• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hồ ly mặt đen xuất hiện, ông cố tôi nhịn không được cảm thán một câu, lần trước gió lớn như vậy, ngài tóc mây chải chuốc, mặc một bộ quần áo dài như múa điệu nghê thường, lần này trở lại vẫn là bộ dạng đó, sao trí nhớ lại không tốt vậy chứ?

Cô gái xinh đẹp nhìn ông cố tôi hai mắt vẫn còn đỏ hoe liền nói, tam huynh đệ, nói sao với ngài mới được đây? Vừa mới khóc xong liền lập tức thay đổi thái độ, còn có thể công kích ta. Nếu ta nói, với tính khí và công sức này của ngài, tội gì chứ, hai nhà chúng ta hợp lại thành người một nhà, làm bạn bè không tốt hay sao? Huống hồ huynh trưởng của ngài cũng không phải người ngoài, cũng thường xuyên gặp gỡ Hàn Tư Lệnh bên đó.

Hồ ly mặt đen không nhắc đến anh cả của ông cố tôi còn đỡ, vừa nhắc tới ông ấy ông cố tôi liền nổi giận. Nếu nói anh hai của ông cố tôi vừa mê thuốc phiện vừa thích chơi gái, cũng thật sự là một tên tiểu nhân, nhưng chí ít vẫn là một người đàn ông trọng nghĩa. Từ nhỏ tới lớn, anh cả của ông cố tôi đã làm ra rất nhiều chuyện kết bè xu nịnh, chưa từng có chuyện nào có thể khiến lòng người bội phục cả. Sau khi trở thành sĩ quan quân đội thì lại càng diễu võ dương oai, quát tháo ra lệnh, ra vẻ ta đây hơn cả bộ trưởng bộ tư lệnh nhưng cơ bản vẫn chưa từng làm được việc gì chính đáng. Chỉ biết uống rượu, đánh bạc, chơi gái, nhưng chỉ toàn là chơi gái của người khác. Khắp Từ Châu đến Tế Nam, không biết đã vì chuyện này mà mạo phạm biết bao nhiêu người.

Loại chuyện này không thể nói ra ngoài được, nói ra chỉ tổ mất mặt. Cho nên trong lòng ông cố tôi vẫn luôn coi thường anh cả của mình. Có điều anh cả của ông cố căn bản không để tâm đến những chuyện này, vẫn việc ta ta làm. Khoác lên mình bộ đồng phục, mang theo một khẩu súng, muốn đi đâu chơi thì đi đó.

Vào mùa hè năm ngoái, ông ta còn làm ra một việc, đó là ngủ với em vợ của Thạch Hữu Tam. Người này là em gái của người vợ thứ 3 trong nhà Thạch Hữu Tam, năm nay mới 18 tuổi, đang theo học tại trường sư phạm An Huy.

Mùa hè năm nay, Thạch Hữu Tam bị Trương Học Thành xúi giục bổ nhiệm chính phủ nhân dân Uông Tinh Vệ, xuất binh đối phó với Trương Học Lương. Bị Tưởng Giới Thạch và Trương Học Lương nắm trước tình hình, hai phía Bắc Nam giáp cong đánh gọng kiềm, Thạch Hữu Tam phải mang cả nhà lớn nhỏ chạy đến Đức Châu, Sơn Đông. Trong đó có em vợ của hắn.

Anh cả của ông cố tôi vô tình nhìn thấy cô gái nhỏ đó một lần, liền nhớ mãi không quên, vì để được gặp cô ấy ông còn cố ý chạy đến Đức Châu một chuyến. Con người của ông ấy phải nói sao đây? Muốn người nào có người đó, muốn từng trải có từng trải, muốn ngây thơ có ngây thơ, đảm nhiệm chức vụ trong quân đội đã lâu, vừa oai hùng lại soái khí. Tuỳ tiện quyến rũ một cô gái 18, 19 tuổi là chuyện dễ như trở bàn tay.

Qua lại với em vợ của Thạch Hữu Tam hơn nửa tháng, anh cả của ông cố tôi đã chán ngấy cô gái này, chỉ cảm thấy đứa trẻ này kiến thức nông cạn, lại còn ương bướng. Mặc quần vào thì lập tức quay đi.

Cô gái nhỏ liền đem chuyện này kể lại cho chị ruột của mình, cũng chính là vợ thứ 3 của Thạch Hữu Tam. Cô vợ thứ 3 này bình thường là người mà Thạch Hữu Tam cưng chiều nhất, biết được em vợ mình bị anh cả của ông cố tôi chơi qua đường, Thạch Hữu Tam tức lắm, chửi lớn tiếng, không giết được Thẩm Bá Thỉ thì ta không mang họ Thạch nữa. Nhưng mãi đến năm 1940 khi Thạch Hữu Tam chết, ông ta vẫn chưa nhìn thấy được diện mạo thật của lão đại nhà họ Thẩm.

Ông cố nghe hồ ly mặt đen nói vậy, hừ lạnh một tiếng, cùng ngươi hợp thành một nhà? Làm sao hợp? Ngươi muốn nằm vào lòng đám người Nhật bú sữa, những chuyện mất mặt thấp hèn này, thứ lỗi ta không làm theo được.

Con hồ ly mặt đen này đã bao giờ bị người khác nói mình như vậy đâu? Bình thường đều được người khác gọi tiên gia tiên gia, mặc dù không phải mở miệng duỗi tay đều như cơm bữa, nhưng cũng không kém là bao, lúc nào cũng được người khác xưng tụng. Hiện giờ nghe ông cố tôi ăn nói khó nghe như vậy, nét mặt thật sự không kiểm soát được nữa, nhảy đỏng lên chửi, Thẩm Lão Tam, cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần, đừng nghĩ rằng ta thật sự sợ ngươi nhé.

Ông cố chậm rãi đứng dậy, ta cũng chưa từng nói ngươi sợ ta mà, trời lạnh như vậy ngươi còn chạy đến đây tìm ta, nói đi, có chuyện gì? Có chuyện thì nói, không có thì mau đi đi.

Hồ ly mặt đen nghe ông cố tôi nói những lời này thì hỏi, ta có chuyện nói với ngươi? Ta có chuyện gì nói với ngươi chứ? Hừ, ngươi đợi đấy. Hồ ly mặt đen nói xong, liền hoá thành một cơn gió.

Yên Chi cô nương vốn không biết họ đã xảy ra chuyện gì với hồ ly mặt đen, lại nghe ông cố và bà cố tôi nói thêm một hồi, sau khi hai người giải thích xong, cô ấy mới nói, hồ ly mặt đen này có thể tìm đến đây chứng tỏ bản lĩnh không nhỏ. Hai người sau này phải chú ý một chút.

Ông cố nói với Yên Chi, nàng yên tâm, cô ta sẽ không làm gì ta đâu, nhưng cô ta đã biết chỗ ở của nàng rồi, ta sợ sau này cô ta sẽ gây khó dễ cho nàng.

Yên Chi cô nương lắc đầu nói, cô ta có thể làm khó gì ta chứ? Ta đã không còn là người của thế gian này nữa rồi.

Mấy người họ lại nói thêm vài chuyện khác nữa, Yên Chi cô nương nói, thời gian cũng không còn sớm, mọi người quay về đi, ngày mai còn phải lên đường.

Ông cố tôi lại khóc một hồi, Yên Chi cô nương khuyên nhủ ông, thế sự vô thường, thế gian không có bữa tiệc nào là không tàn, người dù tốt đến đâu, tình cảm dù bền chặt thế nào cũng sẽ tới lúc kết thúc. Chàng có thể đến Bắc Bình tìm ta chuyến này ta đã biết trong lòng chàng có ta, vậy là đủ rồi. Sau này, chàng và Thạch cô nương hãy cùng nhau sống tốt những ngày tháng còn lại.

Ông cố tôi đồng ý với Yên Chi cô nương, cô ấy đứng dậy tiễn họ, dẫn ông cố và bà cố tôi ra đến ngoài sân, ở đó hai người còn nói thêm mấy câu nữa, ông cố nói, nàng quay vào đi, ngoài trời gió lạnh, ta đi đây.

Yên Chi cô nương gật đầu nói, đến đây ta không tiễn chàng nữa, chàng tự mình đi đi.

Ba người từ biệt Yên Chi cô nương, sau đó rời đi.

Ngay lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện, con hồ ly mặt đen đó bất thình lình từ trên mái nhà trong phòng của Yên Chi cô nương nhảy vọt xuống, nhảy đến bên cạnh Yên Chi cô nương hút mạnh một cái, hút cô ấy vào trong bụng nó.

Hồ ly mặt đen hút Yên Chi cô nương vào xong, hai chân bật nhảy lên mái nhà. Há miệng bật cười lớn nói, Tam huynh đệ, cô gái này ta thay ngươi mang đến Tương Châu chăm sóc mấy ngày, đến lúc ngươi tới đó ta sẽ đem cô ấy trả lại nguyên vẹn cho ngươi. Nếu ngươi không đến, thì thôi vậy, ta sẽ đốt cô ta thành tro. Hồ ly mặt đen nói xong, vọt lên hai bước, nhảy vào trong bóng đêm biến mất.

Chuyện xảy ra cực nhanh, ông cố và bà cố tôi đều không kịp phản ứng lại. Đợi lúc ông cố bấm tay niệm chú, lấy lá bùa ra, đã không còn thấy bóng dáng của hồ ly mặt đen đó nữa rồi.

Ông cố vỗ đùi hét lớn, nhưng hồ ly mặt đen đó đã đưa Yên Chi cô nương đi mất từ lâu rồi, có gọi thế nào cũng không thể gọi cô ta quay lại được.

Ông cố trong lòng vừa gấp vừa tức giận, nhưng lại không nghĩ được ra cách gì cả. Chính ngay lúc này, ông cố cấp hoả công tâm, nôn ra một ngụm máu tươi.

(Cấp hoả công tâm: khi bạn cảm thấy cực kì tức giận với một người hoặc một việc nào đó nhưng lại không có cách nào giải toả sự tức giận dồn nén trong lòng.)

Sau khi nôn ra máu, sắc mặt ông cố lập tức tái nhợt, cả người như cành cây lung lay sắp đổ, Thanh Liên Nhi và bà cố vội vàng chạy đến dìu ông, không ngừng hét lên.

Tiểu Cô Lộc và người hầu già nghe thấy, nhanh chóng chạy đến đỡ ông cố tôi vào phòng nằm xuống. Nằm được một lúc, ông cố mới dần lấy lại tinh thần. Sau khi tỉnh táo lại, trong lòng ông lại dâng lên một cảm giác đau buồn, nhưng không phải buồn vì Yên Chi cô nương bị bắt đi, mà là nhìn thấy trên tấm màn che giường của cô ấy, viết đầy tên của ông.

Nhìn thấy vậy, từng cơn nôn nao liên tục dâng lên lồng ngực, sau đó ông cố lại phun ra thêm một ngụm máu nữa.

Bà cố không biết phải làm thế nào mới tốt, dìu ông cố nằm xuống nói, sao chàng lại như vậy? Sao chàng lại như vậy? Chàng phải kiên cường lên,…

Ông cố xua tay khẽ nói, không sao, ta không sao, chỉ là cấp hoả công tâm thôi. Nói xong bèn chỉ cho bà cố lấy một viên đan dược màu đen từ trong chiếc túi mà ông mang theo bên người ra, bỏ vào miệng nhai một hồi rồi nuốt xuống.

Uống đan dược xong, lại uống thêm một chén nước mà Thanh Liên Nhu bưng đến, ông cố lúc này mới thả lỏng người ra nói với bà cố, ta không sao, nhất thời cấp hoả công tâm, tịnh dưỡng hai ngày sẽ khỏi.

Lúc này nước mắt của bà cố đã rơi lã chã, nắm chặt lấy tay ông cố. Nghe ông cố nói câu này xong, bà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thở phào xong, bà cố lại nói chàng doạ ta sợ chết được, cứ tưởng chàng sắp đi luôn rồi.

Ông cố nhìn bà cố nói, không chết được, không chết được.

Tối đó nghỉ ngơi thêm một lát, ông cố mới bảo bà cố dìu mình dậy. Sau khi ngồi lên, ông cố nói với bà, chúng ta về thôi.

Bà cố đáp một tiếng, gọi Thanh Liên Nhi đến đỡ ông cố ra ngoài. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa viện, ông cố nói với Tiểu Cô Lộc và người hầu già, mấy ngày tới Yên Chi cô nương không thể quay về, các người nên làm gì thì cứ làm đi.

Tiểu Cô Lộc và người hầu già nghe ông cố tôi nói vậy thì đáp, không có gì, chúng ta đợi cô ấy, bao giờ cô ấy quay lại thì chúng ta mới đi.

Ông cố gật đầu, cùng bà cố tôi và Thanh Liên Nhi ra khỏi cửa sau của Thanh Vân Phường.

Sau này ông cố mới nói với bà cố, Tiểu Cô Lộc và người hầu già đó không phải là người. Tiểu Cô Lộc là một con chuột nhỏ, còn người hầu già là một con chồn. Hai bọn họ không phải bản thân tu luyện thành, mà là có dị nhân biến họ thành hình dạng này. Bà cố nghĩ, có lẽ hình dáng này sẽ tương đối tiện hầu hạ Yên Chi cô nương hơn.

Về quán trọ, ông cố nói với bà cố, ông phải đến Tương Châu một chuyến để cứu Yên Chi cô nương trở về.

Bà cố thẳng thắn nói, được, chàng đi đi, ta cũng đi với chàng.

Ông cố lúc này mặt vàng như nghệ, âm giọng rất yếu, nói với bà cố, nàng đừng đi, chuyện này quá nguy hiểm, mình ta đi là được rồi.

Bà cố vừa giúp ông cố thu dọn đồ đạc vừa nói, nguy hiểm thì ở đâu mà chẳng nguy hiểm? Ta và Thanh Liên Nhi ở núi Thanh Thạch suýt chút nữa đã bị nhục bồ tát ăn rồi. Lúc dạo chơi ở Đại Sách Lan, nếu như không nhờ Yên Chi cô nương cũng đã bị kẻ xấu bắt đi mất. Còn gì có thể nguy hiểm hơn được nữa. Lần này nếu không phải vì ta đi tìm cô ấy, Yên Chi cô nương cũng sẽ không bị bắt đi, cho nên chàng đi Tương Châu ta cũng phải đi với chàng, có thể giúp được bao nhiêu phần sức ta không biết, nhưng chí ít ta sẽ không kéo chân chàng.

Nghe bà cố nói vậy, ông cố nhất thời không có cách gì để phản bác.

Khi Tiểu Phan An và Lưu Kim Toả biết chuyện Yên Chi cô nương bị hồ ly mặt đen kia bắt đi, nhất thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đều mắng Trương Bộ Vân là một tên đê tiện vô liêm sỉ.

Tiểu Phan An nói với ông cố tôi, chuyện đi Tương Châu không cần sợ, ta dẫn đệ đến Chư Thành quậy một trận long trời lở đất.

Ông cố tôi nặng nề gật đầu, duỗi tay ra ôm chặt lấy Tiểu Phan An. Lưu Kim Toả cũng kéo bà cố lại ôm thật chặt.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tiểu Cải dẫn theo Mộc Hương Ngọc và yêu quái trung niên kia đến tiễn họ.

Trước khi lên tàu, Hoàng Tiểu Cải lấy ra hai khẩu súng lục Browning tặng cho Tiểu Phan An và ông cố tôi nói là quà tạm biệt.

Tiểu Phan An nhận lấy khẩu súng thích đến không rời mắt được, khẩu Browning kia của Tiểu Phan An là năm 1910, trong nước không có, vả lại thật sự đã dùng lâu rồi, rất nhiều linh kiện bên trong đều bị hoen gỉ, không còn trơn tru nữa.

Ông cố tôi lại không hiểu lắm về khẩu súng này, Hoàng Tiểu Cải nói, không sao, nếu đệ không dùng thì tặng cho người bên cạnh dùng để phòng thân cũng được. Khẩu súng này khó khăn lắm ta mới có được, đệ không thể không nhận.

Không còn cách nào khác, ông cố chỉ đành nhận lấy.

Ở bên này, bà cố cứ nắm lấy tay Mộc Hương Ngọc không chịu buông, Mộc Hương Ngọc cũng lưu luyến nhìn bà cố không muốn rời. Bà cố giúp Mộc Hương Ngọc chỉnh lại đầu tóc, lấy từ trong hộp trang sức mang theo bên người ra một cây trâm vàng tặng cho cô ấy.

Bà cố nói với Mộc Hương Ngọc, bây giờ mọi người đều để tóc ngắn, cũng không còn mấy ai thích cài trâm nữa rồi, cô để tóc dài đẹp như vậy, hãy giữ cây trâm này lại đi.

Mộc Hương Ngọc nhận lấy cây trâm, nhìn trái nhìn phải, vô cùng vui mừng. Bà cố tôi còn dạy cô ấy cách cài trâm.

Lưu Kim Toả và Thanh Liên Nhi cũng chào từ biệt Mộc Hương Ngọc. Trước khi lên tàu, bà cố nói với Mộc Hương Ngọc, Bắc Bình này quá rộng lớn người xấu cũng nhiều, nếu như cô không muốn ở lại Bắc Bình thì cứ đến quê nhà của chúng ta, người ít lại yên tĩnh, ta dẫn cô đi bắt cá.

Nói xong những lời này, bà cố chào tạm biệt Mộc Hương Ngọc. Lúc lên tàu, cả bà và Mộc Hương Ngọc đều nghẹn ngào.

Sau khi tàu chuyển động, Mộc Hương Ngọc chạy theo phía sau đuôi tàu rất lâu, còn bị ngã lộn nhào xuống đất nữa.

Trước khi lên tàu, thân thể của ông cố vẫn còn rất yếu. Ngồi ở trong phòng không ngừng buồn ngủ. Cả đường đi rất yên bình, ông cố vẫn luôn ngủ li bì, tỉnh lại rồi cũng không có tinh thần là mấy.

Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi không lo nghĩ lắm, dù sao thì lúc ở Thanh Vân Phường ông cố cũng đã nói chỉ là cấp hoả công tâm mà thôi. Nhưng Lưu Kim Toả và Tiểu Phan An lại lo lắng không thôi, sau khi bà cố đem hết mọi chuyện kể lại cho hai người họ nghe, cả hai vẫn không làm sao yên tâm được.

Chỉ là khi tàu hoả chạy đến Đức Châu thì dừng lại nửa ngày, nói là có hai đội quân mấy trăm người đang giằng co với nhau trên đường sắt. Hành khách trên tàu ùn ùn kéo nhau ló đầu ra ngoài nhìn xem, chỉ nhìn thấy người ở hai bên mặc quần áo giống nhau, cầm súng cũng giống hệt nhau.

Thanh Liên Nhi nghiêng cái đầu nhỏ tỏ ý khó hiểu, chẳng phải đây đều là người Trung Quốc hết sao? Tại sao người Trung Quốc lại đánh người Trung Quốc chứ?

Tiểu Phan An nói, hai đám người này 10 người thì có hết 8, 9 người là thuộc hạ của Lưu Trân và Hàn Phúc Củ, bọn họ đã kết oán với nhau mấy năm rồi. Không vì đất đai, không vì tiền, thì còn vì lý do gì nữa chứ?

Thanh Liên Nhi hỏi, người Nhật không đến đây gây chiến sao? Sao bọn họ không đánh nhau với người Nhật?

Câu hỏi này của Thanh Liên Nhi khiến Tiểu Phan An rất khó trả lời, hắn cũng không hiểu lắm. Muộn mất một lúc, đến khi bọn họ tới được Dịch Thành thì đã là buổi chiều rồi. Chuyện Tiểu Phan An quay về vốn không hề nói với các anh em ở núi Thanh Thạch. Hắn sợ mọi người xuống núi nghênh đón khua chiêng đánh trống kinh động đến người của Trương Bộ Vân, như vậy tình hình sẽ càng tệ hơn.

Xuống tàu ra khỏi trạm, sức khoẻ của ông cố tôi vẫn rất yếu. Mấy người bọn họ thuê hai chiếc xe lớn, đi đến núi Thanh Thạch.

Thế nhưng xe lớn còn chưa rời khỏi Dịch Thành, Tiểu Phan An đã cảm thấy có người đang theo dõi họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK