Mục lục
Chú Đừng Qua Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thần trí của Tả Bân đã bị kéo lại khi vừa nghe tiếng hét rất lớn của Lãnh Di Mạt.

Hắn cũng phản ứng lại rất nhanh, vừa xoay người lại cũng một cước đá văng gã vừa mới đánh một gậy vào Lãnh Di Mạt, còn nhanh tay ôm được cô vào ngực, một bên giải quyết từng tên một mới xông lên.

Nhưng vì đối phương quá đông nên hắn đã bị bao vây, vừa bế Lãnh Di Mạt vừa phải đẩy lùi từng tên một, chẳng mấy chốc thì hai người đều đã bị dồn vào sát vách núi, bên dưới là cả một khu rừng rậm, độ cao này có thể không mất mạng nhưng chắc chắn là bị thương không nhẹ.

Nhưng nhìn Lãnh Di Mạt đã ngất đi trong ngực, rồi lại nhìn đám người đang dồn từng bước một, hắn cẩn thận đánh giá tình hình, cuối cùng vẫn là ôm chặt cô gái trong ngực, dùng hết cả hai tay để che chắn cho cô mới nhảy xuống dưới.
Đám người đứng bên trên khi nhìn thấy hai người đã nhảy xuống dưới thì cũng ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, không lâu sau thì người cầm đầu của bọn họ cũng đã đi tới và đi đến bên vách núi nhìn xuống dưới.
- Ở đây nhảy xuống không chết được đâu mấy thằng ngu này.

Mau xuống dưới tìm đi, thấy chúng thì liền giết ngay!
Ngao Bính vừa ra lệnh xong thì mấy tên thuộc hạ lập tức phân công nhau tìm đường đi xuống vách núi tìm người.
….…
Dưới này, khi ôm Lãnh Di Mạt nhảy xuống thì Tả Bân cũng biết trước sẽ bị lăn xuống thêm mấy vòng nữa, cho nên hắn mới dùng hai tay bao bọc cô thật chặt trong ngực, dùng thân thể của mình bảo vệ cô không bị thương.

Hai người lăn mấy vòng qua biết bao nhiêu gai góc, đá sỏi sắc không kém với kim loại.

Lưng của Tả Bân đập mấy lần vào góc cây, thân cây trong rừng nhưng dù có đau hơn thì hắn cũng không buông lỏng tay.

Đến khi dừng lại theo quán tính, hắn vội đánh thức Lãnh Di Mạt, nếu hắn đã nắm rõ được địa hình này thì đám người kia chắc chắn cũng vậy, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi tới thôi, cho nên phải nhanh chóng tìm chỗ trốn đã.
- Mạt Mạt, Mạt Mạt, em mau tỉnh lại đi! Mạt Mạt, Mạt Mạt!
Bị người đàn ông lay một hồi, cuối cùng thì Lãnh Di Mạt cũng từ cơn mê man mà tỉnh lại, nhìn người đàn ông trước mặt đang rất lo lắng, cô nhíu nhẹ chân mày, cắn răng chịu đựng cảm giác đau nhức sau lưng mà vừa rồi bị đánh một gậy, theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay ra sau xoa xoa mấy cái, càng làm cho Tả Bân lo lắng hơn.
- Còn đau không?
Lãnh Di Mạt cũng ý thức được hai người đã gặp rắc rối rồi, cô vội bỏ tay xuống và lắc đầu, trả lời để hắn yên tâm.
- Không sao.

Nhưng bây giờ chúng ta phải làm gì? Những người đó là ai vậy?
Tả Bân cẩn thận nhìn xung quanh, dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà nhận ra đã có người đuổi đến.

Hắn khẩn trương giải thích sơ lược cho Lãnh Di Mạt hiểu tình hình.

- Là Ngao Bính, chắc chắn là Ngôn Tô đã nóng lòng muốn giết anh rồi.

Mạt Mạt, xin lỗi lại để em gặp nguy hiểm vì anh.
Lãnh Di Mạt không quan tâm những điều này nữa, quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng thoát khỏi khu rừng này.
Tả Bân dìu cô đứng lên, lo lắng hỏi thử.
- Em đi được chứ? Nếu không được thì anh cõng em.
Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt liền lắc đầu, vẫn có thể đứng lên lành lặn.
- Tôi không sao, chúng ta nên tiết kiệm sức lực.
Tả Bân lấy điện thoại gọi cho Hầu Tử, nói qua loa tình hình rồi gửi định vị cho cậu ta.

Vừa mới cúp máy thì đám người phía trước đã tìm đến nơi.

Tả Bân lập tức nắm chặt tay của Lãnh Di Mạt và kéo cô chạy thật nhanh theo đường mòn trước mặt.
- Mạt Mạt, chạy mau!
Phát hiện ra người ở phía trước đã chạy rồi nên đám thuộc hạ của Ngao Bính cũng tức tốc mà đuổi theo sát phía sau.
- Bọn chúng ở phía trước! Không được để chúng chạy thoát! Mau đuổi theo! Đuổi theo cho tao!.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK