Mục lục
Chú Đừng Qua Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bây giờ thì Tả Bân đã hài lòng với lời cầu xin của Lãnh Di Mạt, cho nên hắn mới lấy kim tiêm kề bên cổ của cô về.

Trên gương mặt điển trai, hoàn mỹ không chút điểm trừ của yêu nghiệt tái thế nở một nụ cười dụ hoặc, tà mị, còn giúp cô lau đi mồ hôi trên trán và vén gọn lại tóc lần nữa.

- Như vậy mới là Mạt Mạt ngoan của chú chứ.

Mạt Mạt, đừng khóc, chú sẽ rất đau lòng đấy.

Với những hành động đó của hắn thì chắc chắn Lãnh Di Mạt không thể lạnh sống lưng hơn, cô rục người lại muốn né tránh bàn tay bên ngoài thì ân nhưng lại có thể bóp cổ của mình bất cứ lúc nào.

Hắn đã thu kim tiêm kia về rồi, lẽ ra cô đã có thể thở phào một hơi, nhưng không.

Tả Bân không dùng kim tiêm giày vò cô nữa nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha cho cô ngay, càng không phải sẽ cởi trói cho cô lúc này.

Hắn đột nhiên đứng lên, ngay trước mặt của Lãnh Di Mạt và từng bước một cởi khóa quần.


Lãnh Di Mạt mơ hồ đoán ra được hắn đang muốn làm gì tiếp theo, từ nỗi sợ hãi còn chưa kịp tiêu tan thì nay cô lại phải đối mặt với một nỗi sợ khác.

Thế nhưng lần này thì cô đã thực sự kiệt sức, có muốn kháng cự cũng vô năng, chỉ còn chút sức lực để thều thào mấy tiếng.

- Đừng mà, Tả Bân, ông thả tôi ra được không? Tôi không còn sức lực nào nữa, tôi xin ông, tha cho tôi đi được...ummm.....ummm...!
Lời cuối cùng của Lãnh Di Mạt còn chưa kịp dứt thì đã hoàn toàn phải nuốt hết vào trong vì thứ thô to kia với chiều dài có thể chặn đến cổ họng của cô thô bạo mà chui vào trong khoang miệng của cô, Tả Bân không một chút động tác thừa, thậm chí là có phần thô bạo mà nhét cả con quái thú đã sưng to vào cái miệng nhỏ đang xin tha.

Mấy giây đầu tiên thì còn có chút sự cố khi Lãnh Di Mạt nghiêng đầu né tránh và còn cố cắn chặt răng, ngậm chặt miệng để phản kháng.

Cho nên hắn phải lần nữa ấn giữ sau gáy của cô, ép cô giữ nguyên tư thế tốt nhất dề hắn có thể thuận lợi ra vào khoang miệng cô như lúc hắn vào trong cơ thể cô, một tay còn lại thì bóp mạnh quai hàm để cô phải ngừng cắn răng.

- Nào, Mạt Mạt của chú, mau ngậm lấy nó, giúp chú cho nó ăn no.

- Ummmm.....ummmm......!
Lãnh Di Mạt lại rơi vào trạng thái chật vật hơn bao giờ hết, cô không dám nhìn bản thân của hiện tại, nếu không cô sẽ vô cùng ghê tởm, vì chẳng khác gì một con búp bê tình dục của tên nam nhân trước mặt cả.

Thứ xâm nhập vào khoang miệng với kích thước quá lớn lại thô bạo như vậy nên cô không thể nào thở nổi, liên tục muốn nôn ra, nước mắt vô thức chảy khỏi khóe mắt.

Tả Bân thở dốc một hơi trầm đục đậm mùi của ái dục đã thức tỉnh từ lúc chạm vào cô gái nhỏ của hắn, thậm chí là từ lúc nhìn thấy cô.

Toàn bộ thứ nam tính kia đã xâm nhập vào trong khoang miệng ấm nóng, còn đang từ từ tiến sâu vào cổ họng.

- Sao nào? Không phải cháu vừa mới nói sẽ nghe lời chú? Mới đó mà đã muốn lật lọng? Vừa phản kháng chú đấy.

Cháu nói xem chú nên phạt cháu thế nào đây hửm?
Tư thế của hai người bây giờ thật sự là rất hợp với hành động bây giờ, giống như Tả Bân trói Lãnh Di Mạt ở đây như vậy chính là để đợi đến lúc này vậy.


Hắn đứng trên cao nhìn xuống cô gái của hắn đang chăm sóc vật nam tính kia của hắn, từ kích thích thị giác thì bản năng xâm chiếm của hắn càng được thiêu đốt đến giới hạn cao nhất, hoàn toàn coi cái miệng nhỏ đang áp vào hạ thân của mình là nơi riêng tư của phụ nữ mà luật động điên cuồng, theo sau đó chính là từng tiếng thở dốc với nhịp độ tăng dần.

Cách thức trừng phạt kiểu này của Tả Bân vừa biến thái vừa tàn bạo khiến Lãnh Di Mạt không còn đường lui, cô chỉ có một thứ suy nghĩ duy nhất chính là những giây phút như địa ngục này nhanh chóng kết thúc, cô sắp không còn chịu đựng nổi nữa....!
Nhiệt độ trong căn phòng rốt cuộc cũng đang dần thấp xuống, nhưng vẫn nhuốm mùi ái dục với hình ảnh vô cùng mị hoặc của đôi nam nữ bên ghế tựa kia, những thanh âm kích thích thính giác khiến ai cũng phải đỏ mặt ngưỡng ngịu nếu nghe thấy.

Tiếng khóc thút thít trong trạng thái chật vật nhất của nữ nhân hòa vào tiếng thở dốc, gầm gừ như mãnh thú của nam nhân đang lên cao trào của cảm giác hưng phấn nhất, còn có âm thanh va chạm của hạ thân người đàn ông với tốc độ vũ bão vào miệng của nữ nhân bị trói chặt trên ghế...!
Lãnh Di Mạt bị ép đến mức sắp không thở nổi nữa, nước mắt rơi đầy trên hai bên má, tóc rối lại bị người đàn ông nắm gọn và giữ chặt sau gáy để ép cô phải nuốt thứ ghê tởm kia vào càng sâu càng tốt.

Nhưng từ nãy đến giờ cô đã sắp nôn ra mấy lần rồi, mặt mũi vì vậy cũng nhem nhuốc đến đáng thương vô cùng.

Trái ngược với dáng vẻ sống dở chết dở của cô thì Tả Bân đã chìm đắm trong cảm xúc thỏa mãn cực độ của thể xác, đôi mắt hắn chỉ còn ham muốn hoang dã theo bản năng, sau khi hắn gầm lên một tiếng lớn thì phóng thích toàn bộ dòng tinh hoa nóng hổi ra ngoài, muốn biến cái miệng nhỏ của Lãnh Di Mạt thành chỗ chứa cho hắn, nhưng vì cô không thể chịu đựng được cảm giác quá lạ lẫm lẫn kinh tởm này mà hắn vừa rút thứ nam tính kia ra thì cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là được hít thở, theo hành động của cô mà từng dòng chất lỏng đặc sệt còn sót lại cũng tuôn ra theo khóe miệng của cô.

Cảnh tượng này đập vào mắt của Tả Bân thì lại là một loại kích thích hoàn hảo, hắn chỉ mất vài phút ngắn ngủi đã chỉnh trang lại quần áo, cũng vì với hắn thì chuyện này vẫn thường xuyên xảy ra, cho dù không phải là Lãnh Di Mạt.

Nhưng hắn lại có cảm giác thật sự thỏa mãn khi vào trong miệng của cô, mặc dù cô không có một chút kỹ năng nào như những người phụ nữ từng hầu hạ hắn, cũng giống như việc mà hắn vào trong cơ thể cô vây...!
Nhìn Lãnh Di Mạt thở lấy thở để và nôn khan không ngừng, lẽ ra với tính cách của Tả Bân thì hắn sẽ tức giận khi nhìn thấy nữ nhân nôn hết chiến lợi phẩm của mình ra như vậy, đấy chẳng phải là đang chống đối lại hắn sao? Thế nhưng đối với cô thì hắn lại có một suy nghĩ hoàn toàn khác, dáng vẻ này mới khiến hắn thấy kích thích gấp mấy lần.

Hắn hơi khom người xuống để đối diện trực tiếp với cô, vươn tay ra phía trước áp vào vùng quai hàm của cô, ngón tay đeo nhẫn chạm vào da thịt mềm mịn, ngón cái lau một đường qua khóe miệng, vừa vặn quệt đi một phần chất lỏng đặc sệt dính trên miệng của Lãnh Di Mạt.


Cả quá trình hai người đều im lặng không nói nửa câu nào, chỉ khác là nếu Tả Bân mang vẻ mặt của một kẻ thắng trận đang vô cùng thỏa mãn với kiệt tác của mình thì Lãnh Di Mạt lại trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, nếu ánh mắt có thể giết người được thì Tả Bân không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Vậy mà Tả Bân cũng không quan tâm cô có đang tức giận hay không, hắn vẫn tiếp tục hành động còn đang dang dở, vừa lau khóe miệng của Lãnh Di Mạt lại tiện thể giáo huấn cô lại, giọng hắn trầm ấm có từ tính, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều ẩn chứa một loại dụ ý đặc biệt.

- Lúc cháu khóc lóc van xin chú không phải là đã hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chú hửm? Đã hứa làm công cụ phát tiết nhưng hóa ra cũng được vậy thôi.

Cháu vẫn còn phải học nhiều hơn nữa.

- Cũng không cần phải vội, chú sẽ từ từ dạy cho cháu....dạy cháu thế nào mới là phục vụ đàn ông tốt nhất.

Lãnh Di Mạt trừng mắt phẫn nộ, muốn né tránh bàn tay như độc dược đang chạm vào mặt mình nhưng cô càng cố né đi thì càng chọc giận Tả Bân, hắn chỉ cần dùng chút lực đã giữ chặt được sau gáy của cô, nghiêng đầu qua bên cổ của cô, thì thầm vào bên tai cô, trong lời nói mang theo dụ ý đe dọa, cảnh cáo ngầm.

- Nếu lần sau cháu còn dám cắn nữa thì chú sẽ nhổ hết răng của cháu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK