178: Tha Thứ Cho Anh
Đúng là chỉ một lúc sau thì cánh cửa giảng đường đã được mở ra, một nhóm người đi vào, dẫn đầu là thầy hiệu trưởng và hai hiệu phó, còn có hai trưởng khoa đi cùng và người sau cùng cũng chính là người được tất cả sinh viên trong giảng đường chú ý nhất, chính là chủ tịch Hội đồng trường mới.
- Xin lỗi đã cắt ngang tiết học của các bạn.
Tôi xin phép giới thiệu một chút, vị này chính là chủ tịch Hội đồng trường mới nhậm chức hôm nay, Tả tiên sinh.
Hiệu trưởng đứng trước bục giảng nói với toàn sinh viên trong hội trường, giới thiệu người đàn ông đi lên.
Cả hội trường đều được một phen ồn ào, cảm thán vì vẻ ngoài đẹp trai quá mức tưởng tượng của vị chủ tịch mới tới.
Nhưng vì có mặt của các lãnh đạo trường nên vẫn phải giữ chút ý tứ và còn trong tầm kiểm soát được.
Mà cũng vì tiếng Tả tiên sinh kia nên Lãnh Di Mạt đang tập trung sửa bài luận cũng phải ngẩng đầu lên để xem thử.
Giây phút đó, cô tưởng chừng cả thế giới đang ngừng lại trước mắt, vô thức đánh rơi cả đồ đạc trên bàn, thật sự không ngờ được là suy đoán bừa lúc nãy của cô lại thành thật rồi, người đàn ông đang đứng cạnh hiệu trưởng tự giới thiệu bản thân đó không phải là Tả Bân sao? Như vậy chủ tịch Hội đồng trưởng mới thực sự là Tả Bân?
Lãnh Di Mạt tròn mắt kinh hãi nhìn chằm chằm người đàn ông.
Vị trí trung tâm của đám đông đúng là rất hợp với hắn, luôn luôn tỏa ra một loại hào quang mà chỉ có thể nhìn chứ không bao giờ chạm tới được, hắn chính là một khối đá quý nguyên chất thu hút mọi sự tò mò nhưng chỉ cần chạm vào thì có thể bị phỏng ngay.
Dáng vẻ cao cao tại thượng đó luôn toát ra một loại khí chất bức người mà Lãnh Di Mạt không dám phát ra sự chú ý nào.
Nhưng cô lại cũng không ngờ được là sau khi nói xong mấy câu giới thiệu thì Tả Bân liền đi tới chỗ của cô.
Một màn này khiến cho cả hội trường lại được một phen kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng này, ai nấy cũng che miệng bàn tán với người bên cạnh.
Người đàn ông càng đến gần thì Lãnh Di Mạt càng cảm giác không khí xung quanh của mình đã bị cướp đoạt.
Hai mắt cô trợn tròn và đầy cảnh giác nhìn từng động tác của hắn.
Tả Bân đứng trước mặt cô, sau đó hơi cúi người xuống và rướn người về trước, một tay hắn chống trên tựa ghế của cô, để tư thế kề sát mặt bên tai cô thuận lợi hơn.
- Thế nào? Em thích món quà này chứ?
Lãnh Di Mạt cuộn chặt hai tay, giận đến xanh người, nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại hắn.
- Anh còn bày trò gì nữa đây hả? Tự dưng lại bỏ vốn đầu tư vào trường đại học, anh bệnh không nhẹ đâu nhỉ? Tả tiên sinh đây lại chấp nhận một việc đầu tư phi lợi nhuận sao?
Tả Bân cũng không hề tức giận khi bị cô phủi bỏ hoàn toàn như vậy, ngược lại còn nhếch môi cười rất phấn khích.
- Đúng là vợ anh vẫn hiểu anh nhất.
Anh làm việc luôn dựa trên lợi ích.
Ai nói với em đây là đầu tư lỗ vốn chứ, với anh thì đây là một đầu tư có lời cao nhất đấy.
Lợi nhuận mà anh có thể có được từ việc đầu tư này chính là một tờ giấy kết hôn.
Nghe hắn nói đến câu cuối, nhịp tim của Lãnh Di Mạt bất giác lại đập nhanh hơn.
Nhất thời cũng trở nên cuống quýt và mất tự tin, lúng túng tìm cách né tránh hơi thở nóng rực cứ phả vào bên tai.
Nhưng cô vẫn tự nhắc nhở mình chưa thể buông tay chịu trói được.
- Tả Bân, tôi nghĩ anh nên đi khám bác sĩ sớm đi.
Anh sắp hết thuốc chữa rồi đấy.
Tả Bân vẫn giương khóe môi cười cười, mặt hắn giống như chẳng có chút ảnh hưởng gì từ những lời cô vừa mắng, còn mặt dày tuyên bố.
- Đúng là vẫn chỉ vợ hiểu anh nhất.
Bệnh của anh đúng là vô phương cứu chữa rồi, chỉ có em mới chữa khỏi được cho anh thôi.
Cho nên từ hôm nay anh sẽ để em trong tầm mắt đấy, đến khi nào em chịu chữa bệnh cho anh thì thôi.
Hai người thì thầm qua lại, còn trong tư thế rất đỗi ái muội này, thật khiến những người đang nhìn vào nghĩ đen tối đi, rất nhiều người còn đang đoán già đoán non mối quan hệ của hai người bọn họ.
Biết mình đang là trung tâm của mọi sự chú ý nên Lãnh Di Mạt càng muốn đẩy tên nam nhân này ra nhanh hơn.
Cô trừng mắt cảnh cáo hắn, nghiến chặt răng nói.
- Tôi không phải là bác sĩ.
Anh có bệnh thì đến bệnh viện mà chữa.
Lần này Tả Bân lại không đôi co với cô nữa, hắn chỉ bật cười khẽ một tiếng từ cổ họng, còn cúi xuống hôn nhẹ vào cổ cổ cô mới đứng lên.
Khi hắn đi rồi mà Lãnh Di Mạt vẫn chưa hoàn hồn vì nụ hôn quá mức mờ ám vừa nãy, hắn lại định dở trò gì nữa đây?
Từ lúc Tả Bân thân mật nói chuyện với Lãnh Di Mạt ở giữa giảng đường thì mối quan hệ của hai người đã trở thành một chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trong trường.
Lãnh Di Mạt đi đến đâu cũng có những ánh mắt tò mò nhìn theo, thật ra thì trong trường số sinh viên có gia thế hiển hách không phải là ít nhưng trường hợp của Lãnh Di Mạt có thể khiến nhiều người chú ý như vậy vì nó đang được thêu dệt trên một câu chuyện tình yêu lãng mạn như tiểu thuyết.
- Mạt Mạt, cậu xem đám nhiều chuyện đó đúng là suốt ngày chỉ biết lo chuyện bao đồng mà.
Bạn cùng bàn của Lãnh Di Mạt khi nhìn thấy mấy nhóm sinh viên tụm ba tụm bảy bàn tán chuyện của cô thì cũng không nhịn được mà mắng vài câu.
Còn cô thì lại cứ chọn bỏ ngoài tai hết.
Cô còn đang bận rộn chuẩn bị bài thuyết trình nữa.
Khi đến lượt Lãnh Di Mạt lên thuyết trình, cô bạn cùng bàn cũng rất nhiệt tình cổ vũ cô.
Cô đi lên chuẩn bị các bước với một tâm thế rất tự tin, nhưng sau khi kết nối laptop vào máy chiếu trước giảng đường thì lại xảy ra một chuyện khó đỡ.
Vì màn hình laptop của cô không biết lí do gì mà bị đổi thành hình chụp rất tình tứ của cô với Tả Bân, một chuyện rắc rối nữa chính là dù cô có cố gắng dùng hết mọi thao tác vẫn không có cách nào vào bài thuyết trình được.
Cả hội trường đều như đang được xem một bộ phim tình cảm ngọt ngào vì tấm hình kia chẳng khác gì một tấm poster ngôn tình lãng mạn cả.
Càng nhìn vào màn hình thì máu trong người của Lãnh Di Mạt đã bắt đầu dồn lên não rồi.
Bởi vì đây lại là trò của Tả Bân.
Lòng hận không thể xé xác hắn ra, từ khi nào hắn lại ấu trĩ tới mức này vậy?
Thấy cô bối rối như vậy nên vài người cùng nhóm với cô liền nhanh chóng lên giúp cô giải vây.
Hai sinh viên khác đem laptop của mình dùng laptop của mình kết nối thay.
Cứ tưởng như vậy thì vấn đề đã được giải quyết, nào ngờ đến cả laptop của sinh viên kia cũng gặp sự cố tương tự, và hình ở trên màn hình còn quá đáng hơn nữa, đó là một tấm ảnh cưới.
Trong khi Lãnh Di Mạt biết rõ đó là ảnh ghép nhưng xét về kỹ thuật thì đúng là rất đỉnh, cả giảng đường chắc không ai tin đó là ảnh ghép mà đều đang chắc chắn Lãnh Di Mạt đúng là phu nhân của Đan Thạch rồi.
Cả nhóm sinh viên trên này đang rất bối rồi, đến cả giảng viên đứng tiết cũng khó xử.
Mấy người còn liên tục thay laptop khác vào, nhưng vẫn không tránh được nạn, lần thứ ba chính là một dòng chữ bằng hai ngôn ngữ trung và anh, với nội dung “Mạt Mạt, tha thứ cho anh”
Gương mặt của Lãnh Di Mạt lúc này đúng là không còn cái gì đó thể đe dọa được nữa.
Cô bất lực thực sự rồi, đúng là cô đã xem thường tên điên này, không có trò gì mà hắn không nghĩ ra mà.
Buổi thuyết trình của cô hôm nay đã bị ảnh hưởng, cô chỉ có thể xin giáo sư cho thuyết trình lại buổi sau, còn làm ảnh hưởng đến cả nhóm nữa.
..
Cơn ác mộng của Lãnh Di Mạt còn chưa dừng lại ở đó, mấy ngày nay dù cô đi tới đâu trong trường thì đều có khẩu hiệu “Mạt Mạt, tha thứ cho anh” dán khắp nơi với đủ kiểu hình dạng, cô tưởng như mình sắp phát điên tới nơi rồi.
Cô biết mục đích mà hắn làm vậy chính là ép cô đến tìm hắn, cho nên cô không thể giận quá mất khôn mà để hắn đạt được mục đích, nhưng cô có thể chịu đựng đến khi nào đây?
Hôm nay cô vừa ra về thì bên ngoài cổng trường lại đứng thành một khối đông nghẹt, vì trên bầu trời đang thả đầy bóng bay với dòng chữ “Mạt Mạt, tha thứ cho anh”
Chưa dừng lại ở đó, mỗi ngày đều có hoa gửi tới giảng đường cho Lãnh Di Mạt.
Mấy trò lố lăng này mà Tả Bân cũng nghĩ ra được nữa, cô thực sự nghi ngờ liệu có phải đầu hắn bị trúng đạn nên bất thường rồi không, mỗi một bó hoa cũng đều để tấm thiệp với nội dung “Mạt Mạt, tha thứ cho anh”
Mà ở nơi nào đó, người đứng sau sắp xếp mấy màn kiệt tác kia đang ngồi thoải mái trên sofa thưởng thức một ly vang đỏ, trên tay còn cầm sợi dây chuyền thạch anh tím, nở một nụ cười chiến thắng vì rất hài lòng với chiến tích của mình.
- Mạt Mạt, có phải bây giờ em đang rất cảm động không? Em nhất định sẽ tự đến tìm anh sớm thôi..
Tả Bân vẫn đang ngồi gác chân thưởng thức rượu và ngắm nhìn vật định tình của hắn với Lãnh Di Mạt thì lại có tiếng gõ cửa. Hắn đoán là Lãnh Di Mạt đã đến nên nhanh chóng đứng lên chỉnh trang lại rồi mới mở cửa.
- Mạt Mạt, sao hôm nay lại chủ động đến tìm anh vậy?
Nhìn bản mặt giả vờ của hắn, Lãnh Di Mạt thực sự muốn xé lớp mặt nạ kia ra. Cô trừng mắt nhìn hắn, đáy mắt hiện lên tia chán ghét, nói thẳng.
- Không phải anh cũng đang đợi tôi đến đấy sao? Tả Bân, anh trẻ con quá rồi đấy! Anh khiến tôi không tìm được công ty thực tập đã đành, bây giờ anh làm vậy là muốn tôi bị đuổi học mới hả dạ đúng không?
Khi nghe cô nói vậy, Tả Bân cũng không nghĩ đến tính chất của vấn đề, cho nên vẫn bình thản nói lại.
- Có anh ở đây, bọn họ dám đuổi em?
Lãnh Di Mạt bị hắn ép đến sắp phát điên rồi, thực sự không thể thích ứng nổi với con người này mà.
- Tả Bân, anh quen lộng quyền vậy rồi à? Cho dù anh có tiền cũng đừng nghĩ có thể làm loạn thế nào cũng được. Tôi đến đây là để nói với anh, tôi không chịu đựng nổi nữa, làm ơn dừng lại đi được không?
Nói xong, cô dứt khoát xoay người rời đi, hình như là nổi giận thật rồi.
Tâm trạng của Tả Bân như rơi xuống vực thẳm trong tích tắc, tất cả niềm hy vọng của hắn đã bị dập tắt trong phút chốc. Hắn đã sai ở đâu sao? Tại sao cô có vẻ càng xa lánh hắn hơn vậy?
..
Lúc nhận được điện thoại của Hầu Tử thì Ryan liền chạy tới đây. Hai người đứng bên cửa nhìn tên mặt lạnh kia đang ngồi thẩn thờ trên sofa, tay lại cầm sợi dây chuyền thạch anh tím không di chuyển dù chỉ một chút, lại uống hết mấy chai rượu rồi.
- Cậu ta....lại bị sao nữa vậy?
Ryan vừa chỉ tay về trước vừa hỏi Hầu Tử với ánh mắt ngờ vực. Hình ảnh này không phải rất quen sao? Chính là một phần bộ dạng của Tả Bân ba năm trước mà.
Có vẻ như đây cũng là suy nghĩ của Hầu Tử nên cậu ta mới nói.
- Tôi lo là lão đại lại giống ba năm trước nên. Ngài thử khuyên ngài ấy xem.
Ryan nghe xong cũng có chút lo lắng, vỗ vỗ hai cái lên vai của Hầu Tử rồi đi qua chỗ của Tả Bân. Không cần hắn cho phép thì anh ta đã ngồi xuống và tự ý lấy cốc rót một ly rượu cho mình.
- Cậu lại sao nữa đây? Bộ dạng này chắc là thất tình nữa rồi à?
Ngước mắt lên nhìn Ryan, Tả Bân xị mặt xua đuổi.
- Cậu biến đi trước khi tớ hết kiên nhẫn.
Vẫn còn trả lời được như vậy thì vẫn chưa đến mức nghiêm trọng lắm, cho nên Ryan vẫn duy trì thái độ cợt nhả, vừa uống rượu vừa hỏi.
- Tớ nghe nói cậu theo đuổi lại Mạt Mạt nhưng bị từ chối rồi. Cậu nói tớ nghe thử, cậu đã dùng cách gì đấy?
Nếu là trước kia thì có lẽ là Tả Bân sẽ không nói với Ryan, nhưng lúc Ryan hỏi thì không hiểu sao mà hắn vẫn chọn kể lại quá trình mấy hôm nay.
- Không phải mấy quyển tiểu thuyết hay phim ngôn tình đều nói phụ nữ thích nhất những cảnh này à? Tớ đều làm hết rồi, tớ không hiểu đã sai ở đâu. Tại sao cô ấy lại có vẻ giận hơn nữa?
Ryan mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn chằm chằm, tay vẫn cầm cốc rượu vừa uống được một ngụm, tiện tay kia cầm mấy quyển tiểu thuyết để trên kệ qua xem thử, thứ thu hút anh ta chính là tờ giấy ghi chú của Tả Bân. Sau khi đọc xong nội dung trên đó thì rượu chưa kịp nuốt đã phun ra hết, suýt nữa còn bị sặc nữa. Anh ta liền bật cười như chưa từng được cười, cười nghiêng ngả đến mức bụng cũng vỡ ra.
Tả Bân nhìn tên ồn ào bên cạnh mà muốn cho anh ta mấy đạp, trừng mắt cảnh cáo một lúc mới khiến anh ta ngậm mồm lại. Ryan cố nhịn cười mà bắt đầu phân tích.
- Cô ấy giận thôi vẫn còn nhẹ đấy. Tớ là cô ấy thì tớ còn đánh cho cậu một trận rồi lôi cậu đến đồn cảnh sát nữa. Cậu như vậy vừa giống biến thái vừa giống kẻ bám đuôi đấy.
Tả Bân định cầm chiếc gạt tàn trên bàn ném vào anh thì anh ta mới chịu nghiêm túc nói thẳng vào vấn đề.
- Cậu làm mấy việc này biết giống gì không? Giống như cố gắng mặc một chiếc áo không vừa. Bởi vì cậu đang cố gắng làm một người khác, không phải chính con người cậu. Mạt Mạt nhất thời sẽ không thể chấp nhận được sự thay đổi quá lớn này, có thể cô ấy đã quen với hình tượng trước giờ của cậu. Hơn nữa, cậu làm vậy còn khiến cô ấy gặp phiền phức, cậu đã nghĩ tới cảm giác của cô ấy khi cậu liên tục làm mấy trò lố bịch này chưa?
Lúc này Tả Bân mới chịu nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề, yên lặng suy nghĩ một lúc rồi vừa chỉ tay vào mặt mình vừa hỏi lần lượt từ Ryan đến Hầu Tử.
- Tớ thực sự đang làm trò trẻ con à?
Ryan gật đầu rồi hắn lại hỏi sang Hầu Tử.
- Cậu cũng thấy lời cậu ta nói đúng? Giống kẻ bám đuôi?
Hầu Tử cũng phải thành thật mà gật đầu, đã vậy còn nói thêm.
- Lão đại, đúng là như vậy. Thực ra nếu tiểu thư kiện ngài thì hành động của ngài đã đủ cấu thành tội quấy rối rồi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Tả Bân bị bẽ mặt như vậy, nhưng điều này vốn không phải vấn đề chính bây giờ nữa, điều mà hắn đang quan tâm chính là làm sao để theo đuổi được Lãnh Di Mạt.
- Vậy cậu có kế sách gì hay hơn không?
Thay vì cho hắn một câu trả lời chi tiết thì Ryan lại chỉ nói mấy lời rất trừu tượng.
- Cậu tự hỏi trái tim mình đấy. Cậu nên làm gì và phải làm gì. Chuyện của hai người nên giải quyết từ đâu thì chỉ có bản thân cậu biết rõ.
Vậy mà Tả Bân lại có vẻ như đã hiểu ra được vấn đề rồi. Nghĩ lại thì đúng là hắn đã làm sai cách, còn khiến Lãnh Di Mạt thêm chán ghét hơn.
...
Mấy hôm nay không còn tiếng chuông cửa ồn ào nữa, Ngôn Dực cũng chẳng hy vọng Lãnh Di Mạt lại đến tìm anh ta nữa. Nhưng hôm nay lại có người đến, anh ta còn tưởng rằng đó là Lãnh Di Mạt, anh ta ra xem thử thì mới thấy người đến là cha mình, Ngôn Tô.
Nhìn thấy Ngôn Tô thì tâm trạng của Ngôn Dực càng phức tạp hơn. Từ sau khi nghe được bí mật thú vị kia, anh ta vẫn chưa có cơ hội gặp hỏi người cha ruột lại giả làm cha nuôi của mình, nếu hôm nay đã tìm đến rồi thì một lần tính hết nợ nần đi.
Ngôn Dực bắt đầu mở cửa, mấy ngày không bước ra khỏi nhà, lâu rồi không tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài nên nhất thời anh ta mới nhíu chặt mắt và đưa tay che phía trước khi bị ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào mặt.
- A Dực, con đang làm gì ở đây vậy hả? Biến mất suốt ba năm mà bây giờ còn trong bộ dạng người không ra người ma không ra ma nữa?
Tìm con trai suốt ba năm, nếu không phải nhận được thư nặc danh kia thì chắc bây giờ Ngôn Tô cũng chưa tìm thấy con trai nữa. Nhưng không ngờ sau ba năm gặp lại thì Ngôn Tô lại được nhìn thấy bộ dạng nhếch nhách này của con trai, bộ quần áo trên người xộc xệch bẩn thỉu, vừa nhìn qua cũng biết mấy ngày không tắm rửa rồi, tóc tai cũng lôi thôi, rối như tổ quạ, mặt mũi phờ phạc vì thức đêm liên tục, quầng thâm mắt đã rộng bằng một ngón tay, trên cằm còn lún phún râu chưa cạo.
Vừa nhìn thấy con trai thì Ngôn Dực đã không nhịn được mà chất vấn.
Trên người Ngôn Dực toàn mùi rượu nồng nặc, nhưng tinh thần của anh ta lúc này vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh ta ngước mắt nhìn người đàn ông sắp nổi trận lôi đình trước mặt, khóe môi chỉ nở một nụ cười châm biếm.
- Cha nuôi? À không, là cha chứ.
Câu này của Ngôn Dực quả nhiên đã kích động đến sự nhẫn nại của Ngôn Tô. Ông ta nhanh chóng ra hiệu cho thuộc hạ đứng phía sau lui ra trước, sau đó mới nghiêm nghị chất vấn con trai.
- A Dực, con đúng là điên rồi. Còn không mau vào soi gương lại mình thành cái dạng gì rồi hả?
Ngôn Dực không có ý nào chống đôi lại ông ta mà chỉ bật cười thành một tiếng vang, vừa cười vừa đi vào trong nhà vứt đầy các vỏ chai bia lăn lóc dưới sàn.
- Cha, người có muốn nghe con kể chuyện không? Gần đây con vô tình nghe được một câu chuyện rất thú vị. Đảm bảo sẽ không làm cha thất vọng đâu.