Định vị của Lãnh Di Mạt không thể nào dò theo được, Tả Bân đã dùng hết mọi cách thức khác nhau nhưng không tìm được vị trí hiện giờ của cô.
Hắn cũng không hiểu được mục đích mà Lãnh Di Tu bắt cô đi thực sự là gì, nếu là muốn dùng cô bắt hắn đổi mạng thì đã cho hắn địa điểm ngay rồi.
Nhưng ông ta lại muốn chơi trò trốn tìm với hắn, như vậy có thể là cũng đang muốn nhắm vào Lãnh Di Mạt, cho nên đang cố tình kéo dài thời gian.
- Lão đại, chúng ta đã tìm hết những vị trí là địa bàn của Hồng Bang nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết của phu nhân.
Tin nhắn nặc danh kia cũng không thể truy lùng được vị trí chính xác, hơn nữa còn có một dòng tin nhắn cho hắn ba mươi phút để tìm ra chỗ đang giấu Lãnh Di Mạt, nếu chậm hơn dù chỉ là một phút thì hắn sẽ phải nhặt xác của cô về.
Tả Bân liên tục nhìn đồng hồ đang đếm ngược, sắp không thể kiên nhẫn được nữa.
- Ngôn Dực đâu? Nếu không thể tìm được ông ta thì bắt Ngôn Dực đến đây.
Tôi dùng cậu ta để đổi lấy Mạt Mạt.
Cách này không phải là không thể nhưng cũng là một hành động sốc nổi, Ryan ngồi phía trước vừa nghe đã không đồng tình.
- Cậu nghĩ muốn đối phó thêm một tên Ngôn Dực nữa sao? Đến lúc cậu bắt được cậu ta thì Mạt Mạt đã không đợi được nữa rồi.
Lời của Ryan đã kịp thời kéo Tả Bân bình tĩnh lại.
Cũng đúng lúc đó thì Ryan như nghĩ ra gì đó.
- Nếu như Ngôn Tô bắt Mạt Mạt vì nhằm vào con bé.
Vậy rốt cuộc giữa hai người họ có ân oán gì không thể bỏ qua?
Nhờ sự gợi ý này mà Tả Bân cuối cùng cũng đã tìm ra được hướng giải quyết.
Hắn nhớ ra chuyện quan trọng nhất liên quan đến cả Ngôn Tô và Lãnh Di Mạt, còn chưa nói thêm gì đã lấy điện thoại ra và gọi vào một số.
- Bà ngoại, là cháu đây.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng hiền hòa của một bà lão, chính là Phong lão phu nhân.
- A Bân? Sao lại đột nhiên gọi cho bà vậy? Có phải Mạt Mạt lại giận dỗi rồi không?
Lần cuối cùng mà hai ông bà Phong được gặp cháu gái có lẽ chính là vào ngày đại hôn của cháu gái và cháu rể, vì hôn lễ lại không thành nên Phong lão phu nhân vẫn luôn lo lắng Lãnh Di Mạt vì chuyện này mà sẽ vô cớ gây sự rồi giận dỗi với Tả Bân.
Nhưng Tả Bân đã phủ nhận ngay vì mục đích hắn gọi cho Phong lão phu nhân hoàn toàn khác với suy nghĩ của bà.
- Không đâu ạ, bà cứ yên tâm, hiện tại Mạt Mạt đã không còn quá buồn phiền nữa.
Mấy ngày nay cô ấy nói rất nhớ mẹ, cháu muốn cho cô ấy một chút bất ngờ nhưng lại không biết gì về mẹ cả.
Cho nên cháu muốn xin bà chút gợi ý, có thể gắn kết cô ấy với kỷ niệm lúc nhỏ.
Phong lão phu nhân bất chợt im lặng, hình như là đang suy nghĩ gì đó.
- Từ nhỏ Mạt Mạt đã lớn lên ở nhà của cha mẹ nó, chắc là cháu cũng biết rồi.
Nhưng mà, bà nghĩ cháu có thể đưa nó đến căn nhà cũ mà trước khi gả vào Lãnh gia, Xảo nhi đã từng sống, năm Mạt Mạt tròn một tuổi thì cũng từng đến đó cùng mẹ nó đấy.
Mà trùng hợp là vừa nãy A Dực cũng đang muốn đến căn nhà cũ kia, không biết chừng để hai anh em nó gặp nhau ở chỗ Xảo nhi từng sống cũng là ý hay đấy.
Nghe được Phong lão phu nhân vô tình nói ra việc Ngôn Dực đang tìm căn nhà cũ của Phong Bất Xảo, hắn cũng đã có được đáp án ngay về vị trí hiện tại của Lãnh Di Mạt, vội hỏi lại.
- Cháu cũng thấy vậy, bà có thể gửi địa chỉ cho cháu không ạ?
Ngôn Dực cùng lúc này lại chạy tới nhà cũ của mẹ mình, nhất định là vì Ngôn Tô đã đưa Lãnh Di Mạt đến đó.
Bởi vì ân oán giữa Ngôn Tô và Lãnh gia chính là người phụ nữ mà Ngôn Tô và Lãnh Di Tu đều đem lòng yêu, bây giờ nhất định Ngôn Tô đang muốn trả thù con gái của Lãnh Di Tu với người phụ nữ của mình.
- Đi đến địa chỉ này, Mạt Mạt nhất định đang ở đó.
...........
Khi Lãnh Di Mạt tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang bị trói chặt trên ghế, trước mặt không chỉ còn có Ngôn Tô mà còn có cả Lưu Phiến Phiến nữa.
Ngôn Tô thì ung dung thong thả ngồi trên ghế đối diện, trong khi Lưu Phiến Phiến lại đang đi lòng vòng quanh cô giống như đang chơi trò chơi săn mồi vậy, trên tay cô ta còn cầm một con dao nhỏ.
- Lãnh Di Mạt, chính cô đã cướp đi mọi thứ của tôi, hại tôi suýt nữa đã chết, mỗi ngày trôi qua tôi đều chỉ muốn giết cô để trả thù.
Bây giờ Lãnh Di Mạt mới ý thức được nguy hiểm đang thực sự cận kề mình, hôm nay Ngôn Tô bắt cô đến đây không phải chỉ là để tâm sự chuyện cũ, mà chính là muốn giết cô.
Nhưng nhìn thấy Lưu Phiến Phiến đang đứng trước mặt, rõ ràng là có thể giết mình ngay nếu muốn mà cô lại chẳng có chút sợ sệt nào cả, ngược lại còn tức giận đến mức khí huyết cũng sôi trào vì chỉ cần nhìn thấy cô ta thì cô sẽ ngay lập tức nhớ lại những gì mà cô ta đã nợ mình.
- Lưu Phiến Phiến, đừng tưởng bây giờ cô bị Ngôn Tô điều khiển thì cô có quyền quên hết những gì cô đã gây ra cho tôi.
Cô đừng quên con của tôi là do cô giết, sau đó cô đã giết tôi một lần rồi.
Cô nói tôi hại cô sao? Là do cô tự mình hại mình mà thôi.
Cô luôn gào lên với cả thế giới rằng cô yêu chú Bân, nhưng cô cũng đang làm hại chú ấy đó thôi.
Lưu Phiến Phiến bây giờ chỉ giống như một con rối bị Ngôn Tô điều khiển hết mọi suy nghĩ lẫn hành động, chỉ duy nhất chấp niệm với mối thù với Lãnh Di Mạt là mạnh mẽ nhất, không có thuật thôi miên nào có thể áp trị được.
Cô ta bước tới đối diện với Lãnh Di Mạt, hơi khom lưng xuống, từ từ kề sát con dao trên tay lên mặt của cô, nụ cười giễu cợt pha lẫn châm chọc.
- Cô không sợ sao? Nếu như gương mặt xinh đẹp này của cô cũng xấu xí giống như tôi thì cô còn nói được những lời đó không? Vốn dĩ không hề công bằng, nếu như tôi cũng xinh đẹp như cô thì anh ta đã không chọn cô và bỏ rơi tôi rồi.
Lãnh Di Mạt cũng không thể nào xác định được tình trạng tinh thần hiện giờ của cô ta nữa, rốt cuộc là đang bị thôi miên hay còn tỉnh táo đây? Cô ta có nhớ được chuyện gì không, có nhận ra Tả Bân không vậy? Nếu cô ta có thể nhớ được thì sao ba lần bốn lượt vẫn đến ám sát hắn chứ.
- Lưu Phiến Phiến, tôi không muốn đôi co với cô.
Bây giờ cô không tỉnh táo nến cũng chẳng nghe hiểu lời tôi nói đâu.
Tôi khuyên cô nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Ngôn Tô đi, đợi đến khi cô không còn giá trị cho ông ta lợi dụng nữa thì ông ta sẽ giết cô thôi.
Dù biết nói những lời này cũng giống như nước đổ lá khoai nhưng Lãnh Di Mạt vẫn không nhịn được mà phải nói với cô ta.
Quả nhiên là sau khi Lưu Phiến Phiến nghe xong thì cứ như đang phát điên lên mà không thể kiểm soát được hành vi vậy.
Cô ta siết chặt hai tay trên hai vai của Lãnh Di Mạt, dùng sức mà lay thật mạnh.
- Cô đang mắng tôi là kẻ điên sao? Lãnh Di Mạt, đừng tưởng nói những lời vô bổ như vậy thì có thể thoát khỏi đây.
Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô nhất định phải chết.
Sẽ không có ai đến cứu cô đâu, đừng có hy vọng nữa.
Cô ta vừa nói xong thì cũng ngay lập tức cầm con dao giơ lên cao để lấy đà đâm xuống.
Nhưng đúng là vào lúc này thì một tiếng cảnh cáo đã cắt ngang tất cả.
- Cô dám?
Khung cảnh lập tức hỗn loạn, vài tên thuộc hạ của Ngôn Tô bị ném từ ngoài vào trong như mấy bao cát, Tả Bân lôi theo một tên nữa, đợi vào tới nơi mới ném thẳng vào những tên đang xông tới.
- Tả Bân, cậu rất biết tuân thủ thời gian.
Nhìn thấy Tả Bân dẫn người xông vào, Ngôn Tô không những không tỏ ra hốt hoảng hay kinh ngạc mà ngược lại giống như đã chờ được một vị khách quý vậy, bởi vì ông ta đã đặt ra một trận cá cược với Tả Bân, chỉ đợi hắn dâng mạng tới cửa thôi.
Đứng bên cạnh Tả Bân là Hầu Tử và Ryan.
Ba người tạm thời dừng bước, Ryan nhìn lần lượt từ chỗ Lưu Phiến Phiến đến Ngôn Tô, sau đó nói với Tả Bân.
- Cậu đi cứu Mạt Mạt đi.
Ông ta cứ giao cho tớ.
Sau khi hai người gật đầu một cái thì lập tức vào vị trí, Ryan chạy rất nhanh tới chặn Ngôn Tô lại, một đấu một thì còn chưa biết kết quả thế nào.
Hầu Tử thì dẫn theo đám thuộc hạ theo sau ngăn cản sự bao vây của mấy tên tay chân mà Ngôn Tô bố trí khắp biệt thự.
Phía bên này, Tả Bân cũng đang đi tới chỗ của Lãnh Di Mạt, thế nhưng hắn lại không hề thuận lợi vì chưa đến kịp thì Lưu Phiến Phiến đã kề dao lên cổ của Lãnh Di Mạt rồi uy hiếp hắn.
- Nếu anh dám đến gần thì tôi sẽ giết cô ta..
Danh Sách Chương: