Mục lục
Nghịch Thiên Thần Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sở Cửu Ca hỏi: "Là nhiệm vụ gì? Cấp độ nguy hiểm thế nào? Phần thưởng thế nào?"
"Lục Linh Quốc có một tiểu trấn toàn bộ người đều bị gϊếŧ hết, sau đó người đó bỏ chạy mất tăm, quan phủ của Lục Linh Quốc cũng không bắt được người đó, nhưng mà căn cứ hơi thở người đó để lại, có lẽ không đạt đến luyện linh cảnh.

Nếu như các đội đệ tử nội môn Thái Vân Tông hợp tác, có khả năng đem người đó bắt được.

Đây là nhiệm vụ cấp độ nguy hiểm cao nhất trong cả năm nay, dù sao đối phương là một tên sát nhân gϊếŧ người không chớp mắt, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng." Nhị Lượng đáp.
Một nhiệm vụ cấp độ nguy hiểm cực cao như vậy, Nhị lượng lại cao hứng không thôi, hận không thể lập tức thu thập gia hỏa điên cuồng này.
Tử Tinh Châu nói: "Vị trí của tiểu trấn đó ở rất gần trại đặc huấn, cho nên nếu chúng ta muốn về trại đặc huấn một chuyến có lẽ sẽ không gây chú ý."
"Vậy thì chính là nhiệm vụ này rồi." Nếu như kẻ địch không đến luyện linh cảnh, ba người bọn họ muốn đối phó không khó.
Cho dù có, tiểu Hắc nhà cô cộng thêm Nhị Lượng đang ẩn giấu thực lực cũng không phải thứ bỏ đi.
"Ba người các ngươi, muốn tiếp nhận nhiệm vụ này?"

Trưởng lão phụ trách đăng ký nhiệm vụ hỏi đi hỏi lại, Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ừm!"
"Nhiệm vụ như vậy, đừng nói là ba người, cho dù là ba mươi người cùng hành động cũng cần phải rất cẩn thận, các ngươi lại khinh suất quyết định như vậy? Ba người mới các ngươi quả là nghé con không sợ hổ, cho dù mục tiêu của nhiệm vụ đó không đến luyện linh cảnh, nhưng mà cũng có ngưng hồn cảnh thất bát trọng, ba người các ngươi cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng đó!" Những nội môn đệ tử mới không sợ chết này, thật là khiến cho người ta đau đầu.
Nhị Lượng nói: "Trưởng lão người đừng lo! Đánh không lại chẳng lẽ chúng tôi không biết chạy hay sao? Người hãy yên tâm đi!"
"Chỉ tiểu tử ngươi da dày!" Trưởng lão bất lực nói.
Bọn Sở Cửu Ca thuận lợi nhận được nhiệm vụ, rời khỏi Thái Vân Tông.
Đợi đến khi đại trưởng lão biết được hai đệ tử của ông dẫn theo thiên tài mà Dung công tử nhìn trúng đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế đến tìm người, kết quả bọn họ đã rời khỏi không còn một bóng người rồi.
Bọn Sở Cửu Ca vòng đến trại đặc huấn, bởi vì đệ tử kỳ này có vào Thái Vân Tông thì cũng đã vào rồi, còn về những người bị loại cũng đã bị đuổi khỏi trại đặc huấn, trại đặc huấn lúc này trông rất vắng vẻ.
Bảo bảo hiếu kỳ Nhị Lượng trái nhìn phải nhìn, nói: "Đây chính là trại đặc huấn trước đó tiểu Cửu ở qua sao."
"Ai?" Bọn Sở Cửu Ca xông vào, đã bị chúng lão sư của trại đặc huấn phát hiện rồi.
Khi bọn họ nhìn thấy người đến, có chút kinh ngạc, nói: "Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu là các ngươi đến à? Không phải đã vào được nội môn Thái Vân Tông rồi sao? Sao lại lén lút chạy ra thế."
Trại đặc huấn vẫn luôn bị một số trưởng lão của Thái Vân Tông xem thường, kết quả kỳ này trại đặc huấn bọn họ xuất hiện hai thiên tài giỏi giang.
Bọn chúng thành công thông qua khảo hạch vào được nội môn Thái Vân Tông không nói, trong thời gian ngắn đã xưng bá xưng vương ở ngoại môn rồi.

Đây vẫn chưa là điều khiến cho bọn họ đắc ý, đắc ý nhất chính là bọn chúng vừa vào ngoại môn không bao lâu, Sở Cửu ca liền với thành tích xếp thứ nhất trong tuyển chọn nội môn vào được nội môn Thái Vân Tông.
Tử Tinh Châu cũng rất lợi hại, nếu như không phải là đối đầu với Sở Cửu Ca, hắn không phải xếp hạng hai thì cũng là hạng ba rồi.
Sau khi vào được nội môn, Sở Cửu Ca được một cao nhân nhìn trúng, đi theo tu luyện, Tử Tinh Châu cũng thành công trở thành đệ tử của nội môn đại trưởng lão.
Nếu như nói lúc trước khi đối mặt với trưởng lão Thái Vân Tông, bọn họ không thể ngẩng đầu, bây giờ bọn họ có thể ưỡn ngực thẳng lưng nói chuyện với bọn họ rồi, ai nói ổ rơm không thể bay ra được phượng hoàng.
Trại đặc huấn cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu trở về, tâm tình gần đây của chúng lão sư trại đặc huấn đặc biệt sáng lạn.
Sở Cửu Ca nói: "Sao lại không thấy Dạ lão sư vậy?"
"Dạ đại nhân à! Dạ đại nhân hôm qua ra ngoài làm việc rồi."
"Đi đâu làm việc rồi?" Sở Cửu ca ngẩn ra, không nghĩ đến bọn họ đến không đúng lúc như vậy, lại đụng ngay lúc Dạ lão sư ra ngoài làm việc.
"Hình như là có việc rất quan trọng, chúng tôi cũng không có hỏi, các ngươi tìm ông ấy có chuyện rất quan trọng sao? Nếu không hãy nhắn lời lại, đợi Dạ đại nhân trở về thì để cho ông ấy đi Thái Vân Tông tìm các ngươi.

Các ngươi vào được nội môn, tu luyện không thể thả lỏng."

Sở Cửu Ca trả lời: "Chúng tôi không phải lén lút chạy ra, chỉ là ra bên ngoài chấp hảnh nhiệm vụ mỗi tháng của tông môn, thuận tiện đề cao kinh nghiệm thực chiến mà thôi.

Nếu như Dạ lão sư đã không có ở đây, vậy thì đợi chúng tôi chấp hành xong nhiệm vụ lại đến lần nữa, đến lúc đó có lẽ Dạ lão sư đã trở về rồi."
"Nhiệm vụ quan trọng, các ngươi nhanh đi hoàn thành nhiệm vụ đi! Đợi Dạ lão sư trở về, chúng tôi sẽ nói với ông ấy."
"Vậy thì cảm ơn các vị lão sư rồi." Sở Cửu Ca cười nói.
Bọn Sở Cửu Ca rời khỏi trại đặc huấn, mở ra địa đồ, nhắm đến địa điểm nhiệm vụ mà đi.
Sau khi bọn Sở Cửu Ca tiếp nhận nhiệm vụ như vậy, ngoại môn đại trưởng lão cũng nhận được tin tức, ông âm trầm nói: "Ba tên không biết sống chết, vậy mà lại tiếp nhận một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, xem ra muốn gϊếŧ chết các ngươi rất dễ dàng mà!"
"Đều do các ngươi, hại đến lão phu trở nên như vậy, không gϊếŧ đi các ngươi hả giận, lão phu thề không làm người."
Vốn dĩ ông là ngoại môn đại trưởng lão một tay che trời ở ngoại môn Thái Vân Tông, không biết có biết bao nhiêu người lấy lòng ông, kết quả bị Sở Cửu Ca náo như vậy, Tiêu đại sư bao che, ông lại trở thành trưởng lão quản lý tạp vụ ở ngoại môn, đây tuyệt đối là nỗi sỉ nhục của ông.
Ông vẫn luôn muốn tìm Sở Cửu Ca báo thù, nhưng Thái Vân Tông không phải là nơi tốt để động thủ.
Ông chỉ còn cách nhẫn nại đợi chờ, đợi đến khi bọn chúng rời khỏi Thái Vân Tông, sau đó lại tìm cơ hội lấy đi mạng của chúng.
Một cơ hội như vậy, cuối cùng ông cũng tìm được rồi, ông lén lén rời khỏi Thái Vân Tông.
Sở Cửu Ca bọn họ gấp gáp lên đường cả một ngày, cuối cùng cũng đến địa điểm của nhiệm vụ.
Cả một thôn đều vắng tanh, không có một ai, nhưng mà lại cho người một cảm giác phi thường âm lạnh.

Tử Tinh Châu nói: "Manh mối quá ít rồi, người này không biết là chạy đi đâu? Chúng ta phải tìm thế nào? Chẳng trách cấp bậc của nhiệm vụ này rất cao."
"Ta nghĩ Thái Vân Tông đưa ra một nhiệm vụ như vậy, hoàn toàn là để chơi người ta mà! Hung thủ mà quan phủ Lục Linh Quốc cũng không tìm được, chúng ta tìm thế nào?" Nhị Lượng lẩm bẩm nói.
"Tiểu Cửu, ngươi có cách nào không?" Nhị Lượng hỏi.
"Quan phủ Lục Linh Quốc tuy là không tìm thấy người, nhưng mà có lẽ sẽ có chút manh mối, chúng ta trước đi quốc đô Lục linh Quốc xem thử." Sở Cửu Ca nói.
"Được.."
Đến được quốc đô náo nhiệt của Lục Linh Quốc, gia hỏa Nhị Lượng như thể kẻ ở thôn quê chưa thấy qua sự đời vậy.
Khóe miệng Sở Cửu Ca giật liên hồi, ngươi dù gì cũng là người của hội đấu giá Cửu Thiên đó!
Tử Tinh Châu nói: "Ta nghe ngóng rồi, người phụ trách điều tra là Thừa tướng của Lục Linh Quốc, chúng ta trực tiếp tìm đến cửa là được.

Chúng ta là đệ tử nội môn Thái Vân Tông đó, chắc hẳn ông ta sẽ nói ra thôi."
Đề nghị này của Tử Tinh Châu, Sở Cửu Ca lại không có đồng ý, mà nói: "Không cần phiền phức như vậy, trời sắp tối rồi."
Tử Tinh Châu và Nhị Lượng chẳng hiểu gì cả, "Trời sắp tối rồi, ý của Cửu Ca là ngày mai lại đi làm phiền Thừa tướng của Lục Linh Quốc sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK