Mục lục
Nghịch Thiên Thần Y Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Sở Cửu Ca!" Nhất Nặc nghiến chặt răng nhả ra ba chữ.

Nếu như người đưa cô rời khỏi không phải là Quỷ Vương, hắn nhất định không tha cho nha đầu chết tiệt này.

"Viu viu viu!"
Hộ vệ của hắn vội vàng xông đến, bọn họ nhìn thấy người thiếu chủ xưa nay luôn ôn hòa hữu lễ, cười dịu dàng với tát cả mọi người nay như một con báo cuồng nộ, đây tuyệt đối là một mặt mà bọn họ chưa từng được thấy.

Sở Cửu Ca thật ra sau khi trêu đùa xong Nhất Nặc, liền cảm thấy hối hận rồi.

Bởi vì cô gần như bị tên Dung yêu nghiệt này ôm chặt đến không thở nổi, "Ừm! Cửu nhi không hứng thú sao? Sao ta thấy Cửu nhi hình như cảm thấy chưa đủ nhỉ!"
Đáng chết, Cửu nhi vậy mà nhìn hết cả thân thể tên tiểu tử kia rồi.

Vừa nghĩ đến đây, không cần biết gia hỏa đó là đệ nhất thiếu chủ của hội đấu giá Cửu thiên, hắn cũng muốn trực tiếp đem người phế đi.

"Không.

.

tuyệt đối không có, tiểu tử đó còn chưa có trưởng thành mà! Có gì đáng xem.

"
"Hắn chưa trưởng thành, ta nếu không nhớ lầm thì nay Cửu nhi chưa đến mười bốn, với tuổi của Cửu nhi có lẽ càng thích loại đó chứ! Hả.

.

"
Lúc nói, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt của Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Mà cũng ngay trong lúc đó, bọn họ đã đi ra hội đấu giá Cửu thiên.

Những sát thủ bên ngoài đang đợi đến không kiên nhẫn liền nhìn thấy Sở Cửu Ca đi ra rồi, tuy nhiên là bị một nam nhân thần bí ôm ra ngoài, nhưng mà bọn họ vẫn không muốn bỏ qua cơ hội ám sát này.

Bọn họ không phải là Nhất Nặc, chỉ một ánh mắt có thể phán đoán ra thân phận đáng sợ của người nam nhân này.

"Soạt soạt soạt!"
Cảm nhận được sát khí của những sát thủ này, Dung Uyên ngay cả chân mày cũng chẳng động một cái.


Nếu không phải những người này truy sát Cửu nhi, Cửu nhi cũng không cần chạy đến hội đấu giá Cửu thiên nhìn hết thân thể của tên tiểu tử đó, rất tốt.

.

Thời gian như thể ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này, những sát thủ đó cảm thấy nổi cả da gà.

Bọn họ đều không biết người nam nhân đó động thủ thế nào, bọn họ người người bị một cỗ lực lượng cường đại nghiền nát xương toàn thân cho đến chết.

"Binh binh binh!"
Không chỉ bị giết trong phút chốc, thi thể của họ còn được sắp xếp ngay ngắn ngay trước cửa lớn của hội đấu giá Cửu thiên, máu tươi chảy thành sông trước hội đấu giá Cửu thiên.

Giải quyết xong những người này, Dung Uyên lại lần nữa đưa Sở Cửu Ca trở lại Dung vương phủ.

Cho dù Sở Cửu Ca kháng nghị muốn trở về nhà, Dung Uyên cũng không có đáp ứng, "Ta đã sai Mặc Thất đi thông báo Sở gia rồi! Đừng sợ họ sẽ lo lắng vì nàng.

"
"Ta vẫn phải trở về nhà!"
"Không được!"
SỞ Cửu Ca bị Dung Uyên đưa đến hậu viện của Dung vương phủ, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Tiếp đến cô nhìn thấy một mảnh vải nhỏ, hơi nước mờ ảo, chim kêu thánh thót, trăm hoa đua nở, khiến cho nơi này trông như tiên cảnh.

Sở Cửu Ca có một dự cảm chẳng lành, cô được Dung Uyên thả xuống, sau đó liền nghe thấy Dung Uyên nói: "Cửu nhi, giúp bổn vương cởi y phục!"
"Cởi.

.

y phục.

.

" Sở Cửu Ca kinh ngạc nói.

Dung Uyên nói: "Vừa nãy giết người, trên người có mùi máu tanh, bổn vương cần phải tắm.

"
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, lừa người thì có!
Vừa nãy giết những người đó ở khoảng cách xa như vậy, tuyệt đối không thể dính phải chút mùi máu tanh nào.

"Cửu nhi nói không thích thân thể như gà luộc của thiếu niên đệ nhất thiếu chủ đó, cho nên cho Cửu nhi một cơ hội thưởng thức thân thể của bổn vương, Cửu nhi có phải rất kích động hay không?" Hắn trầm thấp nói bên tai Sở Cửu Ca.

Kích động!
"Ta nghĩ là không cần đâu.

"
"Cần!"
Sở Cửu Ca không muốn động thủ, Dung Uyên lại rất trực tiếp.

"Roẹt!" Một trận âm thanh vải bị xé rách truyền đến, Sở Cửu Ca cảm thấy toàn thân lạnh toát, y phục trên người của mình vậy mà toàn bộ biến mất rồi.

"Dung Uyên.

.

"
Trên người một món y vật cũng không có, gia hỏa này thật quá hỗn trướng.

Sở Cửu ca trong cơn nóng giận liền đem y phục của Dung Uyên cũng lột ra, bao chặt bản thân, che chắn lại.

Đôi mắt màu tím nhạt của Dung Uyên khẽ trầm xuống, nhìn thấy Cửu nhi mặc y phục của bản thân, dáng vẻ nửa che nửa hở khiến cho tâm trạng hắn như không thể khống chế vậy.

Hắn kéo lại cánh tay nhỏ của Sở Cửu Ca, nói: "Cửu nhi không cởi cho ta, vậy bổn vương đương nhiên không muốn lãng phí thời gian, trước cởi cho Cửu nhi rồi.


Đấy Cửu nhi không phải chủ động hơn không ít sao, vẫn còn, Cửu nhi tiếp tục!"
Mặt Sở Cửu Ca đen lại, nói: "Tiếp tục cái quỷ! Dung Uyên ngươi đủ rồi.

"
"Không đủ! Hôm nay Cửu nhi xem thân thể của tiểu tử khác rồi, đương nhiên phải xem thân thể bổn vương cho đủ, nếu không bổn vương sẽ không thả người.

" Đáy mắt hắn lóe qua ánh sáng mờ, đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng.

Ngón tay của Dung Uyên từ vai Sở Cửu Ca trượt xuống nói: "Cửu nhi nếu như không cởi, bộ y phục này ta cũng hủy đi.

"
Đúng là có bệnh, sao lại ép người ta cởi y phục cho hắn chứ.

Sở Cửu Ca rất muốn khóc, nói: "Ta sao lại dính phải một vị hôn phu thần kinh nhỏ nhen như ngươi chứ! Ta có thể trả hàng không?"
Ánh mắt Dung Uyên sâu thẳm nhìn Sở Cửu Ca nói: "Không thể!"
Nguy hiểm!
Ánh mắt của tên gia hỏa này là muốn nói với cô, lên phải thuyền giặc mà muốn trả hàng thì chỉ có một con đường, chết!
"Cởi thì cởi!" Sở Cửu Ca cắn răng nói.

Cô hai ba cái đã đem Dung Uyên lột sạch sẽ, sau đó thân thể Dung Uyên không có một vật che chắn nào bị cô nhìn không sót gì.

Dung Uyên trong mắt mọi người là một tên bệnh mỹ nhân, nhưng mà thân hình hắn lại chẳng có chút liên hệ nào với bệnh mỹ nhân.

Trắng như tuyết, muốn cơ bắp có cơ bắp, trần đầy lực lượng.

Mỗi một nơi đều cực kỳ hoàn mỹ, da tuyết xương ngọc, yêu nghiệt như tư.

Sở Cửu Ca cảm thấy mặt mình có chút phát nóng, không thể nhìn tiếp nữa.

Thân hình này của Dung Uyên, quả thật đáng chết hợp khẩu vị của cô, cô vội vàng quay đầu đi.

"Cửu nhi, chỉ vậy đã nhìn đủ rồi sao? Chẳng lẽ thân hình bổn vương nàng cũng không hứng thú, cảm thấy thân hình tiểu tử đó tốt hơn.

"
Âm thanh trầm thấp của Dung Uyên truyền đến, nhìn như thản nhiên, ngọn lửa ở đáy mắt lại cháy hừng hực.

Khi ánh mắt Cửu nhi rơi trên người hắn, hắn có cảm giác động tâm chưa từng có, muốn.

.

"Không, chắc chắn thân hình Dung yêu nghiệt ngươi tốt hơn.

"
"Lời thật lòng?"
"Tuyệt đối là lời thật lòng, ta bảo đảm!"

"Vù!" Lời Sở Cửu Ca vừa nói xong liền bị người kéo vào lòng.

Một nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, khiến cho não Sở Cửu Ca một phen trắng xóa.

Sở Cửu Ca bị hôn đến muốn ngất đi, kế đến liền nghe đến, "Phụt!" một tiếng, Dung Uyên ôm cô đi vào trong hồ tắm rồi.

"Ưm.

.

thả.

.

"
Lúc này hai người không chút khoảng cách, da thịt không chút vật cản tiếp xúc với nhau.

"Ngươi.

.

" Cuối cũng cũng được thả ra, Sở Cửu Ca hít thở sâu một hơi.

Hơi nước mờ ảo, nhưng lại khiến cho người trong hồ càng thêm quyến rũ.

"Cửu nhi rửa giúp ta!" Dung Uyên nhìn Sở Cửu ca nói.

Khoảnh khắc đó, hắn thiếu chút không muốn buông tay.

Sở Cửu ca nói: "Dung Vương điện hạ, ta không hầu hạ! Ta.

.

"
Ngón tay thon dài lướt qua trên mặt Sở Cửu Ca, "Không chỉ có thể nhìn sạch bổn vương, lại còn có cơ hội đối với bổn vương trên dưới động thủ, Cửu nhi chẳng lẽ muốn bỏ qua cơ hội tốt này sao? Cửu nhi không phải nói là thích sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK