Bà cố tôi vốn không nghĩ tới rằng thiếp mời ở Tương Châu lại đến nhanh như vậy.
Cầm thiếp mời trên tay, bà cố hỏi Lưu Kim Toả, bây giờ thiếp mời đến rồi, khi nào thì chúng ta đến gặp hắn?
Lưu Kim Toả nói, trên thiếp mời đã viết cả rồi đấy.
Bà cố mở thiếp mời ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết, ngày mai vừa hay là ngày lành, để không bỏ lỡ thì giờ tốt đẹp, Thạch đương gia có thể đến Tương Châu dạo chơi một chuyến, chúng ta cùng nhau ăn uống thoả thích, chơi gái hút thuốc phiện.
Bà cố xem xong, cảm thấy những chữ trên thiếp mời này quả thực rất thô tục, bèn nói với Lưu Kim Toả. Lưu Kim Toả nhận lấy thiếp mời nhìn một cái sau đó cười nói, thế này cũng không tính là tệ, còn có thể viết ngày lành tháng tốt thì giờ tốt đẹp, nếu như muội xem thiếp mời của Tiểu Phan An, trên đó không chỉ đơn giản là khó coi thôi đâu.
Bà cố nói, tên Trương Bộ Vân này mời chúng ta ngày mai tới đó, vậy ngày mai chúng ta phải đi rồi. Thế nhưng tốc độ tập luyện của chúng ta bên này khá chậm, sợ là….
Lưu Kim Toả an ủi bà cố tôi, muội không cần phải lo lắng, ngày mai chúng ta dẫn theo mười mấy người đi là được, chuyến này đi chủ yếu là để thăm dò ý của Trương Bộ Vân, nghe ngóng tin tức của Lão Tam và Tiểu Diễm Thu. Đến ngày mai cứ ăn uống bình thường, cùng nhau dò xét thực hư xem sao mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói vậy, lúc này mới yên tâm đôi chút.
Thế nhưng Lưu Kim Toả lại nói thêm một câu khiến cho tim của bà cố lại nhảy vọt lên tới cuống họng. Lưu Kim Toả nói, ngày mai nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, qua một hai ngày chúng ta cũng nên mời họ đến chỗ mình rồi. Một là, đây là lễ nghĩa, có qua có lại. Hai là, mời người ta đến dự tiệc là một chuyện, chủ yếu vẫn là đến để thăm dò nội tình chỗ chúng ta.
Bà cố nghe Lưu Kim Toả nói vậy thì đáp, chuyện này chúng ta nên bàn bạc lại với lão gia đã. Lão gia mà bà cố tôi nói, chính là hoàng bì tử già. Lão gia này nói ông ấy vốn họ Hoàng, tên là Hoàng Bất Tề. Cái tên này cũng không biết làm cách nào nghĩ ra được. Mặc dù bà cố đã biết tên của ông ta, nhưng nhìn một người đã sống hơn 200 năm tuổi, bà cố tôi không cách nào trực tiếp gọi thẳng tên của ông ra được.
Đến Huyền Lão Động, bà cố và Lưu Kim Toả giao thiếp mời ra, đồng thời lần lượt nói hết mọi suy tính với hoàng bì tử già, sau khi nghe xong ông ta nói, vậy cứ theo quy tắc mà làm, ngày mai các cô nên đi thế nào thì cứ đi, ta sẽ đẩy nhanh việc huấn luyện, hai ngày này sẽ sắp xếp ổn thoả cho đám tiểu tử ở đây.
Bà cố nghe hoàng bì tử già nói vậy thì vô cùng vui mừng, lại tán gẫu thêm mấy câu, bà cố và Lưu Kim Toả mới đi chuẩn bị cho chuyến thăm hỏi ngày mai.
Lúc chuẩn bị đồ đạc, Lưu Kim Toả chợt đề nghị, lần này chúng ta đến đó nhất định không thể đi tay không được, thế nào cũng phải mang theo ít tiền. Bà cố nói, tiền thì không vấn đề gì, ta vẫn còn đây.
Bà cố bảo Thanh Liên Nhi đếm lại một chút, trên người chủ tớ họ vẫn còn hơn hai trăm đồng đông dương. Lưu Kim Toả kêu bà cố mang theo một trăm đồng, thu xếp xong xuôi, chỉ đợi ngày mai là lên đường.
Mặc dù đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, nhưng đến tối bà cố nằm trên giường nghĩ đến việc ngày mai thật sự phải đi giao thiệp với đám thổ phỉ kia rồi, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Lúc thì nghĩ lỡ như để lộ ra sơ hở nào đó thì phải làm sao? Lúc lại nghĩ lỡ như nói chuyện thất bại dẫn đến gây chiến thì phải làm sao? Một lát lại nghĩ nếu ông cố tôi bị Trương Bộ Vân đánh chết thì sao? Cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy, đến tận nửa đêm vẫn không thể chợp mắt được.
Trằn trọc một lúc, trong lòng bà cố vô cùng khó chịu, nghe thấy tiếng ngáy của Thanh Liên Nhi và Lưu Kim Toả bên cạnh, bà cố cũng rất khó để chìm vào giấc ngủ. Thôi thì dứt khoát không ngủ nữa, bà nhẹ nhàng ngồi dậy, đi đến Huyền Lão Động.
Bước tới cửa động, lúc này mới phát hiện ánh trăng trên trời trông như một cái bánh xe treo trên không trung, chỉ là xung quanh nó dường như đang bị bao phủ bởi sương mù, di chuyển rất chậm chạp.
Đến Huyền Lão Động rồi trong lòng bà cố lúc thì nghĩ tới ông cố, lúc lại nghĩ tới Tiểu Diễm Thu, lúc khác lại nghĩ tới Lưu Kim Toả. Nghĩ một hồi, bà cố không biết trong lòng mình đang cảm nhận được mùi vị gì, bà cảm thấy ban đầu mình gả cho Thẩm Lão Tam quả thực có chút lỗ mãng. Thế nhưng bây giờ dù sao cũng đã gả cho hắn rồi, bước tiếp theo nên làm thế nào, vẫn có chút mờ mịt. Có điều đã đi đến nước này rồi, trước tiên cứu ông cố tôi và Tiểu Diễm Thu ra ngoài đã rồi nói, nếu như không cứu được, vậy thì cũng có thể nghe ngóng một chút tin tức về hai người họ, đến lúc cần thiết có thể cung cấp thông tin chính xác cho Tiểu Phan An.
Bà cố đã hạ quyết tâm, lúc này lại nhìn thấy ánh trăng sáng rực trên bầu trời, sương mù xung quanh cũng dần tan biến hết, bầu trời trở nên trong veo đáng yêu lạ thường. Lúc bà cố đang muốn quay vào Huyền Lão Động nghỉ ngơi, giữa khe núi đột nhiên nổi lên một trận gió.
Cơn gió này có chút quái lạ, thổi qua người bà cố mang theo cảm giác lạnh lẽo vô cùng, khiến bà không nhịn được khẽ run rẩy. Bà cố vội vã siết chặt áo ngoài bước vào trong động. Nhưng còn chưa vào đến nơi, trên trời bất thình lình nổi trận cuồng phong, thổi vào cây cỏ trên núi, vang lên tiếng rì rầm náo loạn. Trong cơn gió xoáy, bà cố nhìn thấy hai bóng đen đang tiến lại gần.
Bà cố tôi đã từng nhìn thấy không ít chuyện kì dị rồi, thế nhưng khi nhìn thấy hai bóng đen này từ trên bầu trời chớp mắt đáp xuống mặt đất, trong lòng liền hoảng sợ tột độ. Có điều sau khi nhìn rõ được hai cái bóng đó, bà cố mới thở phào nhẹ nhõm, người đáp xuống chính là con hồ ly mặt đen đã hoá thành cô gái xinh đẹp ở Bắc Bình, bên cạnh còn có hoàng bì tử già Hoàng Bất Tề.
Bà cố nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, nhất thời kinh ngạc hết hồn. Bà lập tức nghĩ đến một khả năng, lẽ nào giữa Hoàng Bất Tề và con hồ ly mặt đen kia có quan hệ mờ ám gì sao? Nếu là như vậy thì phiền phức rồi, chuyện ông cố tôi và ba người phụ nữ bọn họ đến Tương Châu, ông ta nhất định sẽ nói lại với hồ ly mặt đen, đừng nói là hi vọng Hoàng Bất Tề giúp họ, có khi là tự họ đã rơi vào bẫy của hai kẻ này rồi.
Nghĩ đến đây bà cố có chút sợ hãi, nhưng qua một lúc bà liền tỉnh táo lại, nếu như giữa hai người này có mối quan hệ mờ ám, vậy thì cũng không cần hao tâm tổn phí huấn luyện hơn một trăm con hoàng bì tử giúp họ làm gì.
Nhưng nếu như không có gì mờ ám, vậy hai người này tại sao lại đi chung với nhau chứ?
Bà cố tôi mang theo nghi ngờ chồng chất nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, núp vào trong bóng râm của một tảng đá lớn. Sau khi lẩn trốn xong xuôi, bà cố không dám thở mạnh, bà lo sợ lỡ như làm ra động tĩnh gì bị hai người họ nghe thấy thì hỏng chuyện mất.
Bà cố ngồi xuống chưa được bao lâu, hai người họ đã bắt đầu nói chuyện, người mở lời đầu tiên là hồ ly mặt đen.
Hồ ly mặt đen loay hoay chỉnh lại tóc mái của mình, sau đó khẽ ngẩng đầu nói một câu, chúng ta là người quen với nhau cũng đã một hai trăm năm nay rồi, tính ta thế nào ông lại không biết sao. Bây giờ thế đạo rối ren, chính là lúc thích hợp để khởi sự. Nếu như ông giúp ta, chúng ta cùng nhau hợp nhất nơi này, đám người đó nằm trong tay chúng ta, bảo họ làm gì thì họ làm nấy, ngày tháng ung dung tự tại, vẫn hơn việc ông cứ trốn trốn núp núp thế này.
Hoàng Bất Tề nghe hồ ly mặt đen nói vậy, hừ một tiếng rồi đáp, cô nói dễ nghe quá nhỉ. Năm đó cô nói muốn đánh đuổi bọn thương nhân nước ngoài, xúi giục một đám người đứng lên đấu tranh, kết quả chuyện không thành, kẻ đầu tiên bỏ chạy là cô còn gì. Ta bị đám người nước ngoài bắn một phát súng vào ngực, bao nhiêu năm qua vẫn chưa hồi phục lại đây này.
Hồ ly mặt đen nghe Hoàng Bất Tề nói những lời này, dường như có chút xấu hổ, ta là có nỗi khổ riêng, năm đó xảy ra chuyện gì ông cũng không phải không hiểu.
Hoàng Bất Tề lại hừ một tiếng, không hiểu? Ta có gì mà không hiểu. Vì một tên đàn ông mà hồ đồ mê muội, có đáng để cô bỏ nhà đi không? Cuối cùng thì sao, vẫn là cầm giỏ tre hứng nước, đến cuối cùng cũng không nhận lại được gì.
Nghe Hoàng Bất Tề nói vậy hồ ly mặt đen lại càng thêm xấu hổ, đưa tay chỉnh lại tóc ở hai bên tai nói, lúc đó chẳng phải do tuổi trẻ nông nổi sao, làm việc không chín chắn.
Hoàng Bất Tề lấy ra một cái tẩu thuốc châm lửa, hút hai hơi rồi nói, bây giờ cô chín chắn rồi sao? Nếu như chín chắn rồi, cô sẽ không giúp Trương Bộ Vân đối phó với con trai của người đó.
Hồ ly mặt đen bị Hoàng Bất Tề nói trúng thì có chút ngượng ngùng, ta đây chẳng phải là do trong lòng buồn bực sao? Năm đó sau khi hắn phụ ta, ta đã thề rằng nhất định phải khiến hắn hối hận. Bây giờ ta bắt con trai của hắn, đến lúc quyến rũ được thằng nhóc đó, đến nói cho hắn biết, ta thật lòng rất muốn xem dáng vẻ của hắn lúc đó sẽ như thế nào. Hồ ly mặt đen nói đến đây, bèn cười lớn một trận. Có điều âm thanh đó nghe vào tai, lại cảm thấy vừa mềm mại vừa quyến rũ, hệt như một người phụ nữ lẳng lơ.
Con hồ ly đó vừa ngưng cười, bà cố lập tức bừng tỉnh, tiêu rồi, kẻ phụ bạc mà nó vừa nói, hình như bà cố đã biết đó là ai rồi. Bởi vì lúc nãy nó có nói, đã bắt con trai của hắn lại rồi. Con trai của hắn là ai? Không phải là Thẩm Lão Tam sao? Vậy cha của Thẩm Lão Tam là ai? Không phải là cha chồng của bà cố tôi, ông tổ của tôi sao?
Bà cố suy nghĩ rõ ràng mọi thứ rồi, nhất thời cảm thấy nhà họ Thẩm này quả thực là vô cùng phiền phức. Chẳng trách Thẩm Lão Tam lại có bộ dạng lãng tử đó, ra là vì có một người cha phong lưu không kém. Lão già này phong lưu thì cứ phong lưu đi, cưới thêm vợ bé chẳng lẽ không được sao? Sao còn đụng tới hồ ly tinh chứ?
Bà cố nghĩ đến đây, lại nhớ tới trước lúc ra khỏi nhà, bà tổ đã dặn dò bà. Đàn ông ở Thẩm gia đều giống như nhau, người nào người nấy nhìn thì có vẻ rất đa tình, nhưng thật ra đối với những chuyện như vậy, vẫn rất ngốc nghếch.
Bà cố lại nghĩ, hiện giờ con hồ ly mặt đen này còn trắng trợn nói muốn quyến rũ ông cố tôi. Tính cả con hồ ly mặt đen này, cộng thêm Tiểu Diễm Thu, còn có Lưu Kim Toả, ôi trời, bà cố nghĩ tới đây, đầu óc bắt đầu co rút từng cơn, đây là chuyện gì thế này? Lộn xộn cả lên.
Hoàng Bất Tề nghe hồ ly mặt đen nói xong thì đáp, cô tu hành cũng không dễ dàng gì, đừng làm chuyện mù quáng nữa. Vả lại tên đàn ông đó là người bình thường sao? Cô dụ dỗ con trai hắn, không có chuyện gì thì thôi, đến lúc xảy ra chuyện, đừng nói một mình cô, hơn một nửa số yêu quái ở Chư Thành này của chúng ta có lẽ đều sẽ gặp tai hoạ.
Hồ ly mặt đen nghe Hoàng Bất Tề nói vậy, cười hề hề đáp, nếu như là lúc trước ông nói với ta những lời này thì ta sẽ rất sợ hãi đấy, nhưng bây giờ là thế đạo gì chứ? Thế sự loạn lạc, khắp nơi rối ren, ai có thể quan tâm đến ai nữa, nếu như hắn ta thật sự dám đến, ta sẽ khiến hắn không còn đường quay về.
Hồ ly mặt đen nói đến đây, hừ lạnh một tiếng, giậm chân hoá thành cơn gió bay đi mất.
Sau khi hồ ly mặt đen rời đi, Hoàng Bất Tề cầm tẩu thuốc lên hút mấy hơi, tiếp đó thở dài nói, cô nương, đừng trốn nữa, ra đây đi. Bà cố tôi vừa nghe Hoàng Bất Tề nói vậy, biết là ông ấy đã phát hiện ra mình rồi.
Bà cố từ trong bóng râm của tảng đá lớn bước ra, đến trước mặt Hoàng Bất Tề. Hoàng Bất Tề nhìn bà một lát rồi khẽ cười nói, để cô chê cười rồi.
Bà cố nghe ông ta nói vậy, có chút không biết nên đáp lời thế nào. Hoàng Bất Tề nói, người trẻ tuổi hôm qua đó thật ra ta vừa nhìn đã biết là ai rồi, năm đó cha của cậu ấy ở chỗ bọn ta là một người rất nổi danh. Ông ta đã hai lần đi qua địa giới của Chư Thành, nhưng không một ai dám nói gì cả. Đương nhiên cũng đã gây ra không ít chuyện.
Bà cố nghe xong liền nói với Hoàng Bất Tề, không giấu gì ngài, người mà ngài đang nói chính là lão gia nhà ta, người đàn ông trẻ tuổi mà ngài gặp hôm qua, hai người bọn ta vừa cưới nhau chưa đầy một tháng.
Hoàng Bất Tề nghe vậy thì cười nói, việc này ta cũng đã nhìn ra rồi.
Bà cố nói, chuyện này ngài đều nhìn ra cả rồi, ta còn tưởng rằng có thể giấu được ngài nữa chứ.
Hoàng Bất Tề rít hai hơi thuốc rồi nói, chút chuyện này có là gì.
Bà cố hỏi Hoàng Bất Tề, vừa nãy những lời Hồ Tam Thái Gia kia nói có phải là thật không?
Hoàng Bất Tề biết bà cố tôi đang hỏi về chuyện gì, liền đáp, nào đâu dễ dàng như vậy, đây là chuyện mà phải là ngươi tình ta nguyện thì mới được, hơn nữa chàng trai trẻ nhà cô bản lĩnh cũng không hề thua kém cha cậu ấy là mấy, cho nên ta thấy Hồ Tam này nói không chừng phải chịu thiệt rồi.
Nghe Hoàng Bất Tề nói vậy, nhận thức của bà cố về bản lĩnh của ông cố lại tăng thêm một bậc. Vừa nãy bà cố đã tận mắt nhìn thấy con hồ ly đó hoá thành một ngọn gió đen bay đi mất, hơn nữa lúc ở Bắc Bình, bà cũng đã từng chứng kiến bản lĩnh của cô ta.
Bà cố nghĩ đến đây, hỏi Hoàng Bất Tề, ta thực sự vẫn muốn đi cứu chàng ấy, vậy theo bản lĩnh này của chàng ấy, có phải chàng sẽ tự mình thoát ra được không?
Hoàng Bất Tề nói, đó lại là một chuyện khác. Bản lĩnh của chàng trai này cao cường là dựa vào việc tu hành, nhưng đối mặt với súng ống đạn dược thì nhất định sẽ không chống đỡ nổi. Ngày mai phải làm thế nào thì cứ làm thế đấy. Cô là một cô gái nhỏ vừa có đầu óc vừa gan dạ, chàng trai trẻ kia lấy được cô quả là phúc khí của cậu ấy.
Hoàng Bất Tề chỉ nói mấy câu bình thường như vậy nhưng trong lòng bà cố lại chợt thấy chua xót, suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Bà cũng không thể nói với người ta, từ sau khi bái đường thành thân xong người đàn ông đó ngay cả khăn trùm trên đầu bà còn chưa cởi đã vội chạy đi tìm người yêu của hắn rồi. Loại chuyện này nói ra chỉ tổ khiến người ta chê cười.
Bà cố và Hoàng Bất Tề lại nói thêm một số chuyện về việc ngày mai, Hoàng Bất Tề còn dặn dò mấy câu về những việc mà bà cần phải chú ý.
Việc quan trọng nhất cần để ý đó là khi đối mặt với Hồ Tam, Hoàng Bất Tề nói, bộ dạng của ba người bọn họ đối diện với Trương Bộ Vân thì không có vấn đề gì, chỉ sợ đụng phải Hồ Tam. Có điều Hoàng Bất Tề lại nói, Hồ Tam này đang ở trong một ngôi miếu tại làng Vương Giao, thông thường sẽ không tuỳ tiện ra ngoài. Trương Bộ Vân lại đang ở Tương Châu, hai nơi cách nhau hơn 10 dặm.
Hoàng Bất Tề dặn dò xong, bà cố tôi bèn cáo biệt ông rồi quay về nghỉ ngơi. Bởi vì trong lòng đã nắm được ngọn ngành, cho nên không suy nghĩ lung tung nữa, cứ thế ngủ một giấc đến sáng.
Sau khi trời sáng, ba người ăn sáng xong, gọi đám hoàng bì tử đã biến thành thổ phỉ, lại kiếm kê lại chỗ quà biếu, cả đám người do bà cố tôi dẫn đầu, hùng hổ tiến đến Tương Châu.
Lúc trước những tên này đều phải đợi đến đêm mới có thể biến thành người để đi ra ngoài, hôm nay là lần đầu tiên được biến thành người đi giữa ban ngày, ai nấy đều phấn khởi, ngồi trên ngựa cứ nói chuyện không ngừng. Nhưng như vậy vẫn chưa thoả mãn, còn làm ầm lên, lúc thì ngươi đánh ta một cái, lúc sau đổi lại đến lượt ta đánh ngươi.
Bà cố thì không cảm thấy gì, nhưng Lưu Kim Toả lại thấy hơi khó chịu. Lưu Kim Toả nói, chúng ta là thổ phỉ đấy, chạy tới chạy lui sôi nổi như những con thỏ động dục vậy, lại còn nói nhiều, có chỗ nào giống thổ phỉ đâu, thật không tưởng tượng nổi. Lưu Kim Toả lại nói thêm, dù là thổ phỉ không chuyên nghiệp thì cũng là thổ phỉ, ít nhất cũng phải hung dữ một chút, thô lỗ một chút.
Sau khi Lưu Kim Toả đưa ra ý kiến xong, tên râu quai nón liền chấn chỉnh lại, gọi cả đám thổ phỉ đang phấn khích như những con thỏ động dục kia sang bên đường, giáo huấn một trận. Giáo huấn xong, những tên này mới trở nên có nề nếp hơn một chút, con nào con nấy đều bắt đầu làm ra vẻ mặt hung tợn, cưỡi trên lưng ngựa nghiêng ngả, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của thổ phỉ rồi.
Lưu Kim Toả lại chỉ bảo những con hoàng bì tử này cách cầm súng. Còn cố ý dặn dò bọn chúng khi nhìn vào mắt một người thì không được né tránh, phải nhìn chằm chằm, càng hung hãn càng tốt.
Dưới sự hướng dẫn của Lưu Kim Toả, những con hoàng bì tử này cuối cùng cũng học được cách khiến cả người mang đầy dnags vẻ kiêu ngạo, không còn hiền lành như trước nữa. Bà cố thấy vậy trong lòng lúc này mới thấy nhẹ nhõm, vô cùng vui mừng.
Đi hơn mười mấy dặm, cả đám lắc lư trên lưng ngựa, không nhanh không chậm, cuối cùng cũng tới được Tương Châu.
Sau khi vào Tương Châu, bà cố mới phát hiện một chuyện, người cưỡi ngựa từ trong cánh rừng hoang không ngừng chạy ra, gọi cũng không đáp tiếng nào, phi nhanh như gió biến mất.
Bà cố không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Lưu Kim Toả bèn nói với bà, đây là đám trinh sát của Trương Bộ Vân. Bọn chúng đang chạy về báo cáo hành tung của chúng ta cho Trương Bộ Vân, nhìn thế này thì biết, có cao nhân dưới trướng Trương Bộ Vân.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK