Mục lục
Nghịch Thiên Thần Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Thu thập bọn chúng!" Vân Hồng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cho dù bọn chúng không phải cao thủ luyện linh cảnh thật sự, nhưng mà Sở sư muội chỉ là ngưng hồn cảnh thôi đó!
Đối đầu thì quá nguy hiểm rồi.
"Ha ha ha! Thu thập chúng tôi."
Ba người còn lại giúp đỡ Hoàng Phủ đối phó với Nhị Lượng, còn lại một người liền đến thu thập Sở Cửu Ca, lúc này hắn nghe thấy lời của Sở Cửu Ca, phi thường không vui!
Hắn bây giờ đã là cao thủ luyện linh cảnh rồi, dưới luyện linh cảnh, toàn bộ đều là lũ kiến mà thôi.
Người này không biết, trong khi hắn đang tự phụ điên cuồng cười, Sở Cửu Ca đã sử dụng đồng thuật, Vạn đồng vẫn diệt.
Đồng thuật vỗn dĩ đã rất cường đại dưới sự bổ trợ của bất tử sinh mệnh chi đồng, cường đại càng thêm quá đáng.
Hắn nhìn đến đôi mắt như vậy, nhất thời thất thần, não bộ một trận đau nhói, hoàn toàn không biết công kích Sở Cửu Ca, như là một tượng điêu khắc đứng ở đó.
Tình huống như vậy quá quỷ dị rồi, Vân Hồng hoàn toàn ngẩn ra.
Mà Sở Cửu Ca chầm chậm đi đến bên người thân truyền đệ tử đó!
Hoàng Phủ bọn họ ngẩn ra rồi, "Sở Cửu Ca, ngươi rốt cuộc sử dụng yêu pháp gì với sư đệ ta?"
"Hồ sư đệ, ngươi tỉnh tỉnh!"
Nếu như là cao thủ luyện linh cảnh thật sự, có lẽ có thể đi ra khỏi sự không chế của đồng thuật, đáng tiếc đây là đồ giả.
Chỉ được có linh lực bạo trướng của cao thủ luyện linh cảnh, lại không có tâm tính và linh hồn lực của cao thủ luyện linh cảnh, cho nên liền bị Sở Cửu Ca đơn đơn giản giản khống chế rồi.

"Phụt!" Một cây châm độc, đâm vào huyệt đạo của hắn.
"Rầm!" một tiếng, hắn ngã ra mặt đất.
"Aaaaa!" Bởi vì ngã đau, hắn mới tỉnh táo lại, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn muốn nhảy lên đối phó Sở Cửu Ca, nhưng mà hắn lại cảm thấy toàn thân đau nhói, "Aaaaaaaa! Đau quá.."
"Cứu mạng!" Hắn thống khổ gào thét, khiến cho những người còn lại sởn cả gai óc.
Bọn chúng nhìn Sở Cửu Ca nói: "Yêu nữ! Ngươi rốt cuộc sử dụng yêu thuật gì?"
Nhị Lượng giận dữ nói: "Những tên mắt mù các ngươi, đó là nữ thần của ta, nữ thần của ta, lại dám nói nữ thần của ta là yêu nữ, ta chém đi các ngươi."
"Rầm rầm rầm!"
Những người này bị Nhị Lượng đánh rất thê thảm, một người bị đánh đến ngã ra dự tính bỏ lại mọi người chạy trốn, kết quả bị Sở Cửu Ca cản lại rồi.
"Đường này không thông!"
"Yêu nữ! Ngươi..

ngươi đừng qua đây.."
Trước đó Hồ sư đệ vô duyên vô cớ bị yêu nữ thu thập, hắn cũng rất sợ!
Đối với những tên như vậy, Sở Cửu Ca chỉ cần hơi sử dụng chút đồng thuật, liền đem người này giải quyết rồi.
Ba người còn sót lại, bị Nhị Lượng đánh ngã trên mặt đất.
Ngoại trừ Hoàng Phủ, những người khác đều bị Sở Cửu Ca tặng cho một cây độc châm.
Hoàng Phủ lúc này lê lết thân thể của mình vào trong một góc, hắn nhìn thấy sự thảm hại của những sư đệ đó, e sợ hắn cũng bị hạ độc.
Sở Cửu Ca nói: "Những người đó đều trúng độc rồi, độc này có thể khiến cho người ta đau không bằng chết, nhưng lại không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên Vân Đoan bí cảnh sẽ không đem các ngươi truyền tống ra ngoài đâu, các ngươi chỉ có thể thống khổ ở nơi này cho đến khi lịch luyện kết thúc."
"Ngươi muốn thử hay không?" Sở Cửu Ca lấy ra một cây độc châm nói.
"Không..

ta không muốn..

tha cho ta đi! Ngươi đối đãi ta như vậy, thái thượng trưởng lão sẽ không tha cho ngươi đâu!" Hoàng Phủ lúc này bị dọa sợ rồi, giọng cũng có chút run rẩy.
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi sợ rồi! Sợ thì trả lời ta một số câu hỏi, ngươi vì sao phải bắt Vân Hồng sư huynh?"
"Chúng tôi tìm thấy thứ mà thái thượng trưởng lão bảo chúng tôi tìm, nhưng mà thứ đó bị phong ấn trong một cột băng.


Lão tổ quá thiên vị rồi, chỉ duy nhất huyết mạch đích hệ của tông chủ Thái Vân Tông mới có thể mở ra phong ấn, cho nên chúng tôi mới cần phải bắt Vân Hồng đi mở phong ấn đó." Hoàng Phủ lúc này đã bị dọa sợ mất mật rồi, một năm một mười nói ra hết.
Nhị Lượng ngẩn ra, "Không ngờ đến những gia hỏa đó lại nhanh hơn chúng ta một bước tìm thấy rồi."
Sở Cửu Ca nói: "Vân Hồng sư huynh, xem ra thật sự cần sự giúp đỡ của huynh rồi, may là lúc trước chúng tôi vừa hay đi ngang cứu được ngươi.

Nếu không ngươi bị truyền tống ra ngoài rồi, chúng tôi lần này xem như uổng công rồi."
"Thứ thái thượng trưởng lão muốn cũng là thứ mà trước đó các ngươi tìm sao, cái hộp đó?" Vân Hồng có chút ngạc nhiên nói.
Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ừm!"
"Ngươi..

các ngươi cũng đang tìm cái hộp đó, các ngươi là thế lực nào phái đến?" Hoàng Phủ kinh ngạc nói.
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Đừng phí lời, dẫn đường đi! Dẫn chúng tôi đến chỗ đó."
"Không.." Hoàng Phủ vừa mới muốn từ chối, liền nghe đến âm thanh kêu gào thống khổ của những sư đệ đó, vội vàng đổi lời nói: "Ta..

ta dẫn dường cho các ngươi.."
Bên đó vẫn còn hơn mười sư huynh đệ, cho dù tên tiểu tử thối đó có lợi hại, yêu nữ đó biết sử dụng yêu thuật, cũng khó đối phó nhiều người như vậy, đến lúc đó kỳ chết của chúng liền đến rồi.
Có Hoàng Phủ dẫn đường, bọn họ thuận lợi đi đến được không gian băng phong đó.
Cát sư huynh nhìn thấy Hoàng Phủ nói: "Hoàng Phủ sư đệ, ngươi trở về cũng nhanh đó! Nhanh như vậy đã bắt được người trở lại, nhưng mà ba người còn lại ngươi dẫn đến làm chi? Trực tiếp giải quyết không phải là được rồi sao."
"Bởi vì hắn là dẫn chúng tôi đến giải quyết các ngươi đó!" Nhị Lượng như cây tên rời cung hướng đến đám người đó.
Ở phía trước, hắn nhìn thấy hộp bất tử bị phong ấn trong cột băng đó.
Thật sự là hộp bất tử, hắn cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Nhị Lượng rất hưng phấn.

"Cái gì?" Sắc mặt của những người đó đại biến.
"Thật tốt cho Hoàng Phủ ngươi, ngươi lại dám phản bội chúng ta, tìm chết!" Cát sư huynh giận dữ nói.
Hoàng Phủ nói: "Ta không có! Là do chúng uy hiếp ta! Bây giờ bốn huynh đệ khác đang bị chúng hành hạ đến sống không bằng chết, cho nên.."
"Ngay cả mấy người như vậy cũng đối phó không xong, phế vật, động thủ!" Cát sư huynh giận nói.
Kết quả mười bốn người bọn chúng đối phó với một mình Nhị Lượng, vậy mà lại đối phó không nổi.
Nhị Lượng nói: "Ta nói các ngươi không phải có thứ đan dược có thể đề cao thực lực lên luyện linh cảnh đó sao? Nhanh lấy ra dùng để toàn lực đánh một trận đi chứ, để cho ta thu thập triệt để các ngươi."
Nhị Lượng lúc này hận không thể lập tức thu thập đám rác rưởi này, sau đó mở ra phong ấn hàn băng đó, đem hộp bất tử lấy ra.
"Cái gì? Ngươi lại biết, hơn nữa còn để cho chúng tôi mau chóng biến mạnh!" Bọn chúng đều ngẩn ra, lần đầu thấy một đối thủ ra bài không theo lẽ thường đến vậy.
Hoàng Phủ nói: "Sư huynh, ngươi cẩn thận chút! Tiểu tử này là một tên biếи ŧɦái, hắn cũng có thể đề cao thực lực, sau khi chúng tôi đề cao thực lực vẫn là không đánh bại hắn được, còn có tên Sở Cửu Ca đó, cô ta là một.."
"Rầm!" Tử Tinh Châu một quyền đấm lên mặt hắn.
Hoàng Phủ trực tiếp té trên mặt đất, Tử tinh Châu một chân đạp xuống nói: "Lời của ngươi quá nhiều rồi, câm miệng cho ta! Nếu không ta liền đem răng người từng cái từng cái đấm xuống."
"Uỳnh!" Thấy động tác những người này quá chậm, Nhị Lượng trực tiếp xông đến cột băng phong ấn hộp bất tử đó, bá đạo một quyền đánh lên đó.
Cột băng đó chịu phải sự công kích cường đại, nhưng không xuất hiện một vết nứt nào cả, Nhị Lượng nói: "Xem ra thật sự không được, cần phải dùng cách chính thống giải phong ấn mới được!"
Nhị Lượng nhìn về đám người Cát sư huynh nói: "Các ngươi, nhanh lên! Ta đã mất kiên nhẫn lắm rồi.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK