• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người lên tàu hoả xong, lúc này Lưu Kim Toả mới nói rõ ý đồ của chuyến đi Bắc Bình lần này cho chủ tớ hai người nghe.

Năm ngoái, Tiểu Phan An đem theo mấy huynh đệ đến Thanh Đảo du ngoạn, lỡ tay giết chết hội trưởng hiệp hội nhân dân Thanh Đảo Ichiro Miyamoto. Chuyện này đã đánh một cú thật đau vào người Nhật, khiến bọn họ trực tiếp đến tìm Hàn Phúc Củ.

(*Hàn Phúc Củ là một vị tướng Quốc dân đảng đầu thế kỷ 20. Ông thăng tiến trong hàng ngũ Quốc dân quân của Phùng Ngọc Tường thời quân phiệt nhưng sau đó theo về Quốc dân đảng, giữ chức Tỉnh trưởng Sơn Đông từ năm 1930 - 1938)

Hàn Phúc Củ là một người thô lỗ, vốn chẳng hề mảy may quan tâm đến bọn người Nhật, hơn nữa còn vô cùng căm ghét hành vi sản xuất mua bán thuốc phiện của họ ở vùng Sơn Đông,
đụng người Nhật như đụng phải đinh. Họ bèn quay đầu đi tìm Cao Trọng Phương, thế nhưng Cao Trọng Phương cũng chẳng thèm để ý đến đám người này. Sau đó người Nhật lại tìm đến Trương Bộ Vân, hứa hẹn sẽ cho Trương Bộ Vân 500 khẩu súng, một ngàn cân thuốc phiện, để ông ta tiêu diệt Tiểu Phan An.

Chuyện Tiểu Phan An ở Thanh Đảo giết chết người Nhật Bản đã loan truyền rộng rãi khắp nơi, mọi người đều sôi nổi vỗ tay khen ngợi. Có người biết được Trương Bộ Vân muốn giết Tiểu Phan An, lén lút chạy lên núi Thanh Thạch báo tin.
Thật ra tối qua Lưu Kim Toả đã nhận được tin tức, tiếc là lúc đó Tiểu Phan An và ông cố tôi đang cao hứng uống rượu, không kịp nói với hắn. Kết quả lúc muốn báo cho Tiểu Phan An biết, thì hắn đã bỏ lên Bắc Bình với ông cố rồi. Lưu Kim Toả rất tức giận, nhưng không còn cách nào khác, dù sao cũng là em trai ruột của mình. Lưu Kim Toả hết cách, chỉ đành lên tàu hoả đi Bắc Bình tìm Tiểu Phan An, nói tin này cho hắn biết.

Bà cố tôi và Thanh Liên Nhi nghe xong chuyện này, bèn hết lời tán dương Tiểu Phan An, hơn nữa trong lòng họ cũng cho rằng Tiểu Phan An là một chàng trai rất tài giỏi. Thế nhưng một người tài hoa nhường này sao lại bị Thẩm Lão Tam mê hoặc, cùng ông ấy chạy đến Bắc Bình chứ? Điểm này hai người họ vẫn không thể lý giải nổi.

Đương nhiên Lưu Kim Toả không hề nói với hai người họ, mục đích quan trọng nhất của lần đi Bắc Bình này chính là vì cô ấy muốn gặp ông cố tôi.

Lưu Kim Toả cũng không thể nói ra được, Thạch Ấu Đường này là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng của Thạch Lão Tam, mình thì tính là gì chứ? Thế nhưng trong lòng cô có một nút thắt không thể tháo gỡ được, nút thắt này đặt trên người ông cố tôi. Nói đến nút thắt này làm sao xuất hiện, ngay cả bản thân Lưu Kim Toả cũng không biết.

Mặc dù bà cố tôi là người thông minh, nhưng dẫu sao tâm tư nữ nhân vẫn rất thâm sâu, tâm tư của Lưu Kim Toả, có lẽ bà cũng không đoán ra được.

Lên tàu hoả, vì để được ngồi cùng với bà cố tôi và Thanh Liên Nhi, Lưu Kim Toả đã đem vé hạng nhất của mình ra đổi thành vé hạng hai. Ba người phụ nữ họp thành một sân khấu kịch (mình nghĩ câu này tương tự câu ở VN hay dùng là ba người đàn bà thành cái chợ), trên đường đi ba người trò chuyện không ngớt, cũng xua tan đi không ít sự cô đơn buồn tẻ.

Có điều dáng vẻ của 3 người họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý của những người trên tàu. Không nói đến bà cố tôi, Thanh Liên Nhi cũng có vẻ ngoài rất xinh đẹp, chân mày lá liễu, mắt to tròn, mặt hạt dưa, dáng vẻ mềm mại đáng yêu. Lúc đầu khi ông cố đính hôn với bà cố có người còn nói, Thẩm Lão Tam thật có phúc, cưới một người lại được tặng thêm một người, rõ ràng cả hai người đều hoa nhường nguyện thẹn.

Bà cố tôi lại càng không cần nói, dung mạo thanh tú, chưa kể còn xuất thân gia đình giàu có. Cộng thêm Lưu Kim Toả nữ cải nam trang, dáng vẻ phong lưu đó quả thật đã thu hút không ít sự thèm muốn của các cô gái gần xa. Thậm chí có người bưng trà nước đến còn cố ý làm chén sứ va phải vào người Lưu Kim Toả. Không những không để tâm, cô ấy còn cảm thấy việc cải trang này của mình vô cùng thú vị, trong lòng ngấm ngầm quyết định, đến Bắc Bình cũng sẽ không đổi kiểu nam trang này.

Lúc ba người trò chuyện, bà cố tôi nói ra một thắc mắc, mọi người đều nói Tiểu Phan An là một nhân vật xuất chúng long phụng trong đám thường dân, vậy đám người ở trên núi hôm đó, rốt cuộc người nào là?

Lưu Kim Toả nghe bà cố hỏi vậy lập tức cười lớn, nói, em trai ta đi cùng các cô suốt dọc đường, các cô vậy mà lại không biết Tiểu Phan An là ai?

Thanh Liên Nhi quay đầu lại nói, đi cùng chúng tôi suốt dọc đường? Chính là tên đánh xe mặt đen? Là Tiểu Phan An sao? Trông cũng khó coi quá đi.

Lưu Kim Toả nói, em trai ta từ nhỏ đã rất thông minh, hơn nữa còn khéo tay, việc nó thích làm nhất chính là cải trang. Lúc nhỏ tên tiểu từ này để tóc dài còn thắt bím tóc nhỏ hai bên, mặc quần áo của ta ra ngoài chơi, hàng xóm còn tưởng rằng nó là ta nữa. Hôm đó hai người nhìn thấy là sau khi nó cải trang rồi đấy.

Lưu Kim Toả nói đến đây, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi mới biết thì ra Tiểu Phan An còn biết cả thuật dịch dung nữa.

(*Dịch dung hiểu đơn giản là thuật cải trang thay đổi khuôn mặt để che dấu danh tính, đánh lừa kẻ thù...)

Ngồi xe lửa hết nửa ngày cộng thêm một đêm, hơn 8 giờ sáng hôm sau, Lưu Kim Toả, bà cố tôi và Thanh Liên Nhi ba người đã đến được nhà ga phía đông của Chính Dương Môn.

Nhà ga phía đông Chính Dương Môn nằm ở hướng đông Ủng Thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành) trên phố Tiền Môn của Chính Dương Môn, không chỉ có nhà ga phía đông Chính Dương Môn mà còn nhà ga phía Tây Chính Dương Môn nữa. Nhà ga Chính Dương Môn say này đổi tên thành nhà ga Tiền Môn, ga Bắc Kinh, ga Bắc Bình, đến năm 1959 thì đổi lại thành nhà ga Bắc Kinh như bây giờ.

Lúc sắp đến trạm tàu hoả, trời bắt đầu đổ tuyết. Bà cố tôi tối qua ở trên tàu xem người ta buôn bán đồ tươi, ăn không ít thứ, lại uống nhiều nước, cho nên lúc sáng có chút mắc tiểu, thức dậy tương đối sớm. Đi tiểu xong, nhìn thấy những bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, còn có cả một cánh đồng được phủ tuyết trắng xoá, bà cố liền cảm thán, ở phía Bắc này quả thật khác hẳn, tuyết nói rơi liền rơi rồi.

Lúc bước ra khỏi ga tàu, Thanh Liên Nhi càng vui sướng hơn, hứng những bông tuyết từ trên trời rơi xuống la hét ỏm tỏi. Thu hút những cái liếc mắt của rất đông hành khách. Lưu Kim Toả kéo Thanh Liên lại nói, nhà chúng ta cũng không phải không có tuyết, sao lại khiến cô vui vẻ đến vậy? Thanh Liên Nhi vốc một nắm tuyết trong tay đưa cho Lưu Kim Toả xem, cô ngó xem, nhà chúng ta làm gì có những bông tuyết to như vậy chứ?

Đầu mùa xuân năm ấy, trận tuyết lớn ở Bắc Bình này đã giết chết không ít người. Tối đó, lúc Thanh Liên Nhi đi dạo cùng bà cố tôi trên phố Tiền Môn, nhìn thấy một người nằm chết ở bên đường, cô nàng còn hỏi bà cố, người này ngủ ở ngoài như vậy không thấy lạnh sao? Bà cố nói với cô ấy, người này đã chết cóng rồi. Thanh Liên Nhi bấy giờ mới biết, cái lạnh ở Bắc Bình so với cái lạnh ở nhà họ vẫn là không giống nhau. Ít nhất, nhà của chúng ta cũng không lạnh đến nỗi khiến cho một người phải chết cóng trên đường, những người ở gần đó sao lại không giúp đỡ họ?

Thanh Liên Nhi nói, người Bắc Bình thật tàn nhẫn, có người chết cóng cũng không ai quan tâm.
Bà cố tôi nói, binh hoang mã loạn, ai có thể lo được cho ai đây. Bà nói xong câu này, bà cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người thi thể đã lạnh cóng đó.

Lúc xuống tàu, vốn dĩ Thanh Liên Nhi nói phải lập tức đi tìm ông cố tôi, nhưng Lưu Kim Toả lại hỏi cô nàng, Bắc Bình lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm? Thanh Liên Nhi nhìn trong gió tuyết mù mịt, những dáng người vội vàng đến vội vàng đi, nhất thời thẩn thờ.

Lưu Kim Toả kéo tay Thanh Liên Nhi nói, trước tiên chúng ta tìm một nơi thu xếp ổn thoả đã, ăn hai bữa cơm ngon, rồi đi nghe ngóng tin tức cũng không muộn. Hơn nữa, hai người họ đã đến Bắc Bình rồi, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về đâu. Vả lại, dựa vào tính khí của em trai ta, nó không ở Bắc Bình quậy một trận long trời lở đất, thì đã chẳng đến đây làm gì.
Ba người nghỉ chân ở một nhà trọ, sau khi thu xếp ổn thoả, vui vẻ ăn một bữa thịt dê chần. Ăn xong, Lưu Kim Toả để chủ tớ hai người nghỉ ngơi một chút, còn cô ấy ra ngoài nghe ngóng tin tức.

Bà cố tôi sợ Lưu Kim Toả xảy ra chuyện gì, Lưu Kim Toả đội một chiếc mũ phớt lên đầu, gằng giọng hỏi bà cố, trừ khi trên đường có một đám phụ nữ nhìn trúng ta muốn bắt ta đi, nếu không thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Lưu Kim Toả nói vậy cả bà cố và Thanh Liên Nhi đều phá lên cười.

Theo lời của Lưu Kim Toả, chủ tớ hai người họ quay về nhà trọ nghỉ ngơi nửa này, lúc thức dậy tuyết ngoài trời vẫn chưa ngừng rơi, Lưu Kim Toả cũng chưa thấy quay lại. Nhìn những bông tuyết tung bay phấp phới, Thanh Liên Nhi nói, hay là đến Đại Nội Hoàng Cung xem thử đi.
Bà cố nghĩ, dù sao cũng đã đến Bắc Bình rồi, không đi một chuyến thì thật bõ công. Hai người sửa soạn đâu ra đấy, bà cố còn rửa mặt, bôi chút phấn rồi vẽ chân mày nữa. Thanh Liên Nhi sợ bà cố bị lạnh, bắt bà mặc hai cái áo khoác lại thêm một cái quần bằng vải bông nữa. Bà cố đứng dậy nói, mặc dày như vậy, chân của ta không cong lên được luôn rồi. Thanh Liên Nhi vẫn chưa dừng lại, còn khoác thêm một cái áo choàng bông gấm lên, một cái áo khoác lại thêm một cái áo choàng nữa.

Hai người bước ra khỏi cửa, hỏi thăm đường xá xong liền men theo đường Đại Sách Lan đi đến Đại Nội Hoàng Cung. Thế nhưng chỗ này lại quá náo nhiệt, chủ tớ hai người vừa đi vừa dừng, xem son phấn, xem tơ lụa, xem đồng hồ của người Tây Phương, xem vải hoa Đông Dương. Chưa ra khỏi Đại Sách Lan thì trời đã tối rồi.

Sau khi trời tối đương nhiên không thể ra ngoài chơi nữa, hai người đi dạo loanh quanh thêm một vòng, bèn quyết định trở về.

Có điều bà cố và Thanh Liên Nhi ở Đại Sách Lan đã đi ra bên ngoài khá xa, bây giờ muốn trở về nhà trọ lại không tìm thấy đường nữa. Quay đi quay lại mấy vòng, càng ngày lại càng thấy chỗ nào cũng giống hệt nhau. Thanh Liên Nhi tìm vài người hỏi thăm, thế nhưng do nói giọng vùng khác, không có mấy ai thèm để ý. Thêm nữa trời đã tối tuyết lại rơi dày, không có mấy ai đi lại trên đường.

Ngay lúc hai người còn đang rầu rĩ, Thanh Liên đột nhiên căng thẳng kéo bà cố tôi lại nói, tiểu thư, có chuyện không hay rồi. Bà cố nhìn bộ dạng mất bình tĩnh của Thanh Liên hỏi, xảy ra chuyện gì?

Thanh Liên Nhi rón rén chỉ tay về phía sau lưng nói, có người đi theo chúng ta.

Bà cố quay đầu lại nhìn, trong gió tuyết mờ mịt có mấy người thanh niên mặc áo bông đội mũ phớt, đang không nhanh không chậm đi theo phía sau họ. Bà tôi rất tinh mắt, chỉ nhìn một cái đã nhận ra, một trong số đó là gã đàn ông mặt sẹo mà họ đã gặp lúc ở trạm tàu hoả Dịch Thành.
Bà cố còn lo là mình nhìn nhầm rồi, bước vội về trước mấy bước, rẽ vào một khúc cua, ở đó cố ý mượn ánh đèn của một cửa tiệm để nhìn kĩ một lát, quả thực không sai, chính là tên mặt sẹo đó.
Bà cố tôi không hiểu lắm, người này sao lại theo họ tới Bắc Bình chứ? Thế nhưng không rõ thì không rõ, hiện giờ trời tối như vậy tuyết lại rơi dày đặc, đám người này đi theo phía sau hai cô gái nhất định là không có ý tốt.

Nhìn rõ người đi tới là ai, dưới nền tuyết dày bà cố kéo Thanh Liên Nhi đi nhanh hơn. Thế nhưng trên người bà khoác nhiều lớp áo rất dày, cả người nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, hơn nữa tầng tầng lớp vải bông, khiến bà không thuận lợi đi lại như bình thường.

Thanh Liên Nhi hỏi bà cố sao vậy, bà nói, chúng ta đang bị theo dõi rồi, đi nhanh thôi. Mặc dù nói là phải đi nhanh, nhưng rốt cuộc phải đi đâu bà cũng không chắc. Hiện giờ tuyết rơi càng lúc càng dày, sắc trời cũng ngày càng tối đen, các cửa hiệu trên đường cũng đóng cửa gần hết, mấy tên đàn ông phía sau lại càng đi nhanh hơn, vậy mà hai người họ vẫn chưa tìm thấy đường trở về chỗ trọ, thật là gấp chết người mà.

Càng gấp gáp càng dễ phạm sai lầm, lúc hai người vội vã đạp tuyết mà đi, đã bị ngã nhào xuống đất. Khó khăn lắm mới đứng lên được, quay đầu lại nhìn thấy đám người đó đã đi đến trước mặt rồi. Chủ tớ hai người hét lên một tiếng, nhắm đại mà chạy, tìm một cái ngõ chui vào, tìm một cái ngõ chui vào, cũng không cần biết đã chạy đến đâu. Nghe tiếng lẹp xẹp phía sau, mắt thấy đám người đó đang đuổi theo hai người bọn họ, đúng lúc này, Thanh Liên Nhi lại té ngã, đợi bà cố tôi đỡ được cô nàng lên đám người đó đã đứng ngay sau lưng họ, cười he he nói, xem hai người các cô chạy đi đâu.

Bà cố tôi hỏi họ, các người rốt cuộc muốn làm gì?

Gã mặt sẹo nói, chúng tôi cũng không làm gì cả, chỉ là thấy các cô từ Dịch Thành đến Bắc Bình gian nan quá, chúng tôi là đồng hương nên muốn giúp đỡ chút ấy mà. Gã mặt sẹo nói xong, tiến lên phía trước hai bước, áp sát bà cố tôi nói, tên đi cùng các cô đang ở đâu? Nói.

Đến lúc này bà cố mới nhận ra, đám người này không phải muốn tìm họ, mà là muốn tìm Lưu Kim Toả. Xem ra hai người họ không tìm thấy nhà trọ là đúng rồi, nếu như tìm thấy chính là đã giúp đám người này tìm ra Lưu Kim Toả, vậy thì rắc rối to.

Nghĩ đến đây, bà cố nói với gã mặt sẹo, người đó đã đi rồi, chúng tôi cũng không biết hắn đi đâu.
Gã mặt sẹo hừ một tiếng, lại bước lên thêm một bước, vươn tay ra muốn túm lấy bà cố tôi. Thế nhưng điều hắn ta không ngờ tới là, lúc bà cố đỡ Thanh Liên Nhi dậy đã tiện tay nhặt một mảnh gạch vụn giấu sau lưng. Ngay lúc gã này vừa bước về trước, bà cố đã ném viên gạch vào mặt của hắn. Gã mặt sẹo hét lên một tiếng thê thảm, bưng mặt ngã xuống nền tuyết trắng.

Bà cố lập tức kéo Thanh Liên Nhi chạy, đám người đó vẫn còn đang bận dìu gã mặt sẹo dậy. Hắn ta thét to, đừng lo cho tao, mau đuổi theo hai đứa nó.

Đám người này lảo đảo chạy trong nền tuyết dày, người này chồng lên người kia, cũng ngã nhào hết mấy bận. Chút thời gian quý báu này đã giúp cho bà cố và Thanh Liên Nhi chạy thoát. Lần này hai người họ thật sự không phân biệt được phương hướng nữa, cứ gặp con hẻm nào là chạy vào đó, gặp khúc cua nào cũng rẽ. Bọn họ vốn cũng không để ý trong đầu tên của những con ngõ đó, lúc là ngõ Bách Thuận, lúc là ngõ Yết Chi.

Bà cố thấy đám người phía sau trong một lúc sẽ không đuổi tới kịp, biết được cứ chạy như vậy mãi cũng không phải cách, bèn lần lượt gõ cửa từng nhà một, thầm mong có người nào đó tốt bụng có thể cứu giúp họ. Gõ hết mười mấy nhà, cuối cùng cũng không phụ người có lòng, gõ đến cửa hông của một ngôi nhà trong ngõ hẻm, trùng hợp có một cậu bé 12, 13 tuổi đang ra ngoài bưng chậu đổ nước. Bà cố kéo đứa trẻ lại xin nó cứu họ.

Đứa trẻ đó nước mũi lòng thòng rơi đến miệng, hít vào lại một cái sau đó nói, cô đợi chút, để con vào hỏi mẹ một tiếng. Đứa nhỏ nói xong, bưng cái chậu đồng vào lại trong nhà. Ở ngoài cửa chờ vài phút, bà cố tôi cảm thấy đây chính là những phút dài nhất trong cuộc đời bà. Lúc phía sau truyền đến tiếng động của đám người đó, cửa hông bên này kẽo kẹt mở ra.

Nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ bên trong, bà cố tôi nhất thời cảm thấy đây chính là khung cảnh đẹp nhất đẹp nhất thế gian.

Sau khi cậu nhóc cho bà cố và Thanh Liên Nhi vào nhà, liền đóng cửa hông lại. Trong nhà có một cái Tiểu Viện tuy không lớn nhưng lại được phân bổ rất hợp lý, có trúc lại có hoa cỏ, trong góc còn có một chỗ nghỉ chân nho nhỏ. Chỗ nghỉ chân đặt một bàn đá và ghế dài, trên bàn đá là một bàn cờ đang đánh dở.

Một cô gái thân hình thước tha uyển chuyển với mái tóc xoăn bồng bềnh và đôi mắt quyến rũ, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm, đang đứng khoanh tay trước cửa mỉm cười. Bà cố tôi vội vàng nói cảm ơn. Cô gái ấy nói, đừng hoảng, vào nhà trước đã, bên ngoài lạnh lắm. Sau khi để bà cố và Thanh Liên Nhi vào nhà rồi, cô ấy lại lớn tiếng gọi đứa nhỏ, Tiểu Đậu Tử con cũng nhanh vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh. Đợi đứa nhỏ trả lời lại một tiếng, cô gái này mới xoay người đóng cửa lại.

Bà cố bước vào nhà, bỗng chốc cảm thấy từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào trang nhã như vậy. Trên tường treo hai bức hoạ, một bức vẽ mấy con tôm, một bức lại vẽ mấy nhánh trúc. Ngoài ra, trong nhà chỉ bày biện một ít đồ gốm sứ đơn giản, một chậu hoa lan. Còn lại là một vài quyển sách đặt trên bàn.

Cô gái bảo bà cố và Thanh Liên Nhi ngồi xuống, lại gọi một người hầu lớn tuổi trong nhà đến rót trà. Một tách trà còn chưa uống xong, ngoài cửa đã truyền tới tiếng đập cửa rầm rầm, pha lẫn với tiếng la hét thô bạo của mấy người đàn ông.

Bà cố căng thẳng nhìn cô gái đó nói, những người bên ngoài chính là đến tìm chúng tôi.

(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK