Bà cố tôi vừa nói xong, cô gái khẽ mỉm cười đáp, cô cứ an tâm ở đây là được, không cần lo lắng. Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng bà cố liền bình tĩnh trở lại.
Thu xếp ổn thoả cho chủ tớ hai người họ xong, cô gái mới xoay người bước ra cửa, đứng trong lạc viện hỏi, ai vậy?
Mấy người đàn ông thô lỗ bên ngoài lớn tiếng hét, mau mở cửa, mau mở cửa, bọn ta tìm người.
Cô gái nói, các ông tìm người thì tôi phải mở cửa cho các ông sao?
Mấy người bên ngoài lại hét lên, mau mở cửa, mau mở cửa, nếu cô còn không mở, bọn ta sẽ đập nát cánh cửa này đấy.
Bà cố tôi ở trong nhà nghe thấy những lời này thì có chút lo lắng, bèn chạy ra nói với cô gái đó, nếu không thì để chúng tôi ra ngoài đi, lỡ như mấy người này thật sự xông vào, lại gây thêm phiền phức cho cô.
Cô gái cười nhẹ một cái nói, gây phiền phức gì cho tôi chứ, yên tâm đi, là đám người đó tự chuốc lấy phiền phức thì có.
Nói xong cô gái đứng trong viện lớn tiếng gọi người bên vách, Lão Cửu Lão Cửu, có mấy người muốn vào trong viện tìm người, ông tống cổ chúng đi đi.
Cô gái nói xong, cũng không nghe bên đó có ai đáp lời, chỉ nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, sau đó có thêm vài tiếng bước chân, lại nghe cổng chính có tiếng lạch cạch, tiếp đến là một tràn những tiếng lộp bộp lộp bộp, pha lẫn với tiếng la hét, còn có tiếng bước chân chạy loạn trên nền tuyết. Qua thời gian nửa bao thuốc, mấy tên bên ngoài mới la lên, có gan thì đừng chạy, ở yên đó chờ bọn ta.
Mấy tên đó hét xong cũng không nghe thấy ai nói gì nữa, sau đó vang lên tiếng giẫm đạp trên tuyết, tiếp đến cửa chính sát vách cọt kẹt một tiếng đóng lại. Sau khi cửa lớn đóng lại, là đến âm thanh cài chốt cửa nặng nề. Tiếp đến lại thêm vài tiếng bước chân, người bên đó đã bước vào trong nhà.
Cô gái lắng tai nghe, cũng không để đứa nhỏ mở cửa nhìn xem, cười nói với bà cố tôi, đi, chúng ta vào nhà cho ấm.
Ngay lúc này, bà cố cảm thấy có chút mờ mịt trước chuyện đang xảy ra. Là như vậy sao, mấy người đó bị đánh chạy rồi?
Cô gái dường như hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng bà cố, kéo tay bà lại nói, không cần lo, Lão Cửu làm việc rất ổn thoả. Nói đến đây, cô ta quay đầu khép cửa lại nói với bà cố, hơn nữa cánh cửa này không ai phải muốn gõ cũng được đâu.
Bà cố nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu, bà không hiểu lắm ý của câu nói đó là gì.
Thanh Liên Nhi là một người thẳng tính, mở to đôi mắt đang ngấn nước hỏi, tỷ tỷ tại sao cánh cửa này không thể tuỳ tiện gõ được?
Cô gái ngồi xuống nhấp một ngụm trà rồi nói, bởi vì cánh cửa này có chủ.
Thanh Liên Nhi đảo mắt một chút lại hỏi, cửa nào mà chẳng có chủ đâu chứ?
Câu này của Thanh Liên Nhi khiến cô gái ấy cảm thấy rất buồn cười, cô bật cười khanh khách, đến cả trà trong miệng cũng phun cả ra. Sau đó cô đặt tách trà xuống, lấy một chiếc khăn trong ống tay áo ra lau miệng. Lau miệng xong cô gái nói, muội muội nói có lý, cửa trong thiên hạ này cái nào cũng đều có chủ cả. Nhưng cũng phải xem là ai đã, mặc dù tất cả đều có chủ, nhưng cửa của một số người có thể tuỳ tiện gõ tuỳ tiện vào, một số người khác thì lại không được.
Thanh Liên Nhi nghe cô gái nói những lời này, mỉm cười nói, lời của tỷ tỷ nói ý vị thâm sâu, ta không hiểu. Có điều hôm nay tỷ tỷ đã cứu bọn ta, ta muốn cảm ơn tỷ.
Cô gái cất khăn tay vào nói, kinh thành lắm chuyện thị phi, chút chuyện nhỏ này không đáng là gì, cảm ơn gì chứ.
Bà cố nói, nhận ơn đương nhiên phải cảm ơn, chỉ có điều chưa biết tôn danh quý tánh của ân nhân là gì.
Cô gái cười một lát rồi nói, tôn danh quý tánh, ta sớm đã quên rồi. Nói đến đây cô gái lại nghĩ ngợi một lát rồi tiếp, các cô cứ gọi ta là Yên Chi đi.
Thanh Liên Nhi nghiêng đầu nói, Yên Chi, Yên Chi, tên này của tỷ nghe thật là hay.
Cô gái đảo mắt cười ha ha nói, cái tên này nghe rất hay sao?
Thanh Liên Nhi liên tục gật đầu nói, rất hay, cái tên này vừa nghe đã biết người cũng rất đẹp rồi.
Yên Chi nhìn Thanh Liên Nhi nói, không ngờ cô gái nhỏ này cũng rất biết cách ăn nói nha.
Thanh Liên Nhi được Yên Chi khen ngợi, có chút xấu hổ đáp, ta nào biết cách ăn nói gì, tiểu thư nhà ta mới là người rất biết cách ăn nói đấy.
Yên Chi nhìn nhìn bà cố tôi rồi nói, nghe khẩu âm của hai người hình như không phải người Bắc Bình, vậy mấy người đó sao lại đuổi theo hai người?
Bà cố thầm nghĩ, dù sao người ta cũng đã cứu mình rồi, chuyện này cũng không tiện giấu diếm. Bèn đem chuyện hứa hôn với ông cố tôi thế nào, thành thân thế nào, ông cố bỏ trốn thế nào, và ti tỉ những chuyện đã xảy ra trên đường đi của hai người họ kể hết cho Yên Chi nghe.
Sau khi Yên Chi nghe xong, lắc đầu nói, thật là càn quấy. Sao ta lại cảm thấy người mà cô đã lấy không đáng tin cậy gì cả vậy?
Bởi vì câu nói này của Yên Chi đã khiến cho bà cố tôi rất phiền muộn, bà nói, đáng tin cậy hay không ta cũng đã gả cho hắn rồi, hắn muốn đi đâu ta sẽ đi đến đó, hắn muốn đi đến phía bắc ta liền theo đến phía bắc, hắn muốn đi phía nam, ta cũng sẽ theo đến phía nam. Cả đời người không phải chỉ như vậy thôi sao? Ta lại không thể quay về, chỉ có thể đi theo hắn, dù tốt hay xấu, cũng đã định sẵn là như vậy rồi....
Nói xong trong lòng bà cố có chút khó chịu, nhưng đang ở trong nhà người khác, sự khó chịu này cũng không thể bộc lộ rõ ràng ra được, chỉ có thể cố kiềm nén. Ai biết được bà cố tôi thì kiềm nén, còn Yên Chi lại rơi nước mắt rồi.
Bà cố nhìn thấy ân nhân của mình khóc, không biết bản thân đã nói sai điều gì, vội vàng nói xin lỗi với cô ấy. Yên Chi nói, cô không nói sai gì cả, chỉ là nghe cô nói xong trong lòng ta nghĩ đến một số chuyện, có chút khó xử.
Bà cố hỏi, tỷ đang nhớ đến cha mẹ mình sao?
Yên Chi lắc đầu, lau nước mắt rồi nói, cô gái nhỏ như cô nội tâm thật tốt, nhưng lại xông bừa đánh bậy đến nơi này rồi.
Yên Chi lại hỏi tên và quê quán của chủ tớ hai người, bà cố và Thanh Liên Nhi cũng kể hết với cô ấy, sau đó Yên Chi chỉ nói tên của hai người rất đẹp, quê quán cũng tốt. Ba người ngồi trò chuyện một lúc, người hầu già lại châm thêm hai lần trà nóng. Yên Chi nói, đêm nay cũng muộn rồi, bên ngoài còn có tuyết rơi, lỡ như mấy tên côn đồ đó đang ở bên ngoài chờ hai người, ta cứu hai người chẳng phải bỏ công sao? Hai người khoan hãy đi, mặc dù chỗ của ta cũng không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng hai người ở lại đây một đêm cũng không sao.
Thanh Liên Nhi nghe Yên Chi nói chỗ này cũng không phải nơi tốt đẹp, trong lòng liền nghi hoặc, lập tức hỏi, Yên Chi tỷ, tỷ vừa nói nơi này không phải chỗ tốt đẹp gì, vậy rốt cuộc đây là nơi nào?
Yên Chi đảo mắt nhìn Thanh Liên Nhi, lại nhìn bà cố tôi, sau đó mỉm cười nói, nơi này à, là phố Bát Đại.
Bà tôi có chút hiểu biết về phố Bát Đại, lúc ở nhà thường nghe người lớn nói về nó, bắc có phố Bát Đại, nam có sông Tần Hoài. Đây là phố Bát Đại, chính là con phố trăng hoa nổi danh nhất Bắc Bình.
Bà cố nghe thấy thế trong lòng khẽ run rẩy, ngập ngừng hỏi, lẽ nào ở đây là?
Yên Chi cũng rất thẳng thắn nói, không sai, ở đây là kỹ viện...
Thanh Liên Nhi ây da một tiếng, hoá ra chỗ này là kỹ viện.
Yên Chi khẽ mỉm cười, khuôn mặt có chút cô tịch nói, nếu như hai người cảm thấy nơi này có thể sẽ huỷ hoại danh tiếng của bản thân, hiện giờ có thể đi ta cũng sẽ không cản.
Bà cố vội nói, Yên Chi tỷ, tỷ đã cứu chúng ta một mạng, trong lòng chúng ta cảm kích còn không kịp, hơn nữa tỷ vì lo cho sự an toàn của chúng ta mới giữ chúng ta lại đây, chúng ta làm sao có thể ghét bỏ chỗ này được chứ? Mỗi một người đều có những nỗi khổ riêng trong lòng, mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ, nếu như được lựa chọn, ai lại chọn ở đây chứ. Hơn nữa ở thanh lâu không phải người nào cũng hèn hạ, xưa có Lương Hồng Ngọc, nay có Tiểu Phụng Tiên, đều là những nữ anh hùng. Cho nên hôm nay chúng ta quyết ở lại chỗ của tỷ, tỷ có đuổi chúng ta cũng sẽ không đi.
Yên Chi nghe bà cố tôi nói vậy, sắc mặt mới dần dịu lại, nhìn bà nói, không ngờ một cô gái trẻ như cô lại có thể nói ra những lời thấu tình đạt lý như vậy.
Ba người lại trò chuyện thêm một lúc, Yên Chi sai người hầu già lo cơm tối. Bữa tối rất đơn giản, hai món mặn hai món chay, bốn món đều nóng hôi hổi được đựng trong đĩa nhỏ chén nhỏ, cơm là cơm trắng.
Trải qua một đêm bôn ba và sợ hãi, chủ tớ hai người cũng đói rã rời. Yên Chi chẳng ăn mấy miếng, tất cả đều nhường cho bà cố tôi và Thanh Liên Nhi ăn. Dẫu vậy, hai người vẫn còn ăn chưa thoả. Nhìn thấy Tiểu Đậu Tử đang ở bên ngoài nướng khoai lang, Thanh Liên Nhi bèn chạy ra nướng cùng.
Ăn tối xong, Yên Chi hỏi bà cố, lần này cô đến Bắc Bình rồi, có biết người đàn ông đó đã đi đâu rồi không? Bà cố lắc đầu nói, vẫn chưa rõ.
Yên Chi nói, hắn ta tên gì, cô nói với ta, ta giúp cô tìm thử.
Bà cố nói, hôm nay tỷ giúp chúng ta, chúng ta đã cảm kích lắm rồi, còn để tỷ giúp tìm người, ta cảm thấy rất ngại.
Yên Chi nói, làm gì mà ngại với không ngại, ở đây muốn nghe ngóng tin tức của một người, thì phải hỏi trong phố Bát Đại.
Nghe Yên Chi nói vậy, trong lòng bà cố có chút dao động, nhưng không nhắc đến tên ông cố tôi, ngược lại nói tên Tiểu Phan An Lưu Kim Bình. Bà cố nói như vậy là có lý do của bà ấy, trong lòng của bà không muốn ông cố tôi đến nơi này, bà cũng không muốn tin ông có có thể đến nơi này. Cho nên bà cố đã nói tên của Tiểu Phan An, bà cảm thấy, Tiểu Phan An này dù thế nào cũng là một người phóng túng, có lẽ cũng sẽ không tách rời khỏi những nơi thế này đâu.
Yên Chi nghe thấy tên Lưu Kim Bình thì nói, cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu đó.
Bà cố nói, Yên Chi tỷ, lúc nào tỷ nghe ngóng được về người này, có thể báo tin lại cho chúng ta ở quán trọ không, chúng ta thật lòng cảm ơn tỷ.
Yên Chi nói đó là đương nhiên.
Đêm đó, chủ tớ hai người họ ở lại phố Bát Đại một đêm, trời vừa tờ mờ sáng đã bị gọi dậy. Yên Chi khẽ nói với bà cố tôi, bây giờ nhân lúc các cô nương và mấy vị khách kia vẫn chưa dậy, ta đưa hai người ra ngoài bằng cửa trước.
Bà cố hiểu rõ, con người của Yên Chi rất cẩn thận, cô ấy sợ nếu như đi từ cửa hông, đám người hôm qua có thể vẫn còn đứng chờ ở đó.
Chủ tớ hai người vội vàng đứng dậy, theo Yên Chi đi vào một cửa tròn. Qua cửa ấy là đến Đại Trạch 3 tầng, qua được Đại Trạch là tới cổng chính Đại Viện. Mặc dù trời vẫn chưa sáng, nhưng bà cố có thể nhìn thấy rất rõ, Đại Viện này có tất cả 3 tầng. Trong viện trồng vô số hoa cỏ, có rất nhiều loại bà cũng không biết tên. Mà từ tầng 3 đến tầng 1 đều treo đầy đèn lồng đỏ, trên đèn lồng có viết chữ, gì mà Đào Hồng, Liễu Hoa, Thuý Lục, bà cố tôi cũng không biết là ý gì.
Ra khỏi Đại Viện, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn, Yên Chi bảo hai người nhanh chóng lên xe. Sau khi bọn họ lên xe xong, cô ấy mới xoay người trở vào Đại Viện.
Bà cố quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên cửa lâu treo một tấm biển màu đen, trên biển viết 3 chữ---Thanh Vân Phường.
Về đến quán trọ, vừa bước vào phòng, Lưu Kim Toả đã vô cùng lo lắng xông đến chỗ hai người. Kéo tay bà cố tôi nói, thật là lo chết ta rồi, đêm qua hai người các cô không quay về, cả đêm ta đều ngủ không được.
Bà cố vội xoa dịu Lưu Kim Toả, mang chuyện gặp phải tối qua kể cho cô ấy nghe, Lưu Kim Toả liền ngẩn người. Nghe đến cuối cùng cô ấy mới bật cười lớn nói, không ngờ hai cô nàng non nớt như các cô lại dạo chơi đến phố Bát Đại. Chuyện này nếu nói ra, bảo đảm sẽ rất đặc sắc.
Bà cố bị Lưu Kim Toả nói vậy, nhất thời ngượng ngùng, đây cũng là bất đắc dĩ thôi mà, chúng ta cũng không biết đó là phố Bát Đại.
Lưu Kim Toả hỏi Thanh Liên Nhi, lần đầu tiên dạo chơi ở phố Bát Đại có cảm giác gì?
Thanh Liên Nhi đỏ mặt cười nói, cũng khá thú vị, tường nhà người ta có treo mấy bức hoạ, trên đó vẽ những con tôm nhìn y như thật vậy. Chụp đèn thuỷ tinh ở đó tất cả đều được chạm rỗng, trên mặt đèn còn khắc hoa văn, rất đẹp. Còn nữa, lúc tắt đèn cũng không cần thổi, chỉ cần kéo một cái là đèn đã tắt rồi.
Thanh Liên Nhi nói những điều mình đã chứng kiến khiến Lưu Kim Toả bật cười ha hả. Cô ấy nói, chiếc đèn vừa kéo một cái đã tắt gọi là đèn điện, không phải thắp bằng dầu đâu.
Thanh Liên Nhi còn đang muốn nói, bà cố tôi đã ngắt lời sau đó nói với Lưu Kim Toả, tên mặt sẹo đó từ phủ Dịch Thành đến đây cố ý tìm tỷ, vậy việc này tám phần mười có liên quan đến người Nhật Bản rồi.
Lưu Kim Toả nghe những lời này thì nghiêm túc gật đầu, nói không chừng Trương Bộ Vân đã biết chuyện em trai ta đến Bắc Bình rồi.
Bà cố nói, hôm qua tỷ đi nghe ngóng có nghe ra được tin tức gì của hai người họ không?
Lưu Kim Toả gật đầu nói, hôm qua suýt chút nữa ta đã tóm được bọn họ.
Hoá ra Lưu Kim Toả biết được Tiểu Phan An ở Bắc Bình có một huynh đệ chí cốt, tên là Hoàng Tiểu Cải. Lần đầu tiên Hoàng Tiểu Cải đi cướp bóc là đi cùng với Tiểu Phan An và Tôn Dương Dao, sau khi Tôn Dương Dao đầu hàng, Hoàng Tiểu Cải đã một mình chạy đến Bắc Bình.
Theo lời Hoàng Tiểu Cải nói thì cậu ta có một người cậu làm trong phòng tuần bộ ở Bắc Bình.
Hoàng Tiểu Cải đến Bắc Bình, dựa vào thế lực của cậu mình, cộng thêm khả năng quan sát nhạy bén, xử lý công việc đúng lúc đúng chỗ, cũng tạo dựng cho mình được một chỗ đứng. Không dưới một lần Tiểu Phan An từng nhắc đến tên Hoàng Tiểu Cải này trước mặt Lưu Kim Toả. Hơn nữa trước đây Tiểu Phan An còn đặt biệt đến Bắc Bình tìm Hoàng Tiểu Cải. Lúc đó Tiểu Phan An vừa cướp được một lượng lớn thuốc phiện muốn đem bán, nào ngờ lô hàng không đến được Bắc Bình mà lại đến Thượng Hải.
Mặc dù mua bán không thành công, nhưng giao tình giữa Tiểu Phan An và Hoàng Tiểu Cải lại tiến gần lại thêm một bước. Bởi vì Tiểu Phan An đã đưa Hoàng Tiểu Cải đến làm quen với một ông trùm ở Thượng Hải tên là Hoàng Kim Vinh. Có điều quen biết cũng chỉ là quen biết thôi, cụ thể quan hệ có thể thân thiết đến bước nào, vẫn không ai biết rõ, chỉ là cũng đủ để Hoàng Tiểu Cải khoe khoang trong vài năm.
Cho nên lần này Tiểu Phan An và Thẩm Lão Tam đến Bắc Bình, Lưu Kim Toả liền đoán được họ nhất định sẽ đến tìm Hoàng Tiểu Cải.
Nghe đến đây bà cố kích động hỏi, vậy bọn họ đã đến tìm Hoảng Tiểu Cải rồi đúng không?
Lưu Kim Toả nhấp một ngụm trà mát lạnh, hắng giọng nói, sao lại không chứ? Đêm trước hai tên đó vừa tới Bắc Bình đã vội chạy đến nhà Hoàng Tiểu Cải rồi. Hoàng Tiểu Cải còn thết đãi bọn họ một bàn rượu thơm thịt ngon, vui chơi bù khú cả đêm, đây là những lời mà mợ của Hoàng Tiểu Cải đã nói với ta.
Bà cố nghe đến vui chơi cả đêm, đột nhiên tâm trí lại nhớ đến ba chữ Thanh Vân Phường. Biết được chỗ ba người họ vui chơi đoán chừng không phải là nơi tốt đẹp gì, lòng bà bất chợt lạnh đi vài phần, thơ thẩn ngồi trên mép giường hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lưu Kim Toả để ý đến sự thay đổi này của bà cố tôi, kéo tay bà lại nói, đàn ông đều như vậy đấy, lúc nào cũng là anh mời tôi, tôi kính anh, mặt mũi đẹp mà, cũng không thể nói cậu ấy là thật lòng đối đãi với họ.
Lưu Kim Toả không nói câu này còn tốt, nói xong trong lòng bà cố lại càng khó chịu hơn.
Tên Thẩm Lão Tam này thậm chí còn không thèm mở khăn trùm đầu của mình ra, đã thu dọn đồ đạc chạy mất rồi, hắn ta có thể thật tâm đối đãi với mình sao?
Bà cố nghĩ đến đó, đột nhiên cảm thấy chuyện mình chạy đến Bắc Bình tìm Thẩm Tam là một chuyện vô cùng buồn cười. Ta tìm hắn để làm gì chứ? Bà cố bỗng cảm thấy mơ hồ. Nghĩ đến đây, bà kéo Thanh Liên Nhi nói, Thanh Liên Nhi, chúng ta quay về thôi.
Thanh Liên Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn bà cố tôi hỏi, chúng ta đã đến Bắc Bình rồi, Lưu Gia tỷ tỷ cũng sắp bắt được người rồi, bây giờ chúng ta lại quay về sao? Chúng ta về rồi sẽ ăn nói với người trong nhà thế nào?
Thanh Liên Nhi hỏi đến câu này, bà cố có chút buồn bực, đúng vậy đấy, lúc đầu bước ra khỏi nhà rất có khí thế, bây giờ quay về như vậy, làm sao được. Trong đầu bà cố lại nhớ đến dáng vẻ ông cố ngồi trong sơn động đêm đó, đặc biệt là câu nói của ông, nhốt lại cho đệ.
Bà cố giậm chân một cái, còn dám nhốt lão nương ta lại, Thẩm Lão Tam à Thẩm Lão Tam, ta không thể quay về như vậy được.
Bà cố hỏi Lưu Kim Toả, đại tỷ, lúc nãy tỷ nói suýt chút nữa là tóm được họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Kim Toả ừ một tiếng, nói, ta tìm đến nhà của Hoàng Tiểu Cải, mợ của hắn nói với ta, ban nãy ba người họ vừa rỗi rãi uống trà vừa nói muốn đi Diệu Phong Sơn ngắm tuyết.
Bà cố nghe vậy liền nói, đi, chúng ta cũng đi Diệu Phong Sơn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK