyện, nói cho ta biết kế hoạch của Trương Bộ Vân.

Tên mặt sẹo nghe ông cố tôi nói vậy thì gật đầu. Ông cố nói, hiện giờ ngươi vừa mới chết, vẫn chưa thể nói chuyện được, chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải trừ. Nhưng cũng chỉ có thể duy trì trong một khắc, ngươi có gì thì mau nói đi, nếu như cần ta giúp chuyện gì, cũng hãy nhanh chóng nói ra nhé.

(*một khắc = 15 phút)

Tên mặt sẹo đang đứng ở góc phòng, có chút mù mịt. Nghe ông cố tôi nói vậy, cũng y như cũ gật gật đầu.

Đám người Tiểu Phan An, Hoàng Tiểu Cải bọn họ không nhìn thấy được sự tồn tại của tên mặt sẹo, nhưng Mộc Hương Ngọc lại có thể nhìn thấy, cô ấy nhìn thi thể dưới đất, lại nhìn lên tên mặt sẹo, có chút không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Từ trong chăn bò ra, lắc lắc hai cái sừng trên đầu, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải.

Bà cố tôi vội vàng lấy vải bố trùm lên hai chiếc sừng trên đầu Mộc Hương Ngọc, nói, lỡ như có người bước vào, nhìn thấy thì không biết giải thích làm sao đâu.

Hoàng Tiểu Cải không biết Mộc Hương Ngọc đã xảy ra chuyện gì, bà cố nói với cậu ta, cô ấy uống rượu say rồi, còn chưa tỉnh táo lại nữa.

Ông cố tôi suỵt một tiếng, tay trái nặn thành hình một con chim công, tay phải nặn thành một niêm hoa chỉ, ngậm một hơi trong miệng, vù, bố bố li na ca đức luỹ, tá đà ca đạt. Niệm liên tiếp 3 lần, liền nghe tên mặt sẹo ho khan một tiếng, kế đó thật sự có thể mở miệng.

(*Niêm Hoa Chỉ là một trong 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm. Khi thi triển ngón tay trỏ và ngón tay giữa bên mặt gần vào nhau như để nhón lấy bông hoa.)

Ông cố nói với Tiểu Phan An, cũng chỉ có thời gian một khắc, muốn hỏi gì thì nhanh hỏi đi.

Tiểu Phan An sững người vội vàng hỏi, rốt cuộc là ai phái ngươi đến?

Nào ngờ Tiểu Phan An vừa mở miệng hỏi xong, tên mặt sẹo này vậy mà lại không trả lời.

Tiểu Phan An hỏi lại lần nữa, rốt cuộc là ai phái ngươi đến? Ngươi có nói hay không?

Lần này hỏi xong, tên mặt sẹo vẫn tiếp tục không lên tiếng. Tiểu Phan An tức thì trở nên nghi hoặc, hỏi ông cố tôi, sao hắn ta lại không lên tiếng? Có phải là do bùa chú của đệ không?

Ông cố lắc đầu nói, bùa chú của đệ không có vấn đề, vừa nãy hắn ta còn ho mấy tiếng mà, có lẽ là do tên mặt sẹo này còn tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành.

Ông cố hỏi tên mặt sẹo, có phải ngươi muốn ta đưa cho ngươi thứ gì đó hoặc là muốn ta giúp việc gì không?

Tên mặt sẹo gật đầu.

Ông cố nói, ngươi cứ nói thẳng đi, chỉ cần ta giúp được, ta nhất định sẽ mang đến cho ngươi.

Tên mặt sẹo ho một tiếng, sau đó mới nhắn nhủ với ông cố tôi hai việc, một là cha mẹ hắn tuổi tác đã lớn, không có người chăm sóc, mong ông cố tôi có thể cho họ một ít tiền, điều thứ hai là hắn có một người em đang học ở Thanh Đảo, hi vọng ít nhiều có thể coi sóc đến nó.

Ông cố tôi lập tức đồng ý với hắn, bảo tên mặt sẹo nói địa chỉ nhà hắn và trường học của em hắn cho ông. Ông cố tôi nói, ngươi cũng đã chết rồi, những chuyện này ta tuyệt đối sẽ không gạt ngươi, có trời đất chứng giám.

Có được lời hứa của ông cố, tên mặt sẹo mới triệt để đem chuyện người Nhật Bản đến tìm Trương Bộ Vân, hứa cho hắn bao nhiêu lợi ích, bảo Trương Bộ Vân làm sao đối phó với Tiểu Phan An…, tất cả mọi thứ đều nói ra hết.

Nói xong những điều này, tên mặt sẹo nói với ông cố tôi, tên Trương Bộ Vân này rất độc ác gian trá, tính tình tệ vô cùng. Hoàn toàn không quan tâm đến đạo nghĩa giang hồ, năm ngoái còn từng giết chết huynh đệ kết nghĩa của mình là Tống Hoán Kim.

Hoá ra, năm ngoái lúc tổ chức tang lễ cho mẹ của Triệu Tích Lộc ở trấn Cảnh Tri thôn Đông, liên quân các thôn huyện lân cận đều đến canh gác, trong đó có cả Tống Hoán Kim và Trương Bộ Vân.

Trong lúc hai người chơi bài, vận may của Trương Bộ Vân không tốt, đã thua hết tiền cho Tống Hoán Kim. Tên Tống Hoán Kim này ngày thường rất nông cạn, sau khi thắng được tiền, không chỉ hớn hở ra mặt khoe khoang khắp nơi, mà thỉnh thoảng còn mỉa mai Trương Bộ Vân.

Trương Bộ Vân kia sao có thể nhịn được chứ? Cứ như vậy, Trương Bộ Vân ghi hận trong lòng, thầm lập lời thề, không giết Tống Hoán Kim không được.

Đến mùa hè năm ngoái, nhà của Lưu Hoàng Phủ ở thôn Bàng Qua vùng Cao Mật Bát có tang, bởi vì Lưu Hoàng Phủ là con cháu đời sau của Lưu La Oa Lưu Dung, cho nên tất cả khách ở thôn lân cận đều kéo nhau đến. Trương Bộ Vân cùng Tống Hoáng Kim đã mang theo 60 70 thủ hạ đến tham dự.

(*Lưu Dung là một vị quan đại thần thời nhà Thanh, trong lịch sử Trung Quốc. Ông còn được dân gian gọi là Tể tướng Lưu gù )

Lúc này Tống Hoán Kim đã không còn là thổ phỉ nữa, mà đã được Lệ Văn Lý huyện trưởng huyện Chư Thành thu nhận rồi. Đáng ra, được huyện trưởng huyện Chư Thành thu nhận, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không thể tuỳ tiện ra tay sát hại được. Thế nhưng Trương Bộ Vân không quan tâm đến chuyện này, ngày 24 tháng 6 âm lịch, Trương Bộ Vân mời Tống Hoán Kim đến thôn Đông Chú Câu chơi gái hút thuốc.

Tên Tống Hoán Kim này là người tương đối thành thật, hắn hoàn toàn không ngờ đến chỉ vì mấy câu nói mà Trương Bộ Vân lại muốn giết mình, cho nên chỉ mang theo vài tên thị vệ bên cạnh. Trương Bộ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng ở Đông Chú Câu, đưa Tống Hoán Kim đến nơi mai phục sẵn, nhắm đúng thời cơ cho Tống Hoán Kim một phát súng vào đầu. Tức khắc, đầu của hắn ta nở ra như một bông hoa.

Đám binh lính thủ hạ ít ỏi của Tống Hoán Kim nháo nhào bỏ chạy. Trương Bộ Vân chặt đầu của Tống Hoán Kim xuống, trước treo đầu thị chúng trước miếu Đại Song, sau phái người đưa đến chỗ của Hàn Phúc Củ ở Tế Nam, báo công lĩnh thưởng.

(*Hàn Phúc Củ là một vị tướng Quốc dân đảng đầu thế kỷ 20. Ông thăng tiến trong hàng ngũ Quốc dân quân của Phùng Ngọc Tường thời quân phiệt nhưng sau đó theo về Quốc dân đảng, giữ chức Tỉnh trưởng Sơn Đông từ năm 1930 – 1938)

Hàn Phúc Củ tuy biết Tống Hoán Kim đã được Lệ Văn Lý thu nhận rồi, nhưng để lôi kéo được Trương Bộ Vân, cho nên không những không truy cứu trách nhiệm, ngược lại đầu năm nay còn đề bạt hắn lên nhậm chức thiếu tá trong đội binh trấn áp tướng cướp.

Trương Bộ Vân tiếp quản quân đội của Tống Hoán Kim, binh lực có một tiểu đoàn, súng máy hạng nhẹ 2 khẩu, còn thành lập một đội xe đạp nữa.

Hàn Phúc Củ dù biết người Nhật Bản tìm đến Trương Bộ Vân, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Có điều Hàn Phúc Củ này cũng không phải là tên ngốc, phái người đi trước một bước đến núi Thanh Thạch báo tin cho Tiểu Phan An, tiếc là lúc ấy Tiểu Phan An lại không có mặt, chỉ có thể nói lại với Lưu Kim Toả.

Tên mặt sẹo còn nói, năm đó nếu như không có Tống Hoàn Kim thì làm gì có Trương Bộ Vân hôm nay.

Hoá ra, mùa xuân năm 1929, Trương Bộ Vân trở về quê, quen biết với Tống Hoàn Kim. Tống Hoàn Kim lúc trước là cướp ở vùng núi phía đông Chư Thành, thủ lĩnh của một băng cướp khét tiếng trong vùng, vũ khí tinh xảo, giỏi về mưu lược, đánh nhau cũng rất cừ, liên quân các vùng lân cận và chính phủ rất nhiều lần muốn tiêu diệt hắn ta. Trương Bộ Vân bèn chủ động kết nghĩa huynh đệ với Tống Hoàn Kim, Tống Hoàn Kim cảm thấy Trương Bộ Vân này không tồi, bèn đem một khẩu súng ra tặng cho hắn xem như lễ vật.

Sau khi cùng Tống Hoàn Kim kết bái xong, Trương Bộ Vân còn kết giao với đội trưởng đại đội đang đóng ở vùng đó tên là Cận Tử Đống, dưới chiêu bài của hắn, cấu kết với đám thổ phỉ, bắt giữ Phó Lập Đường hội trưởng thôn Bắc Doanh, sau đó xử bắn với tội danh “lén lút chế tạo súng ống”. Thứ Trương Bộ Vân dùng để giết chết Phó Lập Đường chính là khẩu súng mà Tống Hoàn Kim đã tặng.

Sau khi giết chết Phó Lập Đường, Trương Bộ Vân đã tiếp quản luôn chức hội trưởng liên đoàn Bắc Doanh, nắm quyền cai quản cả 17 thôn lân cận, mới có được quyền lực như bây giờ.

Cho nên tên mặt sẹo nói, Trương Bộ Vân này tuyệt đối là một người nham hiểm độc ác, vì lợi ích bản thân, cái gì là đạo nghĩa, cái gì là tình cảm, đều không màng đến.

Tiểu thúc tôi hỏi tên mặt sẹo, vậy Trương Bộ Vân đó có nói khi nào hắn sẽ đến Bắc Bình không?

Tên mặt sẹo nói, tin tức bọn họ đã chuyển trở về rồi, tên Trương Bộ Vân đó rốt cuộc khi nào đến Bắc Bình thì không biết, nhưng theo tính toán có lẽ không bao lâu nữa sẽ tới.

Tiểu Phan An nói, Trương Bộ Vân đó ở Cao Mật và Chư Thành càn quấy làm bừa, hắn rời khỏi Cao Mật và Chư Thành thì cũng chỉ như tên mù bắt tép, vô dụng. Đừng nói để hắn đến Bắc Bình, cho dù là đến núi Thanh Thạch của ta, cũng là có đi mà không có về.

Tên mặt sẹo nghe Tiểu Phan An nói vậy, chẳng bình luận gì, một câu cũng không đáp lại.

Đến sau cùng, tên mặt sẹo mới nói, Trương Bộ Vân là đệ tử của Hồ Tam thái gia, ông ta là hộ thân của tiên gia. Cho nên nói chung Trương Bộ Vân này là kẻ không sợ gươm đao súng ống. Tên mặt sẹo đã tận mắt nhìn thấy Trương Bộ Vân bị người ta bắn, viên đạn đó găm trên da thịt hắn nhưng lại không hề xuyên được vào trong dù chỉ một phân. Tên mặt sẹo còn nói, nếu muốn đối phó với Trương Bộ Vân, chỉ có thể dựa vào người nào có chút phép thuật ra tay thì may ra.

Tên mặt sẹo huyên thuyên nói nhiều như vậy, mắt thấy thời gian đã đến, hắn ta còn muốn nói tiếp nhưng chỉ có thể mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào.

Ông cố tôi nói với tên mặt sẹo, chuyện hôm nay đến đây thôi, cảm ơn ngươi, lát nữa ta sẽ niệm chú vãng sanh cho ngươi, ngươi cứ yên tâm lên đường. Ông cố tôi nói xong, tên mặt sẹo lập tức tan biến vào trong không trung.

Tiểu Phan An nghe những lời lúc nãy của tên mặt sẹo có chút không thể tin nổi, bèn nói, viên đạn găm vào da thịt có thể không bị thương sao?

Ông cố tôi ôm trán trầm tư một lát rồi nói, chuyện này chúng ta khoan hãy bàn tới, nếu như thật sự như tên mặt sẹo nói, Trương Bộ Vân này là đệ tử của Hồ Tam thái gia, vậy thì thật sự rất phiền phức.

Hoàng Tiểu Cải tuỳ tiện nói, cái gì Hồ Tam thái gia, Hồ Tứ thái gia, tên Trương Bộ Vân này dám đến Bắc Bình, ta để hắn không còn đường quay về.

Hoàng Tiểu Cải nói xong câu này, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hai tuần cảnh kia quả nhiên đã mang theo mấy người nữa trở lại. Bọn họ đứng ở trong sân cũng không dám vào, chào hỏi Hoàng Tiểu Cải một tiếng, Hoàng Tiểu Cải mới nói, các người vào đây đi.

Tác phong của những người này cũng rất nhanh nhẹn, sau khi mời các nữ gia quyến ra ngoài, bọn họ liền mang thi thể của tên mặt sẹo quấn lại, đặt lên trên cáng khiêng ra. Ông cố tôi vội ngăn lại, đặt tay lên người của tên mặt sẹo, niệm chú vãng sanh, sau đó mới để người khiêng hắn đi.

Hai tuần cảnh kia là người đi cuối cùng, lúc đi ra còn muốn đóng cửa lớn lại, nào ngờ tên yêu quái trung niên lại quay về.

Hoàng Tiểu Cải bảo tên yêu quái trung niên đóng cửa lại, ba người ngồi ở giữa nhà bắt đầu thương lượng đối sách.

Bà cố tôi, Lưu Kim Toả, Thanh Liên Nhi, còn có Mộc Hương Ngọc, mấy người bọn họ đều quay trở về phòng, ngồi trên chiếc giường ấm áp. Dưới đất đã được những tên vừa nãy thu dọn rất sạch sẽ, vết máu trên sàn cũng đã được xoá sạch. Nhưng trong lòng bọn họ, ít nhiều vẫn có chút bần thần. Dù sao cũng là một người lúc nãy còn đang sống sờ sờ vậy mà lại vừa chết ở đây.

Mấy người họ nghe thấy ba người đàn ông bên ngoài nói tới nói lui, cũng không biết đã bàn bạc ổn thoả chưa. Qua một lúc mới nghe Tiểu Phan An vỗ bàn nói, cứ làm như vậy đi.

Tiểu Phan An nói cứ làm như vậy đi, bọn họ ở trong phòng cũng không biết như vậy là như thế nào.

Lát sau, Tiểu Phan An ở bên ngoài gọi Lưu Kim Toả, tỷ, tỷ với em dâu ra đây một lát.

Bà cố tôi biết, em dâu mà hắn nói chính là bà. Bởi vì Mộc Hương Ngọc vẫn là một đại cô nương chưa xuất giá.

Bà cố tôi muốn ra ngoài, nhưng lại có chút do dự, Lưu Kim Toả kéo bà nói, đi thôi. Bà cố theo Lưu Kim Toả bước tới nhà chính.

Trong nhà chính có thắp đèn, ông cố tôi và Hoàng Tiểu Cải đang ngồi cạnh bàn bát tiên, Tiểu Phan An đứng một bên hút thuốc. Thấy bà cố tôi và Lưu Kim Toả đến, Tiểu Phan An phả ra một ngụm khói, nói, mấy ngày này ta sẽ cùng Tam đệ ở lại kinh thành thêm ít hôm, để đi tìm Tiểu Diễm Thu, tìm được hay không cũng vậy, đến lúc bọn ta sẽ về thẳng núi Thanh Thạch.

Bà cố nghe thấy ông cố vẫn còn muốn đi tìm Tiểu Diễm Thu, trong lòng có chút nặng nề, thế nhưng nặng nề cũng chỉ là nặng nề vậy thôi, không thể biểu hiện ra ngoài được, đây là nhà của người khác, không được phép để họ coi thường.

Lưu Kim Toả nghe vậy gật đầu nói, được, không thành vấn đề, mấy ngày này chúng ta cũng giúp Tam đệ tìm, làm sao có thể không lo đến tâm nguyện của Tam đệ được chứ.

Lúc bọn họ nói chuyện, ông cố cứ luôn nhìn chằm chằm vào bà cố. Bà cố cũng phát hiện thấy ông cố đang nhìn mình, có chút căng thẳng, mặt cũng dần nóng lên. Sau khi bọn họ nói xong, bà cố lên tiếng, nếu đã đến đây cả rồi, ta cũng sẽ theo tìm giúp.

Bà cố nói xong câu này, đột nhiên cảm thấy nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ, cả người vô cùng thoải mái dễ chịu. Sau đó bà đứng thẳng người dậy, cũng đã dám nhìn thẳng vào ông cố tôi. Ông cố ngược lại bị bà nhìn chằm chằm như vậy lại không biết nên tránh đi đâu.

Mấy người họ quyết định xong xuôi, lại hỏi lần nữa về nguyên nhân cái chết của tên mặt sẹo, Tiểu Phan An vỗ vai Hoàng Tiểu Cải nói, sau này đệ sẽ trải qua những ngày tháng tốt đấy.

Lại nói thêm một hồi nữa, thấy sắc trời không còn sớm, bèn lần lượt từ biệt.

Bà cố tôi, Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả đương nhiên muốn trở về quán trọ. Tiểu Phan An và ông cố hôm nay vốn sẽ ngủ lại nhà Hoàng Tiểu Cải, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Tiểu Phan An sống chết cũng không chịu ở lại nhà Hoàng Tiểu Cải, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho cậu ta.

Lưu Kim Toả nói với Tiểu Phan An, dù sao hai người cũng không có nơi nào để đi, cùng bọn ta về quán trọ đi.

Tiểu Phan An đương nhiên đồng ý, năm người ngồi trên hai chiếc xe, một trước một sau quay về quán trọ. Sau khi về đến nơi, ông cố tôi và Tiểu Phan An muốn thuê thêm 2 phòng. Mỗi người lên phòng riêng của mình, trong lòng bà cố làm sao cũng không yên được. Thanh Liên Nhi hỏi bà, có phải cô đang nhớ đến Tam thiếu gia không?

Bà cố tôi xoay người nói, ta nhớ đến hắn làm gì?

Thanh Liên Nhi rầu rĩ nói, em còn đang hi vọng cô nhớ đến ngài ấy. Không giấu gì cô, tiểu thư, trong lòng ngài ấy cũng đang nhớ đến cô. Cả ngày hôm nay em đều để ý đến ánh mắt của ngài ấy, ngài ấy đến hay đi, ánh mắt lúc nào cũng liếc nhìn cô.

Bà cố tôi nghe Thanh Liên Nhi nói vậy thì im lặng không nói gì.

Thanh Liên Nhi thấy bà cố im lặng thì nói tiếp, có thể Tam thiếu gia không phải là người bình thường, cũng dễ kéo theo rất nhiều rắc rối. Tiểu thư, cô có để ý không? Kim Toả tỷ đó cũng hay nhìn chằm chằm Tam thiếu gia, Tam thiếu gia ở đâu, ánh mắt của tỷ ấy liền đặt ở đó, cô nói có phải là rất phiền phức không?

Bà cố tôi nghe Thanh Liên Nhi nói vậy, nút thắt vừa tháo gỡ lúc chiều, bây giờ lại manh nha trở lại. Bà ở trong lòng thầm mắng, tên Thẩm Lão Tam này thật sự không có gì tốt lành, đi đến đâu cũng có thể hái một bông hoa, đính một ngọn cỏ.

Lúc bà cố đang mắng thầm ông cố trong lòng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Giờ này gõ cửa, có thể là ai chứ? Thanh Liên Nhi ngồi dậy, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của ông cố tôi, nàng, ngủ rồi sao?

Bà cố tôi trở mình ngồi dậy nói, chưa ngủ chưa ngủ.

Thanh Liên Nhi có chút bất lực nói, cô ngồi dậy cũng quá nhanh rồi.

Trong lòng bà lúc này như có một con hươu đang chạy loạn, tiện tay véo Thanh Liên Nhi một cái, đừng nói bậy. Sau đó quay đầu tìm quần áo, Thanh Liên Nhi nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác ngoài choàng lên người bà. Bà cố đến giày còn chưa mang, đã chạy vội tới cửa phòng, mở cửa ra.

Chỉ thấy ông cố quần áo chỉnh tề, nhìn bà cười dịu dàng. Bà cố hỏi ông, chàng muốn tìm ta sao?

Ông cố nói, Trương Thọ Thần đến Bắc Bình diễn tướng thanh, tối nay là đêm cuối cùng rồi, ta vừa mới biết, nàng cùng ta đi nghe nhé.

(*Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.)

Bà cố thấy ông cố mời mình đi nghe tướng thanh, cái gì cũng không quan tâm đến nữa, cạch một tiếng đóng cửa lại, thay quần áo chỉnh tề, lại cạch một tiếng mở cửa ra. Mỉm cười nhìn ông cố rồi nói, đi thôi.

Ông cố nhìn bà cố, trong mắt ánh lên ý cười không thể che giấu. Giơ tay giúp bà chỉnh lại tóc, đem cây trâm sau đầu tháo xuống, cài lại vào giữa, sau đó mới nói, đi thôi.

Tối hôm đó, Trương Thọ Thần ở nhà hát Nghênh Thu diễn Bát Phiến Bình và Oa Đầu Luân. Đám đông người thì reo hò, người thì vỗ tay tán thưởng, người lại bật cười nghiêng ngả. Thế nhưng bà cố tôi một chữ cũng không nghe lọt tai, đây là lần đầu tiên bà được ở gần người này, chỉ cảm thấy người này cao hơn bà nửa cái đầu, lại cảm thấy gương mặt của người này thật đẹp, mắt cũng rất đẹp. Lông mày đẹp, mũi cũng đẹp. Miệng rất đẹp, cằm cũng đẹp không kém.

Bà cố nhìn thế nào cũng cảm thấy người này vô cùng đẹp. Bỗng nhiên ông cố bất giác xoay đầu qua, khiến bà thẹn đến đỏ bừng cả mặt.

Trong rạp hát người đông như kiến, bà và ông cố dính chặt vào nhau cũng cảm giác tràn ngập hạnh phúc, như vậy đã là rất tốt rồi.

Nghe tướng thanh xong ra ngoài thì trời đã sụp tối, hai người sánh bước đi bên nhau trong cái lạnh thấu xương trên phố Đại Sát Lan, xe kéo cũng không có mấy chiếc. Cả hai đều im lặng không nói gì, bà cố lúc thì nhìn ông, ông cố lúc lại nhìn bà. Bà cười một hồi, ông cũng cười một hồi.

Đi được một lúc, trong lòng bà lại nghĩ đến chuyện đó, không nhịn được bèn hỏi, chàng nhất định phải tìm cô ấy sao?

Ông cố nghĩ một lát, gật đầu nói, đã hứa với người ta thì nhất định không được phụ sự kì vọng của họ.

Bà cố ừm một tiếng rồi nói, ngày mai ta cùng chàng đi tìm.

Ông cố xoay người, nhìn người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu này nói, không ngờ nàng lại là người như vậy.

Bà cố nhìn ông cố, cười hỏi, ta là người như thế nào?

Ông cố nói, nàng là một người rất dễ nói chuyện.

Bà cố còn đang nghĩ không biết nên dùng lời gì để đáp lại ông cố, đột nhiên phát hiện phía trước con đường mà họ đang đi có thứ gì đó ngồi lù lù. Bà tập trung nhìn thật kỹ, thứ xinh xắn đáng yêu đó, vậy mà lại là một con hồ ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK